sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn về con chó lúc nửa đêm - Chương 15

211. Rồi tôi tự hỏi tôi có nên xuống tàu không vì nó vừa dừng ở London, và tôi sợ vì nếu tàu đi nơi khác thì ở đó tôi không biết người nào cả.

Và khi ấy có người vào phòng vệ sinh rồi họ đi ra, nhưng họ không thấy tôi. Và tôi có thể ngửi thấy mìn của họ, và nó khác với mùi mìn tôi ngửi thấy khi tôi vào đó.

Và khi ấy tôi nhắm mắt và làm thêm toán để không nghĩ tới mình đang đi đâu.

Rồi tàu lại ngừng, và tôi nghĩ tới chuyện ra khỏi ngăn kệ và đi lấy túi xách của mình và xuống tàu. Nhưng tôi không muốn bị ông cảnh sát bắt gặp và đưa về với Cha, vì vậy tôi cứ ở trên kệ và không cử động, và lần này không ai thấy tôi.

Và khi ấy tôi nhớ có một tấm bản đồ trên tường trong một lớp học ở trường, và đó là bản đồ Anh và Scotland và xứ Wales và nó cho ta biết chỗ của tất cả các thành phố và tôi liền hình dung nó trong đầu trên đó có Swindon và London, và nó như thế này trong đầu tôi.

Và tôi đã xem đồng hồ đeo tay của mình từ khi tàu bắt đầu chạy lúc 12 giờ 59 trưa. Và tàu dừng lần đầu lúc 1 giờ 16 phút, là mười bảy phút sau. Còn bây giờ là 1 giờ 39, hai mươi ba phút sau ga đầu, nghĩa là tôi đang ở trên biển nếu tàu không đi một vòng cung lớn. Nhưng tôi không biết nó có đi một vòng cung lớn hay không.

Rồi qua bốn ga nữa và bốn người đến lấy túi khỏi các ngăn kệ và hai người cất túi lên ngăn kệ, nhưng không ai di chuyển chiếc va li lớn phía trước tôi và chỉ có một người thấy tôi và họ nói: “Mày quái lắm đó nghe,” đó là một ông mặc áo vest. Và sáu người vào phòng vệ sinh nhưng họ không đi ị để tôi ngửi thấy, cũng tốt.

Rồi tàu dừng và một bà mặc áo mưa màu vàng đến lấy chiếc va li lớn và bà ta nói: “Mày có đụng vào cài này không?”

Và tôi nói: “Có.”

Và rồi bà ta bỏ đi.

Và khi ấy một ông đứng bên cạnh ngăn kệ nói: “Tới đây coi cái này nè, Barry. Coi bộ thiên hạ có thằng quái lùn trên xe lửa.”

Và một ông khác đến đứng cạnh ông ta và nói: “Ôi chao, hai đứa mình nhậu xỉn quá rồi.”

Và ông thứ nhất nói: “Có lẽ mình nên cho nó ăn lạc.”

Và ông thứ nhì nói: “Mày là thằng điên khốn kiếp.”

Và ông thứ nhất nói: “Ê, dẹp đi, đồ dấm dớ. Tao cần uống thêm bia để tỉnh táo ra.”

Rồi họ bỏ đi.

Rồi tàu thật yên lặng và nó không di chuyển nữa và tôi không nghe thấy ai. Vì thế tôi quyết định ra khỏi ngăn và đi lấy túi xách của mình và xem ông cảnh sát có còn ngồi ở ghế không.

Thế là tôi ra khỏi ngăn kệ và nhìn qua cửa nhưng ông cảnh sát không còn ở đó. Và chiếc túi xách của tôi cũng đã biến mất, trong đó có thức ăn cho Toby và các cuốn sách toán của tôi và chiếc quần sạch và áo gilê và sơ mi và nước cam và sữa và gói kem trứng và lon đậu trắng xốt cà chua.

Và khi ấy tôi nghe tiếng chân và tôi quay lại thì thấy một ông cảnh sát khác, không phải ông trên tàu lúc trước, và tôi thấy ông qua cánh cửa, trong toa bên cạnh, và ông đang nhìn xuống dưới gầm ghế. Và tôi quyết định rằng tôi không thích cảnh sát lắm nữa, vì vậy tôi xuống tàu.

Và khi tôi thấy chiếc tàu đang ở trong một căn phòng lớn đến mức nào và nghe thấy cái phòng quá ồn ào và vang động, tôi phải quỳ xuống đất một lúc vì tôi nghĩ tôi sắp ngã lăn ra. Và khi đang quỳ trên sàn tôi suy tính hướng đi, và tôi quyết định đi theo hướng của tàu lúc nó vào ga vì nếu đây là ga cuối cùng thì hướng đó là London.

Vì thế tôi đứng lên và tôi tưởng tượng có một vạch đỏ to trên mặt đất chạy song song với tàu ra tới cổng ở tận cuối rồi tôi bước theo nó và tôi lại nói: “Trái, phải, trái, phải...” như trước.

Và khi tôi đến cổng một ông bảo tôi: “Bác nghĩ có người đang tìm cháu đấy, bé con ạ.”

Và tôi nói: “Ai tìm cháu?” vì tôi nghĩ có thể là Mẹ và cảnh sát ở Swindon đã gọi điện cho bà bằng số mà tôi đã báo cho ông ta biết.

Nhưng ông ta nói: “Một ông cảnh sát.”

Và tôi nói: “Cháu biết.”

Và ông nói: “Ồ. Vậy hả.” Rồi ông nói: “Cháu đợi ở đây, rồi bác đi báo cho họ biết,” và ông quay bước xuống bên hông tàu.

Vì thế tôi tiếp tục bước đi. Và tôi vẫn cảm thấy như có một quả bong bóng trong ngực mình và nó làm tôi đau và tôi dùng tay che tai và tôi đi đến đứng dựa vào bức tường một cửa hiệu nhỏ có ghi hàng chữ Đặt trước Khách sạn và Vé hát Đt: 0207 402 5164 ở giữa căn phòng lớn rồi tôi lấy tay ra khỏi tai và rên rỉ để ngăn tiếng ồn và tôi nhìn tất cả các tấm bảng quanh căn phòng lớn để xem đây có phải là London không. Và các tấm bảng ghi.

Nhưng sau vài giây chúng trông như thế này.

Vì có quá nhiều bảng và óc tôi không làm việc đúng cách và điều này làm tôi hoảng sợ vì thế tôi lại nhắm mắt và tôi đếm từ từ cho tới năm mươi nhưng không làm tính lũy thừa ba. Và tôi đứng đó và tôi mở con dao Quân đội Thụy Sĩ trong túi và nắm chặt lấy nó để cảm thấy yên tâm.

Và khi ấy tôi cong các ngón tay thành một cái ống nhỏ và tôi mở mắt và nhìn qua cái ống để mỗi lần chỉ thấy một tấm bảng và một lúc lâu sau tôi thấy một tấm bảng ghi Chỉ dẫn phía trên cửa sổ một cửa hiệu nhỏ.

Và một ông đi đến phía tôi và ông ta mặc áo khoác xanh và quần xanh và đi giày nâu và ông cầm một cuốn sách trên tay và ông nói: “Cháu trông như bị lạc.”

Vì thế tôi rút con dao Quân đội Thụy Sĩ của mình ra.

Và ông ta nói: “Ê. Ê. Ê. Ê. Ê,” và giơ cả hai tay lên, các ngón tay của ông xòe thành cái quạt, như thể ông muốn tôi xòe các ngón tay ông vì ông muốn nói ông mến tôi, nhưng ông làm việc ấy bằng cả hai tay, không giống như Cha và Mẹ, và tôi không biết ông là ai.

Và khi ấy ông bước lùi ra xa.

Vì thế tôi đi tới cửa hiệu ghi chữ Chỉ dẫn và tôi cảm thấy tim mình đập rất mạnh và nghe như có tiếng biển trong tai mình. Và khi tôi đến cửa sổ tôi nói: “Đây có phải là London không?” nhưng không có ai đằng sau ô cửa sổ.

Và khi ấy có người ngồi phía sau ô cửa và bà ta là một bà da đen và bà có móng tay dài sơn màu hồng và tôi nói: “Đây có phải là London không?”

Và bà nói: “Chắc chắn rồi cưng.”

Và tôi nói: “Đây có phải là London không?”

Và bà nói: “Đúng nó mà.”

Và tôi nói: “Làm cách nào cháu đi đến 451c Đường Chapter, London NW2 5NG?”

Và bà nói: “Chỗ nào?”

Và tôi nói: “451c Đường Chapter, London NW2 5NG. Và đôi khi cũng có thể viết là 451c Đường Chapter, Willesden, London NW2 5NG.”

Và bà bảo tôi: “Cưng bắt tàu điện ngầm tới ga trung chuyển Willesden. Hay Willesden Green. Đâu đó gần chỗ ấy.”

Và tôi nói: “Tàu điện ngầm loại nào?”

Và bà nói: “Cưng không đùa đấy chứ?”

Và tôi không nói gì. Và bà nói: “Đằng kia. Thấy cái cầu thang lớn có thang cuốn đó không? Thấy tấm bảng không? Ghi Tàu điện ngầm. Bắt tuyến Bakerloo tới ga trung chuyển Willesden hay Jubilee tới Willesden Green. Cưng OK chứ?”

Và tôi nhìn hướng bà chỉ có cái cầu thang lớn đi xuống hầm và phía trên cầu thang có một tấm bảng lớn như sau.

Và tôi nghĩ: “Mình làm được chuyện này,” vì tôi đã xoay xở rất khá và tôi đang ở London và tôi sẽ tìm thấy Mẹ tôi. Và tôi phải tự nghĩ: “Người ta cũng như bò trên cánh đồng,” và tôi chỉ phải luôn luôn nhìn về phía trước và vẽ một vạch đỏ lên sàn nhà trong hình ảnh căn phòng lớn trong đầu tôi và cứ theo sau nó.

Và tôi đi băng ngang căn phòng lớn đến chiếc thang cuốn. Và tôi vẫn nắm con dao Quân đội Thụy Sĩ trong túi áo và tôi giữ Toby trong túi bên kia để nó khỏi trốn.

Và thang cuốn là một cầu thang nhưng nó di chuyển và người ta đứng lên nó và nó đưa họ lên xuống và nó làm tôi bật cười vì trước kia tôi chưa bao giờ đi thang cuốn cả và nó giống như trong phim khoa học giả tưởng về tương lai. Nhưng tôi không muốn dùng nó vì thế tôi đi xuống cầu thang.

Rồi tôi ở trong một căn phòng nhỏ dưới đất và có rất nhiều người và có những cây cột mà dưới chân có những ngọn đèn xanh vòng quanh và tôi thích những cây cột nhưng tôi không thích người, vì thế tôi thấy một phòng chụp ảnh như cái tôi đã vào hồi 25 tháng Ba năm 1994 để chụp ảnh giấy thông hành, và tôi đi vào cái phòng chụp ảnh vì nó giống như một cái tủ nên tôi cảm thấy an tâm hơn và tôi có thể nhìn qua tấm màn ra ngoài.

Và tôi làm cuộc điều tra bằng cách quan sát và tôi thấy người ta cho vé vào những cổng màu xám và bước qua cổng. Và một số người mua vé ở những cái máy lớn màu đen trên tường.

Và tôi quan sát bốn mươi bảy người làm như thế và tôi ghi nhớ việc phải làm. Rồi tôi tưởng tượng một vạch đỏ trên sàn và tôi bước tới bức tường có tấm bảng liệt kê những nơi để đi và nó theo thứ tự chữ cái và tôi thấy Willesden Green bên cạnh có ghi £2:20 rồi tôi đi tới một chiếc máy và nó có một màn hình nhỏ hiện lên chữ CHỌN LOẠI VÉ và tôi liền ấn cái nút mà hầu hết mọi người đã ấn, là NGƯỜI LỚN MỘT CHIỀU và £2:20, và màn hình hiện CHO VÀO £2:20 và tôi liền cho ba đồng 1 £ vào khe và có tiếng leng keng và màn hình hiện LẤY VÉ VÀ TIỀN THỪA và có một tấm vé và đồng 50 xu và đồng 20 xu và đồng 10 xu trong một lỗ nhỏ dưới đáy cái máy và tôi bỏ các đồng xu vào túi áo và tôi đi đến một trong các cổng màu xám và bỏ vé của mình vào cái khe và nó hút vé vào và vé lại thòi ra bên kia cổng. Và có người nói: “Đi đi chứ,” và tôi làm tiếng động như chó sủa và tôi bước tới và cổng lúc này mở ra và tôi lấy vé như những người khác đã làm và tôi thích cái cổng xám vì nó cũng giống như trong phim khoa học giả tưởng về tương lai.

Và khi đó tôi phải suy tính đi lối nào, vì thế tôi đứng dựa tường để người ta đừng đụng vào mình, và có một tấm bảng ghi Tuyến Bakerloo và Tuyến Liên quận & Vòng xuyến nhưng không có Tuyến Jubilee như bà da đen đã nói, vì thế tôi dự tính đi tới ga trung chuyển Willesden trên Tuyến Bakerloo.

Và có một tấm bảng khác cho Tuyến Bakerloo và nó như thế này.

Và tôi đọc tất cả các chữ và tôi tìm thấy Ga trung chuyển Willesden, vì thế tôi theo mũi tên ç và tôi đi xuyên qua đường hầm bên trái và có một hàng rào ở giữa đường hầm và người ta đi thẳng tới trước phía bên trái và còn phía bên phải thì đi ngược lại như trên đường phố, vì vậy tôi đi theo bên trái và đường hầm cong về phía trái rồi có nhiều cổng hơn và có một tấm bảng ghi Tuyến Bakerloo và nó chỉ xuống một thang cuốn, vì thế tôi phải xuống thang cuốn và phải nắm lấy tay vịn bằng cao su nhưng nó cũng di chuyển vì thế tôi không ngã lăn ra và người ta đứng sát tôi và tôi muốn đánh họ để xua họ đi nhưng tôi không đánh họ vì đã có tờ cảnh cáo.

Và khi ấy tôi xuống đến chân chiếc thang cuốn và tôi phải nhảy ra và tôi vấp và đụng vào một người khác và họ nói: “Thong thả nào,” và có hai lối để đi và một là Hướng Bắc và tôi đi lối đó vì Willesden ở phần trên bản đồ và bên trên thì luôn luôn là hướng Bắc của bản đồ.

Rồi tôi vào một ga tàu điện ngầm khác nhưng ga này rất nhỏ và nằm trong một đường hầm và nó chỉ có một đường ray và các bức tường uốn cong phủ đầy các quảng cáo to và các bảng ấy ghi LỐI RA và Bảo tàng Giao thông London và Hãy tạm ngừng lại để tiếc cho lựa chọn sự nghiệp của bạn và JAMAICA và Đường sắt Anh và Cấm hút thuốc và Để tới các ga sau Queen’s Park, bắt chuyến đầu tiên và đổi tàu ở Queen’s Park nếu cần và Tuyến Hammersmith và Thành phố và Gia đình tôi chưa bao giờ đến gần như bạn[31]. Và rất nhiều người đứng trong ga nhỏ này mà nó ở dưới hầm vì thế không có cửa sổ nào và tôi không thích như vậy, vì thế tôi tìm một chỗ ngồi ở băng ghế và ngồi ở cuối băng.

[31] Câu viết trên bảng cổ động đối xử tốt với người nhiễm HIV (*).

Và khi ấy rất nhiều người bắt đầu vào cái ga nhỏ. Và có người ngồi xuống cuối băng bên kia và đó là một bà mang cái cặp đen và đi giày tím và đeo cây trâm có hình con vẹt. Và người ta cứ vào cái ga nhỏ mãi khiến nó thậm chí còn đông đúc hơn cả ga lớn. Và khi đó tôi không thấy bức tường nữa và lưng áo khoác của một người nào đó chạm vào đầu gối tôi và tôi cảm thấy buồn nôn và tôi bắt đầu rên rỉ thật to và bà ngồi trên băng ghế đứng lên và không ai ngồi xuống cả. Và tôi cảm thấy như lúc mình bị cúm và phải nằm trên giường cả ngày và khắp người tôi đau nhức và tôi không thể bước đi hay ăn hay ngủ hay làm toán.

Và khi ấy có tiếng động như người ta đang dùng gươm đánh nhau và tôi cảm thấy một luồng gió mạnh và một tiếng gầm nổi lên và tôi nhắm mắt và tiếng gầm càng lớn hơn và tôi rên thật to nhưng không thể ngăn nó lọt vào tai mình và tôi nghĩ cái ga nhỏ này sắp sập hay có lửa cháy lớn đâu đó và tôi sắp chết. Rồi tiếng gầm biến thành tiếng lách cách và tiếng rít và êm dần rồi ngừng hẳn và tôi cứ nhắm mắt vì khi không nhìn những điều đang xảy ra thì tôi thấy an toàn hơn. Và khi ấy tôi lại nghe người ta chuyển động vì đang im lặng hơn. Và tôi mở mắt nhưng thoạt tiên tôi không nhìn thấy gì vì có quá nhiều người. Và khi ấy tôi thấy họ đang lên một chiếc tàu mà lúc trước không có ở đó và tiếng gầm là từ chiếc tàu đó. Và mồ hôi từ dưới chân tóc chảy xuống mặt tôi và tôi đang kêu rên, không hẳn là rên rỉ, mà là khác, giống như một con chó khi nó đau móng chân, và tôi nghe tiếng nhưng lúc đầu tôi không nhận ra là tiếng mình.

Và khi ấy cửa tàu điện ngầm đóng lại và tàu bắt đầu di chuyển và nó lại gầm lên nhưng lần này không lớn và năm toa tàu đi qua và nó đi vào đường hầm ở cuối cái ga nhỏ và im lặng trở lại và tất cả mọi người đều đi vào đường hầm ra khỏi cái ga nhỏ.

Và tôi run lập cập và tôi muốn về nhà, và khi ấy tôi nhận ra tôi không thể ở nhà vì Cha đang ở đó và ông đã nói dối và ông đã giết Wellington, nghĩa là nơi đó không còn là nhà của tôi nữa, nhà tôi là số 451c Đường Chapter, London NW2 5NG, và vì có một ý nghĩ sai kiểu như: “Tôi ước gì tôi lại ở nhà” làm cho tôi sợ vì nó có nghĩa là trí óc tôi không làm việc đúng cách.

Và khi ấy thêm nhiều người vào cái ga nhỏ và cái ga ngày càng đầy rồi tiếng gầm lại bắt đầu và tôi nhắm mắt và tôi toát mồ hôi và cảm thấy buồn nôn và tôi cảm thấy như có một quả bong bóng trong ngực mình và nó lớn đến nỗi tôi thấy khó thở. Và khi ấy người ta lên tàu đi khỏi và cái ga nhỏ lại trống. Rồi nó lại đầy người và một chiếc tàu khác đến cùng một tiếng gầm. Và lúc đó giống y như bị cúm vì tôi muốn nó ngưng lại, giống như khi ta rút ổ điện máy vi tính ra khỏi tường nếu nó hỏng, vì tôi muốn đi ngủ để không phải suy nghĩ vì điều duy nhất tôi có thể nghĩ là đau quá vì trong đầu tôi không còn chỗ cho điều gì khác, nhưng tôi không thể ngủ và cứ phải ngồi đó và không có gì để làm ngoại trừ chờ đợi và đau đớn.

223. Và đây là một mô tả khác vì Siobhan bảo tôi nên mô tả và nó là mô tả tấm quảng cáo trên bức tường ga tàu điện nhỏ đối diện tôi, nhưng tôi không nhớ được tất cả vì tôi nghĩ tôi sắp chết.

Và bảng quảng cáo viết:

MƠ ĐẾN KỲ NGHỈ,

NGHĨ ĐẾN KUONI

Ở MALAYSIA

Và bên dưới hàng chữ có một bức ảnh lớn hình hai con vượn orangutan đang đánh đu trên cành và phía sau chúng có cây cối nhưng lá cây mờ mờ vì máy ảnh lấy tiêu điểm trên con vượn chứ không phải lá cây và hai con vượn đang cử động.

Và orangutan lấy từ tiếng Malaysia öranghütan, nghĩa là người rừng, nhưng trong tiếng Malaysia öranghütan không phải là vượn orangutan.

Và quảng cáo là hình ảnh hay các chương trình tivi để khiến ta mua những thứ như xe ô tô hay kẹo Snickers hay chọn một Nhà cung cấp Dịch vụ Mạng. Nhưng đây là một tấm quảng cáo để khiến ta đi nghỉ ở Malaysia. Và Malaysia ở Đông Nam Á và và nó gồm có bán đảo Malaysia, và Sabah, Sarawak và Labuan và thủ đô là Kuala Lumpur và ngọn núi cao nhất là núi Kinabalu, cao 4 101 mét, nhưng những điều này không có trên tấm quảng cáo.

Và Siobhan nói người ta đi nghỉ để thấy những điều mới mẻ và thư giãn, nhưng đi nghỉ không làm tôi thư giãn với lại ta có thể thấy những điều mới mẻ bằng cách nhìn mặt đất qua kính hiển vi hay vẽ một hình khối tạo nên khi ba ống trụ đường kính bằng nhau giao nhau thành góc vuông. Và tôi nghĩ trong một căn nhà cũng đã có rất nhiều thứ đến nỗi phải mất hàng năm để suy nghĩ về tất cả thứ đó một cách đúng mức. Vả lại, một vật trở nên lý thú vì ta suy nghĩ về nó chứ không phải vì nó mới mẻ. Thí dụ, Siobhan cho tôi thấy rằng ta có thể thấm ướt ngón tay và miết trên miệng một cái ly thủy tinh mỏng và làm ra tiếng nhạc. Và ta có thể đổ những lượng nước khác nhau vào nhiều cái ly và chúng sẽ tạo ra các nốt nhạc khác nhau vì chúng có cái gọi là tần số cộng hưởng khác nhau, và ta có thể chơi một điệu như bài Ba con chuột mù chẳng hạn. Và nhiều người có nhiều ly thủy tinh mỏng trong nhà và họ không biết mình có thể làm như thế.

Và bảng quảng cáo ghi:

Malaysia, đích thực của châu Á.

Được cảnh quan và mùi vị kích thích, bạn nhận ra rằng bạn đã đến một vùng đất của những tương phản. Bạn tìm thấy tính cổ truyền, tính tự nhiên và tính toàn cầu. Bạn sẽ có những ký ức trải từ những ngày ở đô thị tới những khu bảo tồn thiên nhiên tới những giờ nhàn rỗi trên bờ biển. Giá từ 575 £ mỗi người. Gọi cho chúng tôi số 01306 747000, gặp đại lý du lịch của bạn hay thăm viếng thế giới ở www.kuoni.co.uk.

Một thế giới khác biệt hẳn.

Và có ba bức hình khác, và chúng rất nhỏ, và chúng là một lâu đài và một bãi biển và một lâu đài.

Và đây là hình hai con vượn orangutan.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx