sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 65 Lâm HàN Phong

Gần 5 năm sau

Tại bar Devil, Trần Minh Quân ngồi bên một đứa bé tầm 5 tuổi. Ánh mắt thằng bé nhìn phía chiếc bàn gần góc, một người đàn ông đang tích cực uống rượu

- chú kia uống rượu như uống nước ngọt vậy

Trần Minh Quân nhìn theo hướng, mặt đanh lại

- mặt chú viết rõ hai chữ thù địch kìa

- thì sao?

- quân tử có thù nên trả không nên để trong lòng như nữ nhi

- thôi đi. Cháu không thể xăm soi người khác. Hắn ta đứng thứ hai thế giới ngầm đấy. Thân thủ không tồi. Chú mày từng bị thảm bại vì gái đấy

- thế càng phải phục thù. Không trả chú là thú bốn chân canh nhà

- thâm hiểm. Cháu quả không cho kẻ khác đường lùi. Sợ gì chứ

Nói rồi Trần Minh Quân hùng hổ tiến lại. Khiêu khích người đàn ông kia. Và người đàn ông kia chẳng ai khác chính là Lâm Hàn Thiên. Kết quả khi chọc giận một tổ đang muốn phát điên, Trần Minh Quân bị đánh tơi tả tả tơi. Phía kia, đứa bé khẽ chẹp miệng

- cháu xin lỗi. Cháu biết kiểu gì chú cũng thua vả lại người ta đang muốn đánh người giải sầu cháu cũng muốn giúp người ta. Thôi. Chuồn là thượng sách

Nói rồi đứa bé mau chạy đi để tránh ai kia phát hiện ra kế hoạch hại người

Sáng, trong thang máy, Lâm Hàn Thiên lạnh lùng nhìn hai cửa đang dần khép lại. Chợt. Một bóng hình nhỏ bé lướt qua. Một giây, hắn vội mở lại nhưng bóng hình kia đã biến mất. Có một cảm giác vô cùng lạ lẫm đang xâm chiếm hắn. Khu đô thị phát triển bậc nhất, nơi phồn thịnh được phát triển bởi một thiên tài- Lâm Hàn Thiên. Một tháng. Nỗi đau chưa lành khiến con người đó trở nên lạnh nhạt và tàn độc. 5 năm đủ thấy bộ óc không tầm thường đó đã lao vào guồng quay công việc như thế nào. Tất cả là tại ai. Chiều. Ánh dương đổ xuống khu chung cư cao cấp Hurt. Nỗi đau. Làm đau. Cái tên quá đặc biệt và nó cũng quá nổi tiếng trên thị trường bất động sản. Để sở hữu một căn hộ cao cấp ở đây không phải là chuyện dễ dàng. Số tiền đó có thể gấp 5, 10 lần sơ với những khu chung cư cao cấp khác nhưng khi tung ra thị trường thì nó chính là món hàng hot nhất. Tại đại sảnh rộng lộng lẫy đúng phong cách quý tộc trong khu đô thị. Khi thấy người đàn ông trẻ tuổi bước vào, tất cả các nhân viên đều cúi đầu. Quyền lực là vĩnh cửu và nổi bật lên hết. Còn khá sớm nhưng hắn vẫn quyết định về căn hộ của giống như có cái gì đó thôi thúc. Một năm sau khi cô rồi bỏ hắn, hắn đã quyết định chuyển ra bên ngoài ngay khi hoàn thành xong khu chung cư này. Ở lại khu biệt thự đó làm cậu không thể thở nổi, mỗi đêm đều mơ về người ấy, đều thấy người ấy cười, gọi tên cậu. Tất cả cứ hiện lên làm cậu điên cuồng và bên cạnh cậu những đêm đó là rượu, là say để không mơ về cô. Thiên bước vào thang máy, ngón tay vừa bấm nút lên tầng và hai cánh của thì chuẩn bị đóng lại, ngăn cách với thế giới bên ngoài thì

- chú.. - tiếng gọi vọng lại khiến hắn cuộc phải dừng, cánh của lạnh lẽo mở ra và một thân hình nhỏ bé nhanh chóng vào. Thiên ngạc nhiên nhìn cậu nhóc. Hắn sững người trước khuôn mặt đang nhìn mình

- cảm ơn- nhóc cười, nụ cười đẹp như một thiên thần nhỏ rồi cậu nhóc tiến lại gần cảnh điều khiển cảm ứng chẹp miệng

- chú ở tầng 68 sao. Chỗ đó rất đắt. Cháu ở tầng 67- nói rồi cậu nhóc nhanh chống lướt nhanh. Cánh cửa lại đóng lại. Bên trong chiếc hộp kín. Chỉ còn hai người một lớn một nhỏ. Không gian im lặng đến đáng sợ. Cậu nhóc tựa vào tường kính, tay đút vào túi quần, mái tóc đen rủ xuống khuôn mặt trắng, hàng mày rậm. Và đôi mắt đó thật... Băng lãnh. Từ lúc bước vào, hắn luôn chú ý vào cậu bé này. Đúng hơn là đôi mắt cậu không thể rời khỏi. Quả thật... Rất.. Giống cậu. Không. Phải nói quá giống

- cháu bao nhiêu tuổi - hắn cất lời, bên trong như có một sức mạnh thôi thúc cậu hàng động

- gần 5 tuổi- cậu nhóc ngẩng đầu lên nhìn hắn- chưa rất trai. Giống người Hàn Quốc

- chú là người Hàn Quốc - Thiên ngồi xuống trước mặt cậu nhóc, như để nhìn rõ hơn gương mặt baby cũng là để dễ giao tiếp

- ừ.. Ba cháu.. - thành bé định nói tiếp nhưng tiếng chuông tai ác vang lên. Thằng bé mau chóng bắt máy

-..

- vâng

Duy chỉ có một câu vâng suốt cả cuộc nói chuyện. Và khi kết thức, đôi mắt đó lại nhìn hắn khiến cậu thoáng giật mình vì ánh mắt đó

- ai gọi cháu vậy

- mẹ

- cháu có vẻ lạnh lùng

- có thể. Họ hay nói như vậy. Chú cũng thế. - thằng bé đã thôi nhìn hắn, chỉ tập trung vào điện thoại trong tay

- cháu đang làm gì vậy


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx