sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 493: Xung Đột Lợi Ích, Âm Chiêu Đi Ra

Hô Duyên Ngạo Quang mặc dù nghe nói qua danh tiếng của Nhậm Thương Khung, cũng biết Đan Tiên Đông Điện gần đây mới chiêu mộ một khách khanh Trưởng lão, nhưng mà căn bản không có đem hai người này sáp cùng một chỗ.

Hơn nữa, Nhậm Thương Khung lần trước tới tham gia Dược Thánh khảo hạch, là đã dịch dung, tướng mạo cùng bây giờ khác nhau rất xa. Mà bây giờ, Nhậm Thương Khung lấy diện mục thật sự, vì vậy bao gồm Hô Duyên Ngạo Quang ở bên trong, những Trưởng lão kia, cũng không có ý thức được, người trẻ tuổi này, lại chính là thanh niên năm đó thông qua Dược Thánh khảo hạch, chính là “Trường Không các hạ” thần bí năm đó, cũng chính là Nhậm Thương Khung của Thiên Các!

Bọn họ vẫn cho là, Xích Hằng Vũ chiêu mộ khách khanh Trưởng lão này, là mời tới Dược Vương cấp từ nơi nào đó, lại không nghĩ tới, sẽ là một Dược Thánh đại sư, hơn nữa còn là Dược Thánh đại sư trẻ tuổi như vậy.

Dù sao, quan hệ cá nhân giữa Nhậm Thương Khung cùng Tô Thần, Nhậm Thương Khung cùng Xích Hằng Vũ hạ cam kết, trừ người trong cuộc ra, ngoại giới vốn không biết gì cả.

Mà lần này Nhậm Thương Khung đến, trừ cùng mấy khách khanh Trưởng lão gặp qua một lần, những tư cách Trưởng lão này, không có một người biết mặt.

Mấy khách khanh Trưởng lão mặc dù đã gặp Nhậm Thương Khung, nhưng mà hôm nay bọn họ căn bản không ở hiện trường, cũng không có tư cách tham gia đấu tranh đến cấp bậc này!

Khách khanh Trưởng lão, dù sao cũng là khách khanh, tham gia tranh đấu cấp bậc điện chủ, thứ nhất bọn họ phân lượng không đủ, thứ hai cũng không ai coi trọng bọn họ.

Cho nên, khi thân phận Nhậm Thương Khung được công khai ra, bao gồm Hô Duyên Ngạo Quang ở bên trong, tất cả mọi người đều là trợn mắt hốc mồm.

Dược Thánh đại sư!

Xích Hằng Vũ mới chiêu mộ một khách khanh Trưởng lão, lại là Dược Thánh đại sư!

Đầu óc Hô Duyên Ngạo Quang trong nháy mắt mông lung, nhưng rất nhanh liền thanh tỉnh lại, hắc hắc cười lạnh nói:

- Nhậm Thương Khung, Nhậm Thương Khung đúng không? Ha ha, ta nghe qua danh tiếng của ngươi, Thiên Các phản đồ... Thì ra là bị Thiên Các đuổi giết, không có chỗ trốn, lại trốn tới Đan Tiên đông điện ta.

Ánh mắt mang theo vài phần đùa cợt:

- Xích Hằng Vũ, ngươi xem Đan Tiên đông điện chúng ta là nhà nát sao? Mèo chó gì cũng đều chiêu mộ tới? Ngươi năm đó được xưng không cùng lục đại tông môn có liên lụy lợi ích, bây giờ lại chiêu mộ một đệ tử của lục đại tông môn, ngươi giải thích sao đây?

Người này cũng đã xé rách da mặt, ngay cả “Điện chủ” cũng không gọi, trực tiếp gọi kỳ danh Xích Hằng Vũ.

- Đầu tiên, Nhậm Thương Khung hôm nay đã không phải là đệ tử của lục đại tông môn, là người tự do; thứ hai, Dược Thánh đại sư chịu đầu nhập Đan Tiên đông điện, đối với Đan Tiên đông điện là cực kỳ hữu ích; thứ ba, Đan Tiên đông điện ta cần có thiên tài trẻ tuổi gia nhập, rót vào huyết dịch mới mẻ. Sửa đổi không khí trầm trầm của Đan Tiên đông điện!

Hô Duyên Ngạo Quang cười lạnh nói:

- Tùy ngươi giải thích thế nào. Dù sao ngươi ở vị trí này cũng không được bao lâu, Trưởng lão hội lập tức sẽ triệu tập, đến lúc đó mọi người cùng nhau phế truất ngươi, ta xem ngươi ở vị trí này thế nào nữa.

Ý kia chính là, ngươi đến lúc đó cũng phải đi xuống, chớ nói chi là Nhậm Thương Khung.

- Hừ, Hô Duyên Ngạo Quang, Trưởng lão hội cũng không phải một mình ngươi có thể thao túng. Lại nói, coi như phế truất, điện chủ cũng có quyền lực của điện chủ. Trừ phi ở phương diện Linh dược đánh bại điện chủ đại nhân, nếu không, hai huynh đệ các ngươi muốn đoạt quyền, còn sớm quá đó.

Tô Thần đối với Hô Duyên Ngạo Quang này, một chút hảo cảm cũng không có.

Hô Duyên Ngạo Quang cười to:

- Chúng ta nhìn đi!

Nói xong, vung tay lên, mang theo nhóm Trưởng lão kia quay đầu rời đi. Những Trưởng lão kia nhìn dáng dấp cũng là quyết tâm muốn theo đuổi Hô Duyên Ngạo Bác, cũng không cố kỵ điện chủ đại nhân ở đây, cùng Hô Duyên Ngạo Quang rời đi.

Ánh mắt Xích Hằng Vũ lạnh lùng, nhìn nhóm người này rời đi, hơi lộ ra một ít suy nghĩ sâu xa.

Tô Thần thở phì phò nói:

- Điện chủ, những thứ khốn kiếp này, chính là thường ngày trữ dưỡng bọn họ, nhàn quá hóa hư. Lấy ta xem, Đan Tiên đông điện cần phải có cải cách lớn hơn.

Xích Hằng Vũ than nhẹ một tiếng:

- Nhiều năm an nhàn sinh ra tật, cũng không phải một sớm một chiều có thể thay đổi được. Lịch sử của Đan Tiên đông điện, vẫn luôn là bàn về tư cách Trưởng lão. Đưa đến một ít Trưởng lão, căn bản là không xuất lực, cống hiến đối với Đan Tiên đông điện, càng ngày càng tệ.

- Cũng không thể nuôi không bọn họ, vì người muốn cải cách, nên bọn hắn mới phản điện chủ đại nhân.

Tô Thần nói đến đây, giận không chỗ phát tiết.

- Thôi, chuyện này từ trường thương nghị. Nếu không phải Hô Duyên Ngạo Quang này xuất hiện, cũng không biết mâu thuẫn này của Đan Tiên đông điện, tích lũy đến trình độ nào. Tô Thần, mọi việc đem hết toàn lực, thành bại do thiên mệnh. Chúng ta một lòng vì Đan Tiên đông điện, không thẹn với lương tâm. Coi như để cho bọn họ cướp vị đoạt quyền, cũng không thẹn với lương tâm.

Nhậm Thương Khung mới tới, vốn không có ý quơ tay múa chân, nhưng thấy Xích Hằng Vũ chí khí sa sút, không khỏi cười nhạt nói:

- Điện chủ đại nhân cần gì phải sa sút? Từ xưa tới nay, loại nghịch tặc soán quyền này, có thể đắc ý nhất thời, lại khó lâu dài.

Tô Thần cũng khuyên nhủ:

- Đúng, điện chủ đại nhân, hai huynh đệ bọn họ muốn soán quyền, nào có dễ dàng như vậy? Điện chủ đại nhân thi hành nhân chính, ở dân gian vẫn rất được lòng người. Thái thượng trưởng lão có thể khống chế Trưởng lão hội, đó là lợi dụng tư tâm trong lòng những Trưởng lão kia. Lại nói, hai huynh đệ bọn họ là Dược Thánh, điện chủ đại nhân có Thương Khung trưởng lão giúp một tay, cũng là hai Dược Thánh, coi như là so đấu thực lực, cũng sẽ không thua!

Xích Hằng Vũ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu:

- Thương Khung kịp thời xuất hiện, ngược lại làm cho chuyện này mang tới chuyển cơ. Ta hy vọng có thể mượn cơ hội này, thay đổi quy củ của Đan Tiên đông điện, thay đổi những u nhọt nhiều năm kia.

Nhậm Thương Khung đối với Xích Hằng Vũ, cũng là rất bội phục.

Nhân phẩm của Xích Hằng Vũ, ở trong các trưởng bối, cùng sư tôn Lý Dật Phong không sai biệt.

Hơn nữa, Xích Hằng Vũ đối với hắn cũng có ơn tri ngộ, nếu hôm nay đã đến Đan Tiên đông điện, mình không có đạo lý không vì Xích Hằng Vũ phân ưu.

Năm đó ở Bách Thảo Đường, cho dù là Thiên Khung Tạo Hóa đối với hắn khó chịu, hắn cũng vẫn ra sức, vì Thiên Các trừ năm đại phân đà phản bội.

Mặc dù cuối cùng Thiên Các trừ đi u nhọt, nhưng Nhậm Thương Khung ngược lại vì vậy mà bị đánh áp.

Nhưng mà, cái này cũng không đại biểu Nhậm Thương Khung sẽ gặp chuyện bỏ mặc. Y như Xích Hằng Vũ nói, mọi việc không thẹn với lương tâm, cần gì để ý nhất thời cách chức?

Hôm nay đến Đan Tiên đông điện, Xích Hằng Vũ đối với hắn coi trọng như thế, vừa đến Đan Tiên đông điện, liền cho hắn đãi ngộ cấp bậc cao nhất.

Dù chỉ là vì ơn tri ngộ, cũng phải giúp Xích Hằng Vũ vượt qua cửa ải khó khăn này.

Hơn nữa, thế cục hôm nay rất sáng tỏ. Nếu như Xích Hằng Vũ xuống đài, phản ứng dây chuyền, Nhậm Thương Khung hắn cũng không trụ được ở Đan Tiên đông điện.

Cho nên, không chỉ là trợ giúp Xích Hằng Vũ vượt qua cửa ải khó khăn này, thật ra cũng là mở ra cục diện cho mình, vì mình mà chiến.

Lại nói, Đan Tiên điện cuối cùng, vẫn là cơ nghiệp của Vạn Dược Tôn lưu lại. Vạn Dược Tôn tiền bối tôn chỉ rất rõ ràng, chính là tế thế cứu nhân.

Những tư lịch Trưởng lão này, ngồi không hưởng thụ đãi ngộ, không biết tiến thủ, hiển nhiên cùng tôn chỉ của Đan Tiên Điện là tương đối xa cách. Xích Hằng Vũ muốn phá u nhọt này, không ngừng thu huyết dịch mới mẻ, cất nhắc hậu bối, cũng là phù hợp trào lưu phát triển.

Đan Tiên đông điện muốn duy trì quyền uy, muốn tiếp tục giữ vững lực thống trị, muốn tiếp tục duy trì tịnh thổ này, tuyệt không thể để cho âm khí lan tràn.

Nhậm Thương Khung mặc dù là mới tới, nhưng mà đối với điểm mấu chốt này, hắn rất rõ ràng.

Trầm ngâm chốc lát, tỏ thái độ nói:

- Điện chủ đại nhân, ta chỉ có một câu nói, phải dùng tới ta, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực.

Xích Hằng Vũ vỗ vỗ bả vai Nhậm Thương Khung, cười nói:

- Thương Khung, từ khi ngươi thông qua Dược Thánh khảo hạch, ta đối với ngươi có thưởng thức không nói hết. Như thế nào? Có hứng thú từ khách khanh Trưởng lão đến vị trí Trưởng lão chính thức hay không?

Nhậm Thương Khung cười nói:

- Chờ trợ giúp điện chủ đại nhân định cục xong, ta bàn lại chuyện này cũng không muộn. Quá trình này, coi như là công trạng đầu tiên của ta.

- Ha ha, thú vị, thật là tiểu tử thú vị. Thương Khung a. . .

Xích Hằng Vũ đang nói, chợt ngoài cửa vội vả đi vào một người, cũng là một gã tâm phúc khác của Xích Hằng Vũ.

Người này vội vã, sắc mặt có chút nóng nảy:

- Điện chủ đại nhân, đã xảy ra chút chuyện.

- Đường Dục, ngươi tới rất đúng lúc, tới, ta giới thiệu cho ngươi một người, đây là tân tấn khách khanh Trưởng lão Nhậm Thương Khung.

Đường Dục nghe được danh tiếng của Nhậm Thương Khung, cũng là hơi sửng sờ, mặt lộ vẻ ngạc nhiên:

- Chẳng lẽ là Trường Không các hạ năm đó thông qua Dược Thánh khảo hạch?

- Đường huynh ngươi mạnh khỏe.

Nhậm Thương Khung khẽ mỉm cười.

Đường Dục kinh ngạc:

- Thật tốt, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Thì ra là ngươi cũng tới trợ giúp điện chủ đại nhân, thật là tốt quá.

Xích Hằng Vũ giới thiệu:

- Thương Khung, đây là Đường Dục, cùng Tô Thần một dạng, đều là thủ hạ Trưởng lão của ta. Hai người bọn họ, đều là trợ thủ đắc lực nhất của ta.

Đường Dục vội nói:

- Thương Khung trưởng lão, có rãnh rỗi chúng ta uống rượu so tài với nhau. Hôm nay sự việc tương đối nghiêm trọng, ta trước phải bẩm báo điện chủ đại nhân.

- Đường Dục, chuyện gì?

Xích Hằng Vũ thấy hắn thần thái ngưng trọng, liền hỏi.

- Điện chủ đại nhân, là như vậy. Khách khanh Trưởng lão Hà Tiên Cô, một mực ở Kính Nguyệt Thành cứu tế, cửa mở chẩn bệnh, ở trong dân gian Kính Nguyệt Thành có uy vọng rất cao. Nhưng mà nửa tháng qua, Hà Tiên Cô chợt không thấy. Hôm nay ngoại giới có tin đồn, bị người có dụng tâm khác lợi dụng, nói Hà Tiên Cô bị điện chủ đại nhân chiếm đoạt. Hà Tiên Cô không theo, cho nên bị điện chủ đại nhân giam lỏng. Lời đồn này đang lan tràn, bây giờ Kính Nguyệt Thành rất nhiều bình dân đều bị điều động, rối rít tụ tập, tính toán đến Đan Tiên đông điện thị uy, kháng nghị điện chủ đại nhân.

- Vô sỉ!

Tô Thần tức giận toàn thân phát run, mắng to:

- Cái này nhất định là những tên khốn kiếp kia giở trò quỷ, cái này là cố ý muốn tạt nước bẩn lên điện chủ đại nhân a! Bọn họ biết, điện chủ đại nhân ở dân gian uy vọng rất cao, liền dùng phương pháp này hủy báng danh tiếng của điện chủ đại nhân, để bọn họ chiếm được dân tâm!

Xích Hằng Vũ sắc mặt có chút không vui:

- Tô Thần, tức giận mắng to là không thể dùng. Lời đồn này vì ta mà lên, tự nhiên muốn ta ra mặt giải thích. Đi, mọi người cùng nhau đi xem một chút.

Nhậm Thương Khung trong lòng thầm than, nghĩ thầm Kính Nguyệt Thành một khối thế ngoại đào nguyên như vậy, đúng là vẫn còn có một con sâu làm rầu nồi canh.

Cao tầng đấu tranh, thật là không gì không thể.

Nếu để cho những con sâu này là hỏng mất Kính Nguyệt Thành, vậy thật là đáng tiếc. Đồng thời đối với thủ đoạn của huynh đệ Hô Duyên, cũng hết sức khinh thường.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx