sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chap 19

"Chuyến bay AUS18 chuẩn bị hạ cánh, xin nhắc lại chuyến bay AUS18 chuẩn bị hạ cánh"

Chào Thiếu Gia, chào Mộc Tiểu Thư_

Chào ông_ La Khải cúi đầu_ trước tiên hãy về nhà anh

_ Được_ cô đẩy gọng kính sát vào mặt một chút, vẻ trưởng thành và một tiểu thư giàu có bây giờ hiện rõ trong cô.

_ Mami, where are we going?_

_ Nguyệt Dao, không được nói tiếng anh_ cô nghiêm khắc

_ mẹ, mình đi đâu?_ Nguyệt Dao liền ngoan ngoãn sửa lại

_ đến nhà chú Khải_ La Khải ngồi ghế trên quay xuống nói

_ aaa, không chịu, nhà chú Khải có ma đó_ Khắc Dĩ làm bộ sợ hãi

_ Dĩ ca, muội sợ_ Nguyệt Dao cũng hùa theo rúc vào người anh trai mình

_ Không sao, Boss ở đây, anh em mình không cần sợ_ Khắc Dĩ nháy mắt...

Dù chỉ mới 2 tuổi, nhưng hai anh em này đã có nét đẹp hơn người, y hệt thiên sứ. Lanh lợi, thông minh và không kém phần quậy phá nhưng lại rất nghe lời mẹ mình....vì cô là Boss mà.

Xe chạy và ngừng lại, tại ngôi nhà mang tên "Nhà Mạc Gia"

_ Bác vào nghĩ đi, chừng này đồ, tôi xách vào được rồi_ cô nói với bác quản gia

_ Nhưng tiểu thư, nếu làm vậy Minh thiếu gia sẽ_

Cô nghe vậy liền liếc qua La Khải, anh rùng mình lạnh sống lưng. Nuốc nước bọt nói_ ông vào làm việc đi. Ngoài này để tôi

_ Vâng, tôi xin phép_

.....~oOo~......

_ mami, để con giúp_ thấy mẹ xách đồ nặng, Nguyệt Dao chạy lại đòi giúp

_ Con còn bé, nặng đấy_ La Khải cười nói

_ Con muốn giúp cơ_ Nguyệt Dao bắt đầu mếu máo, nước mắt như sắp trào ra làm La Khải hoảng hồn chạy lại dỗ nhưng không thành.

_ con muốn giúp, muốn giúp aaa

_ Đây, hộp bánh này nặng lắm, con mang vào nhà đưa cho ông bà Mạc giúp mẹ_ cô xoa đầu bé.

_ Nặng lắm hả mẹ, sao Nguyệt Dao thấy nhẹ thế này?

_ Đúng thế, mẹ cầm không nổi, đỏ cả tay luôn này. Dao Nhi mạnh quá, giúp mẹ mang vào nhà nha

_ Vâng, chú La Khải, thấy con mạnh chưa..xí!_ con bé nói rồi tung tăng chạy vào nhà.

_ Em hay thật, nói vài câu là dụ được con bé nín khóc. Khâm phục, khâm phục

_ Không, nặng thật đấy_ cô nói xong, tiếp tục công việc xách đồ

_ con chào ông con chào bà_

_ a, đây chắc là con trai lớn của Mộc Trà. Chao ôi, dễ thương quá_ bà Mạc chạy lại nhéo má cậu bé

_ mọi người đâu rồi con?_ ông Mạc hỏi

_ ở ngoài đang xách đồ ấy ạ, con xuống xe chạy thẳng vào đây luôn_ cậu lưu loát nói

_ Giỏi quá, ở Úc mà nói "tiếng mình" rành ghê_ bà cười xoa đầu

_ Sao con không giúp mọi người mà chạy thẳng vào đây thế này, cậu trai trẻ?_ ông Mạc giả bộ nghiêm khắc, nhưng có ý chọc ghẹo

_ con muốn chứ nhưng..._ mặt Khắc Dĩ nhăn lại, tay ôm bụng

_ Sao thế?_ ông hỏi, bà Mạc nhìn mặt Khắc Dĩ bắt đầu lo lắng.

_ Cho con hỏi, nhà vệ sinh ở đâu....con lỡ ăn kem nhiều nên..

......_ a hahaha, để người hầu nhà ta dắt con đi ha_ ông bà cười rộ lên

_ Ui da, Khắc Dĩ, anh đâu rồi_ Nguyệt Dao vừa bước vào, lại bị vấp té, liền hỏi người anh hay giúp mình đứng lên mỗi lúc ngã

_ Ây, sao lại té thế này. Đứng lên bà xem nào

_ Bà ơi, anh con đâu?_ cô bé chu môi, mắt chao qua chao lại tìm anh

_ Anh con đi vệ sinh, tí sẽ quay lại ngay_ bà nhéo nhẹ đôi má phúng phính của bé

_ a..à, Con là Nguyệt Dao, con của mẹ con, em của anh con, cháu của ông con_

Sau đó, căn nhà lại phát ra tiếng cười của hai ông bà_ Nói hay lắm, ngoan

_ Chào Mạc chủ tịch, chào Mạc phu nhân_ cô bước vào, lễ phép chào

_ Thật là, ta đã bảo cứ gọi cô chú, sao con cứ làm khó người già mãi thế_ ông Minh lên tiếng chọc ghẹo

_ Dạ con không dám thưa chú_ cô cũng gật đầu vâng lời

_ Ông ơi, bà ơi, bánh này con biếu ông bà_ Nguyệt Dao lễ phép đưa hộp bánh bằng hai tay_ ông bà cẩn thận. Mami bảo hộp bánh nặng lắm nên con mới giúp cầm hộ đấy

_ haha, được được, ta sẽ cẩn thận...ây chà, nặng thật đấy_ ông Mạc cười xoa đầu con bé.

_ Ông này, thật trẻ con_ bà Mạc vỗ nhẹ tay ông, miệng cũng nở nụ cười vui vẻ

_ Cha Mẹ này, cứ như con nít ấy_ La Khải bước vào nhà nói

_ cái thằng này, sao không ở Úc luôn đi...về nhà lại nói xấu cha mẹ_ bà Mạc làm mặt trách móc

_ Thôi, Mộc Trà, con mau theo người hầu lên phòng nghỉ ngơi. Tối hãy xuống ăn cơm_ ông Minh

_ Phòng tụi nhỏ gắn liền với phòng con nên đừng lo gì hết_ bà Minh nói tiếp

_ vâng, con cảm ơn, con xin phép cô chú_ cô cúi đầu_ Dao Nhi, đi thôi con

_ a mami, đợi con với_ Khắc Dĩ chạy theo, bám lấy mẹ rồi đùa giỡn với Nguyệt Dao, không quên chào ông bà và La Khải.

Trên phòng

_ 1..2..3 tập trung!

_ Có mặt thưa Boss!_

_ Nguyệt Dao, xếp búp bê đồ chơi ngăn nắp, sách, truyện bỏ vào kệ tủ, không được lộn xộn, bánh kẹo phải để riêng. Khắc Dĩ trang trí phòng, giường con và cho cả em. Đây là thử thách của hai đứa, ai làm xong trước được mẹ hôn trước, rõ chưa!?

_ Rõ! Thưa Boss_

45 phút sau

_ ôi, mệt_ cô đấm đấm lưng mình, đứng dậy. Nhìn qua bên thế giới của con mình

_ Ngủ hết rồi à? Nhanh thế_

Cô đi đến, bế từng đứa một lên giường. Hai đứa này cũng giỏi đấy chứ, đồ để tuy có chút lộn xộn nhưng đâu ra đó. Giường tuy hơi nhăn nhưng rất dễ thương. Hai con làm tốt lắm, ngủ ngon, hoàng tử và công chúa của mẹ. Cô hôn lên trán hai đứa, sau đó quay trở lại làm việc.

Tối đến, cô xin phép đưa hai đứa nhỏ ra ngoài chơi để biết đây đó, và tất nhiên, La Khải không được đi vì bị cha bắt làm việc.

_ Boss à, cái building cao đó là gì vậy?_

_ Khắc Dĩ, đó là toà nhà địa ốc_ cô giải thích

_ sao nó không giống con ốc?_ Nguyệt Dao hỏi tiếp

_ chắc tại nó không phải con của con ốc_ Khắc Dĩ đoán mò

_ Thế có nghĩ vợ Ốc ăn gian à?_ Nguyệt Dao

_ Chắc vậy đấy_ cô thản nhiên trả lời_ mệt rồi chứ? Ngồi nghỉ một chút đi

Mấy đứa nhóc được mẹ bế lên ghế, sau đó Khắc Dĩ lấy trong cặp ra ba hộp sữa ẹ, cho em gái và ình. Ba mẹ con ngồi uống sữa nghỉ ngơi, ai nhìn vào cũng phải thốt lên "yêu gia đình này quá, trông thật trẻ con a"

Nguyệt Dao và Khắc Dĩ ghẹo nhau rồi nhìn mẹ, trông mẹ thật đẹp. Hai đứa thương mẹ lắm, tuy mẹ có chút ít nói, nghiêm khắc khi có người lớn nhưng chưa bao giờ mẹ để ai nói xấu chúng nó cả. Mà mẹ chỉ vậy khi có người thôi chứ mẹ hiền mà trẻ con lắm....còn quậy nữa.

Một lát sau, Mộc Trà đứng dậy tiếp tục dẫn hai đứa con đi xung quanh xem nơi này nơi nọ rồi dừng chân tại một nhà hàng tên Khiêm Trấn....một nơi tuy cô chỉ từng đến 1 lần nhưng cô nhớ rất rõ..

"Flashback: (tóm tắt)

_ đem hết món ngon ra đây, nhất là kem_ Vương Tử

_ Vương Kha, đây là Hy Tranh

_ Em biết..

...._ Tiêu Dũ, sao kem giống thứ người ta xuất khẩu vậy?_

_ Xuất khẩu?

Cô chỉ miệng: Nhập khẩu!

Cô chỉ bụng: Nhập kho!

Rồi cô chỉ đến...

Thôi đủ rồi, ngưng được rồi đấy! Vương Kha la lên, Vương Tử cũng tái cả mặt.

Tiêu Dũ đưa tay che miệng cười, như thế thì không ai ăn được nữa rồi."

Chuông reng:

If you e back to me

I'll be all that you need

Baby, e back to me

Let me make up for what happened in the past

Baby e back to me e back)

I'll be everything you need e back)

Baby e back to me e back)

Boy, you're one in a million e back)

Baby e back to me e back)

I'll be everything you need e back)

Baby e back to me e back)

You're one in a million (one in a million)

~Music: Come back to me - Utada Hikaru

~_ hello?_ cô bắt máy

Muội đang ở nhà hàng Khiêm Trấn.....được...muội cho ca 5 phút. 5 phút!_ cô cúp máy, dắt tay hai đứa bước vào.

_ Kính chào quý khách

_ Tự gọi món_ cô ra lệnh

_ Con ăn cháo gà, uống sô cô la nóng và kẹo dẻo_ Nguyệt Dao lên tiếng trước

_ Con muốn phở, nước cam_ Khắc Dĩ

_một ly kem bạc hà_ cô nói ngắn gọn

2 phút sau

_ xin lỗi, anh đến trễ_

_ chú Khải_ Khắc Dĩ cười toe gọi anh

_ chà, nhìn ngon quá, cho chú ăn với nào_ anh ngồi xuống cạnh cô

_ Chú tự gọi món i_ Nguyệt Dao nói xong rồi múc một muỗng cháo lên thổi cho nguội.

_ Em ăn gì chưa?_

_ Kem bạc hà_ cô liếm nhẹ muỗng kem sắp tan hết

Thấy thế, mặt La Khải có chút lúng túng....tim đập thình thịch. Hành động ấy của cô cũng đã làm nhiều chàng xung quanh có cảm giác như La Khải.

_ Kính chào Tiêu thiếu_

!?!"Tiêu Dũ" cô xém chút nữa đánh rơi chiếc muỗng

La Khải như đứng hình khi nghe câu đó thốt lên "Tiêu Thiếu?", chả phải là Tiêu Dũ sao.

_ Anh à, mình ngồi bàn kia đi_

Giọng nói mềm mại của người phụ nử tuổi 25 cất lên.

_ Mộc Trà..._ La Khải nói đủ lớn gọi cô

Cô nghiêng đầu nhìn qua phía anh, Tiêu Dũ. Anh vẫn lịch lãm, băng giá, phong độ với người khác như ngày nào. Bên cạnh anh là một cô gái, phải nói là rất đẹp, rất quý phái, và quyến rũ. Cô biết cô gái ấy, đó là Du Tuyết, Từ Du Tuyết, chị gái của Từ Du Tố, cô ấy là người mẫu nổi tiếng. Cô không biết nhiều thông tin từ những người này, cô không có thời gian cập nhật đời sống của họ. Nhưng sao họ trông tình tứ thế? Không giống như bạn bè...

_ Mộc Trà!_ La Khải nắm lấy cổ tay cô lay mạnh

_ ơ..vâng, xin lỗi_ cô bây giờ nhìn rất không bình thường...mặt cứ ngơ ngơ, cảm xúc lẫn lộn

_ Mami, mẹ sao thế?_ Khắc Dĩ và Nguyệt Dao lo lắng

_ mẹ không sao, ăn mau đi_ cô xoa nhẹ đầu hai đứa

_ Mộc Trà_ La Khải lại gọi tên cô, và anh chắc là cô biết anh muốn hỏi gì

_ Em không sao, thật đấy_ cô vỗ nhẹ tay anh.

tiếng ly thuỷ tinh rớt xuống nền thảm

_ A...Sh**! Cô làm cái quái gì vậy, cô biết chiếc váy da này bao nhiêu tiền không!?_ Du Tuyết quát, tay chỉ thẳng vào mặt cô phục vụ

_ Tôi nói cho cô biết, không những chiếc váy mà còn thân hình người mẫu của tôi nữa. Tôi mà bị gì thì cô đền nổi không HẢ!

_ Xi..n lỗi quý khách, thật sự xin lỗi_ cô phục vụ cúi người

_ Xin lỗi cái gì? Thứ nghèo như cô đền được gì cho tôi?_ Du Tuyết đưa tay nhấn vào trán cô phục vụ, sự kiêu nghạo vì sang giàu của Du Tuyết làm mọi người xung quanh có chút khinh thường.

Từ Du Tuyết tuy là người mẫu nổi tiếng, nhưng trừ làm ra tiền ra thì cô ta chả làm được gì nữa cả. Rất nhiều người không thích cô ta, còn một vài người ngỡ là cô ta đã làm việc cực nhọc nuôi gia đình sau khi Từ Gia phá sản nhưng không. Tiền cô ta mỗi tháng, một cắc cũng không đưa, rõ keo.

_ Anh à, anh nói gì đi chứ. Sao cứ ăn mãi thế_ Du Tuyết dậm chân đổi giọng ngọt nói với Tiêu Dũ

_ Sa thải cô ta_ anh nói, tay bỏ vào miệng miếng thịt vừa cắt xong

_ K..hông được, tôi xin lỗi quý khách. Làm ơn đừng sa thải tôi, nhà tôi còn em trai và cha mẹ, làm ơn đừng sa thải tôi_ cô phục vụ quỳ xuống van xin

_ cục cưng của em thương em quá, đúng là phải sa thải mấy thứ dơ bẩn này đi_ Du Tuyết đi đến hôn lên má Tiêu Dũ, miệng cười đắc thắng

Mộc Trà...cô nắm chặt tay ghế, thật là ức hiếp người quá đáng mà. Tại sao Tiêu Dũ lại như vậy, tại sao anh lại trở nên độc ác, tại sao anh lại để cho người con gái khác hôn anh. Cảm giác khinh thường, đau lòng, tức giận trổi dậy trong cô.

_ Dừng tay!_

!!?

_ Anh là ai?_ Du Tuyết choáng ngợp, lần đầu tiên cô thấy người có vẻ đẹp trai, anh tuấn như Tiêu thiếu "của" cô. Và khác với Tiêu thiếu, anh ta có sự quyến rũ ấm áp rất lớn.

_ Mạc La Khải, tôi sẽ trả tiền đền bù cho cô gái này. Vì thế không được sa thải cô ấy_ anh nói, giọng điệu đầy uy nghiêm

_ à vâng... Thật ra tôi cũng hơi quá đáng, không dám nhận tiền đền bù đâu. Tôi cũng không sa thải cô ta nữa_ Du Tuyết cưỡng không lại, bối rối vén tóc nói.

_ Mạc thiếu trông rất thích xen vài chuyện người khác nhỉ?_ Tiêu Dũ nhếch nhẹ môi, tay xoay nhẹ ly rượu

_ Chỉ là thấy chuyện ngứa mắt nên gãi ngứa thôi, Tiêu thiếu quá khen rồi_ anh đáp lại, xem nó như một lời khen

_ Tốt, Mạc La Khải, nói rất hay_ Tiêu Dũ gật nhẹ đầu ý công nhận

_ cảm ơn_ La Khải cười nhẹ

_ về thôi. Mạc thiếu, tôi xin phép_ Tiêu Dũ đứng dậy, nắm lấy tay Du Tuyết bước ra ngoài và rồi....

_ aiza_

_ nhóc con, đi đứng sao không nhìn?_ Du Tuyết lườm

_ Là cô đụng cháu khi kề vai chú kia mà. Không xin lỗi mà còn_ Nguyệt Dao trề môi tức giận nói

Tiêu Dũ có chút bất ngờ, cô nhóc này, có nét nhìn rất quen....

_ Có sao không!_ Khắc Dĩ chạy đến đỡ em gái mình đứng dậy

_ Ơ hay, ranh con mà dám nói vậy à_ Du Tuyết vung tay

_ Cô tát nó 1 cái, tôi tát cả nhà cô!

..........!!!

Giọng nói này...Tiêu Dũ tim như ngừng đập, xoay người theo chiều tiếng nói được vọng ra.

_ cô là...?_ Du Tuyết nhướng mày

_ Nha Đầu_ anh thốt lên

Đúng, cái tên ấy, đã hai năm không được gọi....đúng là cô ấy rồi. Vẫn dáng vẻ nhỏ nhắn, đôi môi anh đào, giọng nói trong trẻo, làn da trắng như sữa, đôi mắt buồn và còn nhiều thứ nữa, anh nhớ hết tất cả mọi thứ....cô là mọi thứ của anh.

Tiêu Dũ đi nhanh đến ôm chầm lấy cô...

_ là em...đúng là em rồi_ anh thở phào như trút được thứ gì đó trong lòng

_ đúng, là em nhưng em nghĩ chúng ta nên như vậy sẽ thoải mái hơn_ cô đẩy nhẹ anh ra

_ Như vậy? Ý em là?

_ Ồ, thì ra cô có con không biết dạy con nói chuyện với người lớn rồi mà còn giựt người yêu người khác. Đồ cáo già, đê tiện, *******_ sau câu đó, Du Tuyết nhận được một cái tát.

_ Anh!_

_ Tôi nói cho cô biết, cô dám hạ nhục cô ấy một chữ nữa, coi chừng cái mạng *** của cô đấy_ La Khải nhìn cô ả, ánh mắt sắc ấy làm cô ta rùng mình sợ hãi

_ Anh ta?_ Tiêu Dũ nhìn cô

_ mami, con không thích nơi này, mình về đi_ Khắc Dĩ Nguyệt Dao chạy đến ôm chân mẹ

_Tụi nhỏ?_ Tiêu Dũ chợt thấy tim mình đau nhói, chuyện này là thế nào?

_ Chúng nó là con em_ cô cúi người xoa đầu gối lúc nãy bị ngã của Nguyệt Dao.

_ Em...đã có..

_ Em đã có con_ cô gật đầu

_ Thì ra...em cũng như tôi_ giọng anh chợt thay đổi, tuy lòng như kim găm ngàn mảnh.

_ Đúng, anh giờ trông rất khác_ giọng cô có chút nghẹn, cô đang cố gắng kìm nén.

_ Đúng, em có cuộc sống của em. Tôi có cuộc sống của tôi_ anh đi lùi lại, không phải vì anh buồn, mà là vì anh không tin được chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Cô có một gia đình, có chồng, có con. Anh đâu còn là gì, anh cảm thấy bị phản bội, tim anh rất đau.

Tiêu Dũ đi đến đỡ Du Tuyết dậy, xoa nhẹ má cô ta trước mặt Mộc Trà. Anh nhếch nhẹ môi_ Đây là người yêu tôi, Từ Du Tuyết. Cô ấy rất đẹp phải không?

Nghe Tiêu thiếu khen, mặt cô ả đanh lại, nhìn Mộc Trà khinh thường.

_ v..Vâng, cô ấy rất đẹp_ cô gật đầu, nhưng cúi xuống thì không dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Cô sợ, nước mắt cô lại rơi

_ Về thôi em_ La Khải đến nắm tay cô kéo đi_ chúng tôi xin phép_ anh chào Tiêu Dũ

Tụi nhỏ nhìn qua nhìn lại sau đó nghe tiếng chú La Khải gọi liền chạy theo. Tụi nó thắc mắc, chú đó là ai, tại sao trông Boss lại buồn, đau lòng như thế? Chắc mọi người không thấy nhưng tụi nó thấy được. Và tại sao chú ấy lại ình một cảm giác, một cảm giác rất tình thương, nhưng lại rất lạnh lùng. Chắc vì chú ấy và ta chưa biết nhau nên chú ấy cư xử lạ vậy thôi. Chuyện người lớn, xem vào nhiều, xấu lắm!

End chap, tại sao Tiêu Dũ thay đổi, bồ bịch vậy nhỉ? Đoán chuyện gì xảy ra 2 năm trước nhé:)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx