sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1219-1220: Áp Đảo

Nếu như ta nhớ không lầm, U Minh hoàng tộc có một công pháp đặc thù, chính là một người có thể mang tất cả lực lượng của mình, kể cả thiên phú thần thông, mặc kệ cách nhau bao xa, cũng có thể khiến trực hệ huyết mạch của mình kế thừa một bộ phận, nhưng cái giá phải trả chính là hi sinh tính mạng của mình. Trước đó Nhị thúc từng nói chuyện của Nhị thẩm, ta cũng cảm giác kỳ quái, lấy tình huống của Nhị thúc, lang bạt ở U Minh luyện ngục lại không có chuyện gì, quả thực là kỳ tích trong kỳ tích, hiện tại rốt cuộc ta đã hiểu rõ.

- Ngươi rõ cái gì, ngươi rõ cái rắm, ngươi ở đó nói bậy cái gì, ngươi cho rằng nói những câu như vậy ta có thể buông tha ngươi sao?

Không nhìn, vẫn là không nhìn. Mình đang ở trước mặt hắn gần như vậy, bây giờ mình cường đại như vậy, hắn lại không thèm nhìn mình, vẫn ở đó lẩm bẩm. Lần thứ hai Trình Lam cảm giác bị sỉ nhục. Nhưng Trình Cung nói những câu này, cũng ít nhiều tác động đến tâm tư của hắn, bởi vì trong đầu của hắn thức tỉnh một ít ký ức, mỗi câu nói của Trình Cung đều giống y hệt, cho hắn biết Trình Cung nói những câu nói này không sai.

Đáng ghét, vì sao lại như vậy?

Vì sao lại như vậy?

- Nguyên lai Nhị thẩm là U Minh hoàng tộc, là hoàng tộc tôn quý nhất của U Minh luyện ngục, nếu như ta không đoán sai, lúc đó nàng rời khỏi Nhị thúc cũng không phải hoàn toàn là bởi vì tức giận, rất có khả năng là bởi vì lúc đó thiên phú thần thông của nàng thức tỉnh. Đối với U Minh hoàng tộc mà nói, thiên phú thần thông thức tỉnh là quá trình dài đằng đẵng, cũng rất thống khổ, thậm chí có nguy hiểm to lớn. Mà Nhị thúc lang bạt trong U Minh luyện ngục lại không xảy ra việc gì, hẳn là do Nhị thẩm phái người âm thầm bảo vệ, mà quãng thời gian trước Nhị thúc qua đời, Nhị thẩm hẳn là cũng cảm nhận được. Nếu như ta đoán không lầm, thiên phú thần thông của ngươi thức tỉnh hẳn là từ thời điểm ta đi ra Càn Khôn đan giới, bị người vây công phát sinh.

- Lúc đó cũng chính là thời điểm Nhị thúc tạ thế, Nhị thẩm dĩ nhiên sau khi thiên phú thần thông giác tỉnh vẫn đi theo Nhị thúc như cũ, sau đó nàng truyền thừa tất cả cho ngươi, cũng từ lúc đó ngươi bắt đầu có thể thôn phệ lực lượng khác, sau đó lực lượng không ngừng tăng vọt.

Nhớ tới chuyện của Nhị thúc và Nhị thẩm, tâm tình của Trình Cung quả thực rất trầm trọng.

Tuy xưa nay chưa từng thấy Nhị thẩm, nhưng giờ khắc này từ tình huống trên người Trình Lam, cộng với hiểu rõ của Trình Cung đối với U Minh hoàng tộc, rốt cục hắn đã rõ ràng tất cả. Chỉ là giờ khắc này tâm tình của hắn rất cũng không tốt, Nhị thúc, Nhị thẩm rời khỏi, Nhị thẩm cuối cùng truyền thừa lực lượng cho Trình Lam, kết quả Trình Lam lại...

Gia gia, mấy chục vạn người Vân Ca thành, còn có người của Lý gia…

- Phụ thân chết rồi… Mẫu thân truyền thừa lực lượng cho mình...

Trình Lam căn bản không nghĩ tới sẽ là loại chuyện này, hắn vẫn coi là nhân phẩm mình bạo phát...

- Coi như có chuyện như vậy, cũng đều là bởi vì ngươi, đều là bởi vì ngươi, Trình Cung, ngươi chết đi cho ta...

Đột nhiên Trình Lam giống như phát cuồng, hai tay trực tiếp chộp tới Trình Cung.

Ầm…

- Hử?

Bắt được, hai tay to lớn của Trình Lam bị Trình Cung bắt lại, ngay cả hắn cũng có chút không dám tin tưởng đây là sự thực, Trình Cung giống như tùy ý nắm lấy, sẽ không đơn giản như vậy đi!

- Tại thời điểm cuối cùng, Nhị thúc đã từng nói với ta, nếu như ngươi làm sai chuyện gì, ta hãy tha thứ một chút. Tuy hắn không nói ra miệng, nhưng ta có thể cảm giác được hắn không yên lòng nhất vẫn là ngươi, chỉ là hắn không muốn giao phó cái gì, bởi vì nếu hắn muốn nói cũng sớm có cơ hội nói. Bởi vì hắn cho rằng toàn gia các ngươi đã nợ chúng ta quá nhiều, nhưng nếu đã là người một nhà thì không nên phân chia, càng không thể nói là ai nợ ai. Lúc trước ta nên chiếu cố tốt ngươi, ta nên sớm kéo ngươi từ trong tay Vũ Thân Vương trở về, hẳn là sẽ quản giáo ngươi thật tốt, ngươi cũng không đến một bước này...

Trình Cung nhìn Trình Lam ma hóa trước mắt, lẩm bẩm nói như trước.

- Hộc…hộc…

Trình Lam thở hồng hộc, tiêu chí đặc biệt của U Minh hoàng tộc trên gáy càng ngày càng rõ ràng.

- Quản giáo ta, ngươi cho rằng ngươi là ai?

- Nợ các ngươi, chừng nào thì ta nợ qua các ngươi, nói cho các ngươi biết, chỉ có các ngươi nợ ta.

- Chiếu cố, ngươi chiếu cố sao, hiện tại ta sẽ cẩn thận chiếu cố ngươi…

Nghe những câu nói này của Trình Cung, Trình Lam càng giận dữ không thôi, hai tay dùng sức muốn xé nát Trình Cung.

Giờ khắc này Trình Lam có thể cảm nhận được lực lượng của mình, hắn tin tưởng cho dù là Linh khí tuyệt phẩm hắn cũng có thể xé rách, thậm chí có lực lượng chống lại Đạo khí hạ phẩm, nhưng mà hắn liều mạng muốn xé rách thân thể Trình Cung lại không làm được.

Chỉ là năm đầu ngón tay mọc ra thật dài, giống như Đạo khí sắc đâm vào trong thân thể Trình Cung.

Giống như là thanh đao của thế tục đâm vào tảng đá, cảm giác được cứng rắn vô cùng, chuyện này... Tại sao lại như vậy, làm sao thân thể của hắn sẽ kiên cố như vậy, loại cường độ này còn mạnh hơn so với Đạo khí hạ phẩm bình thường, tại sao lại như vậy?

- Mau tránh a, đến cùng hắn nghĩ cái gì?

- Ân chủ... Cẩn trọng...

- Trình Cung, ngươi nói với hắn những chuyện này làm gì, tên súc sinh này đã không còn nhân tính…

- Không muốn sống nữa sao?

Giờ khắc này Lý Chấn Nam, Tống Chiến Thiên đều nhìn chằm chằm nơi này, còn có đông đảo Thái Thượng trưởng lão của Lý gia, mỗi một người đều khiếp sợ nhìn về phía Trình Cung. Vừa nãy bọn họ cùng Lý Chấn Nam, Tiểu Phong Tử trấn áp Trình Lam này, bọn họ rõ ràng tình huống của Trình Lam nhất, ngay cả Lý Chấn Nam là Thiên Anh đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của hắn, nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng chống lại.

Hiện tại Trình Cung lại không tránh không né, để cho Trình Lam bắt lấy hắn, tim của tất cả mọi người đều nâng lên.

Tiên Thiên linh quang trong hai mắt của Tiểu Phong Tử chớp động, tuy ngày hôm nay hắn sử dụng nhiều lần, đã hoàn toàn tiêu hao, nhưng nếu như ân chủ gặp nguy hiểm, hắn cũng mặc kệ nhiều như vậy, chết cũng phải xông lên.

Giờ khắc này Tống Chiến Thiên cũng trở về, thấy cảnh này cũng vô cùng tức giận, nhưng nhìn thấy Trình Cung bị Trình Lam nắm trong tay, hắn cũng không dám tiến lên.

Đám người Lý Chấn Nam thì không hiểu ra sao, đến cùng đang làm cái gì, vừa mới rồi người kia chỉ hét một tiếng đã đánh bay Trình Lam ra ngoài, bọn họ cũng đã nhìn trợn mắt ngoác mồm, điều này sao có thể, coi như Thuần Dương cũng không có lực lượng khủng bố như vậy.

Thần kỳ nhất chính là, bọn họ vẫn không cảm nhận được bất luận áp lực hay lực lượng nào. Bọn họ căn bản không phát hiện được Lô Quân Hạo lợi hại, tới cảnh giới như Lô Quân Hạo, đã có thể hoàn toàn khống chế lực lượng.

Mặc kệ thế nào, mới vừa rồi người kia hung như vậy, tại sao Trình Cung còn muốn tiến lên, lẽ nào hắn muốn cảm hóa Trình Lam, nói đùa gì vậy, Trình Lam này đã hoàn toàn bị ma hóa.

Mấy chục vạn người hắn cũng cắn nuốt, làm sao có khả năng cảm hóa.

- A… Ta không tin…

Năm ngón tay Trình Lam chậm rãi đâm vào trong thân thể Trình Cung, thân thể của Trình Cung đã là Thái Tôn sơ kỳ, hơn nữa hắn sử dụng các loại hỏa diễm cường đại rèn luyện thân thể, còn không ngừng sử dụng đan kiếp, thiên kiếp rèn luyện thân thể, cường độ thân thể của hắn cường đại hơn nhiều Thuần Dương sơ kỳ bình thường, coi như hắn đứng ở nơi này cho Trình Lam xé, trong thời gian ngắn Trình Lam cũng không làm gì được hắn.

- Trình Cung, ta sẽ không thua ngươi, ta là thiên tử chi kiêu tử, tất cả những thứ này đều thuộc về ta, Trình gia là thuộc về ta, trạng nguyên là thuộc về ta, Nam Chiêm Bộ Châu cũng thuộc về ta...

Trình Lam cảm giác muốn xé rách Trình Cung rất khó khăn, sừng trên đỉnh đầu chớp động hắc quang.

- Ân chủ cẩn trọng...

- Trình Cung, mau tránh ra...

- Tránh ra...

Tiểu Phong Tử, Tống Chiến Thiên, đám người Lý Chấn Nam vừa thấy được tình cảnh này, lập tức giật nảy mình, bởi vì vừa nãy bọn hắn đều trải nghiệm qua lực lượng khủng bố của hào quang thôn phệ này, huống hồ giờ khắc này Trình Cung đang ở trước mắt, mà Trình Lam điên cuồng thôi động, hắc quang kia so với trước càng cường đại hơn mấy lần, ngay cả Tiểu Phong Tử, Lý Chấn Nam là Thiên Anh đỉnh phong cũng cảm giác sợ hãi.

Loại khoảng cách này, dưới loại tình huống kia, bọn họ cũng không có nắm chắc có thể bảo mệnh.

- Ngươi yên tâm đi, ca sẽ giữ lại cho ngươi.

- Thần Niệm Lao Lung.

Trình Cung nói xong, trong nháy mắt thần niệm bạo phát, Thần Niệm Lao Lung trực tiếp bao phủ Trình Lam. Tuy Trình Lam đột nhiên đạt được lực lượng, nhưng hắn vận dụng đối với lực lượng này còn kém rất nhiều, chớ đừng nói chi là vận dụng thần niệm.

Bây giờ thần niệm của Trình Cung đã là Thuần Dương trung kỳ, một khi sử dụng pháp môn trong Luyện Thần Quyết, uy lực cường đại đáng sợ, trước đó ở thời điểm luyện đan, ngay cả Lô Quân Hạo là nửa bước đạt đến Đạo kỳ cũng không dám nói tranh đấu thần niệm có thể ép Trình Cung.

Đương nhiên, mấy năm qua đạt được Trình Cung truyền thụ Luyện Thần Quyết, thần niệm của Lô Quân Hạo cũng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, tuy trên biến hóa sử dụng không bằng Trình Cung, nhưng dựa vào cảnh giới cường đại, vẫn có thể áp chế Trình Cung.

Nhưng Lô Quân Hạo là tồn tại nửa bước Hiện Đạo kỳ, nếu như không phải Cửu Châu đại địa áp chế, hắn sớm đã đạt đến cảnh giới Thiên Tôn, làm sao Trình Lam có khả năng có thần niệm cường hoành như hắn.

Theo Trình Cung xem ra, Trình Lam giống như là một tiểu hài chiếm được một cái búa lớn, miễn cưỡng vũ động, không biện pháp khống chế, cũng không có cái gì đáng sợ, giờ khắc này trực tiếp áp chế thần niệm của hắn.

Ầm…

Trình Cung trực tiếp tránh thoát hai tay của Trình Lam, đến phụ cận Trình Lam oanh kích xuống một quyền.

- A...

Giờ khắc này Trình Lam không dám tin tưởng nhìn mình yếu hơn rất nhiều so với Trình Cung, cứ nhẹ nhàng như vậy, tùy ý tiến lên đánh một quyền liền xuyên qua thân thể của mình, hắn cảm nhận được sinh cơ của mình đang nhanh chóng tiêu tán.

- Tại sao, vì sao lại như vậy, ta là thiên chi kiêu tử. Ta mới là ưu tú nhất, sao ta lại thua ngươi...

Trong miệng Trình Lam dần dần tràn đầy máu, không cam lòng nhìn chằm chằm vào Trình Cung. Hắn cảm giác mình đã trở nên rất cường đại, loại cường đại này khiến hắn có một loại cảm giác thiên địa cũng có thể phá tan. Nhưng hiện tại gặp phải Trình Cung lại trở nên yếu ớt như vậy.

Hắn nghĩ không hiểu, vì sao lại như vậy.

- Giết, thật sự giết, giết dễ dàng như vậy!

Đám người Lý Chấn Nam cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới Trình Cung thẳng thắn như vậy, trực tiếp đánh chết Trình Lam.

Kỳ thực càng khiến bọn họ khiếp sợ không phải là Trình Cung giết Trình Lam, trong mắt đại tộc lớn bọn hắn. Con cháu điên cuồng, ma hóa như vậy, giết cũng không hết tội. Bọn họ khiếp sợ chính là, Trình Cung lại dễ dàng như vậy, một quyền đánh chết Trình Lam, hơn nữa Trình Lam muốn sử dụng thiên phú thần thông cũng không có cơ hội.

Lý Chấn Nam còn nhớ rõ ràng, lần trước gặp Trình Cung là hơn hai tháng trước, lúc đó Trình Cung chưa đột phá Thiên Anh, bây giờ sao lại trở nên kinh khủng như thế.

- Ai!

Tống Chiến Thiên nhắm mắt lại. Hắn cũng không nhịn được chảy nước mắt xuống.

Đừng nói là hắn, ngay cả Lô Quân Hạo cũng có chút ngoài ý muốn với cử động của Trình Cung, hắn cho rằng Trình Cung sẽ giam Trình Lam lại. Lại không nghĩ rằng Trình Cung thật sự giết Trình Lam. Tuy tên súc sinh này sớm nên chết, nhưng Trình Cung tự tay giết Trình Lam, sẽ bị người khác nói ra nói vào, vì lẽ đó vừa nãy Lô Quân Hạo mới động thủ.

- A…

Tiểu Phong Tử thì vô cùng kinh ngạc, điều này không giống tác phong của ân chủ a! Trình Lam có chết hay không hắn không thèm để ý, hắn chỉ kỳ quái là, ngày hôm nay ân chủ rất khác thường.

- Nhị thúc, Nhị thẩm, người Trình gia làm việc chung quy phải có bàn giao, Vân Ca thành, còn có nhiều người Trình gia bị giết như vậy, nhất định phải có bàn giao. Người Trình gia có thể tàn sát trăm vạn, ngàn vạn đại quân ở trên chiến trường. Có thể vật lộn sống mái với người khác ở tu chân giới, nhưng tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này mà không có bàn giao. Các người yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố tốt hắn, Nhị thúc, tuy người chưa nói, nhưng ta biết ý tứ cuối cùng của người. Hắn là đệ đệ của ta, mãi mãi là như thế.

Trình Cung lẩm bẩm nói như trước, nắm đấm của hắn đánh xuyên qua thân thể Trình Lam, nhìn Trình Lam dần dần mất đi sinh cơ, Trình Cung không ngừng lẩm bẩm.

Trên thân thể của Trình Cung, Luyện Thần Quyết đã phát huy đến cực hạn, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng mạnh.

Lúc nãy Thần Niệm Lao Lung khống chế được thân thể cùng thần niệm của Trình Lam, giờ khắc này Trình Cung vận chuyển thần niệm, cường hành ngưng tụ thần niệm của Trình Lam.

Đây là đoạt thiên địa tạo hóa, so với nghịch chuyển sinh tử chỉ cách biệt một ít, nhưng đã rất nghịch thiên, vì lẽ đó cho dù là Trình Cung làm cũng rất vất vả. Tóc của Trình Cung hoàn toàn dựng thẳng lên, lực lượng thân thể vận chuyển tới cực hạn, thân thể cũng bành trướng một vòng, vừa nãy Trình Lam liều mạng muốn xé rách cũng xé rách không động, giờ khắc này bắt đầu xuất hiện gãy vỡ, có cảm giác muốn nổ tung.

Trình Cung đã thôi thúc thần niệm của mình đến cực hạn, giờ khắc này hắn đang sử dụng một loại công pháp thần bí nhất trong Luyện Thần Quyết, Nghịch Chuyển Đầu Thai Pháp. Đây là khi Luyện Thần Tông cường đại tới trình độ nhất định, vì trợ giúp một số con cháu không đủ cường đại, sau khi chết đầu thai một lần nữa, chỉ là loại công pháp này độ khó rất to lớn.

Dù sao bản thân Trình Lam không phải thật sự cường đại, không thể tự mình chưởng khống chuyển thế đầu thai, tất cả đều cần nhờ Trình Cung.

Ngưng tụ, không ngừng ngưng tụ, không ngừng ngưng tụ ký ức, thần niệm, hồn phách của Trình Lam. Dần dần, dưới thần niệm của Trình Cung chống đỡ, một Trình Lam hư vô mờ mịt xuất hiện, chỉ là giờ khắc này hắn không có dáng vẻ cuồng loạn, điên cuồng trước đó, thần tình mộc mộc ngơ ngác.

Trong quá trình giúp Trình Lam ngưng tụ ký ức, thần niệm, hồn phách, Trình Cung cũng thấy được rất nhiều điều từ trong ký ức của Trình Lam.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx