Chương 135 -- Chạy trốn
Thị vệ đưa mắt nhìn nhau, lập tức chắp tay nói: “Thực xin lỗi, nương nương, Vương có lệnh bất luận kẻ nào cũng đều không cho tiếp cận tướng quân Vân Hổ.” Thái độ của hắn rất cung kính, nhưng không hề có ý định thương lượng.
“To gan… một tên thị vệ nhỏ nhoi mà dám nói năng vô lễ với nương nương như vậy sao?” Vân Dương ở bên cạnh vốn yên lặng, cũng không thể nhịn được, giận dữ quát.
“Nương nương, không phải thuộc hạ cố ý chống lại mệnh lệnh của nương nương, thực sự là Vương đã đặc biệt căn dặn, không cho bất cứ một kẻ nào tiếp cận nơi này, xin nương nương hiểu cho.” Sắc mặt thị vệ không đổi, nói. Bọn họ không dám đắc tội với nương nương, nhưng càng không dám đắc tội với Vương. “Là bổn cung chưa nói rõ, Vương phái bổn cung tới đây.” Vân Yên lấy từ trong người ra kim bài miễn tử: “Hiện tại ta có thể vào chưa?”
Kim bài miễn tử? Thị vệ ngây ra, nhìn kỹ không phải giả, vội vàng né sang một bên nói: “Nương nương, mời!”
Vân Dương khiếp sợ nhìn kim bài miễn tử trong tay nàng. Nàng lại có được thứ đó, trong mắt hắn lóe lên một chủ ý, cố nén hưng phấn theo nàng đi vào bên trong phòng.
“Yên nhi, Dương nhi…” Vân Hổ nhìn thấy bọn họ, hiển nhiên sửng sốt.
“Cha, cha còn sống, thật sự còn sống?” Vân Dương chạy lại đỡ lấy ông, vô cùng kích động.
“Dương nhi, vết thương của con sao rồi, đã lành hẳn chưa?” Nhìn thấy nhi tử rất khỏe, nhưng ông vẫn thật lo lắng.
“Cha, con rất khỏe, thương thế đã khỏi từ sớm.”
“Vậy là tốt rồi.” Vân Hổ gật đầu, đột nhiên nghĩ đến lời nói hôm qua của Yên nhi. Sắc mặt lập tức sững lại, đẩy hắn ra, nói: “Nghịch tử, ngươi nói xem, ngươi đã làm cái gì?”
Ông đột nhiên thay đổi thái độ, làm cho Vân Dương ngây ngẩn cả người không hiểu, hỏi ngược lại: “Con làm cái gì?” Hắn không biết mình đã làm cái gì khiến cha tức giận như vậy?
Vân Yên cũng giật mình, cha đang nói gì vậy?
“Còn không thừa nhận, ngươi nói xem, ngươi đã làm chuyện gì với công chúa?” Vân Hổ nói, giọng tức giận, hắn sao có thể làm ra cái chuyện trái đạo lý như vậy đối với công chúa, đây chính là tội khi quân, đủ để chu di cửu tộc…
“Con làm gì đối với công chúa?” Vân Dương hoàn toàn không biết cha đang nói cái gì? Vân Yên đã hiểu ra vội nói: “Cha, cha hiểu lầm rồi, ca ca cùng Vân La không có chuyện gì hết, ngày hôm qua con cố ý nói như vậy chính là vì muốn làm cho Long Hạo Thiên hết hi vọng, con sợ hắn vì biết con thay muội ấy gả đi, sau này lại muốn đưa Vân La tới đây.”
“Thật không?” Vân Hổ không tin nhìn nàng, nàng sẽ không vì bênh vực mà giải vây cho Vân Dương chứ?
“Cha, nhi tử xin thề…”
“Cha còn không hiểu con sao? Sao con có thể làm ra cái loại chuyện này? Đừng nói nàng là công chúa, mà tỳ nữ trong nhà hay thanh lâu viện, con đã từng một lần đến sao?” Vân Dương nói, cha sao có thể hoài nghi mình như vậy…
Vân Hổ lúc này mới tỉnh táo lại, sự thật có phải vậy hay không thì cũng đã qua rồi, hiện giờ ông truy cứu cũng không còn ý nghĩa gì nữa, lúc này giọng nói mới dịu đi: “Là cha vơ đũa cả nắm, trách oan con rồi.”
“Cha, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, hiện giờ khó khăn lắm mới gặp được cha, cha theo chúng con đi.” Vân Dương không muốn trì hoãn thời gian, lập tức đỡ lấy ông.
“Đi?” Vân Hổ đẩy tay hắn, ra lệnh: “Đúng, con bây giờ lập tức rời khỏi nơi này, trở về Vân triều.” Hắn ở lại ngày nào là nguy hiểm ngày đó.
“Cha, cha không đi sao con đi được, có đi thì cùng nhau đi.” Vân Dương nói.
“Cùng đi? Con cho là chúng ta có thể ra khỏi cửa này sao?” Vân Hổ lắc đầu, hắn thật sự quá ngây thơ rồi.
“Bình thường có lẽ là không thể, nhưng hôm nay điều này thật đơn giản.”
Vân Yên đã hiểu ca ca đang muốn nói đến kim bài miễn tử, chẳng qua nếu như có thể cứu cha và ca ca thoát ra, nàng cũng sẽ không tiếc, lập tức nói: “Đúng vậy, cha, chúng ta lập tức đi thôi, con dẫn mọi người đi.”
“Các ngươi rốt cuộc đang nói gì? Nói rõ ràng chút.” Vân Hổ hỏi, bị bọn họ làm cho hồ đồ rồi.
“Cha, Yên nhi có kim bài miễn từ, bằng không cha nghĩ chúng con sao có thể nghênh ngang đi vào như vậy chứ?” Vân Dương đáp lại.
“Kim bài miễn tử?” Vân Hổ khiếp sợ nhìn nàng, “Sao hắn có thể giao cho con thứ quan trọng như vậy?”
“Bởi vì con và hắn cá cược, con thắng hắn nên được. Được rồi, cha không cần hỏi nữa, chúng ta mau đi thôi, ca ca, huynh đỡ cha.” Vân Yên nói, nàng cũng sợ thời gian càng lâu, cơ hội trốn đi của bọn họ càng nhỏ.
Vân Hổ chần chờ, nếu như có thể rời khỏi so với bị Long Hạo Thiên uy hiếp trong này quả là tốt hơn.
Thị vệ canh giữ bên ngoài thấy nàng đưa Vân Hổ cùng rời đi, lập tức ngăn cản nói: “Nương nương, ông ấy là tội phạm quan trọng, Vương đã ra lệnh không để cho ông ấy rời khỏi nơi này.”
“Bổn cung đương nhiên biết ông ấy là tội phạm quan trọng, cũng bởi vì muốn hỏi cung nên Vương mới phái ta tới đưa ông ấy đi, nếu không ngươi cho rằng vì sao Vương lại đưa miễn tử kim bài cho Bổn cung? Tránh ra, Vương còn đang ở hoàng cung chờ, nếu chậm trễ các ngươi sẽ phải rơi đầu đó.” Vân Yên đe dọa nói.
“Việc này…” Thị vệ khó xử…
Chương 136 -- Chạy trốn 2
Trong hoàng cung.
Long Hạo Thiên phê duyệt xong một quyển tấu chương cuối cùng, mới cầm lấy chén trà đặt ở một bên chậm rãi uống.
“Vương có muốn nô tài cho người đổi chén trà nóng hay không?” Công công đứng một bên nói.
“Không cần.” Hắn nói xong liền để chén trà xuống, đột nhiên suy nghĩ về nàng, hỏi: “Yên phi nương nương trở lại tẩm cung chưa?”
“Hồi bẩm Vương, nương nương đã trở lại Tử Yên Các.” Công công hồi bẩm, “Vương là muốn tìm nương nương sao? Hay để nô tài đi tuyên chỉ.”
“Không cần.” Long Hạo Thiên khoát tay
“Dạ.” Công công đứng im một bên.
Chợt nghe đến ngoài cửa có người cao giọng hô: “Vương, thuộc hạ có việc khẩn cấp cần bẩm báo.”
Việc khẩn cấp? Long Hạo Thiên lập tức buông chén trà trong tay, giương giọng hô: “Cho vào.”
Thị vệ vội vàng đẩy cửa ra đi vào, đến nơi liền quỳ một gối xuống đất: “Thuộc hạ tham kiến Vương.”
“Miễn lễ, nói, có việc gì khẩn cấp?” Long Hạo Thiên hỏi.
“Vương, vừa rồi nương nương lấy kim bài miễn tử ra, nói là phụng lệnh Vương muốn dẫn Vân Hổ đi. Thuộc hạ không dám ngăn cản đành phải để cho nương nương mang người đi, đó là lý do mà thuộc hạ cố ý đến bẩm báo Vương.” Thị vệ hồi bẩm.
“Cái gì?” Long Hạo Thiên vừa nghe thấy liền đứng bật dậy, sắc mặt lập tức xanh mét, sao hắn lại quên trong tay nàng còn có kim bài miễn tử chứ, nhưng nàng cũng không sợ chết, dám đi cứu người “Một mình nàng mang ông ta đi sao?”
“Không ạ, nương nương còn dẫn theo một người, nói là cao thủ hàng đầu trong hoàng cung.”
“Bọn họ đã đi được bao lâu rồi?” Long Hạo Thiên không cần nghĩ cũng biết người kia mười phần đã có hết tám chín phần là Vân Dương.
“Lúc thuộc hạ tiến cung, cũng là lúc nương nương và bọn họ vừa rời khỏi, nhưng mà, Vương yên tâm, có người đi theo nương nương.” Thị vệ lại bẩm báo, nghe được giọng điệu của Vương, thì biết chắc chắn không phải do Vương hạ lệnh.
“Phế vật!” Long Hạo Thiên mắng một tiếng, nàng nghĩ sẽ thoát khỏi hắn sao, hắn hướng về phía ngoài cửa, hô: “Người đâu.”
Một thủ vệ nhanh chóng tiến vào nói: “Vương, có gì phân phó?”
“Ngươi lập tức phái người đi thông báo với thị vệ thủ thành. Từ giờ trở đi không được cho bất cứ người nào ra khỏi thành.” Long Hạo Thiên ra mệnh.
“Dạ,thuộc hạ tuân mệnh.” Thủ vệ lĩnh mệnh bước đi.
Lúc này vẻ mặt Long Hạo Thiên mới lộ ra nét âm trầm,sao nàng lại dám trốn ra hoàng cung………
Vừa ra khỏi cửa Vân Hổ liền lập tức căn dặn: “Yên nhi, Dương nhi, mau trốn đi.”
Trốn đi? Bọn họ ngây ra một lúc, không phải đang vội vàng chạy trốn sao? Còn trốn đi gì nữa?
Vân Hổ một tay lôi kéo một người, bọn họ trốn ở phía sau một đống củi cách đó không xa, thấp giọng nói: “Con cho rằng bọn họ đều là kẻ ngốc sao? Bọn họ sẽ nhanh chóng đuổi kịp đến đây. Còn Dương nhi, con mau dùng ám hiệu thông báo cho những người khác, bảo bọn họ cũng nhanh chóng rời đi, nếu không sẽ không kịp.”
“Dạ, thưa cha!” Vân Dương đáp,từ trong ngực lấy ra một vật rất nhỏ giống như con diều, sau đó ném lên không trung, nó càng bay càng cao. Hắn biết những người ở khách điếm khi nhận được tín hiệu sẽ mang theo Vân La trốn đi, nghĩ biện pháp ra khỏi thành, họp mặt cùng với mình.
Rất nhanh, Vân Yên đã nhìn thấy có rất nhiều thị vệ đang lùng sục chung quanh, sau đó phân tán ra tìm kiếm khắp nơi, đoán là đang truy tìm tung tích của nàng và cha nàng, nàng không thể không bội phục khả năng phán đoán của cha.
“Tốt lắm, bọn họ đi rồi.” Vân Hổ nắm tay nàng đi tới phía trước.
“Cha, Yên nhi, chúng ta cũng đi.” Vân Dương nói.
Vân Yên lại dừng bước, từ trong lòng lấy ra tấm miễn tử kim bài kia, đặt vào trong lòng bàn tay của hắn. “Cha, ca ca, cái này, có lẽ hai người cần dùng đến.”
“Yên nhi, muội định làm gì? Muội không định theo chúng ta sao?” Vân Dương hỏi.
“Ca ca, muội là công chúa hòa thân của Vân triều. Nếu muội bỏ trốn Long Hạo Thiên còn có lý do gây khó dễ Vân triều, cho nên, muội không thể đi theo. Nhưng hai người thì khác.” Vân Yên nói, nàng ở lại vì muốn kéo dài thời gian cho bọn họ bỏ trốn.
Vân Hổ trầm tư một chút. “Yên nhi nói rất đúng, nhưng bỏ con lại một mình ở chỗ này, chúng ta làm sao có thể yên tâm. Huống chi con thả chúng ta đi, hắn có thể gây khó dễ cho con hay không?” Ông lo lắng.
“Cha, không sao đâu, hắn sẽ không đối xử với con như vậy. Hai người chạy nhanh đi.” Vân Yên thúc giục, thật ra là vì nàng không muốn liên lụy cha và ca ca.
“Cha làm sao có thể yên tâm mà đi?” Vân Hổ nhìn nàng.
“Yên nhi, muội hãy đi cùng chúng ta, chỉ cần khi trở về Vân triều, chúng ta che dấu danh tánh là được. Dù sao muội cũng mất tích ở Long triều, nếu hắn đến Vân triều đòi người, chẳng phải là mất mặt lắm sao? Ngay cả một nữ nhân của mình mà cũng không giữ được.” Vân Dương giữ chặt nàng.
“Cha, ca ca hai người đi nhanh đi. Bây giờ không phải là lúc nói chuyện nhi nữ thường tình. Nếu hai người trở lại Vân triều, sẽ có một ngày Vân triều trở nên hùng mạnh, lúc đó hai người hãy đến đón muội trở về, muội ở đây chờ hai người.” Vân Yên giãy ra khỏi cánh tay của ca ca.
“Dương nhi, chúng ta đi.” Vân Hổ nói. “Yên nhi nói rất đúng, bây giờ không phải là lúc lưu luyến không rời, chúng ta phải lấy đại cuộc làm trọng.” Nhưng trong lòng ông âm thầm thề, sẽ có một ngày nào đó, ông trở lại đón Yên nhi đi.
“Cha, ca ca, bảo trọng.” Vân Yên nghẹn giọng, cố gắng không cho phép mình khóc ra tiếng. Bởi vì nàng không biết chia tay lần này có phải là vĩnh biệt hay không?
“Yên nhi, con cũng nên bảo trọng, chờ cha, cha nhất định sẽ trở về đón con.” Vân Hổ ôm nàng một cái, rồi lập tức buông nàng ra, xoay người bước đi.
“Yên nhi, nhất định phải bảo trọng!” Vân Dương lưu luyến nhìn nàng, rồi cũng xoay người rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng bọn họ biến mất, nước mắt Vân Yên mới tuôn xuống, nàng dùng tay lau khô. Nàng cần phải trở về, nếu hắn vẫn chưa phát hiện, thì bản thân có thể kéo dài thêm chút ít thời gian. Nếu hắn phát hiện, thì nàng cũng không có gì phải sợ hãi, bởi vì cha và anh của nàng đã rời khỏi, nàng còn gì phải sợ. Mang theo tâm trạng nặng nề, nàng cất bước đi về hướng hoàng cung.
“Nương nương, cuối cùng đã tìm được người, đại thiếu gia đâu?” Tiểu Thanh vừa gặp nàng liền vui mừng, thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Thanh, ngươi đi ra đây, còn Vân La đâu? Bọn họ đã đi chưa?” Vân Yên hỏi.
“Đi rồi, nô tỳ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ vội vàng thu thập mọi thứ và mang theo Vân La công chúa rời đi. Nô tỳ sợ xảy ra chuyện gì nên đi ra ngoài tìm nương nương.” Tiểu Thanh nói.
“Sao ngươi lại không đi cùng với bọn họ?” Vân Yên có chút quở trách, nàng hy vọng Tiểu Thanh cũng theo bọn họ trở về.
“Không biết tiểu thư có đi hay không? Cho nên nô tỳ cũng sẽ không đi.” Tiểu Thanh nói, ở ngoài cung gọi nàng tiểu thư, cảm giác rất thân thiết.
“Tiểu Thanh ngốc! Nếu ta đi rồi, mà ngươi không đi, vậy phải làm sao bây giờ?” Vân Yên cảm động nói.
“Nô tỳ biết tiểu thư nhất định sẽ trở về tìm nô tỳ.” Từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư, cho nên về điểm này nàng rất tự tin.
“Ngươi nha…” Vân Yên lấy tay điểm điểm đầu của nàng “Đi thôi, chúng ta hồi cung đi.”
“Tiểu thư, đại thiếu gia đâu? Lão gia đâu?” Tiểu Thanh vừa đi vừa hỏi.
“Bọn họ đi rồi.” Vân Yên nói, chỉ là không biết bọn họ có trốn thoát ra ngoài hay không?
“Tránh ra, tất cả tránh ra!” Phía trước đột nhiên xông ra rất nhiều thị vệ, Vân Yên liền nhìn thấy Long Hạo Thiên từ đàng xa đi tới.
“Tiểu thư, Vương đến rồi.” Tiểu Thanh đứng ở bên cạnh nàng nhắc nhở.
“Ta biết.” Vân Yên đứng ở nơi đó, nên đến đương nhiên sẽ đến.
Chương 137 -- Vì ngươi ở lại
Trong khoảnh khắc Long Hạo Thiên nhìn thấy nàng, thậm chí có chút kinh ngạc, nàng rõ ràng không có trốn.
“Nô tỳ tham kiến Vương.” Tiểu Thanh nhìn thấy hắn đi tới, vội vàng hành lễ.
Vân Yên bình tĩnh nhìn Long Hạo Thiên đi đến trước mặt mình. Nhìn thấy gương mặt mà nàng đã rất quen thuộc tràn ngập phẫn nộ. Quả thật nàng đã quen với việc… quen với việc thấy hắn phẫn nộ, quen với việc thấy hắn lãnh khốc. Khóe môi mang theo nụ cười thản nhiên. “Thần thiếp tham kiến Vương.”
“Thật to gan, ngươi dám dùng kim bài miễn tử đi cứu người.” Long Hạo Thiên giữ chặt cánh tay của nàng, phẫn nộ nhìn nàng, cũng tự trách bản thân nhất thời sơ sẩy.
“Vương, đó là người thân của ta, đừng nói là dùng miễn tử kim bài, cho dù có dùng tánh mạng của ta, ta cũng sẽ không tiếc.” Vân Yên nhìn hắn, nếu nàng không dám, sao nàng có thể làm như vậy, dù sao cha và ca ca cũng đã rời khỏi đây, nàng đã không có gì vướng bận, hắn cũng không có lý do gì để uy hiếp nàng.
“Ngươi cứ như vậy mà xem thường tính mạng của mình sao?Chẳng lẽ ngươi luôn sống vì bọn họ?” Long Hạo Thiên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của nàng, hắn chán ghét vẻ mặt không sợ hãi như vậy của nàng.
“Chẳng lẽ Vương không biết, cuộc đời của nữ nhân không thuộc về chính mình, mà chỉ là sống vì người khác sao? Ở nhà thì vì cha mẹ, xuất giá thì vì phu quân, về già thì vì con cái. Ta không có con, mà phu quân của ta…” Nàng tạm dừng một chút, nhìn hắn, sau đó nói tiếp: “Không nên nói đến phu quân của ta, bởi vì hắn cũng là phu quân của người khác, mà hắn cũng không để ý ta, cho nên ta chỉ còn lại cha mẹ của ta. Mạng của ta đương nhiên thuộc về bọn họ.”
“Hừ hừ, cả đời của nữ nhân đều là vì người khác mà sống, nhưng ngươi cũng đừng quên, lúc ở nhà là vì cha mẹ, sau khi xuất giá là vì phu quân. Mà ngươi hiện tại phải sống vì bổn Vương, cho nên, mạng của ngươi là của bổn Vương. Về phần bọn họ thì phải xem tâm trạng của bổn Vương. Ngươi cho là bọn họ có thể trốn thoát ra ngoài sao?” Long Hạo Thiên hừ lạnh, khi nghe nàng nói đến hai chữ phu quân, trong lòng tự dưng có một loại cảm giác rất kỳ quái.
Tim Vân Yên đập nhanh một chút,tuy rằng nàng cũng lo lắng vấn đề này, nhưng vẫn cố làm ra vẻ trấn tỉnh: “Bọn họ đương nhiên có thể chạy thoát, có lẽ người khác trốn không thoát, nhưng ngươi đừng quên cha ta là Vân Hổ.”
“Vân Hổ thì thế nào? Đừng quên ông ấy đã già, và còn bị bổn Vương bắt. Ngươi cho là ông ta còn có thể chạy thoát sao? Nếu không tin, vậy ngươi cứ chống mắt lên mà xem, coi bổn Vương làm cách nào để đưa bọn họ đến trước mặt của ngươi? Có điều, người đưa đến trước mặt ngươi, chính là người chết.” Long Hạo Thiên vô cùng tự tin có thể bắt được bọn họ.
Tâm Vân Yên nhịn không được thoáng run rẩy một chút, nhìn hắn với ánh mắt hiện lên một tia kinh hoảng. “Ngươi muốn giết ta cha sao?”
“Không phải bổn Vương muốn giết ông ta, là ngươi muốn giết ông ta. Nếu ông ta thật sự ngu ngốc, bổn Vương cũng sẽ không làm khó dễ ông ta, nhưng lần này ông ta lại bỏ trốn, vậy thì bổn Vương chỉ còn cách giết ông ta, bởi vì bổn Vương sẽ không để cho ông ta trở lại Vân triều, tạo cho bổn Vương thêm một đối thủ đáng gờm.” Long Hạo Thiên nói, hắn chính là muốn trong lòng nàng run sợ.
“Nhưng, không phải ngươi cũng nói cha ta đã già rồi sao? Tại sao ngươi lại phải sợ ông ấy chứ?” Tâm Vân Yên bắt đầu thấp thỏm, lo lắng không yên, nói thật, nàng thật sự không có nắm chắc, cha có thể chạy thoát được hay không, nếu bị hắn bắt lại, hắn thật sự sẽ giết cha sao?
Long Hạo Thiên biết nàng đang sợ hãi, lại cố ý nói với nàng: “Ái phi, không bằng chúng ta quay về hoàng cung chờ tin tức.”
Vân Yên nhìn thấy tà khí trong mắt hắn, lập tức bỏ tay hắn ra, tại sao hắn lại phải ác độc như vậy?
“Lập tức truyền lệnh xuống dưới, sau khi tìm được người, giết không tha.” Long Hạo Thiên căn dặn người bên cạnh.
“Dạ, Vương!” Thị vệ vừa định xoay người rời đi
Vân Yên vội vàng gọi hắn lại: “Chờ một chút!”
Thị vệ dừng bước, chờ ở một bên, nàng kiễng mũi chân nhẹ nhàng nói bên tai hắn: “Vương, người có biết vì sao thần thiếp không rời đi không?”
“Vì sao?” Long Hạo Thiên vô thức hỏi ngược lại, không biết nàng đang giở trò gì.
“Bởi vì thần thiếp không muốn rời khỏi người.” Vân Yên nói từng chữ từng chữ thật rõ ràng bên tai hắn.
Long Hạo Thiên lại chỉ nhìn chằm chằm nàng, “Nói vậy là có ý gì? Ý ngươi là ngươi yêu thương bổn Vương sao?”
“Đúng vậy. Thần thiếp yêu người!” Vân Yên gật gật đầu, tiếng trả lời thật trong trẻo,thậm chí lúc đó nàng còn có chút hoảng hốt, nàng không biết là nàng đang diễn trò hay thật sự thương hắn.
“Ha ha ha ha!!” Long Hạo Thiên đột nhiên cười ha hả, nhìn nàng châm chọc: “Ngươi cho là bổn Vương sẽ cần tình yêu của ngươi sao? Cho dù ngươi yêu bổn Vương thì thế nào? Nữ nhân yêu bổn Vương thật sự nhiều lắm.”
“Thần thiếp hy vọng người buông tha cha thần thiếp.” Vân Yên nói, nàng chỉ hy vọng dùng tình yêu để đổi lấy một tia nhân tính cuối cùng của hắn quay về.
“Nếu bổn Vương nói không thì sao?” Long Hạo Thiên đã biết đây mới là mục đích cuối cùng của nàng. Yêu hắn? Tại sao hắn không có cảm giác.
“Nếu Vương không tha, ta có thể làm được gì? Nếu cha chết rồi, ta cũng không có gì đáng để vướng bận, thà chết ở trên tay ngươi, chứ ta không có cách nào để đối mặt với ngươi. Nếu không thể rời khỏi nơi này, ta nghĩ ta sẽ theo bên cạnh ông ấy.” Vân Yên nói, nếu họ nhất định phải chết, nàng cũng không muốn sống nữa.
“Ngươi lại dùng cái chết để uy hiếp bổn Vương?” Long Hạo Thiên tức giận trừng mắt nhìn nàng. “Ta không có uy hiếp ngươi, nếu ngươi giết cha ta, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi còn có thể ở lại cạnh nhau sao? Nhưng mà ta biết ngươi sẽ không để ý,nữ nhân yêu ngươi nhiều như vậy, ngươi làm sao còn cần tình yêu của ta. Vậy xin mời ngươi đi đi, ta chờ tin tức của ngươi.” Vân Yên nói xong lập tức đi về phía trước, không hề quay đầu lại.
Sắc mặt Long Hạo Thiên xanh mét nhìn chằm chằm theo bóng dáng của nàng, biết rõ nàng đang uy hiếp, cũng biết rõ tiếng yêu thốt ra từ miệng nàng chỉ có lệ hoặc là diễn trò, nhưng không biết tại sao tâm của hắn lại thoáng rung động.
“Vương, có đi hay không?” Thị vệ còn chưa nói xong đã bị hắn ngắt lời.
“Nếu tìm được bọn họ, nhớ kỹ, không thể làm bọn họ bị thương.” Long Hạo Thiên phân phó, hắn sẽ không để cho Vân Hổ trở lại Vân triều.
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.” Thị vệ lĩnh mệnh đi.
Tiểu Thanh đi ở phía sau, đúng lúc nghe được những lời này, vui mừng chạy nhanh vài bước đuổi theo nàng, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, vừa rồi Vương phân phó, nếu tìm được lão gia, cũng không được làm tổn thương bọn họ.”
Bước chân Vân Yên từ từ chậm lại, trong ánh mắt nàng mang theo một tia ngạc nhiên vui mừng. “Là thật sao?”
“Vâng, nô tỳ chính tai nghe được.” Tiểu Thanh ra sức gật gật đầu.
Thì ra hắn cũng không phải là kẻ máu lạnh như vậy, thì ra hắn cũng quan tâm đến cảm nhận của mình. Không hiểu sao trong lòng xuất hiện một loại cảm xúc vui sướng khó tả, nàng quay đầu về phía sau nhìn hắn, bất chợt đối diện với ánh mắt hắn.
Nhìn thấy ánh mắt hắn không giống như trước đây, có lẽ trước đây nàng đã xem nhẹ, không để ý, dường như cười với hắn, rồi nàng lại tiếp tục đi về phía trước.
Long Hạo Thiên lại bị nụ cười của nàng làm cho thất thần, không hề cố ý làm ra vẻ quyến rũ, nhưng nụ cười thật tươi mát tự nhiên. Nơi sâu nhất trong đáy lòng hắn xúc động, hắn mới đột nhiên phát hiện, có rất nhiều chuyện đã thay đổi kể từ sau khi gặp được nàng, chỉ là hắn không phát hiện ra mà thôi...
@by txiuqw4