sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 043 - 044 - 045 - 046 - 047 - 048

Chương 043 -- Nữ thịnh thể 3 Lâm mama lúc này mới đi đến trước mặt nàng, tấm tắc lên tiếng: “Nương nương, dáng vẻ hoa lê dưới mưa của ngươi thật khiến người ta đau lòng, chỉ tiếc…” Bà ta còn chưa nói xong chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, vội vàng ngừng lại.

Liền thấy Long Hạo Thiên một thân áo trắng, nắm tay Lệ Phi nương nương đi vào, vội quỳ xuống đất hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Vương, tham kiến Lệ phi nương nương. Tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, mời Vương cùng Nương nương dùng bữa.”

“Lui xuống trước đi.” Hắn phất tay phân phó.

“Dạ.” Lâm mama lui ra ngoài.

Lệ phi nương nương? Trong lòng Vân Yên run lên, nghĩ đến bản thân như vậy xuất hiện trước mọi người, nước mắt từ trong khóe mắt càng rơi nhiều hơn..

“Vương, đẹp quá… thật xinh đẹp…” Lệ phi nhìn thấy trước mắt một hình ảnh xinh đẹp, không nhịn được mà thốt lời tán thưởng. Trước kia đã từng nghe nói nhưng chưa từng được thấy tận mắt, không ngờ lại giàu tình thơ ý họa như vậy. “Thật không? Đẹp chỗ nào?” Long Hạo Thiên ôm nàng ngồi xuống, nhìn Vân Yên mắt đầy lệ, khóe môi khẽ nhếch môi, trong lòng đột nhiên vui vẻ. Nếu Hắc Ưng nhìn thấy bộ dáng này của nàng sẽ thế nào?

“Chỗ nào cũng đẹp. Vương, người cũng thật biết hưởng thụ nha, sắc, hương, vị… đã có mỹ nhân còn thêm mỹ thực.” Lệ phi mềm mại tựa vào trước ngực hắn, giọng nói có chút ê ẩm.

“Có đẹp cũng đâu bằng nàng.” Long Hạo Thiên dùng lực tay khẽ nắn vuốt eo nàng.

“Vương, người thật xấu. Không được, vậy Vương cũng phải nói thần thiếp đẹp chỗ nào?” Lệ Phi mang một bộ dáng không thuận theo, không buông tha, làm nũng hắn. “Ánh mắt… cái mũi… cái miệng nhỏ nhắn…” Long Hạo Thiên cố ý ngừng lại một chút, mắt tối lại “… còn có của ngươi…” tay của hắn còn đặt trên người nàng.

“Vương…” Lệ phi thẹn thùng,ở nơi này mà Vương có thể không kiêng dè chút nào.

Vân Yên hận lúc này tai mình không thể điếc, không cần phải nghe những lời này. Chính nàng còn không muốn đối mặt đây, nhưng bọn họ thật không biết xấu hổ.

“Lệ phi có muốn nhìn xem bộ dáng của nàng hay không?” Long Hạo Thiên đột nhiên hỏi, mục đích của hắn thật rõ ràng, là muốn nhục nhã nàng.

“Muốn chứ.” Trong lòng Lệ phi hồi hộp một chút, nhưng nàng biết nhìn mặt đáp lời, theo ý tứ của hắn mà đáp ứng.

Vân Yên lập tức hoảng sợ, ánh mắt mang theo lệ. Bởi vì nàng biết trước ngực mình bị người đặt hoa mẫu đơn che lấp, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Con ngươi của Long Hạo Thiên đảo qua ánh mắt hoảng sợ của nàng, tay chậm rãi dừng lại trên ngực nàng. “Không được.” Vân Yên rốt cục nhịn không được hét lên, nàng không muốn, nàng không muốn bị hắn làm nhục như vậy.

Nhưng, ngay tại thời điểm nàng hô lên, đóa hoa mẫu đơn đã rơi xuống đất rồi. Cơ thể nhỏ nhắn của nàng liền trần trụi trước mắt bọn họ.

“Lệ phi, thế nào?” Long Hạo Thiên nhìn nàng ở trong lòng ngực hỏi, trong khi tay vẫn còn đặt trên ngực Vân Yên.

“Vương nói đẹp là đẹp mà.” Lệ Phi có chút xấu hổ, cũng có chút ghen tị.

“Có muốn nhìn xem chỗ khác không?” Long Hạo Thiên lại hỏi…

Chương 044 -- Nữ thịnh thể 4

“Được.” Lệ Phi đáp, nàng có thể nói không được sao? Tuy rằng nàng một chút cũng không muốn nhưng nàng biết Vương đưa nàng tới chính là cùng phối hợp với hắn diễn trò, vậy chính mình nên cố gắng một chút, lập tức nói: “Không bằng để thần thiếp đem đồ ăn đặt ra một bên, chúng ta từ từ xem.”

“Ha ha… Tiểu yêu tinh, được lắm.” Long Hạo Thiên cười lớn, đó chính là tâm ý của hắn.

“Vô sỉ, ngươi không cần hành hạ ta nhục nhã như vậy. Nếu ngươi đã cho rằng ta có tội, vậy hãy cho ta một chút thoải mái, giết ta đi.” Vân Yên giận dữ trừng mắt với hắn, giờ phút này, nàng thực xấu hổ muốn chết đi, nhưng nàng không thể động đậy, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đầu túa ra đầy mồ hôi lạnh. Lệ Phi sửng sốt nhìn hắn, thấy hắn không có ý muốn mình dừng tay, đành phải đem tất cả thức ăn đặt sang bên cạnh.

Long Hạo Thiên tựa như không nghe thấy lời nói của nàng, nhìn thân thể nàng dần dần hiện ra, đột nhiên quay đầu lại nói: “Hẳn là nên để Hắc Ưng cùng đến thưởng thức có phải hay không? Xem nữ nhân của hắn như thế nào?”

“U Linh Vương…” Vân Yên hét lớn, nàng đã phẫn nộ đến mất đi lý trí. “Nếu ngươi muốn ta chết chỉ cần ra một thánh chỉ là có thể, vì sao phải cho ta một tội danh lớn như vậy. Ngươi không xứng với ba chữ ‘U LINH VƯƠNG’. Nếu ta thật sự là nữ nhân của Hắc Ưng, hắn có thể ném ta ở đây, mặc kệ sống chết sao? Hắn sẽ để ta bị ngươi làm nhục như vậy sao? Ngươi có biết không? Ngươi thật sự rất đáng thương hại, tự mình không đủ bản lĩnh đối phó với hắn, phải đi tra tấn một nữ nhân như ta.”

Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt tích tụ lửa giận.

Lệ Phi cảm nhận được bầu không khí không bình thường, thật thông minh ngồi ở một bên không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn hai người.

“Ngươi tức giận? Có phải cũng thấy mình buồn cười hay không? Ngươi làm nhục phi tử của mình chẳng phải chính là làm nhục ngươi. Hắc Ưng nhất định đang ở một nơi bí mật nào đó mà cười trộm. Chỉ một điểm này, ngươi đã không bằng hắn. Nếu cho ta một cơ hội, nhất định sẽ lựa chọn làm nữ nhân của hắn.” Vân Yên đã muốn nhịn không xong, chỉ quan tâm chính mình đang tràn ngập phẫn nộ.

“Bổn vương sẽ cho ngươi cơ hội, chỉ có điều ta sẽ cấp cho hắn một kẻ tàn hoa bại liễu.” Long Hạo Thiên hoàn toàn bị nàng chọc giận, câu nói: “chỉ cần cho ta cơ hội ta nhất định chọn làm nữ nhân của hắn” đã từng có một người nói qua như vậy.

“Ha ha…” Vân Yên bỗng cười ha hả theo dõi hắn một hồi, đáp lại “Đáng tiếc ta không nghĩ sẽ cho bản thân cơ hội.” Nàng vừa rồi đột nhiên nghĩ tới một thứ có thể giải thoát cho nàng.

Long Hạo Thiên khẽ cau mày lập tức phản ứng lại. Nàng muốn làm gì?

“Muốn chết ư? Bổn vương sẽ không cho ngươi chết. Bổn vương nhất định khiến ngươi sống không bằng chết.” Lập tức vươn tay muốn ngăn lại nhưng không kịp, khóe môi nàng từng chút một chảy ra máu đỏ tươi. Thứ duy nhất nàng có thể động chính là đầu lưỡi. Nàng hướng về phía hắn cười đắc ý, rốt cục có thể giải thoát rồi.

“Người đâu, truyền thái y.” Long Hạo Thiên nổi giận quát.

“Dạ.” Tiểu Thuận Tử đang chờ ở bên ngoài vội vàng chạy đi.

Lệ Phi nương nương bị một màn trước mắt dọa đến khiếp sợ, hoàn toàn không ngờ nàng lại có thể tự sát. Còn có, Hắc Ưng là ai? Tại sao Vương lại hận nàng như vậy?

Chương 045 -- Uy hiếp

Thái y vội vàng chạy tới vừa định kiểm tra lại cho nàng thì thấy nàng gắt gao ngậm chặt miệng.

Ông khó xử nói: “Nương nương, mời người há miệng ra để thần kiểm tra.”

Vân Yên không thèm để ý, mắt nhắm lại tựa như không nghe thấy gì, mặc áu tươi từ trong miệng không ngừng chảy ra, nàng đã ôm quyết tâm phải chết.

“Nương nương, mời người há miệng ra để thần kiểm tra.” Thái y khó xử nói thêm lần nữa.

Nàng vẫn như cũ không hề phản ứng lại.

“Mở ra…” Long Hạo Thiên lập tức lấy tay bóp miệng nàng, biết là nàng cố ý, hắn dùng lực mạnh hơn bóp chặt lấy cằm nàng.

Miệng Vân Yên lập tức bị bắt mở ra, nghĩ muốn ngậm lại nhưng chỉ cảm thấy một trận đau đớn, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng hắn, để tỏ vẻ phẫn nộ của mình.

“Mau kiểm tra đi.” Long Hạo Thiên ra lệnh.

“Dạ, Vương.” Thái y vội vàng kiểm tra, giúp nàng cầm máu, hơn nửa ngày mới đứng dậy nói: “Vương, đã không sao rồi, chỉ là đầu lưỡi bị thương, nghỉ ngơi vài ngày, uống thuốc vào sẽ khỏi.”

“Được, ngươi lui xuống trước đi.” Long Hạo Thiên phân phó.

“Dạ, thần cáo lui.”

Lúc này hắn mới đi đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng, con ngươi ngập tràn lửa giận, đưa tay giúp nàng vén mái tóc đang bị xõa tung ra: “Muốn chết cũng phải hỏi xem bổn vương có đồng ý hay không đã?” Tay dùng lực, răng rắc một tiếng, làm cho cằm nàng trở lại như cũ.

Vân Yên cười lạnh, người muốn chết hắn cũng có thể ngăn cản sao? Nàng có thể cắn lưỡi một lần, đương nhiên có thể cắn lần thứ hai, tuy rằng hiện tại rất đau, nhưng nàng chết còn không sợ, còn để ý gì đau đớn?

“Đừng cho rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì? Muốn chết đúng không? Nếu ngươi chết bổn vương lập tức xuất binh tấn công Vân Triều.” Long Hạo Thiên lấy tay vuốt cằm nàng, lạnh giọng uy hiếp nàng. “Nếu không có cách nào chế phục ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ để cằm ngươi trở lại như cũ sao?”

Vừa muốn cắn xuống, Vân Yên nghe được lời hắn nói liền giật mình. Ở nơi này hắn ngang nhiên dùng Vân Triều để uy hiếp chính mình ư. Nếu mình chết, hắn tấn công Vân triều vậy chẳng phải nàng đã phí công sức từ đầu, hóa ra chết cũng không do mình quyết định.

“Tự ngươi suy nghĩ cho rõ ràng đi, Bổn Vương thì không vấn đề gì.” Long Hạo Thiên cố ý nhìn nàng nói.

“Đê tiện...” Từ cổ họng Vân Yên phát ra hai chữ không rõ ràng, nhắm mắt lại không muốn nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn. Hiện giờ nàng chỉ có thể dùng mạng của mình đổi lấy yên ổn cho Vân triều.

Lệ Phi ở bên cạnh nhìn thấy Vương lúc này, tuy rằng bình thường cũng rất lãnh khốc, nhưng mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy Vương có thể khiến người ta cảm thấy sợ hãi như vậy.

Long Hạo Thiên lạnh lùng liếc nàng, mới hạ lệnh: “Người đâu?”

“Vương có gì dặn dò?” Tiểu Thuận Tử đi vào hành lễ nói. “Sai người đưa nàng trở về.” Long Hạo Thiên phân phó.

“Dạ, nô tài tuân mệnh.” Tiểu Thuận Tử đáp.

“Vương, không bằng đến Vân Vụ các để thần thiếp hầu hạ người tốt hơn.” Lệ Phi đi tới, mê hoặc quyến rũ tựa vào trước ngực hắn. Mặc dù hắn đáng sợ, bản thân vẫn muốn lấy lòng hắn, ai bảo hắn chính là người chi phối mọi thứ của mình chứ.

“Bổn Vương muốn yên tĩnh một chút, ngươi về trước đi.” Long Hạo Thiên mặt lạnh như băng đẩy nàng ra,.

“Dạ, thần thiếp tuân mệnh.”  Lệ Phi lập tức hành lễ, thức thời lui ra ngoài.

Long Hạo Thiên sắc mặt âm trầm rời khỏi.

Chương 046 -- Bị dao đâm

Long Hạo Thiên tiêu sái đi đến cấm địa của hoàng cung.

“Thuộc hạ tham kiến Vương.” Thị vệ canh giữ nơi đó vội hành lễ, sau đó mở cửa.

Hắn trực tiếp đến trước cửa, đẩy ra, bên trong được quét dọn sạch sẽ, trên tường treo tranh, trên bàn đặt sách, tựa như một thư phòng bình thường. Hắn tiến đến một ngăn tủ liền lấy tay nhẹ nhàng đẩy, ngăn tủ bên cạnh lập tức mở ra, lộ ra bên trong một cái khe nhỏ đủ ột người đi vào, hắn mở chiếc hộp đặt trên bàn, lấy ra một viên dạ minh châu sáng ngời tiến vào bên trong.

Hắn không ngừng đi sâu vào trong, tựa hồ như đã rất lâu, cuối cùng mới tới một phòng lớn. Cả nơi này được dạ minh châu chiếu sáng như ban ngày. Bốn phía căn phòng đều có những khối băng cực lớn vây quanh, lúc này tỏa ra hàn khí, giữa phòng là một quan tài bằng thủy tinh.

Nằm bên trong là một nữ nhân xinh đẹp, lông mi thật dài, quần áo tươi đẹp… nếu không phải trước ngực nàng còn cắm một thanh chủy thủ, bên dưới máu đã ngưng tụ, người ta còn tưởng rằng nàng đang ngủ say.

Long Hạo Thiên đứng trước quan tài, ánh mắt vừa mang theo phẫn nộ đã chuyển thành cừu hận, rồi lại hóa thành đau đớn nhìn chằm chằm người nằm nơi đó, tay nắm chặt, mắt nhắm lại, vẻ mặt thống khổ vừa như yêu lại vừa như hận.

Lúc Vân Yên được cung nữ đưa về Tử Yên các liền thấy Tử Liên đang đứng sốt ruột trước cửa, trong mắt chứa lệ, nhìn thấy nàng lập tức tiến lên phía trước nghênh đón: “Nương nương, người đã trở lại.”

Vân Yên có chút cảm động, chỉ có thể an ủi nàng bằng ánh mắt.

Cung nữ đem nàng về tới liền rời đi.

Tử Liên lúc này mới vội vàng tìm quần áo, một bên giúp nàng mặc vào, một bên khóc lóc nói: “Nương nương, đều là nô tỳ không tốt, đều là nô tỳ vô dụng, buổi sáng khi nô tỳ trở lại không thấy nương nương, nô tỳ đã đi khắp nơi hỏi thăm, sau lại nghe nói nương nương bị Vương đưa vào giới luật cung, nô tỳ đã đến đó tìm người, nhưng người nơi đó không cho nô tỳ vào, nô tỳ muốn cầu xin Vương nhưng không thể gặp được người.” Nghe nàng nói, Vân Yên trong lòng chua xót, gian nan mở miệng cố phát ra âm thanh không rõ ràng: “không… cần… lo… cho… ta, ta… không… sao.”

“Nương nương, người làm sao vậy? Lưỡi người bị sao vậy?” Tử Liên phát hiện giọng nàng không giống bình thường, khẩn trương hỏi.

“Không… có… việc… gì.” Vân Yên lắc đầu.

Tử Liên không dám hỏi nữa. Biết nàng không thoải mái, giúp nàng chuẩn bị giường: “ Nương nương, người nên nghỉ ngơi một chút.”

Vân Yên cảm kích gật đầu, tri kỷ trong hoàng cung này chỉ có duy nhất nàng, làm ình cảm giác được ấm áp, cũng thật may mắn khi còn có nàng.

Đêm hoàng cung yên tĩnh, một bóng đen bay nhanh qua các phòng, hướng đến Tử Yên các.

Vân Yên mơ mơ màng màng cảm thấy có người nhìn chằm chằm mình, mắt vội mở to liền thấy Hắc Ưng rõ rang đang đứng trước giường mình, mắt dán chặt vào nàng. Tức giận lập tức dâng lên, hắn còn dám tới đây.

“Ngậm cái này vào miệng, vết thương sẽ khỏi nhanh hơn.” Hắc Ưng lấy từ trong người ra một viên thuốc đưa ra trước mặt nàng.

“Không... cần …ngươi… giả nhân… giả nghĩa.” Vân Yên kích động, tay gạt đi. Không phải hắn cố ý hãm hại mình sao, còn cần phải tỏ vẻ như vậy sao?

Hắc Ưng lập tức cầm viên thuốc tránh đi. “Thật không biết tốt xấu, ngươi có biết viên thuốc này quý giá đến thế nào không? Người khác có dùng ngàn vàng cũng không thể mua được.”

“Ta… không… cần…” Vân Yên lạnh lùng nhìn hắn, cố sức nói ra ba chữ, hận mình bây giờ không thể giết chết hắn.

Chương 047 -- Van xin

Thấy nàng nhất định không chịu uống, Hắc Ưng dường như không còn kiên nhẫn để tiếp tục nhiều lời với nàng, trực tiếp bóp miệng nàng đem viên thuốc thả vào.

Vân Yên trừng mắt nhìn hắn, vừa định đem viên thuốc nhổ đi chợt nghe hắn nói: “Nếu ngươi dám nhổ ra, ta sẽ cởi bỏ quần áo của ngươi, đêm nay trên giường này sẽ biến ngươi trở thành nữ nhân của ta.”

Nàng bị dọa thiếu chút nữa bị sặc, ngay lập tức nuốt viên thuốc xuống, sắc mặt đỏ bừng. Bọn họ sao có thể giống nhau, uy hiếp nàng một cách đê tiện như vậy chứ.

“Haha…” nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, hắn bật cười, mờ ám mà trêu chọc nàng: “Ngươi là đang kích động sao? Không cần phải gấp như vậy, chúng ta có nhiều thời gian mà.”

Vân Yên nhìn bộ dáng trêu đùa của hắn, ngực trào dâng một cỗ lửa giận bừng bừng, nàng hận chết tên nam nhân trước mặt này vậy mà hắn còn thản nhiên đùa giỡn nàng. Không nghĩ nhiều rút trâm cài trên đầu mình lập tức hung hăng đâm tới.

Từ trên ngực hắn, nơi trâm cài đâm vào máu tươi rỉ từ miệng vết thương rỉ ra, chảy xuống dưới, còn bắn lên cả mặt nàng.

Vân Yên sợ hãi lập tức ném cây trâm trên tay xuống, nàng hoàn toàn không nghĩ đến hắn lại không né tránh. Hắn hoàn toàn có thể tránh được. Nàng càng không nghĩ tới chính mình sẽ làm người ta bị thương.

“Muốn giết ta ư? Vậy cứ đâm đi.” Hắc Ưng không thèm nhìn đến vết thương đang đổ máu của mình, chỉ chăm chăm nhìn nàng nói, còn mang trâm cài dính máu đặt lại vào tay nàng.

Tay Vân Yên run run, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng đả thương người khác. Trong lòng có chút sợ hãi, nhưng lại nghĩ đến bản thân vì hắn mà phải chịu nhục nhã, hận ý lập tức bùng lên, không chút do dự, tiếp tục đâm tới.

Lại đâm trúng ngực hắn, hắn vẫn không hề tránh đi, nàng rùng mình, dừng tay lại: “Tại sao ngươi không tránh?” Nói xong liền cảm thấy trong miệng có chút cảm giác, vết thương không còn đau, lời nói cũng rõ ràng, thật sự rất thần kỳ.

“Ta tránh đi ngươi làm sao đâm được?” Hắc Ưng lập tức rút trâm cài còn đang cắm trước ngực mình, “Còn muốn đâm nữa không?”

“Ngươi cố ý để ta đâm?” Vân Yên ngẩn người.

“Bằng không ngươi cho là ngươi có thể đâm được ta sao?” Hắc Ưng hỏi lại nàng.

“Vì sao?” Vân Yên quan sát hắn, đột nhiên nàng cảm thấy không thể hiểu nổi nam nhân này.

“Bởi vì ta thiếu nợ ngươi, cho nên phải trả.” Hắc Ưng đáp.

“Ngươi cũng biết ngươi nợ ta ư, chúng ta không thù không oán, vì sao lại hãm hại ta như vậy?” Vân Yên hừ lạnh một tiếng, không hề có chút cảm kích.

“Ta có hãm hại ngươi sao? Ta chính là muốn ngươi trở thành nữ nhân của ta.” Vẻ mặt của Hắc Ưng đột nhiên mơ hồ, khiến người ta không nhận rõ được thật giả.

Vân Yên biết hắn sẽ không nói, nhìn thấy ngực hắn bị mình đả thương, trong lòng tức giận chợt lắng xuống. Lúc này mới nói với hắn: “Ta không biết rốt cuộc ngươi và hắn có hận thù như thế nào, nhưng ta hy vọng các ngươi có thể tự mình giải quyết. Các ngươi đều biết ta rõ ràng vô tội, nhưng lại muốn ta cùng các ngươi gánh vác ân oán này, như vậy thực tàn nhẫn. Ta chỉ là một thiếu nữ bình thường, chỉ hy vọng một cuộc sống yên ổn, vậy nên các ngươi hãy buông tha cho ta đi.”

Giọng nói của nàng đã mang theo cầu xin, nàng thật sự không chịu nổi mình vô tội mà bị tra tấn nhục nhã như vậy, lại càng không muốn bị cuốn vào mối ân oán khó hiểu này.

Chương 048 -- Làm cho hắn yêu ngươi

Hắc Ưng nhìn nàng chăm chú rất lâu, đột nhiên cười khẽ: “Ngươi không phải đang cầu sai người sao, người có thể buông tha cho ngươi không phải ta, mà là hắn, ngươi hẳn là nên van xin hắn thì đúng hơn.”

“Đó là chuyện của ta và hắn, chỉ cần ngươi không đến đây dây dưa, hắn còn lý do gì để thù hận, tra tấn ta nữa?” Vân Yên nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng thật sự đau khổ, nếu như không phải hắn như thế, thì hiện giờ nàng cũng sẽ không phải chịu đựng tất cả những nhục nhã này.

“Cho dù ta không đến, hắn cũng sẽ không buông tha, sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Hắc Ưng đột nhiên nói, vẻ mặt thêm trầm trọng vài phần.

Vân Yên ánh mắt ảm đạm, mặc dù hắn không đến, Long Hạo Thiên cũng sẽ không buông tha ình, bởi vì trong lòng hắn u ám, không thể thoát ra khỏi thù hận cho nên biến mình thành vật hi sinh, cho dù nàng hoàn toàn không biết nguyên nhân thù hận của hắn.

“Có điều, có một biện pháp có thể khiến hắn không hận ngươi.” Hắc Ưng đột nhiên nói.

“Biện pháp gì?” Vân Yên ngẩng đầu nhìn hắn.

“Làm cho hắn yêu ngươi.” Hắc Ưng nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ.

“Yêu ta?” Vân Yên giật mình lặp lại, cảm thấy như mình vừa nghe được một câu chuyện cười trong thiên hạ, làm sao có thể? Hắn hận nàng không kịp, sao có thể khiến hắn yêu thương mình? Đây quả là thiên phương dạ đàm (ngàn lẻ một đêm – chuyện hoang đường vô lý không có khả năng xảy ra)

“Kinh ngạc đến mức này sao? Hay ngươi cho rằng ngươi làm không được? Không có lòng tin sẽ làm cho hắn yêu ngươi?” Hắc Ưng nhìn nàng hỏi.

“Cho đến bây giờ ta chưa hề có ý nghĩ sẽ làm cho hắn yêu ta, chỉ cần hắn có thể đối xử với ta công bằng một chút là tốt rồi.” Vân Yên nói, trước kia có lẽ còn có thể ôm ảo tưởng này, nhưng từ khi quyết định thay thế Vân La, nàng đã mất hi vọng rồi. Bởi vì nàng không muốn cùng nhiều nữ nhân tranh nhau một người nam nhân, nàng không muốn sống một cuộc sống mệt mỏi như vậy.

“Lòng của ngươi đúng là yên tĩnh như nước. Chỉ tiếc,nếu ngươi không làm cho hắn yêu ngươi, hắn chỉ có thể hận ngươi, tra tấn ngươi. Ngươi chỉ có hai con đường có thể đi.” Giọng nói Hắc Ưng mang theo tiếc hận.

“Ngươi cũng không phải là hắn, sao có thể khẳng định như vậy? Có lẽ ta sẽ tìm ra con đường thứ ba.” Vân Yên thuận miệng hỏi ngược lại.

“Chính ngươi không phải cũng hiểu sao? Cần gì phải lừa mình dối người.” Khóe môi Hắc Ưng lộ vẻ tươi cười trào phúng.

Đột nhiên Vân Yên nhớ ra chuyện gì đó, nhìn hắn hỏi: “Ngươi cùng hắn rốt cuộc là có quan hệ thế nào?” Vì sao nàng nghe trong lời nói của hắn có một chút thiện ý.

“Nếu ngươi có thể làm cho hắn yêu ngươi, có lẽ sẽ biết được bí mật này. Nếu ngươi không thể làm như vậy, cả đời này cũng không thể biết, cho dù ngươi có bị hắn tra tấn đến chết.” Hắc Ưng ghé sát vào nàng nói.

“Ta cũng không muốn biết.” Hắn đột nhiên tới gần làm cho nàng có chút hoảng loạn.

“Nếu đã như thế, ngươi hãy tự mình bảo trọng, ta đi trước.” Hắc Ưng nói xong đã muốn rời đi.

“Chờ một chút.” Vân Yên lập tức gọi lại. “Vết thương của ngươi có sao không?” Tuy rằng hận hắn nhưng nhìn hắn bị thương vẫn cảm thấy bất an.

“Ngươi quan tâm ta sao?” Hắc Ưng liền nở nụ cười, nữ nhân này thật kỳ lạ.

“Ta chỉ không muốn làm ình bất an, ngươi đi đi. Hi vọng đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta.” Vân Yên lườm hắn, bản thân tự nhiên đi tìm phiền toái, nhìn hắn như vậy không giống sẽ xảy ra chuyện gì.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx