Trong cuốn sổ đen cao quý của bóng tối!, một người con gái bá chủ lần đầu tiên được đề vào. Một người con gái của sự huyền bí. Không chỉ là tốc độ. Vẻ đẹp. Mà còn là một IQ không tưởng nổi. 13 tuổi, bắt đầu nổi lên trong đêm đen. 15 tuổi leo lên vị trí thứ hai. 16 tuổi chính thức đánh bại Đại Ưng ** Đại Ưng là một người đứng đầu lúc bấy giờ. Nhưng không ai đồng tình. Nổi tiếng với sự tàn nhẫn hơn cầm thú, giết người như cơm bữa. Dù là vô tội hay có tội. Dù là trẻ em hay phụ nữ đến người già. Đã có không biết bao nhiêu trận mưa máu đã rơi xuống. Thảm họa đó chỉ chấm dứt khi người con gái đó xuất hiện. Dù bị đánh bại một cách thảm hại nhưng Đại Ưng vẫn không phục. 17 tuổi, cuộc họp đầu tiên với sự có mặt của một người đứng đầu mới.
Đại Ưng trở xuống vị trí thứ hai. Hôm đó vẫn là một buổi tối như hôm nay, chỉ khác, nơi đó là San Fanxico. Người con gái tiến vào. Vẫn lạnh lùng. Vẫn một màu đen huyền bí như vậy. Nhưng khi con người đó đang chuẩn cho lên ngồi chiếc ghế cao quý đó thì đã có kẻ ngáng đường chặn lại. Đó không ai khác chính là Đại Ưng. Hắn ta đặt bàn tay dơ bẩn lên vùng eo thon gọn, khuôn mặt khẽ nghiêng về phía phần vai trần trắng nõn nà. Tất cả những người có mặt ở đó đều trợn tròn mắt, Thiên nhíu này, trong lòng cậu khó chịu một chút và muốn lôi tên dơ bẩn ra kia và ột trận. Dù Thiên biết người con gái này không đơn giản. Cậu và tất cả những người ở đây đều biết bởi họ đều đã gục ngã dưới tay một người. Nhưng đó là việc gây chiến. Còn ở đây. Một thân một mình một mình. Người con gái làm sao có thể đấu lại với Đại Ưng - hắn - một kẻ cực kì nham hiểm và võ công của hắn phải nói là không tồi. Mọi người chỉ thấy đôi môi màu anh đào khẽ nhếch lên rồi sau đó...... " Rắc ". " Rắc ". Những âm thanh kinh hãi khẽ vang lên và kèm theo đó là tiếng hét vô cùng đau đớn của Đại Ưng. Hắn trợn tròn mắt - đôi mắt chứa đầy sự căm phẫn. Có lẽ hắn sẽ ra tay nhưng tất cả chỉ nghe một tiếng " Bịch ". Chỉ một cước. Đại Ưng đã nằm bẹp dưới mặt đất song hắn ta vẫn chưa chết. Hắn trợn mắt nhìn con người trước mặt. Người con gái đó khẽ đi đến, giẫm lên bàn tay dính đầy máu của bao nhiêu người trên thế gian mà những mảnh xương đã vỡ vụn trong từng tấc da thịt. Hắn nhăn mày đau đớn. Phằng. Máu chảy ra từ thái dương lan ra khắp mặt. Một con ác thú đã chết bởi một phát súng từ tay thiên thần. Tất cả mọi người chỉ biết nhìn. Nhìn. Nhìn trong sự thán phục và kính nể. Một tốc độ kinh hoàng đến nỗi người ta không thấy được tốc độ. Tốc độ của thần chết. Không chỉ vậy. Màu đen bóng tối biết đến con người này là một bộ não thiên tài với tốc độ quản lí và bảo mật an ninh siêu cấp. Một con người tài giỏi đến mức không thể tài giỏi hơn. Đến như một cơn gió và biến mất cũng như vậy. Tất cả những người trong đây đều tôn trọng và kính nể. Sẵn sàng hi sinh dù không phải là lão đại của mình. Đó là một điều mà thế giới này chưa bao giờ có và không bao giờ có. Nhưng bây giờ. Con người đó đã thật sự xuất hiện. Con người mang sứ mệnh thống nhất tất cả những băng đảng hàng đầu. Một con người nhân từ độ lượng đến mức cao nhất song cũng tàn nhẫn đến mức không ai bằng. Thiên bước vào phòng, ánh đèn tường khẽ hắt nhẹ. Trên giường trắng lớn, Nhi đang cuộn tròn trong tấm chăn. Tiết trời bắt đầu vào đông. Tuy không lạnh như giữa mùa hay cuối mùa. Ban đêm vẫn lạnh song ban ngày bầu trời có vẻ khá giống với mùa thu. Chiếc rèm cửa bị gió thổi nhẹ bay lên. Thiên tiến lại phía giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, vén mấy sợi tóc trước trán nó và mi nhẹ lên trán nó. Cậu đi vào nhà tắm, mắt Nhi khẽ mở, từ khuôn miệng xinh xắn nhẹ phát ra: - Ngu ngốc thật! - cô cười rồi chui vào chăn. Thiên bước ra ngoài. Mái tóc còn vương nước. Hắn tiến lại phía giường, đặt lưng xuống bên cạnh nó. Nhẹ nhàng kéo mảnh chăn. Kéo. Kéo. Kéo. Tất cả đều không được. Sao chứ? Nó ngủ rồi mà nhưng sao vẫn giữ được chăn. Cậu nhanh như cắt, lật người đè lên người nó, rồi từ từ cúi xuống vùng cổ của nó. Nhi căn bản là chưa ngủ. Hồi nãy lúc cô kéo chăn là không muốn cậu được đắp, cho cậu chết lạnh. Cô nhắm mắt. Từ xúc giác nhạy cảm nhận được sự nhồn nhột khó chịu. Nó mở mắt thì gương mặt phóng to của hắn đã rơi ngay vào võng mạc. Hắn cười và lấy tay nhéo mũi nó - Nhóc! Anh bảo là ngủ trước rồi mà!
- Á - nó la lên
Hắn lật mình ôm nó vào lòng
- Hồi nãy anh vừa gặp một cô gái - hắn nói - Thì sao?
- Cô ấy rất đẹp?
- Hơn tôi!
- không biết. Có lẽ là đẹp
- Và anh đã yêu
- Sao?
- Anh nói như vậy để muốn tôi ly hôn trong hôn ước này! Không sao. Vì tôi cũng không muốn lấy anh. Anh nhá. Phải cho tôi gặp cô ấy để tôi nghĩ cách đối phó. Tốt nhất là bảo đã có thai rồi. Bảo đã nấu thành cơm rồi biết phải làm sao đúng không. Không chấp nhận cũng phải chịu thôi - nó cười hạnh phúc vì sắp thoát khỏi hắn
- Em -.... - vốn từ hết - à.... Ờ... Em nghĩ anh là người như vậ sao?
- Đàn ông đều như vậy? Sắc lang
- Em.... Ngủ đi dạo này em rất không nghe lời
@by txiuqw4