sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 50

Năm giờ kém 15 phút.

Máy PRC-25 lại kêu:

- 52-06, 52-06

Trung úy Huy chụp ống liên hợp nghe một lúc, đáp:

- Rõ!

Trả ống liên hợp cho anh hạ sĩ, Trung úy nói với mọi người:

- Có lệnh tiếp tục ủi!

Trung úy Huy sai Hùng trói quặt tay người lính Bắc Việt ra sau lưng trước khi chuẩn bị xuất quân. Người lính trẻ miền Bắc nói giọng Bùi chu đã quen hơi, nên bạo dạn xin:

- Các anh cho em ăn ít lương khô và uống nước rồi hãy trói.

Chờ cho người tù binh nhai vội hai thỏi lương khô Trung quốc và nốc hết một phần nước còn lại trong bi đông, Hùng mới lấy sợi dây dù trói tay anh ta lại. Người lính Bắc Việt nhắc:

- Anh lỏng tay cho một chút.

Trung úy Huy nhắc:

- Anh phải ngồi yên ở đây. Anh biết là thế nào chúng tôi cũng lấy được đồn Cửa Việt. Lớ xớ bò ra khỏi hầm, anh chết là cái chắc!

Bốn người chui ra khỏi hầm. Bên ngoài trăng vẫn còn, vẫn còn hơi đêm lạnh căm và cái màu vàng nhợt nhạt dãi lên trên vùng bờ cát mênh mông ven biển. Hỏa châu được bắn lên nhiều hơn, nhưng mầu sáng hỏa châu không soi sáng thêm tầm nhìn trước mặt.

Đúng 5 giờ, súng bắt đầu nổ ran. Rồi súng Bắc quân từ đồn Cửa Việt và các chốt ở vòng đai phòng thủ cuối cùng cũng đồng loạt đáp lại, cả tiểu liên cá nhân lẫn đại liên. Mọi người lại xông tới trước, bóp cò, nhìn quanh tìm một mô đất hơi cao làm chỗ chắn đạn, trườn mình lên cát ướt tiến tới vị trí mới, lại bóp cò. Mỗi người nghĩ và làm theo ý mình, tuy bị cuốn hút vào cuộc hỗn loạn sinh tử nhưng lại điềm nhiên phóng túng như một người say lái xe không còn thấy gì trước tay lái ngoài một vùng mù sương mênh mông cứ nhấn ga phóng tới như bay thẳng vào một tảng mây nõn êm ái.

Đại đội Bốn chiếm được chốt đầu tiên, và ngay lập tức tập trung hỏa lực tấn công chốt thứ hai. Chiếm được chốt thứ hai thì trời sáng rõ. Chốt địch án ngữ Cửa Việt ở ngay trước mặt, chỉ cách chỗ Lãng, Hùng và Trung úy Huy đang nằm có hai mươi thước.

Ba người nằm sau một mô đất cao không đầy nửa thước, trong một vùng cát trũng. Mô đất thấp không che được đạn Bắc quân từ các chốt trên ngọn đồi cát quá gần trước mặt bắn xuống.

Trung úy Huy lo ngại nhìn đồng hồ. 8 giờ kém 2 phút. Ông quay sang bảo Hùng:

- Mày la to lên, nhắc tụi nó đã tới giờ ngưng bắn rồi!

Hùng hơi nhổm người dậy, sửa lại cái mũ sắt cho an toàn rồi mới lấy hết hơi la to:

- Đù má đã tới giờ ngưng bắn rồi nghe. Đã tám giờ rồi.

Trung úy Huy nhắc:

- Giờ tụi nó là bảy giờ!

Hùng lại la lớn:

- Bảy giờ rồi nghe mấy cha! Bảy giờ rồi! Bảy giờ rồi!

Đúng giờ ngưng bắn! Cây kim giây xê dịch đến nhập đúng con số 12, rồi dịch qua dần phía con số 1. Tiếng súng nổ lẻ tẻ đây đó, nhưng rõ ràng càng ngày càng thưa thớt, rời rạc. Mọi người ghìm súng đề phòng, ngón trỏ đặt sẵn lên cò, mắt nhìn về phía trước, nhưng tai lắng nghe động tĩnh ở chung quanh. Ở các hướng khác, còn một vài loạt đạn nổ lẻ tẻ, nhưng tới 8 giờ 15 thì hoàn toàn yên lặng.

Cả bầu trời, vạn vật, từ những hạt cát vàng cho tới những lùm dương thấp, từ những hạt mưa thưa cho đến những đám mây xám là đà, từ những họng súng nóng hổi cho tới những vách hầm sâu, đều dường như sửng sốt bỡ ngỡ chưa quen với cái lặng lẽ mới có. Đều lúng túng chưa biết phải làm gì, chưa hiểu đang nghĩ gì! Lãng quay về phía ông đại đội phó và Hùng, thấy cấp chỉ huy lẫn thằng bạn bụi đời vẫn còn nằm yên, nét mặt bần thần như không còn thấy gì khác trên cõi đời này.

Hùng không chịu đựng được nữa, nói trước:

- Đù má hết đánh nhau, thì đứng dậy chớ Trung úy!

Trung úy Huy vội cản:

- Không được mày! Coi chừng tụi nó bắn ẩu!

Hùng nói:

- Để em thử coi!

Không chờ được phép, Hùng lột mũ sắt xuống, lấy bàn tay phải đỡ lòng chiếc mũ sắt từ từ đưa lên khỏi mô đất đang núp.

Bắc quân trên chốt không làm gì cả. Bạo dạn hơn, Hùng nằm nghiêng quay mặt về phía ông trung úy, cười toe giơ nguyên hàm răng bám đầy lớp nicotine thuốc lá, rồi chầm chậm đưa bàn tay phải lên cao. Vẫn không có gì xảy ra.

Thế là Hùng xoay người ngồi hẳn dậy, chờ đợi một chút, rồi đứng thẳng lên. Lãng và Huy cũng ngồi dậy. Nhìn quanh, những người còn sống sót của Đại đội Bốn cũng đã nhô người ra khỏi những mô cát thấp hoặc công sự đào vội. Nhiều người đã đứng thẳng lên như Hùng. Trung úy Huy chợt cảm thấy lạnh cả xương sống: hai trung đội ông phụ trách chỉ huy bây giờ chỉ còn mười mạng. Bắc quân núp ở các công sự và các chốt chưa bị mất cũng đã đứng dậy hết. Công sự sâu, rào chắn phòng thủ cao che nửa thân phía dưới của họ. Trung úy Huy nhìn quanh. Xương sống của ông lại ớn lạnh. Bắc quân đứng vây quanh ông còn đông tới cả hai trăm người!

Đột nhiên, Hùng vất khẩu M-16 xuống cát la lớn:

- Đù má hết đánh nhau rồi, đã quá, đã quá!

Rồi lao mình chạy về phía Bắc quân đang đứng. Trung úy Huy hết hồn, theo phản ứng nghề nghiệp ra lệnh cho mọi người chụp súng chuẩn bị. Lãng ghìm súng hồi hộp chờ cảnh cái thây của Hùng đổ xuống như một cây chuối bị con dao thô bạo chém ngọt ở gốc mềm. Nhưng Bắc quân không nổ súng. Hùng vẫn chạy tới, vấp ngã chúi xuống, rồi lại lồm cồm bò dậy chạy tiếp, miệng la “Đã quá, đã quá” liên hồi như người điên. Lãng thấy một lính Bắc Việt cũng rời chỗ núp chạy ra ôm chầm lấy Hùng, rồi đám bộ đội bu quanh chỗ Hùng đứng. Hoàn toàn yên tâm là Bắc quân tôn trọng lệnh ngưng bắn, Trung úy Huy ra lệnh cho anh em Thủy quân Lục chiến rời chỗ núp. Mọi người đều hớn hở, cười nói huyên thiên, người này ôm chầm lấy người kia, miệng reo hò: “Hòa bình rồi, Hòa bình rồi! Đã quá! Đã quá”. Bên phía Bắc quân tiếng reo hò cũng vang dội, người chạy đi chạy lại rộn rịp. Trên chết địch, một lá cờ Mặt trận Giải phóng bằng vải chiều dài cỡ ba thước, chiều ngang hai thước buộc trên đầu một thân tre được dựng cao lên.

Đám bộ đội cũng chia nhau cắm cờ dọc theo các dãy công sự. Trên pháo tháp hai chiếc T-54 đứng án ngữ ngay trước Đại đội Bốn, hai lá cờ địch cũng bay phất phới. Lúc ấy, Đại úy Thẩm và Trung úy Huy mới nhớ việc cần kíp phải làm ngay. Họ ra lệnh cho binh sĩ lấy cờ ra buộc trên những lùm dương quanh chỗ đang đứng. Lãng hỏi Trung úy Huy:

- Chỉ có lá cờ vải bằng quyển vở học trò lại không có dây nhợ gì, làm sao đây, Trung úy?

Trung úy Huy bối rối, tự nhiên nổi giận. Ông cáu:

- Thì lấy góc vải cờ mà buộc. Vậy cũng hỏi!

Chuyện cắm cờ không có vẻ gì là một cuộc đấu tranh giành đất, giữ đất, ngược lại có vẻ như một trò vui. Trong khi chạy đi cắm cờ, hai phía vừa mới bắn nhau chạy lăng xăng lẫn lộn vào nhau, trò chuyện, mời thuốc lá nhau. Trên má của từng người lính Bắc Việt lẫn lính Thủy quân Lục chiến, nước mắt hân hoan xúc động chảy dài, làm thành những ngấn thẳng trên lớp da sạm bám đầy bụi đỏ.

° ° °

Đại úy Thẩm ra lệnh Đại đội Bốn trở lại vị trí cũ. Trung úy Huy hét to lệnh tập trung nhiều lần, chục người lính dưới quyền ông mới lục tục trở lại chỗ lũng thấp nằm thoi loi giữa vòng vây của Bắc quân, mặc dù các cánh quân khác đã lấy được đồn Cửa Việt. Nếu gọi theo các nhà chiến lược đây là đình chiến theo kiểu da beo, thì cái miếng vá nhỏ do Đại đội Bốn chiếm được chỉ dính với hậu tuyến bằng một dải đất nhỏ nối liền với cái chốt do hai trung đội của Trung úy Huy đã lấy được chiều qua. Cơn xúc động hân hoan vì được sống sót tới giờ ngưng bắn tan đi, lại tới lúc mọi người chợt thấy lòng chùng lại vì những đồng đội đã mất. Nhìn quanh chỉ còn lơ thơ một vài đồng đội, ai nấy chợt hối hận vì đã hớn hở mừng vui. Ai nấy đều cảm thấy như người có tội. Lòng trở nên chán nản, không còn muốn nói năng gì.

Tất cả đã trở về chỗ cũ, ngồi xổm trên mặt cát thẫn thờ nhìn tới trước mặt mà không chủ ý nhìn gì. Hùng về sau cùng, môi phì phèo một điếu thuốc cong queo. Hùng ho sặc sụa, nhưng vẫn rán hút tiếp, tay chìa cho Lãng một bao thuốc lá lạ:

- Mày hút thử. Tao đổi bao Pall Mall với thằng Hà Nam Ninh đó.

Lãng nhận bao thuốc lá. Bao thuốc giấy hẩm, in chữ nhòe, không sắc sảo, hiệu Tam Đảo. Thấy Hùng lại ho, Lãng hỏi:

- Thuốc ra sao?

- Dở. Mày hút thử cho biết. Mấy lần trước tao đã hút thử vài thứ lấy trên xác Việt cộng, nhưng không phải loại này.

Lãng rút một điếu ra khỏi bao. Bao thuốc xẹp, điếu thuốc cũng dẹp lại, một đầu thuốc giấy vấn bị rách. Điếu thuốc vấn lại không được chặc, nên Lãng phải ngắt một nửa điếu thuốc vất đi, bật Zippo châm hút. Lãng nói:

- Thua Ruby Quân tiếp vụ xa lắm. À, sao mày biết tên thằng đó?

- Thằng nào?

- Thằng tên Hà Nam Ninh

Hùng cười hô hố:

- Đó là tên tỉnh, không phải tên nó. Tao cũng đéo hiểu Hà Nam Ninh là tỉnh nào. Thằng đó có vẻ lém lắm.

- Tụi nó nói gì với mày?

- Tụi nó bu vào nói, tao đéo nghe rõ. Chỉ nhớ cái thằng ôm tao rồi đổi thuốc lá bảo quê nó ở Hà Nam Ninh.

Trung úy Huy gọi Lãng:

- Cậu trở lại cái hầm hồi sáng giải thằng tù binh về đây. Chút nữa quên nó chết đói trong hầm mất.

Lãng vâng lệnh xách súng ra đi.

Lúc đưa người lính Bắc Việt trở lại, đã thấy quân hai bên tụ họp ngay tại chỗ đóng quân của Đại đội Bốn chuẩn bị ăn cơm. Thấy cả người tù binh còn bị cột tay lẫn Lãng ngơ ngác nhìn không hiểu, Hùng giải thích:

- Đù má tụi mình hết cả lương thực. Tụi nó đề nghị nấu cơm ăn chung, mừng hòa bình.

Đám bộ đội thấy đồng đội bị cột tay vừa đến, liền bu quanh hỏi han.

Trung úy Huy ra lệnh:

- Anh em xê ra đi. Anh này là tù binh của chúng tôi, không được tới gần.

Đám bộ đội có vẻ không muốn nghe lệnh của Trung úy. Họ liếc về một người khoảng trên bốn mươi tóc cắt ngắn nhưng không đeo bất cứ dấu hiệu hay quân hàm nào, chỉ mặc đồ lính thường như những bộ đội trẻ khác. Thấy ông này không nói gì, họ chậm rãi dãn rộng vòng ra, theo lệnh Trung úy đại đội phó. Ông Huy bảo Hùng:

- Nãy giờ mày chơi nhiều quá rồi, bây giờ mày đứng gác tù binh này. Còn anh, ngồi xuống đó.

Người tù binh chần chờ một lúc, nhìn quanh đo lường tình thế, rồi líu ríu ngồi xuống, tay vẫn còn bị cột quặt ra sau lưng. Phía cái bếp tạm đặt gần ụ đất có lùm dương, người ta gõ vào son báo hiệu cơm nước đã sẵn.

Người chỉ huy của đám bộ đội lúc đó mới tiến về phía Đại úy Thẩm và nói:

- Chúng tôi đề nghị Đại úy phóng thích cho đồng chí tù binh này. Nay đã ngưng bắn rồi, Đại úy còn giữ tù binh làm gì!

Đại úy Thẩm nói:

- Không được. Chúng tôi đã báo về Bộ Chỉ huy là hiện còn giữ một tù binh. Bây giờ thả anh ta ra, về sau trả lời làm sao với cấp trên.

- Không trước thì sau thế nào đôi bên cũng trao trả tù binh. Đại úy trao cho chúng tôi ngay bây giờ có tiện hơn không?

Đại úy Đại đội trưởng vẫn cương quyết:

- Không được, tôi rất tiếc. Việc trao trả tù binh do cấp trên quyết định và theo thủ tục, cấp chúng tôi không có thẩm quyền.

Thấy không thuyết phục được Đại úy Thẩm, viên chi huy nhìn về phía người tù binh và nói:

- Nhưng đôi bên chúng ta vui vẻ ăn mừng hoà bình vói nhau, mà để cho đồng chí ấy bị trói ngồi riêng một chỗ, chúng ta ăn uống sao cho ngon. Đề nghị Đại úy cho mở trói cho anh ta.

Đại úy Thẩm suy nghĩ một chút, rồi gật đầu, quay bảo Trung úy Huy:

- Mở trói cho anh ấy ăn cơm. Nhưng bắt phải ngồi yên tại chỗ.

Bữa ăn “hòa hợp dân tộc” gồm cơm gạo trắng nhưng hơi hôi mùi ẩm mục, thịt heo hộp Trung quốc và lạ nhất là món rau muống khô đem hấp lại, ăn dai như là ăn măng khô. Một bộ đội mang thức ăn tới cho người tù binh. Được mở trói, anh ta thay đổi hẳn. Nét mặt không còn buồn rầu tiu nghỉu như trước. Vừa ăn, anh ta vừa nói vói chuyện trò với bạn bè đồng đội quen biết. Hùng cầm khẩu M-16 đứng sau lưng, lâu lâu giơ súng dọa để nhắc đám bộ đội không được bu lại quá gần.

Người chỉ huy đám bộ đội cũng tới gần hỏi han qua loa, rồi quay trở lại chỗ Đại úy Thẩm. Lãng bưng cơm tới cho Hùng. Một bộ đội trẻ cũng đem phần cơm tới cho người tù binh. Lợi dụng lúc hai người lính Thủy quân Lục chiến bận nói chuyện, anh tù binh nhổm đứng dậy để chụp bao thuốc lá và hộp diêm một người đồng đội quăng tới.

Hùng ngưng nhai cơm, quát:

- Ngồi im đó. Không được đứng dậy!

Người tù binh vâng lệnh của Hùng, nhưng vừa ăn vừa ngước mặt lên nhìn Hùng, nụ cười thách đố. Lãng bỏ đi, trước khi đi còn dặn:

- Mày đừng cho tụi nó tới gần. Chịu khó một chút, chốc nữa tao gác thế cho!Thấy chỉ còn một mình Hùng đứng đó, đám bộ đội bu tới gần người tù binh hơn. Một anh bộ đội hỏi:

- Nước trà nhé?

Người tù binh bỏ bát cơm xuống cát, đáp:

- Còn gì bằng!

Rồi đứng hẳn dậy. Đồng đội của anh chỉ cách anh có hai bước. Hùng lại quát:

- Ê, ngồi xuống ngay!

Người tù binh không thèm quay về phía Hùng, đưa bàn tay phải đập mạnh lên đũng quần để phủi cát, rồi đủng đỉnh nói:

- Khó thế! Không cho tớ đứng đây chơi thì tớ về!

Nói xong, người tù binh bước nhanh hai bước, nhập vào đám bộ đội. Đám bộ đội reo hò, bao lấy người tù binh.

Hùng tức giận quát:

- Anh kia, trở về chỗ cũ đi!

Người tù binh quay lại, đáp tỉnh queo:

- Anh gọi ai?

- Gọi anh đó? Anh là tù binh, anh phải…

- Có gì chứng minh tôi là tù binh của anh. Tôi vừa từ trên đó xuống, thấy ngoài này vui, ra xem góp vui, chứ bị các anh bắt hồi nào?

Đám bộ đội mỗi người một tiếng phụ họa, ồn như cái chợ. Đại úy Thẩm chạy tới. Thấy mình bị lừa, nhưng nhìn quanh, ông đau đớn nhận ra là mình không làm gì được. Ông quát với Hùng và Lãng:

- Hai đứa bay “làm ăn như con c…”!

° ° °

Từ đó không khí hai bên trở nên căng thẳng. Đại đội Bốn gom lại tụ họp trong phần đất của mình, không ai còn tự do đi lại hay lảng vảng trò chuyện với đám bộ đội nữa. Chẳng những thế, phía Bắc quân, dường như thời gian được phép vui mừng ngưng bắn cũng đã chấm dứt. Đã tới lúc trở lại với “nhiệm vụ mới trước tình hình mới”. Cuộc vui “hòa hợp hòa giải” tự phát xuất từ đáy lòng từng người chỉ kéo dài có hai tiếng đồng hồ.

Lúc hai giờ chiều 28, súng lại nổ dòn ở phía Đông Nam. Viên chỉ huy không đeo quân hàm xuống gặp Đại úy Thẩm bảo là phía đó có một vài chuyện hiểu lầm nên nổ súng chứ không hề xảy ra vụ vi phạm nào, Đại đội Bốn ở đây nên yên tâm. Nói xong, ông ta minh danh xưng là Chính trị viên Trung đoàn, rồi đưa cho Đại úy Thẩm bức tâm thư của trung tá đào ngũ Phạm văn Đính, kêu gọi “anh em binh sĩ ngụy” đầu hàng. Đính xưng là Trung đoàn trưởng Trung đoàn phản chiến. Đại úy Thẩm đọc xong, trả lại tờ giấy và lạnh nhạt bảo Đại đội Bốn không hề nhận được mệnh lệnh nào như thế cả từ Bộ Chỉ huy Đặc nhiệm Tango. Ông liên lạc với Tango thì được biết Bắc quân đã lấy lại đồn Cửa Việt và một số chốt dọc theo bờ biển, con đường tiếp tế cho Đại đội Bốn tạm thời bị trở ngại.

Đêm 28 mọi người thao thức không chợp mắt được, sống hồi hộp lo âu còn hơn cả đêm hôm trước. Hai chiếc T-54 đậu trên đồi cát đồn Cửa Việt dọi đèn pha sáng quắc xuống phía đại đội, lâu lâu lại chuyển bánh rít xích kẽo kẹt như nghiến răng đe dọa.

Ba giờ khuya, không biết từ đâu hai quả pháo rơi đúng vào chỗ Đại đội Bốn. Bốn chục người lính bị vây hãm cùng chồm dậy cấm lấy súng thủ thế. Trên phía đồn Cửa Việt, ngoài hai ngọn đèn pha của chiếc T-54 (chiếc kia đã quay trở về trong đồn) không thấy động tịnh gì lạ. Trung úy Huy hỏi lớn:

- Có ai bị gì không?

Không có ai trả lời. Hai phút sau, Trung úy nghe giọng Lãng hô hoán:

- Trời ơi! Sao thế này? Anh em, hình như thằng Hùng bị rồi! Sao nó nằm thẳng cẳng vậy!

Hùng chết thật! Một quả cối rơi gần chỗ Hùng nằm, chỉ cách không đầy hai thước. Đại úy Thẩm gọi máy về báo cáo với Tango. Nói chuyện với cấp chỉ huy xong, ông lầm bầm nói nhỏ với trung úy Huy:

- Xin đánh không cho đánh, xin rút không cho rút. Tiếp tế thêm đạn dược lương thực thì bảo để coi. “Làm ăn như con c…”.

Trung úy Huy khi biết ông đại úy gốc tu xuất mà chửi thề như thế, là ông đã giận lắm!

° ° °

Hôm sau, thời tiết đột ngột thay đổi. Những đám mây mầu chì tan hết, nắng chói chang, nhưng gió thổi mạnh cuốn cát bay rào rào. Từ rạng sáng sau khi bị hai quả pháo, cả đại đội được lệnh hì hục đào sâu các hầm hố công sự, đắp cao các mô đất chắn nên đã bớt cái phần nằm chơ hơ lãnh đạn. Từng đợt bão cát úp chụp lên các miệng hầm, mọi người phải chụp mũ sắt sâu xuống để bảo vệ tầm nhìn.

Gần trưa, Tango cho biết Bắc quân đã để cho các xe chở lương thực tiếp tế và tải thương đi qua các chốt của họ, nhưng không cho tiếp tế vũ khí. Lệnh trên vẫn không nói rõ được đánh hay được lui. “Cứ nằm yên đó”. Đại úy Thẩm đứng ngồi không yên, nôn nao như đang ở trên lửa. Kiểm lại số đạn dược đang có, không đủ cho một trận phản công bắn trả chứ đừng nói xung phong công đồn. Vũ khí chỉ còn vũ khí cá nhân, trừ một khẩu M-72. Xế chiều xe GMC chở lương thực tiếp tế đậu từ xa, đại đội phải cử người lui về phía sau khuân gạo và đồ hộp lên.

Xác Hùng buộc chặt trong poncho được chuyển luôn về hậu tuyến cùng các thương binh và những xác lính tử trận từ hai hôm trước. Lãng vỗ vào cái túi xác thằng bạn bụi đời, nén xúc động nói nhỏ:

- Thôi, vậy là yên phần mày!

Lương thực được tiếp tế, tinh thần của đại đội có phấn khởi lên một chút, dù Bắc quân vẫn ra rả dùng loa đọc bức tâm thư kêu gọi đầu hàng, và hai chiếc T-54 vẫn thay phiên nhau gầm rú thị oai. Lãng bực quá, chụp khẩu M-72 nói với Trung úy Huy:

- Đù má để em phóng cho nó một quả 72!

Trung úy Huy chán nản nói:

- Không thấm gì đâu! Chờ tiếp tế được hãy tính.

Sáng 30, Tango báo tin vui là đã cho xe tiếp tế vũ khí cho đại đội. Hai giờ sau, lại có tin là xe chở vũ khí qua được chốt của Bắc quân, nhưng sang đến chốt thứ hai thì bị bắn cháy.

8 giờ 30 tối lại có lệnh cho phép rút. Pháo binh sẽ bắn hỏa châu soi đường cho Đại đội Bốn rút lui, hễ hỏa châu soi sáng thì nằm im định hướng, hỏa châu tắt thì đi, để khỏi lạc vào những chỗ địch đóng.

Đại đội thở phào nhẹ nhõm vì dù chưa biết cuộc rút lui ra sao, nhưng còn hơn nằm trân chịu vây và chịu uy hiếp đe dọa tinh thần như ba ngày qua.Hỏa châu không soi sáng gì thêm cho một vùng cát mênh mông vàng lờ nhờ. Bắc quân trên đồn Cửa Việt để yên cho Đại đội Bốn rút lui. Đại đội đi theo con đường tiến quân ba hôm trước, ngang qua cái chốt chiếm được chiều hôm 27. Vừa tới gần, họ nghe một giọng Bắc xẳng và cao hô lớn:

- Đi lầm rồi. Rẽ phía khác đi!

Chốt cũ đã bị Bắc quân chiếm lại! Lãng buồn đến lịm người, nói với Trung úy Huy bên cạnh:

- Bên mình làm ăn khơi khơi, chán quá Trung úy!

Trung úy Huy hỏi:

- Sao mày nói vậy?

- Cứ coi chuyện cờ quạt thì rõ. Tụi nó chuẩn bị đâu vào đó. Còn mình thì… Coi bộ không xong quá!

Giọng Trung úy Huy đầy bực dọc:

- Ngay cả mày cũng ấm ớ bỏ mẹ! Giữ một thằng tù cũng không xong, để cho nó lừa!

Lãng im lặng. Hỏa châu vẫn liên tiếp nổ lụp bụp trên trời. Trăng mờ thê lương. Tự nhiên, Lãng nhớ lại một câu trong bài ca của Trịnh Công Sơn mà Lãng nghe một người bạn hát trong thời gian nằm bệnh viện Lê Hữu Sanh:

“Hôm nay hòa bình, sao đất mẹ chưa vui”.

Rồi Lãng tự hỏi: Mà đã hòa bình chưa?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx