sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bên Kia Giấc Mơ - Chương 01

Chương 1.

Có bao giờ bạn tưởng tượng tới một ngày cuộc sống của bạn đột nhiên biến mất?Có bao giờ bạn tưởng tượng tới một ngày bạn mở mắt và không thể trả lời câu hỏi “mình là ai?”.Điều tồi tệ nhất có thể xảy đến với một người, đôi khi không phải cái chết.Mà là mất đi ký ức, một cái chết về mặt “xã hội”.………………Khi tôi tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên của tôi là những cơn đau từ đầu lan xuống tứ chi như những đợt sóng thi nhau xô tới không cách nào chống đỡ. Chúng vặn xoắn lấy não khiến mắt tôi mờ đục, tai ong ong như có cả triệu con côn trùng vo ve sát bên.- Cháu thế nào? Có nghe thấy gì không? - Một giọng nam ấm áp vang lên, kéo tôi ra khỏi ranh giới giữa mơ và thực, đồng thời xác nhận cho tôi rằng những cơn đau kia là thật.- Đau quá. - Cổ họng tôi khản đặc, âm thanh phát ra méo mó không rõ từ.- Đau những đâu? - Giọng người kia vẫn điềm tĩnh.- Cả người…- Đau là tốt đấy, chứng tỏ tri giác vẫn còn.Và sau đó là một tràng những từ chuyên môn phức tạp mà tôi không hiểu. Trí óc chậm chạp của tôi dần tỉnh táo lại để nhận thức những gì đang diễn ra. Mùi cồn sát trùng cùng khung cảnh trắng toát bao quanh.Bệnh viện.Ồ, tại sao tôi lại biết đây là bệnh viện? Đúng hơn là, tại sao tôi có thể biết bệnh viện là thế nào?Còn tôi là ai tôi lại hoàn toàn không có khái niệm gì hết!Tôi cố nhớ tới bất kỳ một manh mối nào khả dĩ để hiểu chuyện đang xảy ra nhưng tất cả chỉ là một màn sương trắng. Và rồi những cơn đau lại cuộn lên khiến tôi bỏ cuộc. Tôi nhắm mắt, cố làm quen với chúng như một cách để lẩn trốn sự sợ hãi về những mất mát mà tôi còn chưa ý thức được.Y tá đứng kế bên cắm kim tiêm vào cái ống nhỏ nối liền đường ống bé xíu lằng nhằng cắm trên tay tôi. Sau đó cơn đau dịu dần, đầu óc tôi bắt đầu tỉnh táo để có thể rành mạch trả lời những câu hỏi của vị bác sĩ già kia.- Cháu tên gì? Bao nhiêu tuổi?- Cháu không biết.- Nhà cháu ở đâu? Bố mẹ tên gì?- Cháu không biết.- Năm nay là năm bao nhiêu?- Cháu không biết.- Ai đang là thủ tướng?- Cháu không rõ.- Ca sĩ hay diễn viên cháu thích?- Cháu không biết.Gần như ba từ cháu-không-biết được dùng để trả lời cho mọi câu hỏi của vị bác sĩ đưa ra. Tiếng thở dài khe khẽ từ ông khiến tôi hiểu rằng tình trạng hiện tại của mình đang rất tệ. Thứ duy nhất tôi làm được là đọc một mẩu báo do y tá tiện tay đưa cho. Ít nhất tôi còn có thể nói, đọc tiếng Việt và biết một số quy tắc ứng xử cùng kiến thức xã hội cơ bản.Ông bác sĩ giải thích rằng tôi bị một tai nạn giao thông nghiêm trọng, cụ thể là vì tôi đột ngột lao ra đường làm chiếc ô tô không kịp bẻ lái đâm thẳng vào tôi. Tôi đã ngã đập đầu xuống đất khiến não bị chấn thương nặng. Tuy được đưa đi cấp cứu kịp thời và phẫu thuật thành công nhưng việc mất đi trí nhớ là di chứng ngoài khả năng kiểm soát của bác sĩ.- Liệu cháu có thể khôi phục trí nhớ không ạ?- Với những tổn thương thực thể trên não bộ của cháu… - Ông bác sĩ thở dài bỏ lửng câu nói. - Nhưng hãy luôn tin tưởng, cuộc sống vẫn có những điều kỳ diệu!Điều kỳ diệu? Tôi cần điều kỳ diệu để biết được mình là ai ư? Hai tay tôi run lên, và nếu không vì quá yếu, tôi đã tự mình lao đầu vào tường để tìm “điều kỳ diệu” mà ông bác sĩ già vừa nói.Các y tá trấn an tôi thêm một lần nữa rằng đôi khi các di chứng chỉ là tạm thời và phần trăm cơ hội để tôi nhớ lại mọi thứ chắc chắn lớn hơn không. Tôi cảm giác bài diễn văn này từng được nói với quá nhiều bệnh nhân qua cái cách diễn đạt hết sức trơn tru của họ. Tất nhiên, điều đó không giúp tôi cảm thấy được an ủi mấy phần.Hoàn thành xong “nghĩa vụ”, tất cả bọn họ rút lui khỏi phòng bệnh, trả lại cho tôi không gian vắng lặng chỉ một màu trắng và mùi cồn sát trùng nồng nặc. Và tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx