sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 03 - Phần 2

Trong phòng có một cái tủ quần áo, một cái tủ nhỏ hơn có năm ngăn kéo, một cái bàn trang điểm, một chiếc giường đôi và một cái tủ đầu giường. Mạc Lan quyết định bắt đầu từ chiếc tủ nhỏ có năm ngăn kéo. Cô mở ngăn kéo đầu tiên ra, trong đó có để một số giấy tờ. Mạc Lan tiện tay cầm một tấm bằng tốt nghiệp tiểu học lên, cô lập tức giật nảy mình. Đây là Phó Viễn sao? Hồi nhỏ, Phó Viễn đúng là một cô bé hết sức đáng yêu.

“Này, Triệu Mật, mau tới xem này!” Tuy thời gian gấp rút, nhưng cô vẫn không kìm được ý muốn chia sẻ phát hiện này với người bạn thân.

Triệu Mật xem tấm ảnh đó xong cũng há hốc miệng vì kinh ngạc.

“Đây là... Phó Viễn sao?”

“Chắc tại con gái lớn rồi thì có nhiều thay đổi.”

“Người ta thì càng lớn càng xinh, còn bạn ấy sao lại càng lớn càng xấu đi nhỉ? Có phải đã bị thứ gì đó tác động vào không?”

“Không biết nữa, đúng là thay đổi rất nhiều, mà nhìn bạn ấy cũng không giống như đã từng phẫu thuật thẩm mỹ.” Mạc Lan đặt tấm bằng tốt nghiệp tiểu học đó xuống, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu. Rồi cô lại cầm một tấm bằng tốt nghiệp khác lên, đó là bằng tốt nghiệp đại học của cha Phó Viễn - Phó Tranh Vanh. Tuy tấm bằng đã rất cũ rồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra Phó Viễn và cha cô quả thực rất giống nhau. Tiếp đó là đến bằng tốt nghiệp của Khưu Tiểu Mi. Có một điều khiến Mạc Lan cảm thấy vô cùng bất ngờ, đó là Khưu Tiểu Mi cũng từng học đại học. Tuy chỉ là đại học tại chức, nhưng cũng là bằng tốt nghiệp do Học viện Y học cổ truyền của thành phố S cấp. Ai mà ngờ nổi, một “mụ phù thủy” bán thuốc Bắc ngoài chợ lại từng là sinh viên của một trường đại học có tiếng chứ? Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cho bà ta lựa chọn con đường này? Hay đó căn bản không phải là lựa chọn của Khưu Tiểu Mi, và bà ta cũng chẳng có cách nào khác cả? Còn nữa, cha của Phó Viễn rốt cuộc đang ở đâu?

Nghi vấn cuối cùng của Mạc Lan rất nhanh đã có lời giải. Bên dưới mấy tấm bằng tốt nghiệp là giấy chứng nhận ly hôn của cha mẹ Phó Viễn. Thì ra, họ đã ly hôn từ ba năm trước rồi.

“Này, cậu có biết cha mẹ Phó Viễn vì sao lại ly hôn không?” Mạc Lan cất tiếng hỏi Triệu Mật.

“Không biết nữa, tớ chưa nghe nói bao giờ. Hà, đừng có xem đống giấy tờ ấy mãi nữa, cậu phải nhớ cậu đến đây là để tìm chiếc nhẫn kia!” Triệu Mật nhắc nhở.

“Ừ, tớ biết, tớ biết.” Mạc Lan kiểm tra lại cái ngăn kéo ấy thêm một lần nữa, sau khi xác định trong đó không giấu bất cứ món đồ trang sức nào mới mở tiếp cái ngăn kéo bên dưới. Ba cái ngăn kéo ở giữa của chiếc tủ này đều dùng để đựng các loại quần áo dùng trong các mùa của Khưu Tiểu Mi. Còn trong ngăn kéo dưới cùng chỉ có mấy tấm khăn phủ gối và một đống hóa đơn. Ấy, chẳng phải nhà Phó Viễn không có điện thoại sao? Hóa đơn điện thoại ở đâu ra thế này? Mạc Lan chú ý đến địa chỉ trên những tấm hóa đơn, quả nhiên là không phải ở đây.

Căn hộ số 403 nhà số 7 ngõ 326 đường Thải Vân. Đây là đâu nhỉ? Mạc Lan thầm ghi nhớ địa chỉ này.

“Này, Mạc Lan, tớ tìm thấy hộp trang sức của bà ấy rồi, nhưng bên trong không có chiếc nhẫn ngọc sapphire của cậu.” Triệu Mật vừa nói vừa bưng một chiếc hộp màu sắc sặc sỡ tới trước mặt Mạc Lan.

“Sao lại không có chứ?” Mạc Lan vội đứng thẳng người dậy, đưa tay đón lấy chiếc hộp trang sức kia. Cô đổ hết những món đồ trang sức trong hộp ra giường, quả nhiên không thấy chiếc nhẫn đâu cả.

“Lạ thật đấy, bà ta giấu chiếc nhẫn của cậu đi đâu rồi nhỉ?” Triệu Mật hỏi: “Có khi nào bà ta đã đem nó đi cầm đồ rồi không? Ngay phía trước có một tiệm cầm đồ đấy. Không phải cậu đã nói chiếc nhẫn đó được làm bằng đá quý thật sao?”

“Không chỉ là đá quý thật, nó còn là thứ mà bà ngoại đã để lại cho mẹ tớ.”

“Ôi, là đồ cổ á? Thảo nào cậu lại để tâm đến nó như vậy.” Triệu Mật đưa tay che miệng nói.

“Đương nhiên rồi, đều là tại cậu, nếu không phải cậu cứ nằng nặc đòi xem chiếc nhẫn đó, tớ cũng không mang nó đến trường.”

“Tớ làm sao biết được cậu lại mang theo nó đi xem bói chứ!” Triệu Mật phản bác.

“Hôm đó, nếu không phải tớ để bà ta nhìn thấy chiếc nhẫn khi đang loay hoay móc tiền ra, bà ta chắc chắn không nghĩ tới việc bắt tớ dùng nhẫn làm vật thế chấp đâu. Bà ta nhất định là cố ý muốn lừa tớ lấy chiếc nhẫn đó!” Mạc Lan cứ nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm đó là lại thấy ấm ức, cô căm hận sự ngốc nghếch của mình: “Cậu có biết bà ta đòi tớ bao nhiêu tiền không? Tận ba trăm đồng lận. Tớ làm gì có nhiều tiền như thế! Tớ chỉ có năm mươi đồng. Mà đó vốn là tiền tớ định dùng để mua tạp chí. Hừ, đúng là một mụ phù thủy đáng ghét!”

Mạc Lan không muốn nói với Triệu Mật rằng, Khưu Tiểu Mi không chỉ “bói” ra kỳ thi cuối kỳ này cô sẽ đạt được thành tích đặc biệt xuất sắc, còn “bói” ra trong năm nay cô sẽ gặp được một chàng bạch mã hoàng tử, người đó sẽ vô cùng thích cô, cả đời chỉ yêu một mình cô. Có cô nữ sinh nào sau khi nghe xong những lời tiên đoán như thế mà đầu óc lại không trở nên mê mẩn chứ? Mà huống chi khi ấy Khưu Tiểu Mi còn nói với cô, xem bói là phải có thành ý, như vậy điều mong muốn mới có thể trở thành hiện thực. Lúc đó, cô cảm thấy Khưu Tiểu Mi dường như muốn nói: Chiếc nhẫn đó mới là món thù lao xứng đáng nhất. Vì cô kiên trì muốn trả bằng tiền mặt, Khưu Tiểu Mi mới đồng ý để cô cầm tiền mặt đến đổi lại chiếc nhẫn sau. Nhưng sau khi cô lấy được tiền từ trong tài khoản tiền lì xì của mình ra, Khưu Tiểu Mi đã biến mất không còn tăm tích, khiến cô không cách nào tìm được. Về sau, cô nghĩ đi nghĩ lại, cứ luôn cảm thấy như mình đã bị lừa.

Khưu Tiểu Mi nhất định cảm thấy mình quá ngốc nghếch! Mạc Lan nghiến răng ken két nghĩ thầm.

“Trên người cậu chỉ có năm mươi đồng thôi sao? Điều này thì tớ không ngờ tới đấy. Tớ còn tưởng bố cậu rất rộng rãi với cậu cơ.” Triệu Mật vứt hết những món đồ trang sức chẳng biết là thật hay giả kia vào trong chiếc hộp, nhét trở lại cái tủ ở dưới bàn trang điểm.

“Bố tớ cảm thấy học sinh trung học không nên có quá nhiều tiền tiêu vặt, tài khoản tiền lì xì của tớ cũng bị kiểm tra định kỳ đấy.” Mạc Lan buồn bực đóng mấy cái ngăn kéo của chiếc tủ kia lại, sau đó lại đi tới chỗ tủ quần áo, mở cửa tủ ra.

Trong chiếc tủ quần áo lớn này có treo các loại áo khoác và váy dài của Khưu Tiểu Mi, ngăn kéo trong tủ thì để tất và quần áo lót... Chẳng có thứ gì khác nữa cả. Mạc Lan lại lật tấm ga trải giường lên, nhìn xuống dưới gầm giường, thấy có mấy chiếc chiếu dùng cho mùa hè, hai cái chậu rửa mặt và hai bọc rèm cửa sổ rất dày. Cô lật tung hết lên một lượt, nhưng vẫn không tìm thấy chiếc nhẫn đâu.

“Chỗ cậu có phát hiện gì không?” Cô hỏi Triệu Mật. Lúc này, Triệu Mật đang mở đèn pin kiểm tra cẩn thận cái tủ bên dưới bàn trang điểm.

“Không có cái hộp nào khác có thể để đồ trang sức nữa rồi. Đồ trang sức của bà ta dường như đều để trong cái hộp kia.” Triệu Mật chui đầu vào sâu trong tủ, một lát sau lại chui ra, nói: “Ở đây có một cuốn album ảnh, mấy quyển sách và một ít tạp chí.”

“Sách? Sách gì vậy?” Mạc Lan đang ở chỗ chiếc tủ đầu giường, nghe thế thì ngẩng đầu lên hỏi.

“Sách giáo khoa ngữ văn lớp mười, sách giáo khoa toán lớp mười, sách giáo khoa tiếng Anh lớp mười... Đây chắc đều là sách giáo khoa của Phó Viễn trước đây, trông vẫn còn mới lắm.”

“Nhìn bên trên xem có tên không!” Mạc Lan nói.

Triệu Mật nghe lời mở một cuốn sách trong số đó ra xem. Mạc Lan nghe thấy từ trong cổ họng Triệu Mật phát ra một tiếng kêu khe khẽ đầy kinh ngạc, rồi kế đó cô liền chạy vụt về phía Mạc Lan như một cơn gió.

“Mạc Lan, mau xem đi này!” Giọng của Triệu Mật có một nỗi kích động khó mà kiềm chế được.

Mạc Lan dùng đèn pin soi lên trang sách mà Triệu Mật lật ra. Cô có thể nhìn thấy rõ ràng, tại phần góc trên của trang sách, ai đó đã dùng nét chữ non nớt như của học sinh tiểu học viết ra hai chữ: “Tiết Chấn”.

“Lão phu tử?” Trái tim Mạc Lan bất giác run lên.

“Sách giáo khoa của cậu ta sao lại ở chỗ mụ phù thủy này chứ?” Cặp mắt Triệu Mật mở to, trong ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi.

Nhưng Mạc Lan lại đang nghĩ tới một số vấn đề khác. Cô có nên mang những cuốn sách giáo khoa này đi không? Hay để chúng lại đây chờ cảnh sát phát hiện? Nếu cô không nói với Cao Cạnh, liệu anh có thể phát hiện ra không?

“Mấy cuốn còn lại thì sao? Đều có tên của cậu ta chứ?” Mạc Lan vội vã hỏi.

Triệu Mật lấy cả mấy cuốn sách còn lại ra, hai người cùng mở ra xem một lượt, cuối cùng xác định đây đều là sách giáo khoa của Tiết Chấn. Mạc Lan bắt đầu có chút do dự, không biết có nên nói cho Cao Cạnh biết không? Nếu nói ra rồi, khi anh ấy hỏi mình tại sao lại biết, mình nên giải thích với anh ấy thế nào? Dù gì thì cũng không thể nói là mình đã tới hiện trường lúc nửa đêm được.

“Này, bây giờ nên làm thế nào đây?” Triệu Mật xếp mấy cuốn sách giáo khoa đó lên chiếc bàn trang điểm. Mạc Lan nhìn đống sách một lúc, cuối cùng đã đưa ra quyết định.

“Đặt trở về chỗ cũ đi!”

“Để bên ngoài không phải là càng rõ ràng hơn sao? Nên để cảnh sát biết tới những cuốn sách này!” Triệu Mật nói.

“Cảnh sát chắc đã kiểm tra những cuốn sách này rồi, bọn họ nhất định là cảm thấy không có chỗ nào đáng nghi cả. Cứ nên đặt trở lại chỗ cũ thôi, kẻo lại khiến bọn họ phát hiện có người đã từng tới đây.” Tuy ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Mạc Lan thực ra sớm đã suy tính ổn thỏa rồi. Cô định đợi thêm mấy ngày nữa sẽ thử thăm dò Lão phu tử, xem cậu ta có phản ứng gì không.

Triệu Mật bê mấy cuốn sách đặt trở về chỗ cũ.

Mạc Lan lại tiếp tục kiểm tra cái tủ đầu giường. Trong đó chỉ có vài lọ thuốc cảm cúm, một lọ vitamin C, hai lọ thuốc tra mắt, mấy cái kẹp tóc, một thỏi son môi đã dùng được một nửa và một xấp đơn thuốc được bọc lại bằng giấy báo, ngoài ra chẳng còn thứ gì khác cả. Nghiêng nghiêng đơn thuốc soi qua ánh đèn pin, cô thấy trên đó vẫn còn in dấu vết của những dòng chữ. Xem ra Khưu Tiểu Mi không chỉ bán thuốc Đông y, bà ta còn tự tay khám bệnh cho người ta. Phòng khám của bà ta ở đâu nhỉ? Liệu có phải là cái địa chỉ được ghi trên hóa đơn điện thoại kia không?

Mạc Lan đang ngẫm nghĩ thì Triệu Mật đột nhiên ôm bụng đứng dậy, định mở cửa phòng ra. Mạc Lan giật nảy mình, vội hỏi: “Cậu muốn đi đâu vậy?”

“Tớ bị đau bụng, phải đi vệ sinh cái đã.” Triệu Mật vẻ mặt đau đớn nói.

“Hả? Có thể nhịn một chút được không? Có ai lại đi vệ sinh ở hiện trường phạm tội bao giờ chứ?” Mạc Lan vừa lo lắng, vừa tức giận. Cô cảm thấy Triệu Mật thật phiền phức, nhưng cũng không thể ngăn không cho cô bạn đi vệ sinh, nên đành mở cửa giúp Triệu Mật với vẻ mặt cam chịu. Trong khoảnh khắc mở cánh cửa ra, trái tim cô cứ đập thình thịch, chỉ lo từ trong đó bất chợt có một người nào đó chạy ra.

Trong bóng tối, Triệu Mật chạy như bay vào nhà vệ sinh. Ngồi bên trong, cô lầm bầm: “Đèn trong này ở chỗ nào thế không biết. Ôi, cậu tưởng tớ muốn đi vệ sinh ở đây lắm chắc? Nhưng mà tớ số khổ, tớ vạn bất đắc dĩ, trong lúc hành động mà cơ thể lại có nhu cầu, không biết trong này có giấy không nữa...”

“Cậu phiền quá đấy, nhanh lên đi!” Mạc Lan khẽ mắng. Lúc này, cô đã tới căn phòng ở ngay sát hành lang của Phó Viễn, phát hiện chiếc giường trong đó dường như đã được dọn dẹp sơ qua, nhìn có vẻ gọn gàng hơn một chút. Trên chiếc bàn học ở cạnh giường có đặt một chồng sách giáo khoa, Mạc Lan cầm một cuốn sách trong số đó lên, lật đại vài trang, một mảnh giấy nhỏ từ bên trong rơi xuống. Mạc Lan có chút bất ngờ, cô nhặt mảnh giấy từ dưới đất lên, nhìn thấy bên trên có viết một dòng chữ xiêu vẹo: “Ngày Cá tháng Tư không gặp không về.”

Trên mảnh giấy không thấy có ký tên, nhưng bốn chữ “ngày Cá tháng Tư” khiến Mạc Lan lập tức nhớ đến một người - Đỗ Vân Hạc. Sinh nhật của cậu ta chính là vào ngày 1 tháng 4. Hôm đó, Phó Viễn cũng bất ngờ xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của cậu ta, chẳng lẽ thật sự là tới để chúc mừng sinh nhật cậu ta hay sao? Hay là, cô đã có hẹn sẵn với một người nào khác, đi tham gia bữa tiệc sinh nhật đó cũng chỉ là cái cớ mà thôi? Bất kể là khả năng nào, Mạc Lan đều cảm thấy khó tin, bởi vì lúc ở trong trường học, ấn tượng mà Phó Viễn để lại cho người khác là không có ai bằng lòng nói chuyện với cô. Chẳng lẽ Phó Viễn còn có một người bạn bí mật nào đó?

Thật khó có thể tưởng tượng, ai mà lại lén lút đi làm bạn với một người vừa nhếch nhác, vừa xấu xí, vừa cả ngày mặt mũi âm u như Phó Viễn chứ?

Người này thật sự là bạn của Phó Viễn ư? Mà người Phó Viễn muốn gặp rốt cuộc là ai chứ?

Cô nhét mảnh giấy đó vào trong một chiếc túi bảo quản mang theo sẵn bên người. Kế đó, cô quyết định kiểm tra một chút chiếc bàn học của Phó Viễn. Nhưng khi vừa mở chiếc ngăn kéo đầu tiên ra, cô đã nhìn thấy một con gián bò nhanh qua quyển vở bài tập, vì thế liền vội vàng đóng ngăn kéo lại. Phó Viễn đúng là một kẻ bừa bãi. Nếu phải so sánh, căn phòng của Khưu Tiểu Mi rõ ràng là sạch sẽ hơn nhiều. Mạc Lan thầm thở dài, tính cách của cặp mẹ con này khác biệt nhiều như vậy, sinh sống cùng nhau đối với cả hai mà nói chắc đều là một sự giày vò.

Mạc Lan kiểm tra một vòng toàn bộ căn phòng của Phó Viễn, rồi lại trở về căn phòng của Khưu Tiểu Mi. Lúc này, cô đã chẳng còn bao nhiêu niềm tin đối với việc tìm lại được chiếc nhẫn ngọc sapphire của mình nữa. Cô nghĩ, sự tình rất có thể giống như Triệu Mật đã nói, Khưu Tiểu Mi đã đem chiếc nhẫn đó đi bán lấy tiền, nhưng chưa chắc bà ta đã đem nó đến tiệm cầm đồ. Cầm đồ thì phải có biên lai, nhưng cô lại không phát hiện thấy tờ biên lai cầm đồ nào cả.

Có điều, cho dù là có biên lai thì chắc cũng sớm bị cảnh sát mang đi rồi chứ nhỉ? Mạc Lan chợt nghĩ tới điều này, cô quyết định ngày mai sẽ đi gặp Cao Cạnh hỏi thử xem sao. Hôm nay, trước lúc rời đi, cô đã hẹn với anh buổi trưa ngày mai sẽ gặp lại. Lúc đầu, anh đề nghị sẽ đến đón cô vào buổi chiều sau khi tan học, nhưng cô kiên quyết chọn buổi trưa, bởi cô muốn chuẩn bị cho anh một hộp cơm lớn thật ngon lành. Cô quyết định sẽ nói hết mọi chuyện về chiếc nhẫn ngọc sapphire với anh trong khi ăn, hy vọng anh có thể nể tình món thịt kho tàu ngon lành mà đừng mắng cô.

Cô đi tới bên ngoài cửa phòng của Khưu Tiểu Mi, nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay. Đã sắp chín giờ bốn mươi phút rồi, không biết cha mẹ ở nhà có nghi ngờ gì không nữa. Cũng may mà bọn họ không biết số điện thoại của nhà Triệu Mật. Khi gọi đến, Triệu Mật dùng điện thoại công cộng, nên cho dù cha mẹ cô có tra ra số điện thoại gọi đến thì cũng chẳng ích gì.

Dù thế nào đi nữa, đợi Triệu Mật “giải quyết” xong là họ phải đi ngay. Nơi này không thể ở lại lâu được.

Nhưng Triệu Mật vẫn còn chưa xong.

Vậy thì cứ xem tiếp thôi, còn có thứ gì thú vị nữa nhỉ? Ánh mắt Mạc Lan nhìn khắp khu vực nằm giữa căn phòng của Phó Viễn và Khưu Tiểu Mi. Rồi đột nhiên, cuốn lịch treo tường trên cửa phòng Khưu Tiểu Mi lọt vào tầm mắt cô. Cô còn nhớ, sau khi phát hiện ra xác chết, trong lúc hoang mang sợ hãi chạy ra khỏi căn phòng này, cô đã nhìn thấy Phó Viễn đang đứng ở vị trí như cô hiện giờ, nhìn đăm đăm vào cuốn lịch đó. Lúc này hồi tưởng lại, vẻ mặt của Phó Viễn khi đó dường như vô cùng chăm chú, lại tựa như đang suy nghĩ điều gì. Phó Viễn đã nhìn cái gì vào lúc ấy chứ?

Mạc Lan bật đèn pin lên soi về phía cuốn lịch, cô phát hiện trang ngoài cùng vẫn là tháng Ba, và trên một số ngày đặc biệt, có người đã dùng bút bi đánh dấu những ký hiệu khác nhau, ngày mùng 6, ngày 13, ngày 20, ngày 27 tháng 3 được khoanh lại bằng hình tam giác; ngày mùng 5, ngày 15, ngày 23 tháng 3 được khoanh lại bằng hình tròn.

Khi đó Phó Viễn đang nhìn những ký hiệu này sao? Những hình tam giác và hình tròn ấy nói lên điều gì?

Mạc Lan đang thầm suy nghĩ, một giọng nói chợt vang lên bên tai cô.

“Cậu đang nhìn cái gì thế?”

“Tớ đang nhìn...” Mạc Lan đang định trả lời, trái tim đột nhiên đập loạn, sao lại là giọng của con trai? Cô kinh hãi quay đầu lại, phát hiện khuôn mặt cứng nhắc của Tiết Chấn đang ở ngay bên cạnh mình.

“Cậu, cậu, sao cậu lại ở đây...” Mạc Lan bị sự xuất hiện đột ngột của Tiết Chấn dọa cho sợ điếng người, giọng nói cũng trở nên lắp bắp. Trong đầu cô đột nhiên hiện ra một loạt những cảnh tượng đáng sợ - Tiết Chấn ép cô đến góc tường, rút con dao nhọn ra đâm thẳng vào ngực cô. Trời ạ, liệu cậu ta có phải là hung thủ không? Sách giáo khoa của cậu ta tại sao lại ở trong tay của Khưu Tiểu Mi kia? Mạc Lan bất giác lùi về phía sau mấy bước.

“Câu này phải là tớ hỏi cậu mới đúng. Tại sao cậu lại ở đây? Từ trên tầng hai, tớ nhìn thấy trong căn phòng này có ánh đèn, cảm thấy không bình thường liền chạy tới xem thử, không ngờ lại gặp cậu!” Tiết Chấn nói ra một lý do đầy chính đáng, đồng thời lập tức bật đèn lên. Trong nháy mắt, căn phòng đã sáng rõ dưới ánh đèn. Mạc Lan thấy trong tay cậu ta không có con dao nhọn nào cả, chỉ có một chiếc đèn pin.

“Cậu làm thế nào mà vào được đây?” Mạc Lan ngẩn ngơ nhìn cậu ta.

“Cũng giống như các cậu thôi.” Tiết Chấn chỉ tay về phía cửa sổ phòng ngủ của Khưu Tiểu Mi.

Nói như vậy, cậu ta cũng trèo vào từ cửa sổ. Vậy những lời bọn mình đã nói khi phát hiện ra những cuốn sách giáo khoa của cậu ta, liệu cậu ta có nghe thấy không nhỉ? Có khi nào cậu ta đã im lặng nấp ngoài cửa sổ, cho tới tận khi bọn mình đi tới phòng của Phó Viễn mới nhân cơ hội mà trèo vào trong? Thật quái lạ, nếu cậu ta trèo vào đây, tại sao lại không có chút tiếng động nào nhỉ?

“Chuyện này... Tớ phát hiện thấy mình bị mất một cuốn sách giáo khoa nên đến đây tìm thử. Chiều nay tớ đã ở đây mà. Tớ nghĩ cuốn sách đó có khả năng đã bị rơi ở đây.” Mạc Lan tùy tiện bịa ra một lý do, rồi cô bỏ chiếc đèn pin vào trong túi áo, đưa tay ra sau lưng lén tháo găng tay ra, nhún vai nói tiếp: “Tớ vẫn chưa tìm thấy. Có lẽ tớ cũng nên đi rồi. Có điều, tớ đang đợi Triệu Mật, cậu ấy đến đây cùng với tớ.”

“Hừ!” Tiết Chấn cười lên một tiếng lạnh lùng, vẻ mặt và giọng nói giống hệt như một gã đóng vai phản diện trong phim. Cậu ta nói: “Đừng có mà khoác lác! Tớ biết cậu chưa bao giờ là một người ham học. Đám con gái chỉ chuộng hư vinh, loại trí tuệ thấp kém như các cậu, ngoài việc xem mấy bộ phim truyền hình rẻ tiền và si mê một gã đẹp trai nào đó thì còn biết làm gì khác chứ?”

Tiết Chấn luôn có cách khiến cho người ta phải tức điên lên. Sau khi nghe xong những lời này của cậu ta, lửa giận của Mạc Lan lập tức bốc lên cao ngút.

“Cậu nói cái gì? Có giỏi thì nói lại nghe coi!”

“Không lằng nhằng với cậu nữa, tớ phải đi báo cảnh sát. Cậu đừng có trốn, trốn lại càng chứng tỏ cậu có tật giật mình.” Cậu ta lại cười lạnh một tiếng: “Hơn nữa, cho dù cậu có trốn cũng vô ích, tớ biết cậu.” Nói xong, cậu ta liền bước ra hành lang, chuẩn bị mở cửa.

Mạc Lan nói với sau lưng cậu ta: “Này, Tiết Chấn, sao không báo cảnh sát ở đây luôn? Điện thoại ở trong phòng ngủ này.”

“Đừng có lừa tớ, ở đây không có điện thoại.” Tiết Chấn chẳng buồn quay đầu hờ hững đáp.

“Cậu đã từng đến đây sao?” Mạc Lan dò hỏi.

“Thật là vớ vẩn! Tớ chưa từng đến đây bao giờ!”

“Mới đến lần đầu mà đã biết trong nhà người ta không có điện thoại sao? Lúc cậu tìm công tắc bật đèn cũng nhanh lắm nhỉ. Tớ thấy, người cần giải thích với cảnh sát chắc phải là cậu mới đúng đấy?”

Tiết Chấn dừng bước chân lại.

“Không phải cậu nhìn thấy chỗ này có ánh đèn nên mới tới sao? Cửa sổ tầng hai nhà cậu hoàn toàn bị hai cây trúc đào che hết tầm mắt rồi, từ nhà cậu căn bản không thể nhìn thấy gì cả. Hơn nữa, tớ cũng không nghe thấy tiếng cậu trèo qua cửa sổ. Thực ra, cậu đã đến đây sớm hơn bọn tớ, vừa nãy cậu vẫn nấp ở đây. Cậu ở trong bếp, hay là...” Mạc Lan nhìn đăm đăm về phía chiếc giường đơn đã được dọn dẹp sơ qua ở phòng Phó Viễn, rồi đột nhiên toàn thân lạnh ngắt, nhưng cô vẫn kiên quyết nói tiếp: “Hay là, nấp ngay bên dưới chiếc giường kia? Tiết Chấn, tại sao cậu lại tới đây? Cậu đang muốn tìm cái gì?”

Tiết Chấn dừng chân trong căn bếp, chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt cậu ta thoắt ẩn thoắt hiện trong một mảng tối thui. Mạc Lan không kìm được khẽ rùng mình một cái.

Lúc này, cửa ngoài của căn hộ kêu đánh “rầm” một tiếng rồi bị đẩy bật ra, hai cảnh sát mặc đồng phục đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx