Phùng Hiểu Nguyệt nghe thấy thế bèn nói:
- Cô đang tỏ vẻ cao thượng gì đây hả Phùng Lộ Phi? Muốn nói là nhờ cô mà Phùng gia mới yên ổn sao? Phùng Lộ Phi, cô đừng cho là bản thân mình tốt đẹp đến như vậy. Những gì mà cô đã làm trước đây không thể dùng những lời này che đậy được đâu.
Nghe được những lời này của Phùng Hiểu Nguyệt, Phùng Lộ Phi thật sự rất đau lòng.
- Em phải làm gì thì chị mới hiểu cho em được đây, em vốn không muốn như vậy…
- Thôi đi, cô đừng nói nữa, tôi đây không muốn nghe thêm bất cứ lời nào từ cô nữa.
Nói xong thì Phùng Hiểu Nguyệt đứng dậy đang định đi thì thấy Từ Dịch Phàm, Phùng lão gia và Phùng Vĩnh Khang đều đi đến. Tuy nhiên cả ba người họ lại chẳng hiểu giữa Phùng Hiểu Nguyệt và Phùng Lộ Phi rốt cuộc là lại xảy ra chuyện gì nữa.
- Hiểu Nguyệt…
Phùng Vĩnh Khang lên tiếng. Tuy nhiên Phùng Hiểu Nguyệt cũng chẳng quan tâm, đi ngay đến chỗ gara, lấy xe lái đi luôn.
Từ Dịch Phàm nhìn thấy Phùng Lộ Phi đang ngồi cách đó không xa. Nhưng trông cô lại rất buồn.
…………………………….
Buổi trưa hôm ấy, Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi ở lại Phùng gia dùng bữa. Phùng Hiểu Nguyệt buổi trưa cũng không trở về nữa. Bữa ăn trở nên ngột ngạt và mất đi sự thoải mái vốn có. Mọi người chỉ ăn mà chẳng ai lên tiếng nói bất cứ câu nào cả.
Trong khi ăn cơm, Từ Dịch Phàm vẫn để ý đến những hành động của Phùng Lộ Phi. Trông cô hôm nay thật khác lạ.
Dùng xong bữa trưa, Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi ngồi lại một lúc rồi cũng quay về.
…………………………….
Trở về biệt thự Từ gia.
Phùng Lộ Phi không nói lời nào, đi thẳng lên phòng. Từ Dịch Phàm cũng không hỏi cô gì cả.
Buổi tối hôm ấy, Từ Dịch Phàm ngồi ở phòng bếp, đang định bảo thím Vương lên trên tầng gọi Phùng Lộ Phi xuống ăn tối thì thấy cô đi xuống. Từ Dịch Phàm lên tiếng:
- Tôi đang định bảo thím Vương lên gọi em xuống ăn cơm. Sao vậy? Trông hôm nay tâm trạng em có vẻ không tốt.
- Không có gì.
Phùng Lộ Phi vẫn ngồi đối diện với Từ Dịch Phàm như mọi khi. Chuyện hôm nay ở Lâm gia cô cũng không muốn nhắc đến.
Thím Vương mang đồ ăn lên. Phùng Lộ Phi vẫn ăn bình thường. Từ Dịch Phàm vừa ăn vừa nói:
- Đừng nghĩ là em không nói thì tôi không biết. Thái độ hôm nay của em, tôi nhìn ra hết rồi.
- Anh nhìn thấy những gì thì tôi cũng chẳng quan tâm và cũng không muốn quan tâm.
- Em với mẹ và chị của em xảy ra tranh chấp gì à?
Phùng Lộ Phi bỗng dừng đũa.
- Em nói chuyện với mẹ có vẻ không được tự nhiên cho lắm. Tôi không nghĩ mối quan hệ giữa hai mẹ con em lại có một khoảng cách nào đâu. Còn chị của em, hai người cãi nhau à?
- Nếu anh đã biết đến như vậy thì cũng không cần phải nói ra đâu. Tôi không muốn nghe.
Từ Dịch Phàm vẫn nhìn Phùng Lộ Phi, nói:
- Nhưng gì có thể bỏ qua thì em hãy bỏ qua đi. Có lẽ làm như vậy sẽ khiến em thoải mái hơn đó. Cứ như em, mọi chuyện giữ mãi ở trong lòng như vậy cũng không tốt. Với lại…
- Anh đã nói xong chưa?
Phùng Lộ Phi bắt đầu trở nên tức giận hơn. Cô nhìn Từ Dịch Phàm với gương mặt lạnh lùng.
- Tôi…
- Tôi đã bảo là anh đừng có nhắc đến những chuyện đó trước mặt tôi rồi còn gì? Anh nghĩ anh là ai chứ? Anh có tư cách gì mà lên tiếng bảo tôi nên làm cái này nên làm cái kia hả?
Từ Dịch Phàm nghe vậy thì cảm thấy bối rối. Anh thấy dường như Phùng Lộ Phi đã hiểu lầm anh rồi.
- Tôi không có ý như vậy, chắc em đã hiểu lầm ý mà tôi muốn nói rồi. Thật ra ý của tôi là…
- Tôi mặc kệ ý của anh là gì. Tốt nhất là anh đừng nói cái gì nữa, từ nay về sau đừng nói bất kỳ cái gì với tôi nữa. Được không vậy? Đây là yêu cầu duy nhất của tôi với anh đấy.
- Em…
- Sao vậy? Anh còn muốn nói gì nữa hả? Những chuyện mà anh gây ra vẫn chưa đủ hay sao? Từ Dịch Phàm, anh rốt cuộc còn muốn lôi tôi vào những chuyện gì nữa đây?
Phùng Lộ Phi tức giận đi lên phòng.
Còn Từ Dịch Phàm, anh không nghĩ mọi chuyện hôm nay lại ra nông nỗi này. Anh chỉ đơn giản là muốn nói chuyện với Phùng Lộ Phi, giúp cô giải tỏa gánh nặng thôi…
@by txiuqw4