Tống Nhã Nhược lên tiếng:
- Cảnh sát trưởng này, anh nghĩ thế nào vậy? Từ Dịch Phàm tiên sinh đây buộc tội tôi như thế, tôi có thể chấp nhận được không đây hả? Những việc mà anh ta cáo buộc tôi, đều hoàn toàn sai sự thật hết. Tôi làm việc ở Từ Thị nhưng chưa từng tiết lộ thông tin cơ mật nào của tập đoàn. Từ tiên sinh và cảnh sát trưởng anh, nếu như muốn buộc tội tôi thì phải có chứng cứ đầy đủ. Nếu không thì đừng hòng bắt tôi ngồi tù.
Từ Dịch Phàm nhìn Tống Nhã Nhược, cười hơi nhếch mép lên nhưng với nói giọng lạnh lùng:
- Tống Nhã Nhược, cô ở bên cạnh tôi đã lâu, hẳn là cũng biết rõ tính cách của tôi? Có đúng không?
- Cảnh sát trưởng, lời nói này của Từ tiên sinh mang tính uy hiếp đến thân chủ của tôi, anh nên…
- Tôi vẫn đang nói chuyện với Tống Nhã Nhược, ông tốt nhất là nên tôn trọng một chút.
Từ Dịch Phàm ngắt lời luật sư đại diện của Tống Nhã Nhược, sau đó lại nhìn cô ta mà nói tiếp:
- Tống Nhã Nhược, những gì cô làm, tôi đều biết cả, cô nghĩ rằng tôi là một kẻ ngu ngốc hay sao? Nếu như vậy, tôi đã chẳng thể đứng vững ở trên thương trường bao nhiêu năm nay.
- Từ Dịch Phàm, anh muốn nói gì? Anh là đang muốn vu oan giá họa cho tôi sao? Đừng có mơ.
Tống Nhã Nhược tức giận lên tiếng. Cô ta bỗng nhiên rất lo lắng, liệu mọi chuyện có…
- Cô vừa mới nói cần bằng chứng đầy đủ có đúng không? Vậy tôi sẽ cho cô thấy bằng chứng. Thừa Huân, cậu hãy đưa ra tất cả những bằng chứng để cho Tống tiểu thư đây khâm phục khẩu phục đi.
- Đây.
Tống Thừa Huân nhanh chóng mở đoạn băng ghi âm ra, Tống Nhã Nhược nghe thấy đoạn ghi âm thì hết sức kinh ngạc. Đoạn ghi âm này đã được ghi vào hôm Từ Dịch Phàm chất vấn Tống Nhã Nhược để mất một dự án của Từ Thị vào tay Mạc Kiến Huy.
- Cảnh sát trưởng, Từ tiên sinh, đoạn ghi âm này không thể dùng để kết tội thân chủ của tôi.
- Đúng vậy, đúng là không thể dùng nó để kết tội Tống Nhã Nhược. Thừa Huân, tiếp tục đưa ra bằng chứng khác nữa đi.
- Được rồi.
Lần này Tống Thừa Huân đưa ra bằng chứng tiếp theo, đó là email mà Tống Nhã Nhược đã gửi đi cho Mạc Kiến Huy. Tống Nhã Nhược đã gửi thư cho Mạc Kiến Huy, nói cho anh ta cái giá của Từ Thị đưa ra cho dự án lần trước. Tống Nhã Nhược chỉ có thể im lặng.
- Cảnh sát trưởng, chúng tôi không chỉ có hai bằng chứng như vậy thôi đâu. Mời anh tiếp tục xem.
Tống Thừa Huân lại đưa ra những bằng chứng khác cáo buộc Tống Nhã Nhược. Cô ta càng lúc càng sợ hãi.
- Tống Nhã Nhược, cô nghĩ rằng tôi có thể thua dưới tay cô hay sao hả? Đừng có nghĩ xa vời như thế chứ. Những chuyện mà cô đã làm không thể làm hại gì đến tôi đâu.
- Anh đã biết tất cả mọi chuyện, tại sao bây giờ mới ra tay chứ? À không, không cần phải hỏi nữa. Từ Dịch Phàm anh đương nhiên là thâm hiểm, ắt phải có suy nghĩ khác trong chuyện này.
- Ban đầu tôi đã nghĩ rằng bản thân không thể nương tay cho cô được. Nhưng tôi vẫn cho rằng có phải mình nên cho cô một cơ hội cuối cùng để cô ra tự thú hay không. Cuối cùng cô lại không làm như vậy. Cơ hội mà tôi cho cô cũng đã biến mất rồi.
Tống Nhã Nhược đột nhiên cười lớn:
- Từ Dịch Phàm, anh đừng có giả nhân giả nghĩa nữa, tất cả mọi chuyện không phải là do anh mà ra à? Nếu anh không ép tôi thì tôi cũng không đi đến bước đường này.
- Không phải là do tôi ép cô, mà chính là do oán hận làm mờ mắt cô thôi. Tống Nhã Nhược, cô thông minh như vậy, cô hẳn phải hiểu kết quả của những việc này. Cô đã biết tất cả nhưng lại bỏ qua chúng. Là tự cô đưa bản thân mình đi vào con đường này thôi.
- Tôi có nên cảm ơn anh không đây hả Từ Dịch Phàm? Vì anh đã từng cho tôi cơ hội?
Từ Dịch Phàm quay sang nhìn cảnh sát trưởng:
- Cảnh sát trưởng, tất cả mọi chuyện chắc anh cũng đã hiểu rõ rồi chứ? Mọi chuyện đến đây là kết thúc.
- Từ tiên sinh, anh…
- Xin lỗi cảnh sát trưởng, nhưng tôi nghĩ tôi nên rời khỏi đây rồi. Tôi không có thời gian để ở sở cảnh sát nữa đâu.
- Ấy…
Từ Dịch Phàm đứng dậy đi luôn. Tống Thừa Huân cũng đi theo, những bằng chứng cũng được để lại. Vị cảnh sát trưởng quay sang nhìn Tống Nhã Nhược. Giọt nước mắt của cô ta đang rơi xuống.
@by txiuqw4