Bữa tiệc lớn này của hội Lệ Hoa hôm nay cũng có khiêu vũ. Từ Dịch Phàm kéo Phùng Lộ Phi đi khiêu vũ cùng anh.
Vừa rồi lúc gặp lại mẹ đẻ và chị gái Phùng Hiểu Nguyệt, Phùng Lộ Phi vẫn thấy có chút gì đó bối rối. Không khác gì dự đoán trước đó của Phùng Lộ Phi, quả nhiên Phùng Hiểu Nguyệt chẳng thèm để tâm đến cô.
Sau vài câu nói có phần “lạnh nhạt” với mẹ đẻ, Phùng Lộ Phi cùng Từ phu nhân tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, nhà báo. Phùng Lộ Phi cũng chỉ nói vài câu đơn giản, còn lại toàn là Từ phu nhân nói hết. Sau đó bà cáo lui, lên sân khấu phát biểu.
- Em không thể bình thường một chút được à? Em nói là em biết khiêu vũ, nhưng sao mà chán thế? – Từ Dịch Phàm thấy Phùng Lộ Phi suy nghĩ đi đâu đó bèn lên tiếng nói.
- Đúng là em biết khiêu vũ, nhưng mà em chỉ học khiêu vũ có 1 tháng thôi. Đã được chưa?
- Một tháng? Thảo nào mà người em cứ cứng đơ lại như vậy, mỗi bước đều không chuẩn xác.
Phùng Lộ Phi nghe vậy thì bĩu môi. Từ Dịch Phàm nhìn thấy cô như thế thì mỉm cười. Anh lại tiếp tục nói:
- Tôi nhìn thấy rồi.
- Nhìn thấy cái gì?
Phùng Lộ Phi ngẩng đầu nhìn Từ Dịch Phàm. Anh đúng là thích nói những câu không đầu không đuôi, làm cho người nghe như Phùng Lộ Phi chẳng hiểu gì cả, thậm chí còn gây ra hiểu lầm.
- Tôi nhìn thấy cảnh em gặp mặt mẹ đẻ cùng với chị gái em rồi. Chẳng tự nhiên chút nào cả.
- Nhìn thấy hết rồi à?
- Ừ, không xót một chi tiết nào đâu.
- Chắc anh cũng hiểu hết rồi nhỉ? Nhìn thấy cảnh tượng như vậy hôm về nhà em, ai mà chẳng hiểu rõ.
Trong khi gương mặt của Phùng Lộ Phi không vui thì Từ Dịch Phàm lại vẫn cứ mỉm cười nói:
- Em có thể tự giải tỏa những chuyện khúc mắc trong lòng không? Nếu muốn thì tôi có thể giúp đấy.
Phùng Lộ Phi cười đểu:
- Thôi đi Từ Dịch Phàm, anh thì giúp em được gì cơ chứ? Đừng có phá bĩnh là được rồi.
- Em không tin tưởng tôi à?
- Tin tưởng? Không phải cái gì cũng có thể tin tưởng được đâu. Còn phải xem nó là gì nữa.
Tay trái của Từ Dịch Phàm đang ôm eo của Phùng Lộ Phi. Anh mạnh tay một chút, Phùng Lộ Phi suýt nữa thì ngã hẳn vào người Từ Dịch Phàm. Khoảng cách của hai người càng gần hơn.
- Em nhảy chán quá.
- Ừ. Nhưng mà lần sau anh muốn mạnh tay thì cũng nên nhắc cho em một tiếng trước đã.
- Có chuyện gì thì cứ nói ra đi. Tôi nghĩ là tôi có thể giúp được em đấy. Không thử tin một lần được à?
Phùng Lộ Phi im lặng một hồi rồi nói:
- Anh có biết tính cách của Hiểu Nguyệt không?
- Không biết. Tính cách của em thì tôi còn biết, chứ cô ta thì ngoài tên ra tôi chẳng biết cái gì.
- Từ nhỏ, em và Hiểu Nguyệt rất thân thiết với nhau. Nhiều người nhận xét, tính cách của Hiểu Nguyệt có phần đanh đá, lại hơi chảnh nữa còn em thì ngược lại với chị ấy. Anh cũng biết đấy, khi còn nhỏ tuổi bao giờ cũng suy nghĩ mọi chuyện rất đơn giản mà.
Từ Dịch Phàm trầm lặng nhìn Phùng Lộ Phi.
- Nhưng đến khi trưởng thành, em và Hiểu Nguyệt đều có con đường của riêng mình, mỗi người đi một hướng khác nhau. Trong khi em có mỗi một người bạn trai là Tử Minh thì Hiểu Nguyệt lại có đến cả chục người. Nhưng mà, đám người đó toàn là một lũ lợi dụng. Có một lần em đến gặp Hiểu Nguyệt thì gặp bạn trai của chị ấy. Thế là sau vài ngày, Hiểu Nguyệt và bạn trai chia tay. Lý do là vì người bạn trai đó của chị ấy thích em.
Phùng Lộ Phi cười, một nụ cười buồn bã.
- Và cứ như thế, dần dần giữa em và Hiểu Nguyệt bắt đầu có những hiểu lầm và khoảng cách giữa chúng em cũng xa dần đi. Hiểu Nguyệt luôn cho rằng em cướp bạn trai của chị ấy. Bọn em không bằng mặt cũng chẳng bằng lòng đã 8 năm nay rồi, cứ gặp thì y như rằng cãi nhau. Nhưng anh biết sự việc này lên đến đỉnh điểm là khi nào không hả?
- Lại còn đỉnh điểm nữa sao? Nghe thì cũng có vẻ rất thú vị đấy. Em thử kể đi xem nào.
- Đúng là rất thú vị. Hiểu lầm của em và Hiểu Nguyệt càng lớn hơn khi em kết hôn với anh, Từ Dịch Phàm.
Phùng Lộ Phi không cười cũng chẳng nói gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn Từ Dịch Phàm. Còn anh vẫn mỉm cười như vậy. Một tay ôm chặt eo, một tay nắm chặt tay của Phùng Lộ Phi hơn.
@by txiuqw4