sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 13: Câu Lạc Bộ “Bảy Mặt Đồng Hồ”

Vào khoảng mười giờ tối thì tiểu thư Eileen Brent tới số nhà 14 phố Hunstanton. Nàng đoán một cách hợp lý là câu lạc bộ phải vắng vẻ và nàng có thể nói chuyện riêng với Alfred.

Nàng lưỡng lự trước cửa ra vào, không biết có ai trong nhà không thì chính người hầu tuỳ tùng cũ ra mở cửa.

- Chào Alfred! - Bundle cất tiếng trước.

Người đó giật mình.

- Ô! Kính chào tiểu thư... Mong tiểu thư tha lỗi, tôi không nhận ra...

- Ta muốn nói chuyện với anh một chút, Alfred ạ. Có thể đi đâu được bây giờ nhỉ?

- Thật không, thưa tiểu thư, tôi không biết là... Đây chẳng phải là nơi an toàn đâu ạ... vả lại...

Bundle cắt ngang:

- Có ai trong câu lạc bộ không?

- Dạ, không có ai.

- Vậy thì, chúng ta vào bên trong.

Alfred mở to cửa, Bundle bước vào và người đầy tớ bước theo, vẻ bối rối.

Cô thiếu nữ ngồi xuống và nhìn thẳng vào mắt y:

- Ta cho là anh không phải là không biết. - Nàng nói nhanh, - việc làm của anh là không hợp pháp?

Alfred, lúng túng trông thấy, đáp:

- Cảnh sát đã hai lần tới khám xét, nhưng không thấy điều gì phạm pháp. Ông Mosgorovsky đã đề phòng thật chu đáo.

- Tôi không chỉ muốn nói về cái sòng bạc đó, còn nhiều cái xảy ra ở đây... Alfred, ta sẽ hỏi anh một câu và yêu cầu anh hãy trả lời trung thực: “Người ta đã trả anh bao nhiêu để anh rời khỏi lâu đài Chimneys?”.

Alfred lo ngại nhìn xung quanh y, ba bốn lần nuốt nước miếng rồi như tất cả mọi người kém thế đứng trước một người cương nghị, y quyết định đáp:

- Thưa cô, việc xảy ra như thế này: Ngài Mosgorovsky cùng với những người khác đã tới thăm lâu đài Chimneys lúc đó còn mở cửa đón tiếp tất cả mọi người. Bác Tredwell bị ốm, tôi đã đi theo họ. Trước khi ra khỏi lâu đài, ngài Mosgorovsky lùi lại sau, cho tôi một khoản tiền thưởng rất hậu và bắt đầu nói...

- Ừ, anh tiếp đi! - Bundle khuyến khích.

- Tóm lại là. - Alfred tiếp và nói nhanh hơn. - Ông ta cho tôi một trăm đồng livres, bảo tôi tới trông nom câu lạc bộ. Ông bảo tôi là muốn có một người thông thạo và đã quen phục vụ những gia đình khá giả. Hầu như sẽ đùa cợt với số phận nếu tôi khước từ, hơn nữa lương lại được trả gấp ba lần một người hầu tuỳ tùng.

- Một trăm đồng livres! - Bundle nói. - Đó là một khoản tiền lớn. Họ có nói trước mặt anh về người sẽ thay anh ở Chimneys không?

- Tôi có lưỡng lự một chút, thưa cô. Tôi không muốn đi ngay vì sẽ rất phiền khi chưa có ai thay thế, nhưng ông Mosgorovsky bảo là ông có biết một người đã từng phục vụ ở nhiều chỗ tốt và sẵn sàng có thể tới đây ngay thay tôi.

Thế là công việc được thu xếp ổn thỏa.

Bundle gật đầu. Những điều nàng nghi hoặc đều đúng. Nàng đặt câu hỏi khác:

- Ông Mosgorovsky là người thế nào?

- Là một người Nga, điều hành câu lạc bộ rất khôn khéo.

Bundle thay đổi chiến thuật:

- Cũng như ta đã bảo anh, Alfred! Một trăm đồng livres là một khoản tiền lớn

- Tôi chưa bao giờ có được một khoản tiền như thế, thưa cô. - Y nói một cách chất phác.

- Anh không bao giờ nghĩ là tại đây có một cái gì đó bất hợp pháp ư?

- Sao kia, thưa cô?

- Ta không nói đến chuyện sòng bạc... Anh không sợ đi tù khổ sai ư, Alfred?

- Ôi, trời!

- Ngày hôm qua, ta có tới Scotland Yard. - Bundle nghiêm trang nói. - Và được nghe nói có nhiều chuyện khá lạ lùng... Alfred, anh cần phải giúp ta mới được. Nếu anh nhận lời và nếu có xảy ra chuyện gì không hay, ta sẽ ra tay can thiệp bảo vệ anh.

- Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể làm được, thưa cô... và, tôi sẽ làm bằng mọi cách...

- Trước hết, ta muốn thăm tất cả mọi nơi trong nhà này.

Có tên đầy tớ rất sợ hãi theo sau, Bundle xem xét kĩ lưỡng tất cả mọi xó xỉnh và chẳng nhận thấy có gì khác thường mãi tới khi đến phòng đánh bạc nàng mới chú ý đến một khung cửa khoá.

- Đó là một lối đi ra khi có báo động. - Alfred giải thích. - Sau cánh cửa này là một gian phòng khác, rồi cầu thang thông ra phố phía sau nhà. Chính bằng lối đó mà những con bạc thoát ra khi có cảnh sát bất thình lình ập vào.

- Cảnh sát không biết có cái cửa này sao?

- Cửa đã ngụy trang kĩ. Nó chắng khác gì một cái tủ tường.

Bundle cảm thấy một chút xúc động, bảo:

- Tôi muốn vào cái phòng sau cửa đó.

Alfred lắc đầu:

- Không thể được đâu, thưa cô. Ông Mosgorovsky mới có chìa khóa.

- Nhưng anh cũng phải có những chiếc chìa khác chứ.

Nàng thấy đó là một chiếc khóa thường chẳng khó khăn gì lắm để mở bằng những chiếc chìa khóa các cửa khác. Nàng bảo Aifred đang rất lo lắng, đi tìm cho nàng các chìa khóa khác và đến chiếc thứ tư trong chùm chìa khóa y đưa, Bundle đã mở được khóa.

Tiểu thư Eileen thế là bước vào gian phòng thứ hai nhỏ và sơ sài.

Một chiếc bàn dài đặt giữa phòng, những chiếc ghế dựa đặt xung quanh bàn. Không còn thứ đồ gỗ nào khác. Hai bên lò sưởi là hai cái tủ tường và Alfred chỉ tay vào một cái, bảo cô gái:

- Đó là lối ra bí mật.

Bundle thử mở cửa nhưng thấy một cái khóa loại tốt chỉ có một chìa để mở.

- Đúng rất là tinh xảo. - Tên đầy tớ nói. - Bên trong có những tấm ván trên để một vài cuốn sổ nhưng khi nhấn vào một cái nút thì tất cả đều xoay trên trục dẹp lối cho đi.

Bundle quay lại và ngắm kĩ gian phòng, vẻ nghĩ ngợi. Vật thứ nhất mà nàng chú ý là cái cửa thông sang phòng chơi bạc được bọc đệm cách âm, không để một tiếng động nào lọt ra ngoài. Rồi nàng đưa mắt nhìn những chiếc ghế tựa: có tất cả bảy chiếc, ba chiếc mỗi bên và một chiếc trông đồ sộ hơn đặt ở một đầu bàn.

Đôi mắt nàng sáng lên vì nàng đã khám phá ra cái gì đang tìm. Gian phòng này dùng làm nơi họp của cái tổ chức bí mật đó, được đặt ở một nơi thật là thuận lợi. Người ta có thể đi vào qua phòng chơi bạc hoặc bằng lối đi bí mật và tất cả những sự để phòng có thể giải thích thật hợp lý là vì có cái sòng bạc kế bên.

Bundle trong lúc suy nghĩ, đưa một ngón tay lên mặt đá lò sưởi, Alfred liền bảo:

- Ồ! Tiểu thư sẽ chẳng thấy một hạt bụi nào đâu!

Ông Mosgorovsky mới bảo tôi lau dọn sáng nay.

- A! Mới sáng nay? - Nàng hỏi.

- Thỉnh thoảng cũng phải lau dọn dù cái phòng này rất ít khi dùng đến.

- Alfred, làm sao ta có thể núp trong đây.

Tên đầy tớ sợ hãi nhìn nàng.

- Nhưng không thể được, thưa tiểu thư! Tôi sẽ bị phiền phức và mất chỗ làm ngay!

- Cách nào thì anh cũng mất việc khi anh phải đi tù. - Bundle khô khan giải thích. - Còn về việc ta có mặt tại đây thì anh đừng lo vì chẳng có ai biết cả.

- Nhưng chẳng có chỗ nào để nấp. - Alfred rên rỉ. - Tiểu thư cứ thử nhìn mà xem.

Bundle bắt buộc phải công nhận điều này là đúng.

Tuy vậy nàng thấy thật phấn hứng được dấn mình vào cuộc phiêu lưu và chiến đấu.

- Xem nào! Nhất định là phải có một chỗ. - Nàng tuyên bố.

Không có một căn phòng nào lại trơ trụi như căn phòng này. Những tấm mành cũ đều được kéo lên trước cửa sổ nhưng không có màn che và đồ đạc thì chỉ có bàn và ghế.

Nàng đi tới gần cái tủ tường thứ hai và mở cửa. Bên trong, những tấm ván đặt ngang, bên trên là những chén, cốc và đồ sứ.

- Đó là bát đĩa dự trữ. - Alfred bảo. - Và, thưa tiểu thư, đến một con chuột nhắt cũng khó ẩn trong đó.

Bundle ngắm nghía những tấm ván gỗ và hỏi:

- Có một cái tủ nào khác để chuyển những thứ này sang đó không Alfred!.. Có hả!.. Tuyệt! Anh đi tìm một cái mâm và dọn tất cả đi. Mau lên! Mau!

- Nhưng không được đâu! Muộn lắm rồi! Chỉ trong chốc lát nữa là bọn nhà bếp đến rồi.

- Thế còn ông Mosgorovsky thì sao?

- Ông ấy ít khi tới trước nửa đêm. Nhưng mà... Ồ! Thưa tiểu thư!

- Đừng có nói nhiều nữa Alfred, đi tìm ngay chiếc mâm! Nếu anh chậm trễ thì sẽ phiền đấy.

Alfred nhăn mày nhăn mặt bước đi. Y quay trở lại ngay, tay cầm mâm, biết là phản đối cũng vô ích nên làm nhanh thoăn thoắt.

Cũng như Bundle đã thấy trước, việc hạ những tấm ván xuống thật dễ dàng.

Nàng dựng chúng vào tường hậu của cái tủ và bước vào trong.

- Hừm! Khá chật chội đấy. - Nàng bảo. - Nhưng không sao! Alfred, đóng cửa lại, nhẹ nhàng thôi! Thế được rồi. Tất cả có thể chịu được... Bây giờ ta cần một cái khoan nhỏ.

- Một cái khoan ư, thưa tiểu thư?

- Ừ.

- Nhưng tôi làm gì có cái khoan nào!

- Láo nào! Anh còn có cả cái khoan quay to tướng nữa ấy chứ! Nếu không tìm thấy, anh phải đi mua ngay. Nhưng tốt nhất là anh tìm được một cái ngay tại đây.

Alfred quay ra và chỉ một lát đã quay lại với cả một bộ đồ nghề gồm nhiều mũi khoan.

Bundle chọn lấy những cái cô cần và lập tức khoan ngay một lỗ nhỏ ngang tầm với con mắt phải của mình. Phía bên ngoài nàng sửa cho khó phát hiện và không dám khoan lỗ quá to.

- Thế là xong rồi! - Nàng bảo.

- Ô! Nhưng thưa tiểu thư, thưa tiểu thư!

- Sao nào?

- Tiểu thư sẽ bị phát hiện khi họ mở cửa.

- Họ sẽ không mở được cửa. - Bundle nói. - Vì anh sẽ khóa lại và mang theo chìa khóa đi.

- Nhưng nếu ông Mosgorovsky đòi?

- Anh bảo là chìa khóa bị mất. - Bundle đáp nhanh. - Vả lại chẳng ai đếm xỉa đến cái tủ tường này đâu. Nó có mặt là chỉ để đánh lạc sự chú ý của người khác về cái cửa kia mà thôi! Làm nhanh lên Alfred vì bất ngờ có thể có kẻ nào tới. Hãy đóng cửa, giam ta lại, mang theo đi chìa khóa và khi mọi người đi hết thì tới mở cửa cho ta.

- Nhưng, có thể là tiểu thư bị ngất đi trong đó.

- Ta chẳng bao giờ ngất cả. Nhưng, anh cũng có thể mang cho ta một ly cốc-tai vì chắc là ta cần đấy. Đóng lại cửa buồng và để các chìa khóa vào chỗ của chúng. Nào, Alfred, đừng sợ hãi quá đáng như vậy và nhớ là nếu có xảy ra chuyện gì, đã có ta nâng đỡ cơ mà.

“Thế là xong”, nàng nghĩ thầm khi người đầy tớ trao cho nàng ly cốc-tai rồi lui ra.

Nàng không sợ y phản bội vì chắc chắn là bản năng bảo toàn sẽ ngăn y lại và hơn nữa y có thói quen là che giấu tình cảm của mình rất khéo dưới bộ mặt của một người đầy tớ mẫu mực.

Duy nhất một câu hỏi làm nàng bận tâm: liệu mình có đoán sai cái lệnh lau dọn căn phòng của ông Mosgorovsky sáng nay không? Nếu cuộc hội họp không xảy ra đêm nay, thì cái viễn tưởng ở yên hàng giờ trong cái tủ tường chật hẹp này làm nàng hơi hoảng một chút.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx