Tôi khom người chui vào hang vừa nhỏ vừa thấp, thật ra nó giống một hốc đá hơn hang. Thiên Huy lấy khăn giấy từ trong túi xách ra, giúp tôi lau sạch vết xước trên chân, tôi luôn miệng nhắc hắn phải nhẹ tay một chút. Tôi bấm bấm điện thoại, gọi cho nhóm người Tuyết Hoa, thế nào lại không có bất kì ai bắt máy, Thiên Huy dán ngay ngắn miếng băng cá nhân cười chế giễu.
- Chỉ có cậu ấy, đi ra biển mới đem túi xách đủ cả điện thoại đem cả băng cá nhân thôi, bọn họ đều để điện thoại trên bờ hết rồi.
- Hừ, thiển cận, không có mắt nhìn.
- Được rồi, mưa to như vậy, còn không biết khi nào mới có thể tạnh.
Thiên Huy thở dài, dựa vào vai tôi, mái tóc hắn ẩm ướt cọ vào da mặt ngứa ngứa khó chịu nhưng tôi lại không nỡ đẩy ra. Để điện thoại vang lên một bản nhạc buồn của ngày mưa, gió bên ngoài chẳng dịu bớt đi là bao, thốc vào hang từng đợt lá khô giòn tan. Tôi chỉ hận mình không đem theo cả áo khoác để mặc, hắn ta ngồi cạnh chỉ tiếp tục cười cười khoác lấy vai tôi ôm vào lòng, tôi chẳng kiêng nể áp sát vào hắn ôm chặt cứng, muốn truyền hết cái lạnh sang cơ thể ấm áp bên cạnh.
- Chỉ có cậu mới có thể thân mật quá mức như vậy với tớ thôi, Nhu Ngọc còn chưa dám đâu.
- Nhu Ngọc? Hai người còn chưa chia tay sao?
- Sao có thể chứ, cô ấy đáng yêu như vậy lại nhã nhặn hiểu chuyện, rất khác những cô gái tớ từng hẹn hò trước kia.
- Cậu thật sự thích Như Ngọc rồi à?
- Chưa thể nói trước được. Có điều...
Hắn lại cười, nụ cười lần này làm tôi thấy bực bội. Dạo gần đây hắn rất hay đi cùng Nhu Ngọc, mặc dù điều đó không ảnh hưởng đến khoảng thời gian hắn ở bên tôi, nhưng cảm giác như thế giới của tôi đang bị xâm phạm.
- Cậu thì sao? Nghe Tuyết Hoa nói cậu và cái anh ở hiệu sách dạo này rất tốt.
- Cũng được.
- Cũng được là sao, này, cậu lại tỏ thái độ gì thế hả?
- Cũng được thì chính là cũng được chứ sao nữa? Cậu biết làm gì?
- Sao đột nhiên lại nổi giận rồi? Có gì cần giải đáp cứ tìm tớ tư vấn. Mà này, Kỳ Khôi là mẫu người cậu thích à?
- Hì, tớ thích duy nhất TOMOE-SAMA thôi, được chưa hả?
- Lại cái thằng khỉ gió nào thế? Mà cậu giận cái gì mới được chứ?
(~_~)
Mưa ngoài kia rơi càng lúc càng nặng hạt, từng giọt nặng nề thấm xuống mặt đất, tiếng va chạm như sắp làm sập cả không trung. Mưa cũng mang những âm điệu của riêng mình, cơn mưa này như cơn thịnh nộ bất ngờ của thiên nhiên, tức giận rửa trôi mọi thứ. Tôi nhìn ra khoảng trời màu xám bên ngoài, bỗng nhiên có một cảm giác hụt hẫng khó tả, không phải vì chuyến đi bị mưa làm gián đoạn, cũng không phải vì lạc mất đám bạn, nhưng khi bị cô lập trong một không gian chỉ toàn tiếng mưa con người rất dễ bị những suy nghĩ miên man của mình dìm chết.
Giống như Tuyết Hoa nói, bản thân tôi rất đơn giản, nhưng lại hay suy nghĩ lung tung, tôi không giỏi thấu hiểu người khác nghĩ gì, cũng không giỏi lấy lòng họ, chỉ biết thuận theo tự nhiên làm điều mình cho là đúng. Còn về phần mình có chịu thiệt hay không tôi thật sự không mấy để tâm. Giống như tôi đơn phương thích Thiên Huy 17 năm, nếu hỏi vì sao tôi thích hắn thì tôi cũng không biết làm sao để trả lời. Giống như tôi trơ mắt nhìn hắn thân thiết với những cô gái khác còn tỏ ra mình rất rộng lượng không quan tâm, nhưng thật ra trong lòng dù không toan tính lại rất ghen tị.
Con người tôi không thích tranh đoạt, chuyện tìm đến tôi tôi sẽ tiếp nhận, chuyện không liên quan đến tôi tôi sẽ vờ như để tâm nhưng thực chất trong lòng lại chẳng mấy ảnh hưởng. Tính cách này cũng quá lạnh nhạt. Tuyết Hoa từng hỏi "Nếu một ngày nào đó Thiên Huy thật sự thích một cô gái khác thì sao? Mày cũng sẽ trơ mắt đứng nhìn à?" Khi ấy tôi còn cười đùa rằng "Vậy thì tao sẽ tìm một người khác để thích". Hiện giờ nghĩ lại hình như không đơn giản như thế. Nếu Thiên Huy thật sự thích cô gái khác tôi thật sự không biết phải làm sao.
Tiếng nhạc phát ra từ điện thoại ngừng hẳn, lúc này tiếng mưa cũng ngừng theo, tôi ngó ra ngoài cửa hang chỉ còn vài hạt mưa bụi bay lớt phớt trong không trung. sau cơn mưa trời lạ sang, đất trời khoác lên mình một tấm áo tinh khôi tươi mới, tựa như lớp kính trong suốt không nhiễm bụi bẩn. Tôi nhảy chân sáo ra ngoài xoay xoay một vòng, muốn ôm trọn cả thiên nhiên nơi này đem về nhà.
- Tạnh mưa rồi có thể đi tiếp được rồi.
Thiên Huy khom người, tôi tròn mắt nhìn hắn.
- Leo lên đi, hay muốn bế công chúa đây?
- Leo lên làm gì nữa? Mưa tạnh rồi, chân cũng băng lại rồi, không cần cậu cõng nữa.
- Tớ thích đấy, cậu cản được sao?
Xem bộ dạng hất hàm của hắn kìa. Nhưng mà tôi cũng thích đấy cậu tưởng tôi thèm cản cậu sao?
Thiên Huy cõng tôi tiếp tục đi theo con đường mòn, bùn đất trên đường bắn lên chân hắn, tôi giựt nhánh cây bên đường, nghêu ngao trên lưng Thiên Huy hát vu vơ vài câu mình vừa nghĩ ra chẳng theo nhịp điệu nào.
- Trời xanh xanh đất xanh xanh mặt biển cũng xanh xanh chỉ có người không xanh xanh. Ô tại sao người lại không xanh xanh bởi vì người không phải màu xanh xanh.
- Dở quá, tớ vừa cõng cậu vừa nghe cậu hát nhăng quậy, cậu đang tra tấn tớ phải không?
- Dở á, dở thì thôi không hát nữa.
- Hát tiếp đi
- Nói gì cơ, không nghe rõ
- Bảo cậu hát tiếp đi
- Cái gì cơ? Nói to lên, nói to lên nào
- Cậu cố tình phải không?
- Hả sao cơ? Không mốn nghe hát nữa hả?
- DIỆP KHẢ VY MAU HÁT CHO TỚ NGHE ĐI. Sao nghe rõ chưa?
- Nghe...nghe rõ rồi...
Trời xanh xanh đất xanh xanh biển xanh xanh, có hai người không xanh xanh đi trên đường, họ cõng nhau đi trên đường. Thật vui vẻ chậm rãi đi trên đường.
- Thiên Huy này...
- Sao?
Hình như tớ càng lúc càng thích cậu thêm rồi!
***
Nói thật nhiều lúc tôi rất muốn biết thượng đế làm thế nào để tạo ra hai chữ "bạn thân". Theo định nghĩa của một số cá nhân đây là từ để hình dung người bạn thân thiết chia ngọt sẻ bùi với mình, cũng là cái đứa không biết từ thứ gì cấu tạo nên mà lại mặt dày vô sỉ điên điên khùng khùng như thế. Nói tóm lại chưa thể giải ngĩa.
Ví dụ như hiện tại tuyết Hoa ngồi vắt chéo chân, tu một lon coca ăn một bát ốc lại còn dành đĩa chả mực với Thanh Phong. Phong Thương cùng Nhật Nam gắp cho nhau ăn, anh một miếng tôi một miếng, còn hai tên ngốc kia đang ngồi phẩy quạt nhàn nhã hóng mát, bộ dạng bọn họ đều rất an nhàn.
Đáng hận, quá đáng hận, trong lúc tôi và Thiên Huy chịu đói chịu rét thì bọn họ ngồi mát ăn bát vàng, lại còn ngồi trong quán ăn che nắng che mưa, sao có thể hiểu giông tố bão bùng tôi vừa trải qua?
Tuyết Hoa vẫy vẫy tay gọi tôi lại gần.
- Khả Vy hai người bọn mày đi đâu thế? À tao biết rồi, tụi mày xấu lắm nhé, dám trốn đi chơi mảnh, lãng mạn quá ha, làm cái gì mà chân tay đều nhếch nhác quá vậy? Kịch liệt lắm hả? Nhưng thôi tao rộng lượng không thèm truy cứu, mau đến ăn ốc đi, quán ốc trên đảo này là ngon nhất đấy, tao muốn ăn lâu rồi.
- Ý mày là mày đòi lên đảo chỉ để ăn thôi, chứ không phải vì cái nhiệt huyết thanh xuân chết bằm mà mày nói?
- Người ta nói dành cả thanh xuân để yêu ai đó, còn tao tao dành cả thanh xuân để đi ăn khắp đây đó.
- Có đôi khi tao muốn buộc mày vào nòng súng rồi bắn "BẰNG" một phát bay tận sang châu Nam Cực cho mày ở đấy cào tuyết cả đời luôn.
- Được rồi đi rửa chân tay đi, đừng giận nữa. Mà mày cũng hay thật đi cùng Thiên Huy thế nào mà lạc được, chẳng phải hắn là người nói tao biết có quán ốc trên đảo sao? Hắn biết rõ nhất mà.
Tôi trợn mắt nhìn nó, rồi trừng mắt nhìn sang Thiên huy, hắn vẫn đang cười đùa cùng đám bạn, vậy hóa ra hắn biết mà không nói với tôi, hại tôi ngã sấp mặt xuống đất, tắm mưa tắm bùn, bao nhiêu cảm xúc yêu thương khi nãy hóa thành hận thù, tôi rút đôi dép tông dưới chân đáp thẳng vào đầu hắn.
- Đau, cậu lại điên gì vậy?
- TRỊNH THIÊN HUY, ĐI CHẾT ĐI.
Vậy là trước cửa quán ăn diễn ra một cuộc đuổi bắt vô cùng thú vị.
- Bọn họ làm sao vậy?_ Thanh Phong nghiêng đầu sang trái hỏi.
- Vợ chồng trẻ cãi nhau ấy mà_ Tuyết Hoa nghiêng đầu sang phải trả lời.
@by txiuqw4