sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn về con chó lúc nửa đêm - Chương 13

181. Tôi thấy mọi thứ.

Đó là lý do tôi không thích những chỗ mới. Nếu tôi ở một nơi tôi biết, như ở nhà, hay trường, hay xe buýt, hay cửa hiệu, hay đường phố, tôi đã thấy trước hầu hết mọi thứ ở đó và tôi chỉ cần phải nhìn những thứ đã thay đổi hay di chuyển mà thôi. Thí dụ, một tuần nọ tấm bích chương đoàn kịch Shakespeare’s Globe đã rơi xuống trong lớp học ở trường và chuyện đó ta có thể biết vì nó được treo hơi nghiêng về bên phải và có ba đốm nhỏ của vết đinh bẹt Blu-Tack trên tường ở bên dưới phía trái tờ bích chương. Và hôm sau có người đã vẽ chữ CROW APTOK lên cột đèn 437 trong phố tôi, là cây cột bên ngoài số nhà 35.

Nhưng phần lớn mọi người lười biếng. Họ không bao giờ nhìn mọi thứ. Họ làm cái gọi là sượt qua, giống như va phải cái gì và cứ tiếp tục theo gần như hướng cũ, chẳng hạn như khi một quả bia sượt qua một quả bia khác. Và dữ kiện trong đầu họ rất đơn giản. Thí dụ, nếu họ ở nông thôn, dữ kiện có thể là:

1. Tôi đang đứng trong một cánh đồng đầy cỏ.

2. Có một vài con bò trên cánh đồng.

3. Trời nắng có vài đám mây.

4. Trong cỏ có vài bông hoa.

5. Có một ngôi làng ở đằng xa.

6. Ở rìa cánh đồng có một hàng rào có cổng.

Và khi ấy họ sẽ thôi không để ý thêm bất cứ thứ gì nữa vì họ sẽ nghĩ về một điều khác như: “Ồ, nơi này rất đẹp.” hay “Không hiểu mình có quên tắt bếp ga hay không.” hay “Không hiểu Julie đã sinh chưa[29].”

[29] Điều này có thật vì tôi hỏi Siobhan người ta nghĩ gì khi họ nhìn sự vật, và cô nói như vậy.

Nhưng nếu tôi đứng trên một cánh đồng ở nông thôn thì tôi chú ý đến mọi thứ. Thí dụ, tôi nhớ mình đứng trên một cánh đồng vào ngày thứ Tư, 15 tháng Sáu 1994, vì Cha Mẹ và tôi đi ô tô tới Dover để lên phà đi Pháp và chúng tôi làm điều Cha gọi là Đi Một Vòng Ngoạn Cảnh, nghĩa là đi theo những con đường nhỏ và ngừng lại ăn trưa trong một công viên, và tôi phải ngừng lại để đi tè, và tôi đi vào cánh đồng có mấy con bò và sau khi tè xong tôi dừng lại nhìn cánh đồng và tôi nhận thấy những thứ này.

1. Có mười chín con bò trên cánh đồng, mười lăm con màu đen và trắng và năm con màu nâu và trắng.

2. Có một ngôi làng xa xa có ba mươi mốt căn nhà trong tầm mắt và một nhà thờ có tháp hình vuông và không có chóp nhọn.

3. Trên cánh đồng có những cái luống, nghĩa là hồi thời trung cổ nó từng là thứ gọi là ruộng đánh luống và mỗi người sống trong làng đều có một luống để trồng trọt.

4. Có một túi nhựa Asda cũ trong bờ giậu, và một lon Coca Cola bẹp có con ốc sên trên đó, và một sợi dây dài màu cam.

5. Góc Đông Bắc cánh đồng cao nhất và góc Tây Nam thấp nhất (tôi có la bàn vì chúng tôi đang đi nghỉ và tôi muốn biết Swidon ở hướng nào khi chúng tôi đến Pháp) và cánh đồng hơi gập xuống dọc theo đường nối giữa hai góc này vì thế góc Tây Bắc và Đông Nam sẽ hơi thấp hơn so với nếu cánh đồng là một mặt phẳng nghiêng.

6. Tôi có thể thấy ba loại cỏ khác nhau và hai màu hoa trong cỏ.

7. Các con bò hầu như hướng cả về phía đồi dốc.

Và trong bảng liệt kê các thứ tôi nhận thấy còn ba mươi mốt mục nữa, nhưng Siobhan nói tôi không cần viết cả ra. Và điều này có nghĩa là nếu tôi đến một chỗ mới thì sẽ rất mệt vì tôi thấy tất cả các thứ này, và nếu sau đó có người hỏi tôi các con bò trông ra sao, tôi có thể hỏi là con bò nào, và tôi có thể vẽ chúng ở nhà và nói là từng con con bò cụ thể có những vệt trên người nó như sau

Và tôi nhận rằng tôi đã nói dối trong Chương 13 vì tôi nói “Tôi không biết nói đùa”, vì tôi có biết ba câu chuyện đùa mà tôi có thể kể và hiểu, và một trong ba chuyện đó là về con bò, và Siobhan nói tôi không phải quay lại để thay đổi điều tôi viết trong Chương 13 vì chuyện đó không sao cả bởi đấy không phải là nói dối, chỉ là đính chính thôi.

Và đây là câu chuyện đùa ấy.

Có ba người trên một chiếc tàu. Một người là nhà kinh tế học, và một người là nhà lôgic học và một người là nhà toán học. Và họ vừa băng qua biên giới vào Scotland (tôi không biết tại sao họ đi Scotland) và qua cửa sổ tàu họ thấy một con bò nâu đang đứng trên cánh đồng (và con bò đứng song song với tàu).

Và nhà kinh tế học nói: “Nhìn kìa, bò ở Scotland màu nâu.”

Và nhà lôgic học nói: “Không. Ở Scotland có bò, trong đó ít nhất có một con màu nâu.”

Và nhà toán học nói: “Không. Có ít nhất một con bò ở Scotland, mà một bên của nó có vẻ màu nâu.”

Và câu chuyện buồn cười ở chỗ các nhà kinh tế học thật ra không hẳn là khoa học gia, và ở chỗ nhà lôgic học suy nghĩ rõ ràng hơn, nhưng nhà toán học là giỏi nhất.

Và khi tôi đến chỗ mới, vì tôi thấy mọi thứ, nó giống như khi máy vi tính làm quá nhiều thứ cùng một lúc và bộ xử lý trung tâm bị nghẽn và không còn chỗ để suy nghĩ về những thứ khác. Và khi tôi đến một chỗ mới và có nhiều người ở đó thì lại càng khó hơn vì con người ta không như các con bò và hoa và cỏ và họ có thể nói với ta và làm những điều ta không ngờ được, vì thế ta phải để ý đến mọi thứ ở đó, và ta cũng phải để tâm đến mọi thứ có thể xảy ra. Và đôi khi tôi đến một chỗ mới và có nhiều người ở đó, nó giống như máy vi tính bị treo cứng và tôi phải nhắm mắt và lấy tay che tai mà rên rỉ, giống như ấn CTRL+ALT+DEL và đóng hết chương trình và tắt máy vi tính rồi khởi động lại thì mới nhớ được mình đang làm gì và mình định đi đâu.

Và đó là tại sao tôi giỏi môn cờ tướng và toán và lôgic, vì đa số người ta hầu như mù vì họ không thấy phần lớn các thứ mà có nhiều chỗ trong đầu họ không dùng tới và chúng chứa đầy những thứ không liên can và vớ vẩn, tỉ như “Không hiểu mình có quên tắt bếp ga hay không”.

191. Bộ đồ chơi tàu hỏa của tôi có một tòa nhà nhỏ với hai phòng có hành lang nối liền, và một là phòng vé nơi ta mua vé, và một là phòng đợi nơi ta đợi tàu. Nhưng ga tàu ở Swindon không giống như vậy. Nó là một đường hầm với một số cầu thang, và một cửa hiệu và một quán cà phê và một phòng đợi như thế này.

Nhưng đây không phải là bản đồ thật chính xác của ga vì tôi sợ nên tôi không để ý kỹ mọi vật, đây chỉ là điều tôi nhớ vì thế nó là tương đối.

Và nó giống như ta đang đứng trên một bờ vực gió thổi rất mạnh vì nó làm tôi cảm thấy choáng váng và buồn nôn vì có rất nhiều người đi ra vào đường hầm và nó rất vang và chỉ có một lối đi duy nhất là phải xuống đường hầm, và nó lại có mùi phòng vệ sinh và thuốc lá. Vì thế tôi đứng dựa tường và giữ chặt mép tấm bảng ghi hàng chữ Khách tìm lối ra bãi đậu xe xin dùng điện thoại trợ giúp ở phía đối diện, bên phải phòng vé để khỏi bị ngã và ngồi dúi xuống trên sàn. Và tôi muốn về nhà nhưng tôi sợ về nhà và tôi cố suy tính mình nên làm gì trong đầu nhưng có quá nhiều thứ để nhìn và quá nhiều thứ để nghe.

Vì thế tôi lấy tay che tai để ngăn tiếng ồn và suy nghĩ. Và tôi nghĩ tôi phải ở trong ga để lên tàu và tôi phải ngồi xuống một chỗ và không có chỗ nào để ngồi gần cửa ga vì thế tôi phải đi xuống đường hầm. Vì thế tôi tự nhủ, trong đầu, chứ không nói lớn: “Mình sẽ đi xuống đường hầm và có thể sẽ có chỗ cho mình ngồi xuống và khi đó mình có thể nhắm mắt và có thể suy nghĩ,” và tôi vừa bước xuống đường hầm vừa cố tập trung vào tấm bảng ở cuối đường hầm ghi CHÚ Ý Truyền hình an ninh nội bộ đang hoạt động. Và nó giống như đi dây ra ngoài bờ vực.

Và cuối cùng tôi đến được cuối đường hầm và ở đó có cầu thang và tôi lên thang lầu và vẫn có rất đông người và tôi rên rỉ và có một cửa hiệu ở đầu cầu thang và một căn phòng có ghế nhưng có quá nhiều người trong căn phòng có ghế, vì thế tôi đi ngang qua nó. Và có những tấm bảng ghi Miền Tây tuyệt diệu và bia lạnh và COI CHỪNG SÀN ƯỚT và 50 xu của bạn sẽ giúp một em bé đẻ non sống 1,8 giây và du lịch biến đổi và Khác biệt Thú vị và NGON TUYỆT, ĐẦY KEM, CHỈ CÓ 1,30 ₤ - SÔCÔLA NÓNG TUYỆT HảO và 0870 777 7676 và Cây Chanh và Cấm hút thuốc và TRÀ NGON và có vài cái bàn nhỏ với ghế gần đó và có một bàn không có ai ngồi nằm trong góc và tôi ngồi xuống một chiếc ghế cạnh nó và nhắm mắt. Và tôi cho hai tay vào túi áo và Toby bò lên tay tôi và tôi cho nó hai viên thức ăn cho chuột trong túi xách và nắm chặt con dao Quân đội Thụy Sĩ trong tay kia, và tôi rên rỉ để che lấp tiếng ồn vì tôi phải lấy tay ra khỏi tai, nhưng không nên lớn quá để người khác khỏi nghe thấy và đến nói chuyện với tôi.

Và khi đó tôi cố suy nghĩ mình phải làm gì, nhưng tôi không thể nghĩ vì có quá nhiều thứ khác trong đầu tôi, vì thế tôi làm một bài toán để đầu tôi rõ ràng hơn.

Và bài toán tôi làm là Binh lính của Conway. Và trong Binh lính của Conway ta có một bàn cờ mở rộng ra đến vô hạn và mỗi ô vuông bên dưới một đường vạch ngang đều có một quân cờ màu như sau.

Và ta chỉ có thể di chuyển một quân cờ màu nếu nó nhảy qua một quân cờ màu ngang hay dọc (nhưng không được nhảy chéo) vào một ô vuông trống cách đó hai ô. Và khi di chuyển một quân cờ màu bằng cách này ta phải lấy đi quân cờ màu bị nó nhảy qua, như sau.

Và ta phải xem ta có thể mang các quân cờ màu lên trên đường vạch ngang được bao xa, và ta bắt đầu chơi kiểu như thế này.

Rồi ta đi tiếp kiểu như thế này.

Và tôi biết câu trả lời là bất kể ta di chuyển các quân cờ màu thế nào ta sẽ không bao giờ đưa được một quân cờ màu lên quá bốn ô vuông trên đường vạch ngang, nhưng đó là một bài toán hay để làm trong đầu khi ta không muốn suy nghĩ về thứ gì khác, vì ta có thể làm nó phức tạp bao nhiêu cũng được sao cho nó choán đầu óc ta, bằng cách làm chiếc bàn cờ lớn như ta muốn và các di chuyển phức tạp như ta muốn.

Và tôi đã chơi đến:

Và khi ấy tôi nhìn lên và thấy có một ông cảnh sát đứng trước tôi và ông ta nói: “Có ai ở nhà không?” Nhưng tôi không biết thế nghĩa là gì.

Và ông ta nói: “Cháu có làm sao không, anh bạn nhỏ?”

Tôi nhìn ông ta và nghĩ một thoáng để trả lời câu hỏi cho đúng và tôi nói: “Không.”

Và ông nói: “Cháu trông lờ phờ lắm.”

Ông ta có một chiếc nhẫn vàng đeo trên một trong các ngón tay và nó có những chữ xoắn lượn trên đó nhưng tôi không thấy chữ gì.

Rồi ông ta nói: “Bà ở quán cà phê nói cháu ngồi ở đây hai tiếng rưỡi rồi, và khi bà ấy thử nói chuyện với cháu thì cháu như hoàn toàn mất hồn.”

Rồi ông ta nói: “Cháu tên gì?”

Và tôi nói: “Christopher Boone.”

Và ông ta nói: “Cháu sống ở đâu?”

Và tôi nói: “36 Đường Randolph,” và tôi bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn vì tôi thích cảnh sát và đó là một câu hỏi dễ, và tôi tự hỏi có nên nói cho ông ta biết rằng Cha đã giết Wellington không và liệu ông ta có bắt Cha không.

Và ông ta nói: “Cháu làm gì ở đây?”

Và tôi nói: “Cháu cần ngồi xuống yên lặng và suy nghĩ.”

Và ông ta nói: “OK, cứ nói cho đơn giản. Cháu làm gì ở ga tàu?”

Và tôi nói: “Cháu đi gặp Mẹ.”

Và ông nói: “Mẹ?”

Và tôi nói: “Vâng, Mẹ.”

Và ông nói: “Chuyến tàu nào?”

Và tôi nói: “Cháu không biết. Mẹ sống ở London. Cháu không biết khi nào có tàu đi London.”

Và ông nói: “Vậy là, cháu không sống với mẹ cháu?”

Và tôi nói: “Không. Nhưng cháu sắp đến ở với Mẹ.”

Và khi ấy ông ngồi xuống bên cạnh tôi và nói: “Thế thì mẹ cháu sống ở đâu?”

Và tôi nói: “Ở London.”

Và ông nói: “Ừ, nhưng chỗ nào ở London?”

Và tôi nói: “451c Đường Chapter, London NW2 5NG.”

Và ông nói: “Chúa ơi. Cái gì thế kia?”

Và tôi nhìn xuống và tôi nói: “Con chuột nuôi của cháu, Toby,” vì nó đang thò ra ngoài túi áo nhìn ông cảnh sát.

Và ông cảnh sát nói: “Chuột nuôi?”

Và tôi nói: “Vâng, chuột nuôi. Nó rất sạch và không bệnh dịch hạch.”

Và ông cảnh sát nói: “À, thế thì yên tâm.”

Và tôi nói: “Vâng.”

Và ông nói: “Cháu mua vé chưa?”

Và tôi nói: “Chưa.”

Và ông nói: “Cháu có tiền mua vé không?”

Và tôi nói: “Không.”

Và ông nói: “Thế thì làm sao cháu đi London được?”

Và khi ấy tôi không biết nói gì vì tôi có tấm thẻ rút tiền của Cha trong túi áo và ăn cắp đồ là bất hợp pháp, nhưng ông ta là cảnh sát vì thế tôi phải nói sự thật, vì thế tôi nói: “Cháu có một thẻ rút tiền,” và tôi lấy nó ra khỏi túi áo đưa ông ta xem. Và đây là lời nói dối vô hại.

Nhưng ông cảnh sát nói: “Thẻ này của cháu?”

Và khi ấy tôi nghĩ ông ta có thể bắt tôi, và tôi nói: “Không, của Cha.”

Và ông nói: “Của Cha?”

Và tôi nói: “Vâng, của Cha.”

Và ông nói: “Được,” nhưng ông nói rất chậm và ông lấy ngón cái và ngón trỏ bóp mũi.

Và tôi nói: “Cha nói cho cháu biết số,” lại là một lời nói dối vô hại.

Và ông nói: “Sao cháu và chú không tà tà đi tới máy rút tiền nhỉ?”

Và tôi nói: “Chú không được đụng vào cháu.”

Và ông nói: “Chú đụng vào cháu để làm gì chứ?”

Và tôi nói: “Cháu không biết.”

Và ông nói: “Vậy thì chú cũng không biết.”

Và tôi nói: “Vì cháu bị cảnh cáo vì đã đánh một ông cảnh sát, nhưng cháu không cố ý làm ông ấy đau và nếu cháu lại làm nữa thì cháu sẽ gặp rắc rối to hơn nữa.”

Khi ấy ông ta nhìn tôi mà nói: “Cháu nói thật đấy chứ?”

Và tôi nói: “Vâng.”

Và ông nói: “Cháu dẫn đường đi.”

Và tôi nói: “Ở đâu?”

Và ông nói: “Trở lại bên cạnh phòng vé,” và ông dùng ngón cái để chỉ.

Và khi ấy chúng tôi đi ngược lại đường hầm, nhưng lần này không đáng sợ vì có một ông cảnh sát đi cùng tôi.

Và tôi cho tấm thẻ rút tiền vào máy như Cha đã thỉnh thoảng cho tôi làm khi chúng tôi cùng đi mua sắm và nó hiện ra XIN BẤM SỐ CÁ NHÂN và tôi liền bấm 3558 và bấm nút NHẬP và máy hiện tiếp XIN BẤM SỐ TIỀN và ta được lựa chọn

ç 10 £ 20 £ è

ç 50 £ 100 £ è

Số tiền khác

(bội số của mười) è

Và tôi hỏi ông cảnh sát: “Vé tàu đi London giá bao nhiêu?”

Và ông ta nói: “Khoảng chừng ba mươi tì.”

Và tôi nói: “Đồng bảng Anh?”

Và ông ta nói: “Giêsu thánh thần ơi,” và ông ta cười. Nhưng tôi không cười vì tôi không thích người ta cười mình, ngay cả người đó là cảnh sát. Và ông ta ngưng cười, và ông ta nói: “Ừ, ba mươi bảng Anh.”

Vì thế tôi ấn 50 ₤ và năm tờ 10 ₤ chạy ra khỏi máy và một tờ biên nhận, và tôi cất tiền và tờ biên nhận và tấm thẻ vào túi áo.

Và ông cảnh sát nói: “Ái dà, chắc chú không nên giữ cháu để tán dóc thêm nữa.”

Và tôi nói: “Cháu có thể mua vé tàu ở đâu?” vì nếu ta đi lạc và cần chỉ đường ta có thể hỏi một ông cảnh sát.

Và ông ta nói: “Cháu thuộc hạng con cầu tự phải không?”

Và tôi nói: “Cháu có thể mua vé tàu ở đâu?” vì ông ta chưa trả lời câu hỏi của tôi.

Và ông ta nói: “Trong đó,” và ông chỉ tay và có một căn phòng lớn có cửa sổ kính bên kia cửa ga tàu, rồi ông nói: “Nào, cháu có chắc là cháu biết mình đang làm gì không?”

Và tôi nói: “Chắc. Cháu đi London để sống với Mẹ cháu.”

Và ông nói: “Mẹ cháu có số điện thoại không?”

Và tôi nói: “Có.”

Và ông nói: “Thế cháu có thể cho chú biết không?”

Và tôi nói: “Vâng, 0208 887 8907.”

Và ông nói: “Cháu sẽ gọi cho mẹ nếu cháu gặp rắc rối, OK?”

Và tôi nói: “Vâng,” vì tôi biết ta có thể gọi điện từ phòng điện thoại nếu bạn có tiền, và bây giờ tôi có tiền.

Và ông nói: “Tốt.”

Và tôi đi vào phòng bán vé và tôi quay lại và thấy ông cảnh sát vẫn đang nhìn tôi vì thế tôi cảm thấy an toàn. Và có một cái quầy dài ở phía bên kia căn phòng lớn và một ô cửa sổ trên quầy có một ông đang đứng trước cửa sổ và một ông sau cửa sổ, và tôi nói với ông phía sau cửa sổ: “Cháu muốn đi London.”

Và ông ở trước cửa sổ nói: “Cảm phiền,” rồi ông quay lưng lại tôi và ông phía sau cửa sổ đưa ông ta một mảnh giấy nhỏ để ký và ông ta liền ký và đẩy nó trở lại dưới ô cửa sổ và ông sau cửa sổ đưa ông ta tấm vé. Và ông ở trước cửa sổ nhìn tôi và nói: “Mày nhìn cái quái gì hả?” rồi ông ta bước đi.

Và ông ta có những lọn tóc dài như một số người da đen, nhưng ông ta da trắng, và lọn tóc dài là khi ta không bao giờ gội đầu và nó giống như sợi dây thừng cũ. Và ông ta mặc quần đỏ có ngôi sao. Và tay tôi nắm con dao Quân đội Thụy Sĩ trong trường hợp ông ta chạm vào tôi.

Và khi ấy không còn ai phía trước cửa sổ và tôi nói với ông phía sau cửa sổ: “Cháu muốn đi London,” và tôi không sợ vì tôi có ông cảnh sát nhưng tôi quay lại và thấy bây giờ ông ta đã đi mất và tôi lại sợ, vì thế tôi cố vờ như tôi đang chơi trên máy vi tính trò chơi Tàu tới London và nó giống như Myst hay Giờ thứ 11, và ta phải giải quyết nhiều vấn đề khác nhau để lên tới bàn kế tiếp, và tôi có thể tắt nó đi bất cứ lúc nào.

Và người đàn ông nói: “Một chiều hay khứ hồi?”

Và tôi nói: “Một chiều hay khứ hồi là gì?”

Và ông nói: “Cháu muốn đi một chiều, hay cháu muốn đi và về?”

Và tôi nói: “Cháu muốn khi đến nơi thì ở đó luôn.”

Và ông nói: “Ở bao lâu?”

Và tôi nói: “Đến khi cháu đi đại học.”

Và ông nói: “Vậy thì một chiều,” rồi ông nói: “Ba mươi hai bảng.”

Và tôi đưa ông năm mươi bảng Anh và ông đưa tôi lại mười bảng rồi nói: “Đừng vứt nó đi đấy nhé.”

Rồi ông đưa tôi một tấm vé nhỏ màu vàng và cam và tám bảng tiền xu, tôi cất tất cả vào cái túi áo cùng với con dao. Và tôi không thích phân nửa tấm vé màu vàng nhưng tôi phải giữ nó vì nó là vé tàu của tôi.

Và khi ấy ông ta nói: “Cháu làm ơn tránh ra khỏi quầy.”

Và tôi nói: “Khi nào tàu đi London?”

Và ông nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Sàn số 1, năm phút nữa.”

Và tôi nói: “Sàn số 1 ở đâu?”

Và ông vừa chỉ vừa nói: “Qua đường chui ngầm rồi lên tầu. Cháu sẽ thấy các tấm bảng chỉ dẫn.”

Và đường chui ngầm nghĩa là đường hầm vì tôi có thể thấy chỗ ông đang chỉ, vì thế tôi ra khỏi phòng vé, nhưng nó không giống trò chơi máy vi tính chút nào vì tôi đang ở ngay trong nó và cứ như thể tất cả các tấm bảng chỉ dẫn đang la hét trong đầu tôi và có người va phải tôi khi họ đi ngang và tôi làm một tiếng giống như chó sủa để dọa họ.

Và tôi hình dung trong đầu một đường kẻ lớn màu đỏ băng qua sàn nhà bắt đầu từ chân tôi mà đi xuyên qua đường hầm và tôi bắt đầu vừa bước theo cái vạch đỏ vừa nói: “Trái, phải, trái, phải, trái, phải,” vì thỉnh thoảng những khi tôi hoảng sợ hay tức giận tôi sẽ dễ chịu hơn nếu tôi làm việc gì đó có nhịp điệu, như âm nhạc hay đánh trống, như Siobhan đã dạy tôi làm.

Và tôi lên cầu thang và tôi thấy dấu hiệu á Sàn số 1 và dấu á chỉ một cánh cửa kính vì thế tôi đi qua cửa, và có người xách va li lại đụng vào tôi và tôi lại làm một tiếng chó sủa nữa, và họ nói: “Đồ khốn, đi đâu thì phải để ý chứ,” nhưng tôi giả vờ như họ chỉ là một trong bọn Quỷ sứ Canh cổng trong Tàu tới London và rồi có một chiếc tàu. Và tôi thấy một ông cầm tờ báo và một túi đựng gậy đánh golf đi tới một trong các cánh cửa tàu và ấn cái nút lớn bên cạnh nó và cánh cửa điện tử liền mở ra và tôi thấy thật thích. Rồi các cánh cửa đóng lại sau lưng ông.

Và khi ấy tôi nhìn đồng hồ thì ba phút đã trôi qua từ lúc tôi rời phòng vé, nghĩa là tàu sẽ đi trong vòng hai phút nữa.

Và khi ấy tôi đi đến cánh cửa và ấn cái nút lớn và cánh cửa mở ra và tôi bước qua cửa.

Vậy là tôi đã lên tàu đi London.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx