sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 87

Bây giờ dù có một bịch khăn giấy ở đây cũng không đủ để lau sạch thau máu chó tôi vừa bị hắt lên mặt.

Một cô gái xinh xắn dễ thương mắc bệnh nan y vì vậy cần tôi ban phát tấm lòng từ bi nhường bạn trai cho cô ấy. Cuộc sống vô vị của tôi từ lúc nào lại được đổ thêm cả kí muối vậy?

Tôi thở một hơi nặng nề, không có ý định uống nốt tách sữa đã nguội ngắt, chầm chậm hỏi

- Có phải em cảm thấy chị nên nhường Thiên Huy cho em?

- Em...em không có ý đấy, em chỉ...ngoài anh ấy ra em không còn ai khác, thời gian của em cũng không còn nhiều em không muốn chết rồi vẫn mang nuối tiếc.

- Vậy nếu em còn sống thì sao? Em muốn độc chiếm cậu ấy cả đời à?

Nhu Ngọc mở to mắt, có lẽ không tin tôi sẽ nói vậy, đến cả bản thân tôi cũng còn không tin. Rõ ràng người ta đã bị bức đến đường cùng, ranh giới sống và chết trở nên mong manh, tôi lại vẫn ích kỉ nghĩ cho mình.

Nhưng tôi không muốn hiểu cũng không cần hiểu tình cảm của Nhu Ngọc. Vì thế nên

- Nên sẽ không có chuyện chị nhường bất cứ ai hay bất cứ điều gì cho em. Thiên Huy không phải đồ vật muốn mua thì mua muốn bán thì bán, càng không phải bản thân chị, chị không thể quyết định giúp cậu ấy.

Tôi đứng dậy vốn định rời đi, nhưng Nhu Ngọc đã kịp níu tay áo tôi kích động đến mức làm đổ tách trà trên bàn, một làn khói mờ uyển chuyển uốn lượn trong không khí.

Nhu Ngọc viền mắt hoen đỏ cắn chặt môi đến trắng bệnh bả vai hơi run rẩy, nhưng không phải khuôn mặt khiến người ta động lòng thương mà là dáng vẻ căm hận ghen ghét, tôi chưa từng thấy Nhu Ngọc có địch ý với ai. Xem ra tôi nên hãnh diện vì là người đầu tiên bị Nhu Ngọc thù ghét nhỉ?

- Chị có tất cả

- Gì cơ?

Tôi mơ hồ nghe câu nói rít từ kẽ răng của Nhu Ngọc, giọt nước mắt như pha lê chảy dài trên gò má trắng hồng, Nhu Ngọc lúc này là một khuôn mặt méo mó đau khổ, ngoài giận dữ cũng chỉ có giận dữ.

Ha, hình như tôi vừa biến thành người xấu rồi.

- Chị có tất cả. Bạn bè gia đình tình yêu tình thân chị đều có, chị có cuộc sống hạnh phúc mà bao người ao ước thậm chí đố kị. Chị có thể cười có thể khóc có thể cảm nhận cuộc sống này, chị có cả quãng đường dài để đi để chứng minh rằng bản thân mình tồn tại. Từ nhỏ đến lớn chị đã sống trong hạnh phúc nên chị coi đấy là hiển nhiên, có thể ỷ lại vào ba mẹ, có thể dựa dẫm bạn bè, có sự che chở chiều chuộng của Thiên Huy, chị còn muốn gì nữa? Sao lại...sao lại muốn tranh với em? Sao lại muốn tranh với em???

- Nhu Ngọc?

- Vì sao chứ? Em có điểm nào không bằng chị? Tại sao mỗi lần nhắc đến chị Thiên Huy đều làm vẻ mặt ấy, giống như chị là trân bảo mà anh ấy nâng niu, tại sao trong mắt anh ấy lại không có em, tại sao luôn đem em so sánh với chị? Tại sao đều là người nhưng em và chị lại khác nhau như vậy. Cuộc sống của chị hoàn hảo từ khi chị sinh ra, dĩ nhiên chị không thể hiểu cảm nhận của người khác, không hiểu được cảm nhận của một kẻ sinh ra đã bị ruồng bỏ, không bạn bè, không gia đình, không có cả quyền làm chủ của bản thân. Cha mẹ từ đầu đến cuối đều như người xa lạ cả năm chẳng trông thấy mặt một lần nói gì đến tình cảm? Xung quanh đều là những kẻ chỉ biết lợi dụng xu nịnh, em cố gắng bao nhiêu đau khổ bao nhiêu uất hận bao nhiêu có ai để tâm đến chứ? Nếu không có Thiên Huy em còn nghi ngờ có thật mình còn sống hay không. À mà đằng nào em cũng sắp chết rồi. Cái cuộc sống chó má này cũng sắp kết thúc rồi. Nhưng chị lại muốn em chết trong nuối tiếc

...

Có thứ gì đấy, một loại khó chịu nghẹt thở chèn ép tim phổi nồng nặc trong cổ họng. Cả người tôi cương cứng nhìn Nhu Ngọc đã mất bình tĩnh. Con ngươi nâu sữa đầy màu tuyệt vọng và u ám nhưng khi ngước nhìn tôi nó lại loé lên đầy căm giận.

Cái em gái nhà em, em đang bộc bạch nỗi niềm tìm sự thương cảm à? Vậy thì em thắng rồi, em tìm trúng yếu điểm rồi đấy.

Nhu Ngọc gạt tách trà trên bàn xuống, tiếng gốm sứ vỡ tan chói tai, vệt nước xanh lam thấm xuống tấm thảm hoa văn bên dưới. Người trong quán tất cả đều quay đầu lại nhìn chúng tôi.

Tôi đến ngón tay cũng không thể cử động, có lẽ thật sự hoảng sợ, Nhu Ngọc trước nay luôn hiền lành dễ thương hiện tại lại như trở thành một con người khác.

Tôi không muốn tiếp tục dây dưa, không muốn nghe Nhu Ngọc nói, có liên quan gì đến tôi cơ chứ? Tôi không muốn nghe cũng không muốn hiểu.

- Hèn nhát. Diệp Khả Vy chị là đồ hèn. Ban đầu vì sao lại để Thiên Huy cho em, nếu chị đã thích anh ấy vì sao còn để anh ấy quen em? Đây là trò chơi tình ái của chị đấy à, hay chị căn bản vốn luôn tự tin rằng sau cùng anh ấy vẫn quay về bên chị? Chị hơn em chính là 10 năm trời, 10 năm hai người ở bên nhau, chị lệ thuộc anh ấy như một thói quen, chị có dám chắc mình không nhầm lẫn thói quen với rung động? Chị từng đồng ý sẽ không đoạt Thiên Huy đi, chị đã từng đồng ý. Chị không chỉ hèn nhát ích kỉ mà còn dối trá.

- Đủ rồi!

- Chưa đâu. Có phải chị cảm thấy em rất đáng cười khi chạy đến trước mặt chị làm loạn kêu gào van xin chị? Có phải chị cảm thấy em rất vô lí? Nhưng chị đâu phải em? Các người chỉ phán xét dựa trên vị trí của mình quan niệm của mình. chỉ muốn thỏa mãn bản thân mình. Khả Vy, em cũng sớm biết hôm nay chỉ sẽ không đồng ý, vậy thì bằng mọi cách em sẽ giữ anh ấy lại, chị chờ mà xem.

Nhu Ngọc bước ngang qua tôi không nhìn lấy một cái. Tôi bất động hồi lâu mới có thể trở mình.

***

Cuộc sống này vốn đã không có công bằng chỉ có cân bằng. Có người được thì phải có kẻ mất, có người hưởng lấy hạnh phúc thì phải có kẻ gánh chịu đau khổ, có người mỉm cười ắt có kẻ phải rơi lệ. Mỗi một thời điểm đều có người phải trải qua từng loại hoàn cảnh, này đây là quy luật của cuộc sống.

Nhưng vì sao tâm trí tôi bắt đầu lung lay? Vì sao vẻ mặt căm hận của Nhu Ngọc lại khiến tôi ớn lạnh, đốt lên một đốm lửa âm ỉ bỏng rát trong lồng ngực. Giống như tôi đang ngầm thừa nhận tất thảy Ngu Ngọc nói đều là thật. Những lời cuối cùng ấy...

Tôi luôn miệng nói muốn để Thiên Huy tự lựa chọn chẳng qua là tôi sợ, sợ hắn sẽ rời xa tôi, sợ hắn sẽ bỏ mặc tôi. Tôi lời nào cũng không thể phản bác, nhưng lại càng không muốn thừa nhận.

Lắc lắc đầu tôi cắn chặt môi dưới ngăn thứ cảm xúc sắp ép chết mình, giống hệt như hồi nhỏ bị mẹ mắng vẫn cứng đầu vênh vênh mặt ra vẻ ta đây, chẳng qua sau đó có thể nhào vào lòng Thiên Huy mè nheo mách hắn, dù biết hắn không làm được gì nhưng vẫn thích được hắn an ủi.

Tôi lúc này đứng bất động trên đường lớn, vô số khuôn mặt lướt qua đều không có chút quen thuộc, vừa lẻ loi vừa lạc lõng.

Tôi không ngẩng đầu cất giọng khàn khàn

- Cậu, lại nhìn thấy hết rồi?

-...

- Cậu là vô tình hay cố ý xuất hiện trước mặt tớ?

-...

- Nhường đường.

Tôi ngước mắt nhìn người con trai đứng trước mặt, một biểu cảm lạnh lùng, áo khoác đen trùm kín nửa khuôn mặt, không nhìn ra biểu cảm nơi đáy mắt đang cố níu tay tôi lại.

Vì sao? Vì sao lúc tôi thê thảm nhất cậu lại luôn xuất hiện? Vì sao lại làm tôi khó xử như vậy?

- Tớ đưa cậu về nhà

Đức Nhân ngoài câu thoại này, một chữ cũng không nói. Tôi coi như không nghe thấy tránh sang một bên vẫn tiếp tục rảo bước đi, nhưng tôi biết Đức Nhân vẫn luôn đi đằng sau. Cho tới tận lúc tôi vào nhà, từ trên cửa sổ phòng riêng nhìn xuống vẫn có thể thấy cậu ấy đứng ở xa xa ngước mắt lên nhìn, tôi buông rèm cửa xoay người vào trong.

Đã nói là tôi không xứng rồi mà, tôi có tài đức gì? Có gì tốt đẹp? thứ duy nhất tôi có thể làm cho Đức Nhân là cách cậu càng xa càng tốt, đừng để cậu chịu bất cứ tổn thương nào.

***

Khăn len đỏ đung đưa qua lại, Tiểu Hắc co người rồi nhảy lên cao ra sức bắt lấy khăn len đang tung bay, đối với loại hành động này Boss Miêu từ đầu đến cuối chỉ há miệng ngáp dài khoe hàm răng sắc nhọn, trên mặt viết rõ hai chữ "vô vị". Con mèo già thành tinh đã không còn thích những trò chơi này nữa rồi, nó thà nằm một chỗ dưỡng xương cốt còn hơn chơi cùng đám mèo loắt choắt 2,3 tuổi. Như vậy rất tổn hại đến phong thái tổng tài bá đạo của nó.ヾ (o ° ω ° O ) ノ゙

Tôi ôm Tiểu Hắc, cúi đầu cười hi hi ha ha với nó, trong đầu xoẹt qua hình ảnh chàng trai lúc nào cũng khoác trên mình một chiếc áo đen lụng thụng biểu cảm khiến người ta phát run.

Đem mèo nhỏ thả xuống tôi đi tới cạnh bàn học vòng tay ôm lấy cổ Thiên Huy nhìn bảng dữ liệu hại não trên laptop hỏi

- Sửa được chưa?

- Sắp xong rồi, sau này phải thường xuyên diệt virut đấy.

- Bằng cách nào? Nhúng vào nước sôi hay nướng trên lửa?

- Khỏi đi, nếu laptop lại hỏng thì đưa tớ sử là được rồi

Này còn phải nói sao? Tôi thỏa mãn cười hai tiếng, có trời mới biết cách sửa mấy loại máy móc này.

Thiên Huy vặn qua vặn lại chốc chốc lại len lén nhìn tôi, tôi cúi đầu khó hiểu

- Sao vậy?

- Cậu....đè sát quá (。・//ε//・。)

...CMN biến thái, dâm tặc, ngụy quân tử, tôi một cước dứt khoát đánh u đầu hắn, Thiên Huy ôm đầu trừng mắt nhìn tôi.

- Đâu phải lỗi củ tớ chứ?

- Là lỗi của tớ nhưng tớ thích đánh câu đấy được không?

- Được!

Hắn nhu thuận mềm giọng rõ ràng giả bộ bán manh, tôi vẫn không nhịn được vươn tay véo véo má hắn một hồi.

- Sửa xong chưa? Xong rồi thì về đi tớ còn chat với Hoa nữa.

- Lợi dụng xong rồi vứt bỏ. Hức! cậu Cậu thật sự nỡ làm thế với tớ sao?

Thiên Huy ngồi trên ghế hai tay che trước ngực õng ẹo nỉ non đổi lấy cho tôi tầng tầng lớp lớp da gà da ốc. Cái tên này lại ngứa đòn rồi, càng ngày càng trơ trẽn. Tôi không nhiều lời đóng kéo hắn ra ngoài đóng sầm cửa xua đuổi hắn cút về.

***

Nghe tiếng bước chân đi xuống lầu nét cười trên mặt tôi cũng tắt ngấm, tôi vẫn cứ vờ như không biết gì, vẫn muốn giả ngốc ở bên hắn.

Có sao đâu chứ? Nhu Ngọc có liên quan gì đến tôi, tình cảm của họ có liên quan gì đến tôi? Một chút quan hệ cũng không có, nếu chuyện gì cũng quan tâm thì tôi đã sớm chết vì phiền rồi.

Đợi tôi ngủ một giấc update lại não bộ sáng ngày mai tỉnh dậy vẫn là Diệp Khả Vy vô địch thiên hạ, ây nha lúc này bảo tôi lên trời tôi cũng có thể làm được.

╮( ̄ω ̄;)╭


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx