sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 464: Mạc Vô Kỵ Chi Mộ

- Đúng vậy, trước tiên ta muốn tìm địa phương ngưng tụ Tiên Cách, chờ ngưng tụ xong Tiên Cách rồi, chúng ta liền lên Vấn Tiên Thê.

Mạc Vô Kỵ đáp.

Hàn Thanh Như nghi ngờ hỏi:

- Sư đệ, ngươi nghĩ biện pháp từ Tiên Tu Thương Lâu trao đổi được danh ngạch Vĩnh Anh Giác phường thị liên hợp bán đấu giá đại hội, chẳng lẽ không đi sao?

Mạc Vô Kỵ lắc đầu:

- Ta không thể đi, sở dĩ ta bắt bọn họ xuất ra một quả ngọc bài như vậy, cũng là bởi vì ta không muốn đi. Ta dám khẳng định, chỉ cần ta đi qua, ta vô luận dịch dung như thế nào, đều không thể chạy trốn được Kim Tiên vây giết. Ta chưa từng thấy qua thực lực của Kim Tiên, coi như là ngưng tụ Tiên Cách, cũng không dám nói nhất định có thể thắng được Kim Tiên. Nếu là có mấy tên Kim Tiên mà nói, vậy ta càng là khó có thể chạy trốn.

Kinh nghiệm sinh tồn ở bên ngoài của Hàn Thanh Như xa xa không bằng Mạc Vô Kỵ, nghe được Mạc Vô Kỵ nói, nàng mới chợt tỉnh ngộ lại. Tiên Tu Thương Lâu nữ nhân kia sở dĩ một điểm cũng không hoài nghi đồng ý sư đệ nói, cũng là bởi vì nàng khẳng định một khi sư đệ đi đấu giá hội, vậy thì lại cũng đi không xong.

- Xin lỗi nha.

Hàn Thanh Như nghĩ đến sự tình chính mình gây ra, có chút áy náy nói.

Mạc Vô Kỵ khẽ mỉm cười:

- Không sao cả, ta cũng từng như cô vậy, một tờ giấy trắng, năm đó ta so với cô còn không bằng, thậm chí còn bị người ta tín nhiệm nhất đâm một dao ở sau lưng. Ta nghĩ, để khôn lớn phải trả giá cao.

- A, là ai vậy?

Hàn Thanh Như khiếp sợ hỏi một câu, nàng cảm giác Mạc Vô Kỵ hành sự rất có nguyên tắc, không phải là cái loại người hai mặt. Nếu là bạn của Mạc Vô Kỵ, vì sao còn muốn đâm đao sau lưng hắn?

Mạc Vô Kỵ lắc đầu:

- Quên đi, mấy thứ này ta đã quên rồi, chúng ta hay là trở lại chỗ cũ đi ngưng tụ Tiên Cách.

...

Tĩnh Dương, một trong bảy thành phố lớn của đất nước Hoa Hạ. Dù là tại toàn thế giới, Tĩnh Dương cũng là một đại đô thị nhất đẳng.

Tĩnh Thủ Sơn, ngọn núi cao nhất nằm ngoại ô Tĩnh Dương, Tĩnh Dương Hà vòng qua bên Tĩnh Thủ Sơn, càng tăng thêm khí thế bàng bạc cho ngọn núi này.

Giờ khắc này ở trên sườn núi Tĩnh Thủ Sơn sát bên sông, một người nữ tử trẻ tuổi áo trắng đang đứng tại bên một phần mộ, thật giống như một pho tượng vậy, không nhúc nhích. Nếu không phải mặt sông xoắn tới gió nhẹ lại thổi bay quần áo của nàng, thậm chí có thể cho rằng đây thật là một pho tượng. Thời tiết lạnh lẽo vào cuối tiết thanh minh tựa hồ đối với nàng cũng không có nửa điểm ảnh hưởng.

Trên bia mộ có khắc hai hàng chữ, Mạc Vô Kỵ chi mộ, Văn Hiểu Kỳ lập.

Thái dương dần dần ngã về tây, mang theo một tia nhật quang ráng chiều chiếu rọi xuống, làm cho nơi này càng thêm một tia thê mỹ.

Cũng không biết qua bao lâu, người nữ tử mặc bạch y mới chậm rãi cung kính cúi người, dùng một loại giọng nói gần như thì thào mờ ảo nói:

- Lại là một năm tiết thanh minh, không cầu ngươi có thể tha thứ cho ta, chỉ cầu ngươi...

Nói đến đây, nàng dường như không nói được nữa, chỉ là từ từ nắm chặt hai tay của mình.

Một người nữ tử mang giỏ trúc, cước bộ hơi tập tễnh đi từ từ tới, nàng đi tới phía sau nữ tử áo trắng, lặng lẽ không nói.

Nữ tử áo trắng hiển nhiên cũng biết có người tới rồi, nàng chậm rãi quay đầu nhìn cái nữ tử vừa tới vẻ mặt tang thương, một hồi lâu sau đó mới lên tiếng:

- Hiểu Kỳ, cám ơn ngươi đã lập mộ cho Vô Kỵ, cũng cám ơn ngươi mấy năm nay chăm sóc cho nơi này.

Nữ tử vẻ mặt tang thương bình tĩnh nói:

- Hạ Nhược Nhân, ta làm tất cả việc này không có bất cứ quan hệ gì tới ngươi.

Nói xong câu đó, nữ tử tên là Hiểu Kỳ đi từ từ đến trước mộ phần, lại đem tế phẩm bên trong giỏ trúc mang ra, đặt ở trước mộ bia. Lấy thêm ra một phần vàng mã đốt, mỗi một bước nàng làm cẩn thận tỉ mỉ, thật giống như đang làm một món việc nhà bình thường vậy.

Hạ Nhược Nhân nhìn nữ tử này tuổi so với nàng còn nhỏ hai tuổi một hồi lâu, lúc này mới bỗng nhiên xoay người. Trong thời gian ngắn, đã đi rất xa.

Thẳng đến lúc này Văn Hiểu Kỳ mới xoay đầu lại, nàng nhìn bóng lưng Hạ Nhược Nhân, bỗng nhiên siết chặt nắm tay. Một lúc lâu sau đó, nàng mới thở dài một tiếng, lần nữa cúi đầu thì thào nói:

- Xin lỗi, Vô Kỵ, ta không có năng lực báo thù cho ngươi, giết nữ nhân ác độc này.

- Ngươi đều biết?

Một cái thanh âm lạnh như băng đột nhiên xuất hiện ở bên tai Văn Hiểu Kỳ, Văn Hiểu Kỳ khiếp sợ nhìn chằm chằm Hạ Nhược Nhân đứng ở trước mặt nàng. Vừa rồi nàng rõ ràng thấy Hạ Nhược Nhân đã đi xa, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của mình?

Bất quá lập tức nàng liền đem chuyện này vứt sang một bên, giọng nói trái lại càng là tỉnh táo hẳn lên:

- Không sai, ta đều biết, Vô Kỵ là bị người ám sát từ phía sau lưng. Hắn mỗi ngày đều tại phòng thí nghiệm nghiên cứu, trừ ngươi ra, phòng thí nghiệm của hắn tuyệt đối sẽ không có người thứ 3 có thể vào. Vô Kỵ có thể móc tim ra cho ngươi, ngươi lại vì một cái phương pháp điều chế, ám sát hắn, ngươi căn bản cũng không phải là người, súc sinh cũng không bằng.

Hạ Nhược Nhân sắc mặt trở nên tái nhợt, nàng từ từ giơ tay lên, quanh thân sát khí cuồng liệt hẳn lên.

Văn Hiểu Kỳ cười lạnh một tiếng:

- Ta biết ngươi sau khi đạt được phương pháp điều chế đó của Vô Kỵ, có đại cơ duyên, bằng không dung mạo của ngươi làm sao đến bây giờ đều không thay đổi. Nhưng ta cũng không sợ hãi chút nào, Hạ Tiện Nhân, ngươi giết ta đi, ta không có khả năng báo thù cho Vô Kỵ, chết cùng một chỗ với Vô Kỵ cũng là một loại thỏa mãn.

- Ngươi rất muốn giết ta?

Hạ Nhược Nhân nghe đến đó, trái lại chậm rãi để tay xuống.

Văn Hiểu Kỳ khinh thường nhìn thoáng qua Hạ Nhược Nhân:

- Ta hận không thể nuốt thịt ngươi, uống máu của ngươi. Ta không kết hôn, chính là muốn tìm cơ hội giết ngươi. Đáng tiếc ta biết, ta vĩnh viễn cũng không có cơ hội này.

Nói xong, Văn Hiểu Kỳ thậm chí nhìn đều lười nhìn Hạ Nhược Nhân, chậm rãi xoay người, lần nữa lại đem vàng mã ném vào bên trong đống lửa.

Hạ Nhược Nhân sắc mặt biến đổi mấy lần, rốt cục xoay người lần nữa, thân hình lóe lên, cư nhiên như một mảnh lá cây bình thường giống nhau, rất nhanh thì bay đi không thấy nữa.

...

Bên trong động phủ Vĩnh Anh Giác Ngũ Liên Sơn, xung quanh Mạc Vô Kỵ chồng chất đầy Tiên Cách Thạch, hắn cầm lấy một quả Tiên Cách Thạch, dựa theo phương thức Hàn Thanh Như nói không ngừng đi cảm ứng khí tức trong đó, sau đó thông qua biện pháp hấp thụ cái loại này khí tức ngưng tụ Tiên Cách.

Bên trong Tiên Cách Thạch ẩn chứa một loại đạo vận khí tức Mạc Vô Kỵ đều khó mà bắt lấy, thế nhưng là để cho sắc mặt Mạc Vô Kỵ chợt biến chính là, hắn cư nhiên không thể hấp thu chút nào đạo vận khí tức bên trong Tiên Cách Thạch.

Cả đạo vận khí tức trong đó cũng không thể hấp thu, làm sao đi ngưng tụ Tiên Cách?

Cả ngày sau, tấm Tiên Cách Thạch trong tay Mạc Vô Kỵ vẫn là bộ dáng lúc trước.

Mạc Vô Kỵ trong lòng hơi hơi trầm xuống một cái, hắn không có đi hỏi Hàn Thanh Như. Hắn khẳng định loại tình huống này coi như là Hàn Thanh Như cũng không biết là chuyện gì xảy ra, có lẽ có quan hệ cùng công pháp chính hắn tu luyện. Hắn không có Linh Căn, mở ra thủ đoạn mạch lạc tu luyện. Có lẽ toàn bộ vũ trụ mênh mông, kẻ không có Linh Căn cũng tu luyện tới Thiên Tiên cảnh giới, chỉ có một mình hắn.

Hít một hơi thật sâu, Mạc Vô Kỵ không có tiếp tục ngưng tụ Tiên Cách, hắn lấy ra một đống trung phẩm tiên thạch, bắt đầu chuyển hóa bản thân tiên nguyên.

Một trăm lẻ tám nhánh mạch lạc đồng thời nghịch chuyển, lại tạo thành một cái lớn nghịch chuyển Chu Thiên, Mạc Vô Kỵ chỉ hao tốn nửa tháng thời gian, liền triệt để lại đem chân nguyên lực của mình chuyển hóa thành tiên nguyên lực.

Nguyên bản Mạc Vô Kỵ Thiên Tiên cảnh giới, trong cơ thể nguyên lực liền sự dư thừa bạo bằng. Hiện tại chuyển hóa thành tiên nguyên lực, thực lực càng là lần nữa tăng lên không chỉ gấp mấy lần.

Lại đem nguyên lực của mình chuyển hóa thành tiên nguyên sau đó, Mạc Vô Kỵ lần nữa lấy ra Tiên Cách Thạch. Hắn có chút hoài nghi mình trước không có khả năng ngưng tụ Tiên Cách, có phải hay không là vì nguyên lực không có chuyển hóa tạo thành.

Để cho Mạc Vô Kỵ thất vọng là, nguyên lực chuyển hóa thành tiên nguyên lực sau đó, vẫn là không có cách nào ngưng tụ Tiên Cách.

Mạc Vô Kỵ trong lòng thầm than, hắn lại đem hết thảy Tiên Cách Thạch toàn bộ lần nữa thu vào, trong lòng có chút thất lạc.

Thật vất vả đào nhiều Tiên Cách Thạch như vậy, cư nhiên một quả cũng không thể dùng. Đây là điển hình vì người khác làm áo cưới sao?

Hiện tại hắn lo lắng chính là chính bản thân không có ngưng tụ Tiên Cách, còn có thể leo lên Vấn Tiên Thê hay không.

Vô luận có thể hay không, cũng không thể tiếp tục ở đây nữa, Mạc Vô Kỵ mở ra cấm chế.

Hàn Thanh Như đang tu luyện bỗng thấy Mạc Vô Kỵ đi ra, lập tức liền đứng lên:

- Sư đệ, ngươi đã ngưng tụ được rồi Tiên Cách sao?

Mạc Vô Kỵ gật đầu:

- Ân, chúng ta đi thôi, đi xem Vấn Tiên Thê.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx