sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 04 - Phần 2

ĐƠN TỰ KHAI

Tôi là Phó Viễn, là con gái của bà Khưu Tiểu Mi. Buổi tối ngày 1 tháng 4, tôi đã cãi nhau với mẹ tôi. Bà ấy mắng tôi là đồ rác rưởi, đần độn và ngu ngốc. Tôi rất tức giận, nhưng nói không lại bà ấy, giọng bà ấy quá lớn. Rồi bà ấy còn kéo tôi từ trên giường xuống, dùng dép đánh vào mặt tôi. Khi đó tôi đã bắt đầu thiu thiu ngủ, nhưng giọng nói của bà ấy đã làm tôi tỉnh dậy. Bà ấy lôi tôi ra phòng tắm, bắt tôi nhìn đống quần áo mà tôi vứt ở đó. Chỗ quần áo đó tôi định để đến ngày mai sẽ giặt. Hồi tối đi tham gia tiệc sinh nhật của bạn học cùng lớp về muộn, lại mệt, chỉ muốn ngủ, cho nên tôi không muốn tắm rửa hay giặt quần áo gì cả. Nhưng bà ấy không vui, bà ấy mắng chửi tôi thậm tệ, nước bọt bắn cả vào mặt tôi, còn dùng tay cào lên cánh tay và lưng tôi, rất đau. Tôi đã dùng một chiếc chân bàn đánh bà ấy, bà ấy lớn tiếng la lên, tôi vẫn tiếp tục đánh bà ấy. Về sau, tôi đánh trúng đầu bà ấy, và bà ấy ngất đi. Tôi lôi bà ấy về phòng, muốn ra ngoài đi dạo một lát, nhưng khi chuẩn bị ra khỏi cửa, tôi lại bị vướng bởi thân thể của bà ấy nên vấp ngã. Tôi giận lắm, lại đột nhiên nghĩ tới những lời mà bà ấy vừa mắng chửi tôi, còn cả rất nhiều chuyện trong quá khứ nữa. Bà ấy trước giờ chưa từng để ý đến chuyện sống chết của tôi, chỉ quan tâm đến bản thân mình. Mỗi lần trả tiền học phí cho tôi, bà ấy đều càu nhàu rất lâu, tôi nghe mà thấy bực. Bà ấy nấu cơm cũng chỉ nấu riêng cho một mình bà ấy, tôi phải ăn cơm ở bên ngoài. Mỗi ngày bà ấy cho tôi hai mươi đồng, tôi mua quà sinh nhật xong thì không còn tiền nữa. Tối ngày 1 tháng 4, may mà tôi đã ăn bánh ga tô ở nhà bạn học, đỡ phải ăn cơm tối.

Tôi càng nghĩ lại càng tức giận, cảm thấy căm hận bà ấy vô cùng. Không biết thế nào, tôi lại đi vào bếp, cầm lấy một con dao phay và đâm vào cổ bà ấy. Bà ấy chỉ kịp ú ớ kêu lên mấy tiếng, rồi lăn ra chết. Tôi không thèm nhìn bà ấy nữa. Buổi tối hôm đó, vì phải tham gia tiệc sinh nhật, sau lại đánh nhau với bà ấy, tôi rất mệt, liền đi ngủ luôn. Nửa đêm, tôi không nghe thấy trong căn phòng kia có chút âm thanh nào. Buổi sáng, tôi tới phòng bà ấy xem thử. Thấy bà ấy không động đậy, tôi cho rằng bà ấy đã chết thật rồi và cắp cặp đi đến lớp như thường. Tôi lật tung mọi thứ lên tìm tiền, sau đó tôi tìm được ví tiền của bà ấy, lấy đi hai trăm hai mươi đồng, tiền lẻ thì không lấy. Sau khi bà ấy chết, tôi quyết định phải thưởng cho mình bằng cách ăn thứ gì đó thật ngon.

Còn về cái chân bàn kia, ngày hôm sau trên đường đi học, tôi đã vứt nó đi.

Về sau, tôi cũng không biết nên làm thế nào nữa. Tôi chưa từng nghĩ đến việc liên lạc với cha tôi. Sau khi ông ấy ly hôn với mẹ tôi, chúng tôi cũng chẳng gặp mặt nhau được lần nào. Ông ấy chưa từng quan tâm đến tôi, cũng không muốn gặp mặt tôi. Ông ấy cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ là một kẻ rác rưởi. Tôi biết tôi đã phạm tội. Trước đây tôi không ý thức được tội này lớn đến mức nào. Bây giờ thì biết rồi, tôi bị bắt là đúng người đúng tội. Điều tôi muốn nói chỉ có thế.

Phó Viễn

Tuy cách hành văn của Phó Viễn chẳng ra sao, chữ viết cũng xấu tệ hại, nhưng diễn biến vụ án thì cũng đã được kể ra một cách rõ ràng.

“Em đã nhìn ra được điều gì chưa?” Thấy cô đã bỏ tờ giấy phô tô xuống, Cao Cạnh liền hỏi.

“Có ba điểm đáng chú ý: Thứ nhất, chính là điều em vừa mới nói, cô ấy chỉ ở lại bữa tiệc sinh nhật đó chừng hai mươi phút, sao lại về nhà muộn như vậy được? Thứ hai, cô ấy đã không ăn gì trong bữa tiệc sinh nhật. Em đã hỏi các bạn học khác rồi, cô ấy chẳng ăn gì cả. Thứ ba, khi bọn em phát hiện ra thi thể, cửa phòng được khóa lại từ phía trong, ở bên ngoài căn bản không thể khóa cửa được. Chẳng lẽ Phó Viễn đã lôi Khưu Tiểu Mi vào phòng rồi khóa cửa, sau đó lại nhảy cửa sổ ra ngoài và vào nhà bằng cửa trước? Trong đơn tự khai của bạn ấy không nói rõ chuyện này.” Mạc Lan suy nghĩ một lúc, rồi lại hỏi: “Hôm qua bọn anh có kiểm tra đồ đạc của Phó Viễn không?”

“Kiểm tra qua rồi, cũng mang đi một số đồ vật có liên quan, nhưng đều là của Khưu Tiểu Mi, chẳng hạn như sổ ghi địa chỉ, chăn màn, thẻ bảo hiểm, thư từ...” Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Chắc bọn họ cũng có nhìn thấy đồ của Phó Viễn, nhưng lại không mang thứ gì đi, cũng không tìm thấy cái chân bàn đã được dùng để đánh người. Em rốt cuộc muốn nói gì vậy?”

“Tối qua em đã tới chỗ đó, việc này anh biết chưa vậy?”

Cao Cạnh trừng mắt lên nhìn cô, dường như muốn nghiêm khắc dạy bảo, nhưng sau anh lại cố nín nhịn.

“Anh biết rồi, em thì tài lắm!” Cao Cạnh tỏ vẻ bực bội nói.

Mạc Lan giả bộ như không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhẹ nhàng nói: “Em tùy tiện mở một cuốn sách giáo khoa của Phó Viễn ra xem, thấy từ trong đó rơi ra một mảnh giấy, bên trên viết: Ngày Cá tháng Tư không gặp không về. Ngày Cá tháng Tư chính là ngày 1 tháng 4.”

“Có mảnh giấy như thế ư? Vậy em có...”

“Em sợ bị người ta lấy đi mất, nên đã ra tay trước rồi.” Mạc Lan cười nói.

“Vậy em có giao mảnh giấy đó cho đồng sự của anh không?” Cao Cạnh hỏi.

Mạc Lan lấy chiếc túi bảo quản ra, mảnh giấy hiện đang ở trong đó.

“Em muốn tự tay giao cho anh.” Cô nói.

Cao Cạnh đón lấy chiếc túi bảo quản, lập tức bật cười vui vẻ: “Em cũng rất có kiến thức đấy, còn biết kiếm lấy cái túi để cho nó vào.”

“Bảo vệ chứng cứ mà, em cũng đâu phải kẻ ngốc.” Cô lại tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa nói: “Em cảm thấy có hai khả năng. Một là có người đã hẹn gặp Phó Viễn vào ngày 1 tháng 4, Phó Viễn rất có thể đã đi gặp người đó sau khi rời khỏi bữa tiệc sinh nhật nên mới về nhà muộn. Còn về khả năng thứ hai, người đó đã đợi bạn ấy trong bữa tiệc sinh nhật. Sau khi bạn ấy đến, hai người bọn họ liền cùng nhau tới một nơi nào đó, chỉ cần điều tra một chút xem ai đã rời đi ngay sau Phó Viễn là được.” Trong lòng Mạc Lan đã có một kế hoạch, cô biết bước tiếp theo mình nên đi tìm ai.

Nhưng sau khi Cao Cạnh xem xong mảnh giấy đó, vẻ mặt anh lại không tỏ ra phấn chấn cho lắm.

“Cho dù buổi tối ngày 1 tháng 4, Phó Viễn có hẹn với người nào khác nên mới về nhà muộn, vậy cũng không thể chứng minh là Phó Viễn không giết người.” Anh nhét mảnh giấy đó vào trong túi áo rồi nói tiếp: “Ngoài việc khóa cửa mà em vừa nói ra, anh cảm thấy còn có một điểm khác có thể đi điều tra được.”

“Có phải là chỗ rau và mấy quả trứng ở trong căn bếp không?” Mạc Lan hỏi.

“Em cũng chú ý tới điều này rồi sao?”

Mạc Lan khẽ gật đầu nói ra suy đoán của mình: “Theo lời của Phó Viễn thì cô ấy chưa từng mua đồ về nấu cơm, bữa nào cũng ăn ở bên ngoài. Chỗ thức ăn trong căn bếp đó nhất định là do Khưu Tiểu Mi mua. Bà ta có lẽ đã chết sau khi mua thức ăn về không lâu, bởi vì người bình thường mua trứng gà về sẽ lập tức bỏ ngay vào tủ lạnh. Khi đó, bà ta hẳn đã gặp phải chuyện gì gấp gáp nên mới bỏ thức ăn lại một chỗ rồi đi luôn. Hoặc cũng có thể bà ta vừa mới về đến nhà, đang sắp xếp lại những thứ đồ ăn đó thì đột nhiên bị tấn công.”

Nghe cô nói xong, sắc mặt Cao Cạnh bỗng có chút kỳ quái lạ thường.

“Cũng chưa hẳn đã là như vậy.” Anh nói.

“Cái gì mà chưa hẳn chứ?”

“Thức ăn chắc chắn là được mua về trong ngày bà ấy chết. Điều này thì anh tin. Nhưng bà ta chưa hẳn đã bị tấn công ngay sau khi vừa mua thức ăn về. Hơn nữa, mua trứng gà về xong nhất định phải bỏ ngay vào tủ lạnh sao?”

Mạc Lan không hiểu anh đang muốn nói điều gì. “Anh mua trứng gà về không bỏ ngay vào tủ lạnh sao?” Cô hỏi.

“Anh mua bốn quả trứng gà về, ăn sống hai quả, hai quả còn lại thì luộc lên cho Cao Khiết. Em xem, căn bản không cần bỏ vào tủ lạnh làm gì.” Cao Cạnh như đang nói đến một việc rất bình thường, Mạc Lan nhất thời cũng không biết nên nói gì mới phải.

“Không phải mỗi người đều giống như anh.” Cách một lúc sau cô mới lại nói tiếp: “Anh thật đúng là người rừng! Trong trứng gà sống có rất nhiều vi khuẩn, anh có biết không vậy?”

“Anh chỉ nghe người ta nói trong trứng gà sống có rất nhiều chất dinh dưỡng.” Cao Cạnh ra vẻ thông thạo.

Mạc Lan không kìm được, lườm anh một cái: “Anh là người rừng!”

Cao Cạnh lập tức nhìn cô vẻ bất mãn: “Em là một học sinh trung học thì hiểu cái gì chứ, đàn ông ăn trứng gà sống là lẽ tất nhiên, việc này có nói với em cũng bằng thừa. Được rồi, anh sẽ đi điều tra chợ bán thức ăn ở khu vực gần đó, xem Khưu Tiểu Mi đã ra ngoài mua thức ăn vào lúc nào. Chỉ cần biết bà ta mua thức ăn vào lúc nào, chúng ta có thể biết được bà ta chết vào ngày nào.” Có lẽ là cảm thấy thái độ của mình không được tốt cho lắm, anh nhìn cô rồi bổ sung thêm một câu: “Đến lúc đó, nếu em muốn biết kết quả, anh sẽ nói với em.”

“Vâng.” Mạc Lan khẽ cười một tiếng, lại nói tiếp: “Vừa rồi, em vẫn luôn muốn hỏi anh một chuyện.”

“Nói đi, có chuyện gì thế?” Cao Cạnh vừa nói vừa cúi đầu xuống uống canh.

“Hôm qua, tại sao Tiết Chấn lại đến nhà Phó Viễn vậy? Cậu ta đã nói với cảnh sát như thế nào?” Chuyện này vẫn luôn khiến Mạc Lan cảm thấy canh cánh trong lòng. Hôm nay không nhìn thấy Tiết Chấn đi học, nhưng cô biết, hôm qua cậu ta đã được thả về nhà từ rất sớm. Cô còn nghe thấy cậu ta khóc rống lên trong hành lang của cục cảnh sát. Khi đó, Mạc Lan thật sự muốn bước đến trước mặt cậu ta, hỏi xem sự kiêu ngạo của cậu ta trước đó đã đi đâu cả rồi? Tại sao vừa mới đến cục cảnh sát đã tỏ ra sợ hãi đến vậy? Thật là mất mặt!

“Cậu ta thừa nhận trước khi bọn em tới thì cậu ta đã ở trong căn phòng đó rồi. Nghe thấy tiếng động khi bọn em trèo vào, cậu ta liền trốn xuống dưới gầm giường của Phó Viễn.”

“Cậu ta định giở trò gì ở đó vậy?” Mạc Lan cau mày hỏi.

“Cậu ta hoài nghi việc mẹ cậu ta mất tích một năm trước có liên quan đến Khưu Tiểu Mi. Hôm qua, cậu ta muốn đến xem có tìm được manh mối gì từ chỗ đó không. Cậu ta đã nói như vậy đấy.”

“Mẹ của Tiết Chấn đã mất tích từ một năm trước sao?” Mạc Lan kinh ngạc vô cùng.

“Em chưa nghe nói gì về chuyện này sao?”

Mạc Lan khẽ lắc đầu. Cô hoàn toàn không hay biết gì về chuyện nhà của Tiết Chấn, dường như cũng chưa từng nghe người khác bàn luận về chuyện này.

“Cậu ta nói những cuốn sách giáo khoa mà bọn em tìm được kia đều là của cậu ta. Một năm trước, trong ngày mà mẹ cậu ta mất tích, cũng chính là hai ngày trước khi khai giảng, cậu ta đã cùng mẹ tới trường nhận sách mới. Sau khi cậu ta viết tên mình lên sách xong liền cùng bạn đi đá bóng, mẹ cậu ta thì mang những cuốn sách mới về nhà. Nhưng sau đó, mẹ cậu ta biến mất.” Cao Cạnh nói xong liền uống một hơi cạn hết chỗ canh còn lại.

“Tại sao cậu ta lại cho rằng Khưu Tiểu Mi có liên quan tới chuyện này nhỉ?” Mạc Lan hỏi.

“Hai tuần trước, Khưu Tiểu Mi đã tiết lộ với cậu ta, bà ta đã từng gặp Chu Lệ Phần - mẹ của Tiết Chấn, thời gian vừa khéo là hôm Chu Lệ Phần mất tích. Khưu Tiểu Mi còn nói, Chu Lệ Phần không đi một mình.” Cao Cạnh liếc nhìn cô bằng ánh mắt đầy hàm ý: “Sau đó, Tiết Chấn đi tìm Khưu Tiểu Mi để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện. Nhưng Khưu Tiểu Mi lại sửa lời, nói là cậu ta đã nghe nhầm, bà ta trước giờ chưa từng nói ra những lời như thế. Vì cha Tiết Chấn đã có bạn gái mới, nên cậu ta không nói những lời của Khưu Tiểu Mi cho ông ta biết.”

Thì ra còn có chuyện như vậy nữa! Trước mắt Mạc Lan thoáng qua khuôn mặt thâm trầm ngạo mạn, cùng với thân thể thấp bé nhưng chắc nịch như một vận động viên cử tạ của Tiết Chấn. Tiết Chấn là một người có sức mạnh, không biết khả năng bộc phát của cậu ta có mạnh không? Có điều tính khí cậu ta không được tốt, thường hay tự cho mình là đúng, lại dễ tức giận, đây là một sự thực không thể chối cãi. Nếu như trong ngày xảy ra vụ án, cậu ta đã từng tới nhà Khưu Tiểu Mi, lại hỏi Khưu Tiểu Mi về chuyện của mẹ cậu ta, rồi Khưu Tiểu Mi lại một lần nữa phủ nhận những lời bản thân đã nói, liệu giữa bọn họ có xảy ra cuộc tranh chấp nào không? Tiết Chấn liệu có đột nhiên nổi giận không? Nếu như khi đó Khưu Tiểu Mi đang chuẩn bị sắp xếp những thứ thức ăn vừa mới mua về, vừa khéo lại có một con dao phay ở ngay trước mặt Tiết Chấn...

“Này, em đang nghĩ cái gì thế?” Cao Cạnh khẽ đẩy cô một cái.

“Em cảm thấy Tiết Chấn rất khả nghi. Cậu ta có thái độ thù địch với Khưu Tiểu Mi. Hơn nữa, con người cậu ta em rất hiểu, lòng dạ hẹp hòi, luôn cho rằng bản thân là người thông minh nhất thế giới, liệu cậu ta có...” Mạc Lan còn muốn nói tiếp nữa, nhưng lại bị Cao Cạnh ngắt lời.

“Nếu có thể tìm được hồ sơ về vụ án của mẹ Tiết Chấn thì đã tốt rồi, như vậy sẽ rất có lợi cho việc điều tra phá án của anh.”

Mạc Lan khẽ nở một nụ cười tươi, dùng khuỷu tay thúc nhẹ anh một cái vẻ đắc chí.

“Đi tìm chị họ của em ấy, chị ấy có một người bạn thân học trên mấy khóa hiện đang là nhân viên của phòng hồ sơ trong cục cảnh sát.”

“Kiều Nạp phải không, hình như tuần này cô ấy còn phải tham gia giải thi đấu bóng rổ, liệu có rảnh không?”

“Yên tâm đi, chị ấy sẽ giúp thôi.” Mạc Lan nói.

Ăn xong phần cơm của mình, cô đậy nắp hộp cơm lại, đưa chiếc túi ni lông vốn được dùng để đựng hộp cơm cho Cao Cạnh, nói: “Cái này cho anh, em không cần nữa.”

Cao Cạnh nhìn cô vẻ khó hiểu.

“Còn chần chừ gì nữa, cho anh có cái mà đựng hộp cơm chứ sao.” Cô bực mình nói.

Hộp cơm đặc biệt chuẩn bị cho anh, vậy mà anh chẳng ăn được mấy miếng. Cô biết, không phải là anh không thích ăn, mà là anh không nỡ ăn, anh muốn mang về nhà chia sẻ với em gái. Vừa nghĩ đến những khó khăn mà Cao Cạnh đang phải đối mặt, Mạc Lan cảm thấy trái tim mình đau nhói. Nhưng cô biết mình không thể biểu hiện điều này ra ngoài, nếu không sẽ chỉ khiến anh cảm thấy mất mặt. Do đó, cô làm bộ giận dữ: “Cao Cạnh! Hộp cơm cha em chuẩn bị cho anh mà anh gần như không động đến, có phải là anh thấy món thịt kho tàu cha em nấu không được ngon, cho nên mới không muốn ăn, có đúng vậy không? Mặc kệ anh đấy, anh nhất định phải ăn hết cho em, nếu không em sẽ không để ý đến anh nữa đâu. Ngày mai đem trả lại em cái hộp là được rồi. Đã nghe thấy gì chưa hả?”

Cao Cạnh chăm chú nhìn cô hồi lâu, rồi lặng lẽ nhét cái hộp cơm vẫn còn nặng trịch kia vào trong túi ni lông, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Ai bảo là không ngon nào, đợi lát nữa anh ăn không được sao?”

Sau khi chia tay với Mạc Lan, Cao Cạnh lập tức về nhà một chuyến. Vừa về đến nhà, anh lập tức mở hộp cơm ra, để nó vào chỗ mát trong căn bếp, như vậy cơm và thức ăn sẽ không dễ bị thiu. Vì muốn tiết kiệm điện, nhà anh không cắm tủ lạnh. Tháng này anh vừa mới bắt đầu đi làm, tiền bạc trong tay đã chẳng còn lại bao nhiêu, anh chỉ còn cách tiết kiệm đến hết mức có thể.

Về hộp cơm thịnh soạn đó, anh đã quyết định, anh và em gái sẽ dùng nó cho bữa tối. Những món ăn ngon lành như thế, nào là thịt kho tàu với trứng, cánh gà xào bắp cải, còn có tôm bọc gạo nếp rán giòn, anh làm sao có thể ăn một mình được? Em gái còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, cho dù anh có thèm hơn nữa thì cũng phải để cho em mình ăn nhiều một chút. Nghĩ đến vẻ mặt của em gái khi nhìn thấy những miếng thịt kho tàu ngon tuyệt kia, tâm trạng anh trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, cảm giác quả thực rất tuyệt!

Sau khi ra khỏi nhà và khóa cửa, anh liền vội vã tới cục cảnh sát. Anh nhất định phải đến căng tin trước một giờ ba mươi phút, như vậy mới có thể được ăn bữa cơm trưa miễn phí. Đáng tiếc, vừa tới đơn vị anh đã gặp Cố Chí Hạo ở ngoài hành lang, khi đó vừa khéo là một giờ hai mươi lăm phút.

Từ sau lần người này giẫm nát điếu thuốc mà trưởng phòng vứt cho anh, anh bắt đầu cảnh giác anh ta. Anh tự nhắc nhở bản thân phải cẩn thận, bất kể lúc nào cũng không được để cho anh ta nắm thóp.

“Tiểu Cao, vừa rồi cậu đi đâu vậy?” Cố Chí Hạo hỏi anh.

Cao Cạnh không kìm được, hơi cau mày lại, trong lòng thầm nghĩ: Buổi trưa tôi ra ngoài một chút cũng cần báo cáo với anh sao? Nếu tôi bị đau bụng ở trong nhà vệ sinh suốt, có phải là cũng cần nói với anh không nhỉ?

“Em đến trường trung học Khánh Bắc một chút để tìm hiểu tình hình.” Cao Cạnh đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường ở phía cuối hành lang, căng tin đã sắp đóng cửa rồi. Anh hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn bước đi về phía trước.

Nhưng Cố Chí Hạo gọi anh lại: “Tìm hiểu tình hình gì? Là ai đã bảo cậu đi?”

“Nghe nói tối qua có hai nữ sinh đã lén lút lẻn vào hiện trường, nên em muốn tìm hiểu một chút.” Cao Cạnh thấp giọng đáp. Anh biết làm như vậy có thể bị khép vào lỗi tự tiện hành động, nhưng dù gì thì anh cũng không thể nói Mạc Lan là bạn của anh được.

Quả nhiên, sắc mặt Cố Chí Hạo trầm hẳn xuống.

“Cao Cạnh, cậu không biết xem biên bản tối qua để tìm hiểu tình hình sao? Còn cần chạy tới đó một chuyến làm gì? Cậu rốt cuộc có ý gì vậy?”

“Không có ý gì cả.” Cao Cạnh lại nhìn đồng hồ. Đã một giờ hai mươi bảy phút.

“Có phải là cậu muốn tìm ra điều gì để phản bác lại kết luận của chúng tôi không? Cao Cạnh, động cơ của cậu rất không chính đáng!” Giọng của Cố Chí Hạo đột nhiên cao hẳn lên. Trong văn phòng gần đó thò ra mấy cái đầu, những cặp mắt tò mò đổ dồn về phía họ.

Cao Cạnh cảm thấy mặt mình nóng ran, nhưng anh không dám nổi nóng, chỉ đành thấp giọng giải thích: “Em không có ý ấy, chỉ muốn hiểu thêm về tình hình một chút.”

“Cậu đã đi tìm nữ sinh nào? Cô ta đã nói với cậu những gì?”

Cao Cạnh còn chưa kịp trả lời, Cố Chí Hạo đã lại nói tiếp: “Cao Cạnh, theo quy định, những cảnh sát hình sự bình thường, đặc biệt là thực tập sinh như cậu, vốn không được đơn độc tiến hành hỏi chuyện nhân chứng. Hôm nay cậu đã vi phạm quy định, có muốn tôi viết đôi dòng vào tờ báo cáo thực tập của cậu không?” Trái tim Cao Cạnh bất giác run lên. Anh cũng biết rằng theo quy định, mình không được đơn độc hỏi chuyện những người có liên quan tới vụ án. Nhưng việc anh và Mạc Lan gặp nhau, việc gì còn phải gọi thêm người khác chứ? Mà anh cũng không hy vọng khi đó bên cạnh còn có ai khác cả. Không ngờ thoáng cái đã bị nắm thóp rồi, anh ta nhất định là đã chờ sẵn để bắt lỗi mình bất cứ lúc nào. Mình rốt cuộc đã đắc tội với anh ta ở chỗ nào chứ?

“Cao Cạnh, sao cậu không nói gì?” Cố Chí Hạo lại hỏi.

Cao Cạnh rất muốn đấm ngay cho gã này một cú, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành nhẫn nhịn: “Xin lỗi, em quên mất là có quy định này. Anh Cố, anh tha thứ cho em một lần đi. Lần sau em sẽ chú ý hơn được không?”

Cố Chí Hạo nhìn anh, nở một nụ cười hết sức giả tạo.

“Được rồi, tôi cũng không muốn làm khó cậu, kẻo mọi người lại cho rằng tôi bắt nạt người mới. Bây giờ cậu lập tức về phòng làm việc viết bản kiểm điểm, sau đó trình bày hết mọi tình hình đã tìm hiểu được trong ngày hôm nay ra. Nếu để tôi phát hiện cậu có điều gì giấu giếm không báo lên...” Cố Chí Hạo không nói tiếp nữa, kẹp điếu thuốc lá bằng hai ngón tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cao Cạnh, cứ như chuẩn bị vứt điếu thuốc vào mặt anh bất cứ lúc nào. Cao Cạnh nắm chặt nắm đấm, thầm nhắc nhở mình phải kiềm chế. Anh biết rất rõ, nếu trong thời gian thực tập mà phát sinh xung đột chân tay với đồng sự, tiền đồ của anh coi như sẽ được đặt một dấu chấm hết.

“Vâng, em đi ngay đây.” Cao Cạnh nói. Anh không nhìn chiếc đồng hồ kia nữa. Anh biết thời gian đã qua rồi, bữa cơm trưa miễn phí coi như mất. Nhưng anh cũng thầm cảm thấy may mắn vì vừa rồi khi ngồi chung với Mạc Lan, anh đã ăn một số thứ lót dạ rồi.

Nhưng, đúng vào lúc anh xoay người chuẩn bị đi về phía phòng làm việc, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng anh.

“Cao Cạnh!”

Anh ngoảnh đầu lại, thì ra là vị bác sĩ pháp y họ Ngô kia.

“Thầy Ngô!” Cao Cạnh khẽ chào một tiếng.

“Cậu tới đây một chút, tôi có chuyện muốn tìm cậu.” Bác sĩ Ngô vẫy vẫy tay với anh.

“Nhưng... em...” Cao Cạnh liếc nhìn Cố Chí Hạo bên cạnh. Cố Chí Hạo cười giả lả hỏi bác sĩ Ngô: “Có chuyện gì vậy anh Ngô?”

“Chỉ nói mấy câu thôi. Tới đây, Cao Cạnh!” Bác sĩ Ngô nói.

Lần này, Cao Cạnh không để ý đến Cố Chí Hạo nữa mà đi thẳng về phía bác sĩ Ngô. Bác sĩ Ngô đưa anh tới phòng làm việc nằm ở tầng hầm của mình. Sau khi đóng cửa lại, ông mới nói: “Cao Cạnh, thời gian tử vong của Khưu Tiểu Mi đã có rồi.”

“Vậy ạ?” Cao Cạnh lập tức trở nên căng thẳng.

“Khưu Tiểu Mi bị hại vào quãng thời gian từ tám giờ đến mười một giờ ngày 1 tháng 4.”

“Ngày 1 tháng 4?” Cao Cạnh như vừa bị đánh một cú rất nặng vào đầu.

“Đợi lát nữa tôi sẽ báo cáo việc này lên trên.” Bác sĩ Ngô đưa mắt nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết thời gian tử vong mà cậu phán đoán có chút sai khác với kết luận của bên pháp y bọn tôi, do đó mới nói trước với cậu một tiếng.”

Cao Cạnh biết bác sĩ Ngô kinh nghiệm phong phú, thời gian tử vong mà ông phán đoán ắt không có sai sót gì, người sai nhất định là anh. Buổi chiều lại có cuộc họp, anh có thể tưởng tượng sau khi nghe thấy kết quả này, những người đó sẽ nhìn anh bằng ánh mắt như thế nào. Anh cảm thấy vô cùng buồn bã.

Bác sĩ Ngô thì lại mỉm cười, khẽ vỗ vai anh một cái: “Cao Cạnh, cậu là người mới, khó tránh khỏi có sai sót, đừng suy nghĩ quá nhiều! Sau này hãy nhớ phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. Khà khà, không phải chuyện gì cũng có thể nói ra trong cuộc họp được đâu, cậu đã biết chưa?... Đúng rồi...” Bác sĩ Ngô dường như nhớ ra điều gì, bèn mở tủ lạnh, lấy ra một miếng bánh ga tô được đóng gói cẩn thận, nói: “Sáng nay có người cho tôi miếng bánh ga tô, cậu có thể ăn nó giúp tôi được không?”

Nhưng lúc này, Cao Cạnh lại chẳng muốn ăn chút nào.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx