sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Báo thù - Phần II - Chương 02 - 03

2. CUỘC VIẾNG THĂM BÍ MẬT

Raoul bỏ cuộc. Không một giải thích nào về Félicien. Không một đe dọa nguy hiểm nào lay chuyển được sự vô tư, có lẽ bề ngoài nhưng có giá trị chống cự cứng rắn. Lời nói không khai thác được bí mật của chàng trai.

Vậy phải hành động.

Lúc đầu những sự kiện không nói lên được gì. Faustine đã trở lại bệnh viện. Félicien trước đây ăn uống cùng nàng trong nhà, từ nay ăn ở biệt thự Clématites và cả buổi chiều ở đấy.

Đến ngày thứ năm Raoul đến nắm tình hình.

Bà làm bếp mở cửa cho anh và nói: ‘Tôi chắc cô chủ ở ngoài bãi cỏ. Nếu ông muốn gặp xin đi qua phòng ăn.”

Ở tiền sảnh có hai cánh cửa. Raoul bước vào phòng. Nhưng thay vì đi ra vườn, anh nhìn qua những bức màn che cửa kính phòng làm việc. Một cảnh tượng bất ngờ xảy ra ở đây.

Bên trái gian phòng đầy ánh sáng, trước mặt Félicien ở giá vẽ, Faustine đang ngồi với đôi vai và tay trần.

Raoul bỗng thấy bực bội - tuy cố nén - ghen ghét.

“Người đàn bà vô lại! Anh nghĩ. Nàng làm gì ở đây? Và tên trẻ ranh này muốn gì?”

Anh nhìn vào mặt nàng nhưng đôi mắt người đàn bà trẻ nhìn sang bên về phía cửa hướng ra thảm cỏ và bờ hồ. Đôi vai được chiếu sáng trông đầy đặn, hài hoà, trắng hồng. Một lần nữa đây là kỉ niệm vẫn ám ảnh anh, anh nhớ đến bức tượng đẹp Phryné của nhà điêu khắc.

Không động tĩnh, anh mở hé cánh cửa, lạ lùng nghe họ nói và nhận ra hai vợ chồng chưa cưới Rolande và Férôme Helmas đang ngồi trên bờ cửa sổ, chân buông thõng ra ngoài.

Họ nhỏ giọng trò chuyện với nhau. Thỉnh thoảng Félicien Charles ngoảnh nhìn họ.

Và Raoul tin chắc sâu sắc bi kịch ở Clématites và Orangerie, vở đầu trong hai bi kịch là ở đây, trong phòng làm việc, xảy ra giữa bốn nhân vật đang có mặt. Tìm cái gì ngoài bốn vai diễn này là vô ích. Bi kịch về tình yêu, hoặc căm thù, tham vọng, ghen tuông, tất cả sôi sục trong bối cảnh hạn hẹp này. Cả bốn người có vẻ bình tĩnh, chăm chú vào việc làm của họ hiện tại. Nhưng quá khứ và tương lai, tội ác và trừng phạt, cái chết và sự sống đụng đầu nhau như những đối thủ phóng túng.

Phần của từng người trong việc tranh chấp này như thế nào? Vai trò của Félicien, chắc chắn anh yêu Rolande, và cái gì giữa hai vợ chồng chưa cưới?

Làm sao Faustine, nữ y tá lọt vào chỗ này? Vì những lý do gì, Rolande thuộc tầng lớp khác biệt lại chấp nhận? Bao nhiêu câu hỏi không giải đáp được.

Đôi vợ chồng sắp cưới biến ra vườn; Raoul nhẹ nhàng bước vào và khi Faustine nhìn lại giá vẽ, thấy anh phía trên giá vẽ và Félicien.

Lập tức, thẹn đỏ mặt, nàng choàng khăn vào người. Anh nói:

- Cứ tự nhiên, Félicien. Lạy Chúa, anh có một người mẫu đẹp thật!

- Tuyệt vời, và tôi hoàn toàn không xứng đáng - Chàng thú nhận.

- Anh không có ý đồ gì ư?

- Không một ý đồ nào trước sắc đẹp đến như vậy.

Raoul cười gằn:

- Còn Faustine? Cô thích ngồi làm mẫu ăn mặc như thế hơn là chăm sóc bênh nhân ở bênh viên à?

- Lúc này ít bệnh nhân - Nàng nói - và buổi chiều tôi tự do.

- Buổi chiều, buổi tối cùng thế. Tranh thủ đi, Faustine. Hãy tranh thủ tuổi trẻ.

Anh ra vườn theo hai vợ chồng chưa cưới, chúc mừng cuộc hôn nhân vừa quan sát Rolande. Anh thấy cô không rực rỡ như Faustine, một sắc đẹp ít sân khấu hơn nhưng dễ cảm hơn và cũng như Faustine. nét gợi cảm của khuôn mặt, hình dáng làm rung động hơn chính sắc đẹp. Férôme Himas ngắm nhìn cô với một niềm say đắm.

Férômei phải trở lại Paris trong ngày. Kolande và Raoul dẫn anh qua vườn rau biệt thự Orangcric để ra đi. Họ đi qua trước những bậc tam cấp đã gãy làm Elisaheth ngã rồi chết. Hai người trẻ tuổi có vẻ không đế ý đến chỗ ấy. Hàng ngày họ đi dạo về phía này. Họ dừng lại, thậm chí vô tư và lơ đãng nhìn đầu hồ gần ngô cui. Chiếc thuyền ven hồ chòng chành có ba người leo lên. Goussol va hai thanh tra mà một người đang vét đáy hồ.

- Cuộc điều tra vẫn tiếp tục. Người ta tìm vũ khí đã tấn công Simon Lorient và tôi.

Rolande rùng mình lẩm bẩm:

- Ác mộng ấy không bao giờ kết thúc hay sao?

Férôme từ biệt cô. Rolande va Raoul thong thả trở lại biệt thự Ciématiles. Raoul nói, giọng thể hiện ý nghĩ thầm kín của mình:

- Sau đám cưới cô có tiếp tục ở biệt thự này không?

- Tôi nghĩ là có... Chúng tôi sẽ bố trí những gì cần thiết.

- Nhưng chắc sau một chuyến đi chứ? Mởl cuộc du lịch dài ngày?

- Chúng tôi chưa định làm gì...

Anh lại hỏi những câu khác. Rolande trả lời ít một và cắt ngang: “Có người bấm chuông ở cổng. Tuy tôi chẳng hẹn gặp ai.”

Lúc họ vào thềm nhà, có tiếng cãi nhau to dần. Tiếng người đầy tớ già Edouard giận dữ kêu lên:

- Ông không được vào! Tôi còn sống thì ông không thể đặt chân vào nhà này.

Rolande chạy qua phòng ăn. Félicien và Faustine đã ra tiền sảnh. Gần cửa ra vào, người đầy tớ già cố chặn đường một ông đứng tuổi đang nói nhẹ nhàng:

- Tôi xin ông, từ tốn thôi. Tôi muốn nói chuyện với cô Rolande... Nhờ ông báo cho.

Rolande dừng lại trước ngưỡng cửa, quan sát người mới đến, nói:

- Tôi nghĩ chưa được hân hạnh, thưa ông...

Không một lời, ông khách đưa danh thiếp. Cô liếc nhìn, bối rối. Ông cố gặng như sợ bị từ chối:

- Tôi mong được nói chuyện với cô, Rolande... Cuộc gặp này rất cần thiết... Cô không thể từ chối... vì lợi ích của cô...

Ông khách còng lưng, tóc bạc trắng, có những nét tế nhị và đáng kính, mặt rất xanh chứng tỏ bị bệnh và suy nhược.

Sau một chút ngập ngừng, cô bảo người đầy tớ:

- Để mặc chúng tôi, Edouard... Tôi muốn thế.

Edouard giận dữ đi ra. Cô nói với ông khách:

- Rất tiếc chồng chưa cưới của tôi không có ở đây. Tôi phải giới thiệu anh ấy.

- Thực ra, tôi biết cô đã đính hôn, Rolande...

- Vâng, với Férôme Helmas.

- Tôi biết... Đáng lẽ anh ta cưới chị cô, đúng không?

- Đúng đấy ạ.

Ông lại nói:

- Trước đây tôi biết rõ mẹ anh ấy. Anh ta còn rất bé.

Nhưng Rolande hình như không muốn nói chuyện trước

mọi người, bèn bảo:

- Mời ông lên phòng tôi chúng ta nói chuyện thoải mái hơn. Tôi dẫn ông đi.

Cô đưa ông già lên gác. Ông bước thong thả, cố gắng nhiều.

Raoul chỉ cần liếc mắt để xác định Félicien và Faustine cũng ngỡ ngàng như anh, họ không giải thích được gì về cuộc thăm viếng này. Cả ba chờ đợi, mỗi người một cách và im lặng.

Phải qua hai tiếng đồng hồ ông khách mới trở xuống, có Rolande dìu đi. Cô đỏ cả hai mắt, khuôn mặt hoàn toàn thay đổi.

- Thế nào, Rolande, đám cưới... vào ngày nào?

Cô đáp lại rõ ràng như bỗng có quyết định dứt khoát:

- Mười hai ngày nữa. Cần thời gian để công bố.

- Chúc hạnh phúc, Rolande.

Ông ôm hôn lên trán cô trong lúc cô khóc rồi nhẹ nhàng thoát ra và đưa ông ra cổng. Cô nói:

- Tôi có thể đi cùng ông chứ?

- Không, nhà ga cách không xa, tôi thích đi một mình. Sẽ gặp lại, Rolande. Tôi rất sung sướng được gặp cô ở nhà tôi. Cô đã hứa. Đừng để chậm quá đấy.

Ông đi không ngoảnh lại. Rolande nhìn theo, đóng cổng rồi suy tư trở về phòng. Không chờ đợi, Raoul đi ra qua phòng ăn rời biệt thự Clématites, ý định đi theo người lạ mặt hỏi thăm một số tin tức. Nhưng anh thấy ông trên đại lộ, dựa vào tay một người đầy tớ bận quần áo lái xe.

Trên đường một chiếc ô-tô sang trọng đang đậu. Người lái xe đưa ông lên và họ phóng đi. Raoul chỉ kịp nhận thấy ô-tô đầy bụi như vừa đi một quãng đường xa.

Đến bảy giờ anh đón Faustine vừa ra khỏi bệnh viện, hỏi:

- Cô biết gì về ông khách ấy không? Rolande kể chuyện thế nào?

- Không.

- Thế đấy! Người ta có nói cô cũng không hở ra một lời! Được, tôi tự xoay xở lấy một mình! Không khó lắm đâu và sẽ có một ít sự thật thêm vào những gì tôi đã phát hiện được. Chúng ta đang tiến tới, Faustine.

Anh nói thêm, giọng chua cay, gây gổ hơn:

- Vấn đề khác. Cô làm trò gì ở Clématites? Là bạn của gia đình, với danh nghĩa gì? Có điều gì chung giữa bốn người? Có phải cô hết sức làm duyên để xiêu lòng Félicien? Thôi đi, cô bé. Nếu không tôi giấu kín chàng trai và cô sẽ tốn công vô ích đấy.

Nàng không bực mình mà mỉm cười:

- Tôi có phải tốn công để làm ông vừa lòng không?

- Theo tôi thì không!

- Thế mà tôi vừa lòng ông đấy.

- Và gay go nữa! - Anh nói dịu giọng và cũng cười. Có lẽ vì thế tôi hơi mất phương hướng...

Buổi chiều và sáng hôm sau Raoul tiến hành một cuộc điều tra, đi hai mươi phút ô tô đến trước một nhà an dưỡng của những người già. Theo yêu cầu của anh người ta mời tới phòng khách bố Stanilas, một người thật thà, đi xiêu vẹo, cúi gập người. Anh trình bày mục đích cuộc viếng thăm.

“Cụ sinh ở thị xã Vésinet, làm đầy tớ ở đấy hơn bốn mươi năm mà ba mươi năm cùng một ông chủ, bố của ông Philippe Gaverel hiện có biệt thự Orangerie. Tôi không nhầm đấy chứ? Hội đồng thị chính có một đợt hỗ trợ cho cụ và tôi được cử đến đưa cho cụ số tiền một trăm phrăng.”

Sau năm phút hồ hởi và một giờ nói chuyện về Vésinet, dân cư ở đấy, về những người trước đây lui tới Orangerie, những người có biệt thự quanh vùng, Raoul biết được điều mình cần.

Đặc biệt anh biết bố của Elisabeth và Rolande, ông Alexandre Gaverel, anh của Philippe, không hòa hợp với bà vợ. Một kẻ lăng nhăng làm bà vợ khốn khổ. Là một người ghen tuông chắc cũng có lý do vì một người bà con xa của bà vợ thường xuyên đến nhà. Bố Stanilas kể chuyện:

- Tóm lại trong biệt thự Orangerie có những cuộc cãi cọ và một hôm - Cô Elisabeth vừa ba tuổi - Ông Alexandre đuổi người bà con của vợ, thậm chí họ đánh nhau ở tiền sảnh và người đầy tớ Edouard, một bạn thân của tôi, phải ra tay giúp chủ nhà. Họ kêu lên ầm ĩ. Chúng tôi ở dưới bếp, người ta nói bố thực sự của ELisabeth là người bà con Goerges Dugrival.

- Nhưng gia đình Gaverel lại hòa hợp chứ?

- Được sao hay vậy. Thậm chí sau đó ba, bốn năm họ có thêm một cô gái, Rolande. Cuối cùng ông ấy chết trong một cuộc đánh bom ở Paris với bạn bè.

- Người ta không gặp lại người bà con ấy à?

- Không bao giờ. Có điều, cho đến lúc chết năm nào bà Alexandre Gaverel cũng đi nghỉ hè với các con gái ở bờ biển Cabourg. Và Cabourg cách chỗ ở của ông Georges Dugrivai, người bà con của bà Alexandre hai mươi cây số. Ở chỗ chúng tôi thậm chí người ta bảo nhiều lần gặp ông này cùng bà Alexandre trên bãi biển, dĩ nhiên không có hai cô bé. Bà làm bếp ở Orangerie một lần đã nói: “Các ông xem, ông ấy sẽ để lại toàn bộ tài sản cho cô Elisabeth. Đã thu xếp sẵn rồi, việc đó đã có sự thỏa thuận giữa ông ấy và bà Alexandre. Chà! Cô Elisabeth sẽ có một số hồi môn lớn!...”

Raoul phấn khởi vì chuyến đi. Càng nghĩ anh càng hiểu tầm quan trọng của những kết quả đạt được. Cả một luồng ánh sáng hình thành xung quanh sự xung đột gia đình này trong đó anh cảm nhận nguồn gốc bao nhiêu hành động tối tăm đã bắt đầu có ý nghĩa.

Buổi chiều và ngày tiếp theo anh đến Clématites; mặc dù được tiếp đón thân mật anh vẫn thấy cảm giác lẻ loi như lần đầu và vẫn không khí suy tư ấy. Mỗi người sống vì mình, với những ý nghĩ và mục đích riêng. Tất cả những người ấy nghĩ gì? Thỉnh thoảng Rolande và Férôme nhìn nhau âu yếm. Và thỉnh thoảng đôi mắt Félicien rời Faustine và bức vẽ để nhìn Rolande và Férôme.

Trong tĩnh lặng, Rolande hỏi chồng chưa cưới:

- Giấy tờ của anh sẵn sàng rồi chứ, Férôme?

- Chắc chắn rồi.

- Của em cũng thế. Hôm nay thứ ba mồng bảy. Chúng ta ấn định ngày cưới vào thứ bảy mười tám, được không?

Férôme cầm tay cô hôn say sưa chứng tỏ tình yêu mãnh liệt của anh. Cô mỉm cười nhắm mắt lại.

Félicien chăm chú làm việc.

Raoul tự nhủ: “Ngày mười tám tháng chín, còn mười một ngày. Từ nay đến đó tất cả phải khởi động và niềm say mê của họ làm bung ra sự thật còn rất xa xôi và phức tạp.”

Không còn những buổi viếng thăm bí ẩn Rolande nữa. Nguyên nhân do đâu? Vì sao Rolande lúc đầu khó tính khi người kia ra đi lại có vẻ dịu hiền và xúc động? Férôme Helmas có được cho biết gì không?

Thứ bảy ngày mười một tháng chín, Raoul được Rolande mời đến Clématites; ba giờ thanh tra Goussot sẽ đến và có cuộc trao đổi quan trọng. Rolande muốn ông d’ Avemy và Félicien cùng chứng kiến.

Raoul đến đúng giờ. Félicien cũng thế. Faustine không có mặt. Việc trao đổi của thanh tra Goussot ngắn gọn. Xem như không chú ý đến Raoul và Félicien, ông chỉ nói với Rolande và Férôme:

- Chúng tôi nhận được nhiều thư nặc danh. Tất cả đều đánh máy tuy khá vụng về và gửi bưu điện vào ban đêm ở Vésinet. Tôi điều tra về những người có máy chữ, nhưng chắc bị lộ vì sáng nay người ta thấy một chiếc máy kiểu cũ trong đống rác cách đây ba cây số. Người ta dùng lần cuối hôm qua và buổi tối có bức thư này đến sở cảnh sát, đề nghị các vị nghe đọc:

“Dọc đại lộ Simon Lorient bị tấn công đêm đó, có một ngôi nhà không có người ở đã nhiều tháng nay, tường thấp trên có lưới sắt. Qua lưới sắt người ta thấy một chiếc khăn tay dưới lá cây. Có lẽ nên tìm hiểu chiếc khăn tay từ đâu tới.”

- Chiếc khăn đây, dĩ nhiên đã bẩn và thấm nước mưa.

Nhưng dễ dàng phân biệt dấu vết dài, có góc cạnh, màu hung do người ta lau lưỡi dao đầy máu. Chỉ có chữ F trên khăn như đa số khăn mua ở các cửa hiệu. Có ông ở đây, ông Félicien, ông có thể cho xem khăn của ông?

Félicien vâng theo, đưa khăn tay của mình ra. Goussot so sánh.

- Chiếc khăn này không có chữ. Nhưng có thể thấy cùng một loại vải mỏng và kích thước hoàn toàn như nhau. Xin cám ơn ông. Những chiếc khăn này sẽ nộp cho cơ quan điều tra và phòng thí nghiệm sẽ phân tích xem những vết nâu có phải là vết máu không. Trường hợp ấy sẽ có chứng cứ nghiêm trọng đối với kẻ tấn công Simon Lorient sau khi tấn công ông Helmas trước đó.

Ông thanh tra không nói gì hơn, chào hai vợ chồng chưa cưới và đi ra. Raoul đứng dậy và nhận xét:

- Félicien thân mến, nhiều sự kiện dồn tới, cảnh sát không còn nghi ngờ gì trường hợp của anh nữa. Chỉ trong mấy ngày nữa ông Rousselain buộc phải gọi anh đến văn phòng và lúc đó...

Félicien không trả lời, hình như anh đang nghĩ về việc khác. Raoul ghét thái độ đó của anh.

Buổi tối sau bữa ăn, anh đang đi qua bóng tối trong vườn thì trên đường có một tiếng còi khẽ và một bóng đàn bà đi dọc bờ hồ, theo bên trái, hướng đối diện với biệt thự Clématites.

Raoul nghĩ tiếng còi là mật hiệu. Thực vậy, Félicien xuất hiện ngay, nhẹ nhàng mở hàng rào chắn và cũng đi về bên trái.

Raoul cẩn thận đi vào Clair Logis và ra đường nhà xe. Trên con đường vòng quanh hồ anh nhận ra hai bóng người, Félicien và Faustine đang hào hứng nói chuyện.

Anh đi theo họ từ xa. Hai người qua cầu, ngồi trên chiếc ghế dài anh đã thấy Rolande và Helmas ngồi.

Do họ quay lưng về phía anh, anh có thể không ngại gì lại gần cách họ khoảng hai mươi lăm, ba mươi mét.

Rất rõ, anh thấy Félicien ngồi trong vòng tay của Faustine và đầu dựa vào vai người đàn bà trẻ.

3. BẮT CÓC

Phản ứng tàn ác theo bản năng sẽ khiến Raoul lao vào đôi tình nhân và đòi hỏi được thỏa mãn là vứt Félicien xuống nước, bóp cổ Faustine. Nhưng anh không làm, anh đứng im ngay sau hai, ba bước về phía chiếc cầu, với những lý do sau đó anh mới nhận ra.

Anh giữ bình tĩnh. Không phải lúc để nóng giận quá đáng hoặc tấn công thiếu suy nghĩ. Anh chỉ cảm thấy có một ham muốn đối với Faustine mà không một chút tình yêu và trong giai đoạn báo hiệu cơn lốc của kết thúc sắp đến, anh không tuân theo cơn điên tự ái có thể làm hỏng tất cả. Những sự việc mặc dù lẫn lộn bắt đầu được sắp xếp trong trí óc có thể lại rối rắm nếu anh bắt đầu can thiệp vào.

Và rồi nhất là hình ảnh La Cagliostro hiện lên trước mắt. Bố và con chống đối nhau vì một con người ấy thì người đã chết sẽ chiến thắng! Việc trả thù nàng giao phó cho số mệnh sẽ thực hiện chính xác ghê gớm biết bao nhiêu!

Raoul trở về nhà. Anh khép cổng và để chuông điện khi hàng rào chắn mở ra. Nửa giờ sau, chuông reo; Félicien đã về. Raoul ngủ thiếp đi.

Anh dành cả buổi sáng càu nhàu với Félicien mà càng ngày anh càng ghét. Trong lúc này qua những mâu thuẫn và có vẻ không đúng, anh nghiêng về chấp nhận như chắc chắn có sự đồng mưu giữa Rolande và Férôme. Kế hoạch của hai vợ chồng chưa cưới phải dựa vào câu chuyện thừa kế Dugrival. Anh đi dạo một lát, ăn trưa rồi quyết định đi đến Caen để tìm hiểu, nắm thông tin về Georges Dugrival, có lẽ tối hôm sau đến gặp ông ta tại nhà, tiến hành một cuộc viếng thăm bổ ích.

Nhưng ngày sắp bước lên ô tô thì chuông điện thoại gọi anh về lại Clair Logis. Férôme Helmas khẩn cầu anh đến gấp, đừng để mất phút nào. Chàng trai hình như rất thất vọng.

Hai phút sau Raoul tới, Férôme chờ ở ngưỡng cửa cùng người đầy tớ và ấp úng, giọng đứt hơi:

- Bị bắt cóc rồi!...

- Ai?

- Rolanđe. Do tên khốn nạn bạt cóc.

- Tên khốn nạn nào?

- Félicien Charles.

- Thế nào? - Raoul cãi lại, còn hình dung Félicien trong vòng tay Faustine - Rolande đồng tình ư?

- Ông điên rồi! - Férôme tức giận kêu lên - Bằng vũ lực! Đi ô tô! Tôi giải thích cho ông sau... Tôi nghĩ ngay chỉ có ông có thể...

Anh nhảy lên ghế lái.

- Đường nào? - Raoul hỏi.

- Về phía Saint Germain. Đúng chứ Edouard? Ông thấy họ đi đúng không?

- Vâng. Saint Germain - Người đầy tớ khẳng định.

Chiếc xe của Raoul nổ máy.

Férôme bực tức cằn nhằn:

- Cô ấy không nghi ngờ gì cả... Tôi cũng không... Anh ta đưa từ Paris về một chiếc ô-tô nghe nói mới mua. Lợi dụng lúc tôi đang ở ngoài vườn, anh ta đề nghị đi thử xe... Cô ấy lên ngồi. Anh ta vẫn nổ máy, chắc cô ấy muốn xuống nhưng anh ngăn lại vì cô kêu lên, Edouard nghe tiếng, tôi cũng nghe. Khi Edouard đi ra thì xe đã đi xa.

- Loại xe gì?

- Một chiếc ô-tô tháo mui được.

- Có đặc điểm gì?

- Thùng xe màu vàng sáng.

- Đi được bao lâu rồi?

- Nhiều lắm là mười phút.

- Chúng ta sẽ đuổi kịp. Félicien lái kém.

Raoul lao theo đường bờ biển Saint Germain nhưng rồi đột nhiên anh đi xiên theo hướng Versailles.

- Phải đi hết tốc lực trong mười, mười hai cây số đường thẳng.

- Nhưng sao lại đổi hướng?

- Có một ý nghĩ!... Félicien được nuôi dạy ở Poitou. Không có chỉ dẫn cụ thể chúng ta phải bớt nguy cơ sai đi và cho rằng anh ta về ẩn trong một vùng quen biết. Đường này chắc đúng.

- Nhưng nếu ông nhầm?

- Không sao.

Họ qua Versailles với tốc độ tối đa đến Trappes.

- Phải thấy chiếc xe vàng rồi. Hẳn Félicien đi rất nhanh.

- Ông chắc chứ?...

- Ô! Tuyệt đối chắc chắn. Chúng ta đi môi giờ một trăm mười cây số. Nhất định đuổi kịp trước khi đến Rambouillet...

- Ông chắc chứ? Nếu chọn sai đường?

- Không thể... Xem kìa... có phải họ đang vào rừng?

- Đúng! Đúng! - Férôme kêu lên.

Và thở phào, anh buông những lời chửi rủa:

- Tên khốn nạn! Tôi biết anh ta yêu cô ấy... Tôi đã nói vài chục lần với Rolande... Anh ta luôn luôn yêu cô ấy... Ngay từ đầu anh ta quay quanh cô ấy, ngay thời gian Elisabeth khốn khổ... Chính cô cũng hiểu thế. Tôi bảo ông là anh ta yêu cô... Chà! Tay diễn viên tồi... Anh ta giấu giếm, ra vẻ săn sóc Faustine nhưng tôi cảm thấy anh căm thù tôi... ghen ghê gớm. Khi cô ấy báo tin ngày cưới, tuy làm ra gan lì nhưng anh ta run lên vì giận dữ. Anh ta yêu cô ấy và đã mang cô ấy đi... Nếu thoát được... Thật kinh khủng!... Nhưng đi nhanh lên chứ!

Thâm tâm Raoul cảm thấy thỏa mãn không rõ rệt. Thực tình Félicien đôi khi cứng rắn đấy. Giữa những lo lắng cảnh sát đang săn đuổi, anh ta quan tâm đến việc gì? Chinh phục Faustine và bắt cóc Rolande! Thay vì tự bảo vệ hoặc đề phòng nguy hiểm, anh ta vẫn chiến đấu, thậm chí tấn công, dù có xảy ra việc gì. Đồ vô lại, táo bạo thật!

Đến Rambouillet, đường dài khó đi phải chậm lại; hơn nữa có hai nhánh rẽ.

Raoul nói:

- Chúng ta theo may rủi thôi.

Férôme hốt hoảng mất cả bình tĩnh:

- Thằng hèn! Tôi đã bảo Rolande đừng tin! Một kẻ xảo trá. đạo đức giả... Chưa kể những điều khác... Tôi có ý kiến về tất cả những chuyện ấy ở Orangerie... Chà! Nếu tôi tóm được hắn!

Anh ta giơ nắm đấm lên phía trước. Raoul nghĩ anh cao to, vững vàng, dáng rất thể thao, sẽ dễ dàng đè bẹp Félicien nom mảnh người yếu hơn.

Bỗng qua một đường vòng, chiếc xe vàng xuất hiện cách xa ba, bốn trăm mét. Chiếc xe của Raoul như tăng tốc độ gấp đôi có vẻ một con ngựa đua nước rút. Không trở ngại, khoảng cách nào có thể làm cho kẻ cướp đoạt không bị tóm gọn? Đột nhiên xe Raoul chặn trước chiếc xe kia, buộc nó phải chậm dần và dừng lại cách năm mươi mét trên bờ đường vắng vẻ.

“Hai chúng ta gặp nhau!” Férôme Helmas kêu lên, nhảy xuống. Félicien đã bước xuống khỏi xe. Rolande đứng giữa đường, người lảo đảo.

Férôme chạy lại cuộc đấu, bắt đầu bước nặng nề như một võ sĩ chuẩn bị tấn công. Félicien không động đậy gì.

Cô gái muốn chắn giữa hai người nhưng Raoul d’ Avemy nắm lấy vai cô: “Cứ đứng đấy.”

Cô gái vùng ra:

- Nhưng không! Họ sẽ đánh nhau.

- Thì sao?

- Tôi không muốn... Anh ấy bị giết chết mất...

- Cô bình tĩnh... Tôi muốn biết...

- Thật nhục nhã... Ông để tôi...

- Không - Raoul nói - tôi muốn biết anh ta có sợ không...

Rolande oằn người lại trong cánh tay nhưng anh giữ chặt cô và háo hức quan sát Félicien.

Félicien không sợ, thật lạ, có thể nói anh đang mỉm cười. Một nụ cười khiêu khích, tinh quái, đầy khinh khi và vững vàng. Có thể thế được chăng?

Cách anh hai mét, Férôme Helmas dừng lại, quát hai lần:

- Cút đi... Cút đi... Nếu không...

Félicien nhún vai, nụ cười càng thể hiện rõ. Thậm chí anh không phòng vệ.

Tiến một bước, và một bước nữa. Với cả thân hình mạnh mẽ, Férôme lao đến vung một quả đấm vào mặt đối thủ.

Félicien làm một động tác né người tránh.

Férôme mất đà, quay lại buông ra:

- Rolande cứ đứng yên, mọi việc sẽ được giải quyết.

Và một trận đấu quyền anh bắt đầu, mãnh liệt, hung dữ. Félicien đứng vững trên hai chân, không lùi một bước. Sau đợt tấn công đầu, Férôme Helmas chắc thấy bằng cách này không giải quyết được, lao vào ôm ngang lưng đối thủ, siết thật chặt dùng sức nặng quật xuống.

Félicien chống cự một lúc, ngả người ra sau rồi ngã xuống kéo theo Férôme trên người mình.

Cô gái vẫn vùng vẫy và kêu lên.

- Cô im đi... không có gì phải lo ngại... Nếu một trong hai người rút vũ khí thì đã có tôi. Tôi đảm bảo tất cả.

- Thật ghê tởm! - Cô ấp úng.

- Không... Cuộc tranh chấp phải được giải quyết... Cần phải thế...

Hai người đánh nhau lăn trên đất và trên cỏ đầy bụi. Félicien có vẻ yếu thế. Đã sắp kết thúc nhưng ngược lại điều người ta chờ đợi. Félicien đứng dậy phủi quần áo còn Férôme rên rỉ, bất động.

- Mẹ kiếp - Raoul cười gằn - đòn đánh thật hay.

Anh chạy lại chỗ người bị đánh bại, cúi xem và nhận thấy chỉ đau đớn ở cánh tay. Anh bảo:

- Sau hai phút anh đứng dậy được thôi nhưng tôi khuyên anh cứ nằm đấy... Với một anh chàng như thế!

Félicien thong thả bước đi. Khuôn mặt anh không xúc động, không vui thích, người ta không nghĩ anh vừa hạ kẻ có lẽ là đối thủ đáng khinh ghét của anh. Anh đi qua Rolande, cô không một lời trách móc, anh cũng không nói gì với cô...

Rolande thoát khỏi Raoul đang ôm chặt mình có vẻ lo lắng và phân vân. Cô nhìn hai người đàn ông, nhìn Raoul và xung quanh.

Trên đường cách đấy không xa, một chiếc taxi trở về Rambouillet. Cô gọi lái xe, thỏa thuận và lên xe.

Férôme đã đứng dậy, ra hiệu và cùng lên ngồi gần cô. Chiếc taxi nổ máy.

Félicien cũng không có vẻ để ý đến sự kiện vừa rồi. Anh chuẩn bị lên xe mình thì Raoul nói với anh:

- Hết sức khen ngợi anh. Một đòn jiu-jitsu thật đẹp... vẫn cổ điển... nhưng đánh rất khéo... sưng vù cánh tay... Anh học ở đâu ra vậy? Và tự chủ như một lực sĩ! Một lần nữa tôi khen anh trước Férôme lợi thế về vóc dáng và sức lực.

Félicien có một cử chỉ thờ ơ và mở cửa xe. Raoul giữ anh lại.

- Anh làm tôi ngạc nhiên, Félicien. Tính tình lạ thật! Anh yêu Rolande đến mức điên đầu và bắt cóc cô. Thế mà anh thả cô về với tình địch, không băn khoăn về cô nữa.

Anh ta lẩm bẩm:

- Họ là vợ chồng chưa cưới.

- Chính vì thế mà phải đấu tranh đến cùng khi có lợi thế.

Félicien nhìn hẳn vào Raoul nói giọng lễ phép nhưng rõ ràng:

- Tôi đã có thể đấu tranh đến cùng và có lẽ đã thắng nếu ông không đứng về phía Férôme. Thưa ông, ông cũng xem họ là vợ chồng chưa cưới và tôi chỉ là kẻ len lỏi vào trong khi bị cảnh sát theo dõi như một tên trộm. Bây giờ chỉ còn để sự việc trôi đi... đến đâu hay đấy!...

Câu nói bí ẩn như những hành động của ba người trẻ tuổi, như thái độ của Rolande. Félicien đi rồi, Raoul suy nghĩ hồi lâu, những sự việc mới nối theo những việc anh đã phát hiện ra ý nghĩa ngầm ẩn. Những giả thuyết mới nảy ra trong trí óc. Sự thật trở nên vững chắc, hợp lý hơn. Không gì hào hứng hơn việc phá tan mây mù!

Thay vì trở về Paris, anh tiếp tục lên đường về phía tây nam. Anh cảm thấy nhẹ nhàng, đôi lúc cười và vui vẻ nói nhỏ giọng một mình:

- Thế là một nhà thể thao? Một lực sĩ toàn tài? Dưới vỏ bọc một kiến trúc sư chỉ lo công việc, anh ta cũng có bắp thịt, nghị lực, can đảm? Chàng trai thật khá! Với một số bài học về juijitsu, quyền anh, đấu bằng tay và chân, mình sẽ tạo nên một quý ông đáng kính. Này Lupin, là con trai thì nó không tồi như ông tưởng! Phải xem lại, ông già Lupin.

Raoul tăng tốc độ. Cuộc đời sáng lên. Nhất định những hành động của chàng trai Félicien được nâng tầm.

Đến tám giờ, Raoul dừng lại ở một khách sạn lớn của Caen, cho đưa va li bao giờ cũng sẵn sàng lên phòng và ăn tối.

Ngay tối hôm đó anh bắt đầu điều tra về Georges Dugrival, bạn cũ của bà Gaverel và là người bố giả định của Elisabeth Gaverel.

Đang là ngày chủ nhật mười hai tháng chín. Thứ bảy tiếp theo Rolande sẽ làm lễ cưới với Férôme Helmas.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx