sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 48

Chiếc GMC bụi đỏ bám đầy loang lổ từng vệt vì nước mưa dừng lại bên cái quán tạm che bằng carton dựng bên kia cây cầu sắt đã sập. Mùa mưa mới bắt đầu nên con sông cạn chưa có nước nhiều, công binh cho xe ủi đất ủi tạm một đường vòng qua những thửa ruộng hoang. Quán lèo tèo, một bà cụ già ốm yếu ngồi trông những món hàng giải khát và tạp hóa sơ sài bán cho lính đang hành quân trong vùng: vài chai bia 33, thuốc lá, kim chỉ, diêm, và rượu đế đựng trong thùng dầu xà lách viện trợ.

Người tài xế vào quán giao cho bà cụ những thứ mua giùm trong Huế, rồi mới trở ra cho đám tân binh biết đã tới nơi. Anh ta chỉ con đường đất đỏ đi về phía ngọn đồi trọc phía trước, bảo đám lính còn lớ ngớ lạ nước lạ cái:

- Tiểu đoàn 4 đóng trên đồi kia. Tụi bây chịu khó cuốc bộ lên, Xe còn đi công chuyện khác.

Lãng và sáu tân binh nhảy xuống xe. Lãng ngơ ngác nhìn quanh. Trong thời gian nằm bệnh viện, tiểu đoàn của Lãng di chuyển tới đây, một chỗ Lãng chưa hề đặt chân tới. Lãng bị thương ở Mỹ chánh, và hiện nay, theo Lãng nhận ra căn cứ vào khoảng đường xe chạy, thì đơn vị của Lãng đã đóng sâu lên trên, gần tỉnh lỵ Quảng trị. Lãng đọc báo biết binh chủng của chàng đã chiếm lại thành phố Quảng trị (thật ra là chiếm lại đống gạch vụn nằm ven sông Thạch hãn, vì dân đã tản cư về Đà nẵng từ lâu), sau đó tái chiếm cổ thành, sau một trận giao tranh đẫm máu và gay go.

Mặt trận dài bây giờ không còn là tuyến Mỹ chánh, mà là một đường ranh dài, trận địa ngày càng xê dần đến sông Thạch hãn.

Trong sáu cậu tân binh, hai cậu về bổ sung cho đại đội Một, một cậu về đại đội Hai, một cậu đại đội Ba, hai cậu cuối cùng về đại đội Bốn với Lãng. Một cậu da trắng hồng như da dẻ con gái, lúc ngồi trên xe GMC cứ lụp chụp giở ra rồi lại đội lại vào cái mũ lưỡi trai như lâu nay chưa hề quen đội thứ gì lên mái tóc bị hớt cụt của mình. Mỗi lần đội mũ lên đầu, cậu cẩn thận lấy tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu, đội xong lại liên tiếp đưa tay sửa lại cái mũ cho ngay ngắn.

Cậu tân binh kia ngược lại có vẻ dân bụi đời, hút thuốc liên miên, hút xong vất tàn thuốc lên bất cứ chỗ nào tiện tay. Cậu ta từng bị phạt hoặc mắng nhiều lần trên đường di chuyển vì cái tật bừa bãi này.

Lãng dẫn sáu tân binh theo đường đất tiến lên đồi. Cậu tân binh trắng trẻo đề nghị:

- Anh mang theo nhiều thứ quá, có gì đưa cho tụi em mang bớt.

Lãng tiện tay đưa luôn cái ba lô nặng, chỉ giữ lại cái túi ni lông đựng vài thứ lặt vặt. Cậu tân binh ngại ngùng ra mặt. Lãng cười:

- Tập đi thì vừa. Cả cái ba lô của anh, với cái ba lô này chưa nặng bằng khẩu M-60 và tiêu chuẩn đạn.

Cậu bụi đời cứu bồ:

- Để tôi mang cho. Ông anh làm ơn chỉ dẫn cho tụi em để còn sống mà về với bồ!

Lãng hỏi:

- Nghe ai dọa mới ra đã nói bậy thế?

- Không nghe ai cả. Chỉ thấy cũng biết.

Lãng cười ha hả, bắt đầu đi:

- Thế là tốt! Để tao bảo ông trung úy Tiến cho tụi mà ở chỗ ít đụng hơn. Tao có mang mấy cuốn chưởng cho ổng theo đây. Ổng mê truyện chưởng lắm!

Anh tài xế nói sai khi bảo tiểu đoàn Bốn đóng ngay trên đồi. Tới nơi, Lãng chỉ thấy những hầm hố công sự hoang vắng. Dường như đơn vị từng đóng ở đây bỏ đi chưa bao lâu, vì vết đất ở những cột lều nhổ đi còn mới. Từ trên đồi nhìn xuống, hơi xa phía dưới, Lãng nhìn thấy một vài lều poncho phủ bụi đỏ, hai chiếc xe GMC và mờ mờ những hình thù di động. Bằng con mắt chuyên nghiệp, Lãng đoán đi bộ từ đỉnh đồi xuống đó cũng phải mất hai giờ. Nhưng không có cách nào khác. Lãng phác tay bảo đám tân binh: “Đi thôi!”

Cái chốt Lãng tìm tới lại của đại đội Ba. Đại đội Bốn đóng ở phía tay phải, trên một ngọn đồi thấp từ xa nhìn như một mô đất đắp quanh giàn đại bác 155 ly. Đại đội Một và Hai đóng xa hơn, phía tay trái. Chú lính bụi đời thở dốc vì cái ba lô nặng của Lãng, chán nản chửi thề:

- Đù mẹ xa dữ vậy.

Lãng cười, đòi cái ba lô lại, mang lên vai, rồi nói:

- Xa hơn là hên đó con! Càng gần với mặt trận, con càng đi sớm.

Cả ba lại lên đường. Đi bộ thêm hai giờ nữa, lúc trời bắt đầu tối, mới tới nơi. Mưa đột ngột đổ xuống, đêm về bất chợt cùng với màn mưa dày.

Đại đội đóng ngay ở chỗ án ngữ một mũi dùi tấn công của địch, nên không có gì ở trên mặt đất. Tất cả mọi người đều ở trong các dãy hào công sự sâu, bên trên che sơ sài, nên mọi người đều ướt như chuột lột. Đã thế dưới đáy hầm, nước mưa tạo một lớp bùn đỏ nhão như cháo lỏng, ngập lên trên mắt cá. Mấy cái đèn pin dài móc ở thành hầm chỉ đủ soi những bóng đèn trùm poncho từ đầu đến chân không thể nhận ai ra ai.

Lãng và hai chú tân binh là người mới từ hậu phương lên, nên được mọi người bu quanh hỏi han tin tức. Trong tiểu đội cũ của Lãng, chỉ còn Hùng Khùng là người quen, còn tất cả đều lạ. Lãng ngơ ngác hỏi Hùng:

- Ông Tiến nằm ở hầm nào? Tao dẫn hai thằng mới tới ra mắt ổng.

Hùng vuốt nước mưa trên mặt, tức giận vứt điếu thuốc bị tắt vì ướt, hỏi lại:

- Tiến nào? Trung úy đại đội phó à?

- Còn Tiến nào nữa!

- Mày chưa biết à? À, mày mới đi máy bay ra sao không gặp ổng ở Phú bài?

- Ổng được về phép sao? Tài vậy?

Hùng mồi điếu thuốc Bastos khác, cười đểu sau khi phà hơi thuốc đầu tiên:

- Phép! Nằm thẳng cẳng cho người ta phủ cờ lên trên mà phép với tắc! Phép dài hạn thì có!

Lãng choáng váng, ngửng phắt lên, hỏi dồn:

- Ổng chết hồi nào?

- Tuần trước, thứ năm!..

- Mày lấy xác à?

Hùng húng hắng ho, có vẻ do dự không muốn đáp. Lãng không hỏi gặng, hỏi qua chuyện khác.

- Ai thay ông Tiến?

Đột nhiên Hùng Khùng vui vẻ hẳn lên, mắt sáng trước ánh đèn pin lù mù:

- Ông Huy. Ổng chịu chơi hơn ông Tiến nhiều. Sáng mai thế nào mày cũng gặp ổng. Đù mẹ lại tắt. Nghe nói sắp ngưng chiến rồi phải không? Sao mày không lỉnh cho đến ngày ngưng chiến, vác mặt ra đây làm gì để lãnh mưa lãnh đạn?

Lãng cười, chìa cho Hùng bao Pall Mall:

- Mày lấy bao này. Tao cũng muốn nằm rán, nhưng không được. Ừ, nghe nói sắp ký kết rồi. Quá lắm là tuần lễ nữa thôi!

° ° °

Lãng đã lầm khi nghĩ rằng chỉ còn một vài tuần lễ nữa là giã từ được vũ khí. Sự thực ngược lại. Vừa trở lại đơn vị Lãng cùng đơn vị hành quân liên miên, tranh nhau với Bắc quân từng thước đất. Hai bên đều trang bị tối đa vũ khí, dàn hàng ngang đánh nhau theo lối trận địa chiến nên mặc dù bao nhiêu người ngã xuống, suốt tháng mưa dầm, trận tuyến không thay đổi bao nhiêu. Lúc tiến sâu tới trước, lúc phải dời chốt để tránh pháo địch, lấy các cây cối hay gò đất làm mốc đo lường, Lãng giật mình nhận thấy đại đội mình đang giữ một chốt chỉ nằm sau cái chốt tháng trước đó hơn năm mươi thước. Đa số không quan tâm việc đó, chỉ biết giữ cho khỏi nguy hiểm trước hỏa lực địch và theo lệnh của hai sĩ quan chỉ huy đại đội. Cũng trong vòng một tháng hai tân binh ra Quảng trị cùng chuyến với Lãng đều tử trận. Chú lính sữa chết vì dậm phải mìn, cái thây nát bấy từ lưng trở xuống. Chú lính bụi đời chết vì đạn bắn sẻ lúc nổi hứng leo lên miệng hầm ngồi hút thuốc ca vọng cổ. Đồng đội của chú ở dưới hầm đang nghe chú rướn cổ kéo dài âm cuối chấm dứt sáu câu ca mùi thì nghe một tiếng “chéo” xé gió không lớn lắm. Câu vọng cổ đột ngột ngưng ở lưng chừng. Bạn bè bên dưới chờ một lúc, rồi ngửa mặt lên phía miệng hầm trêu:

- Hết hơi xuống xề rồi hở con?

Họ không nghe tiếng trả lời, tò mò ngẩng đầu lên, họ thấy xác chú bụi đời đang oằn oại co giật trên miệng hầm.

Cũng trong thời gian đó Lãng nhận được lá thư ngắn của Nam. Nam có viết cho Lãng một lá thư nữa hồi bà Văn mới từ Sài gòn về Qui nhơn, nhưng đã thất lạc, vì lá thư Lãng nhận đầu tháng Mười có nhắc tới lá thư trước. Nam yên trí em đã nhận đủ thư từ nên vô tình qua lời lẽ gián tiếp của lá thư sau, Lãng mới biết Quỳnh Trang đã sinh con trai, và đặt tên là Lê Hòa Bình như Ngữ muốn. Nam viết:

Má đọc báo thấy họ nói sắp ký kết ngưng bắn, lại nghe tin ngoài đó đánh nhau dữ, má lo cho em ngày đêm. Má bảo chị viết thư dặn em nên cẩn thận. Chị viết thế em đủ hiểu. Đêm nào má cũng thắp hương trên bàn thờ ba, xin ba phù hộ cho em. Chị nghĩ là dù đã không còn ở với chị em mình nữa, hồn ba vẫn thường xuyên lẩn quất bên chúng ta che chở cho những đứa con của ba, nhất là những đứa rủi ro, gặp hiểm nguy bất hạnh.

Má nhất định bảo là cháu Hòa Bình, cháu nội đích tôn của gia đình ta sẽ đem lại nhiều may mắn cho mọi người. Thư trước hình như chị có kể chuyện con Thúy nó ganh với con anh Ngữ. Thấy bà ngoại từ lúc ở Sài gòn về lúc nào cũng nói tới cháu Hòa Bình, con bé buồn, mặt mày nhăn nhó mà bà ngoại không để ý. Chị Trang gửi cái ảnh chụp cháu Hòa Bình trong lễ thôi nôi (hôm đó anh Ngữ có xin phép về Sài gòn) ra cho má, cháu Thúy lén giấu mất. Má khoe với mấy bà hàng xóm, tìm bức ảnh mãi không có. Chị thấy nét mặt cháu hơi khác thường, gọi riêng ra dỗ dành. Cháu nó khóc, bảo là ghét Hòa Bình lắm!

Miệng lưỡi con nít ngây thơ nhưng làm cho chị suy nghĩ. Phải, không phải ai cũng yêu cũng mơ Hòa Bình! Em nên cẩn thận, giữ thân. Đừng sốc nổi, để cho má đỡ lo lắng. Cháu Thúy đi Sài gòn về không vui, tuy được bà nội cho đi chơi đủ chỗ, muốn gì được nấy. Chị đoán cũng chỉ vì cháu ghen với cu cậu Hòa Bình. Em nhớ viết thư cho má, cho má yên lòng.

Chị.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx