Chiều hôm nay, Từ Dịch Phàm đã hẹn gặp Hoắc Tử Minh ở một phòng trà của Nhật Bản.
Khi gặp mặt nhau, ấn tượng đầu tiên mà Từ Dịch Phàm thấy được ở Hoắc Tử Minh chính là vẻ thư sinh, có nét gì đó chu đáo và có vẻ như là người rất được lòng người khác. Còn Hoắc Tử Minh thì thấy rằng, Từ Dịch Phàm lại là một người đàn ông chín chắn, nếu như anh có thể ở vị trí Tổng giám đốc này thì không phải là người bình thường.
- Hôm nay gặp được anh, tự dưng tôi lại cảm thấy có gì đó rất hụt hẫng, hơi thất vọng.
Hoắc Tử Minh vừa rót trà vào chén vừa lên tiếng nói trước. Nhưng giọng của anh lại không hề ẩn chứa sự mỉa mai.
- Vậy tôi có nên cảm ơn anh vì anh đã khen tôi không?
- Tùy anh thôi. Nhưng tôi vừa rồi lại không cho rằng anh sẽ nói như vậy. Tôi cho rằng anh sẽ nghĩ lời mà tôi nói có hàm ý mỉa mai cơ đấy. Tôi chắc phải khen anh là hiểu lòng người chứ nhỉ?
- Tôi không biết anh là người như thế nào, tôi chỉ biết tính cách của Phùng Lộ Phi ra sao mà thôi.
Từ Dịch Phàm có thể nhận thấy vẻ khác lạ của Hoắc Tử Minh khi anh nhắc đến Phùng Lộ Phi. Và Từ Dịch Phàm cũng nhận ra, Hoắc Tử Minh rõ ràng là vẫn còn rất nặng tình với Phùng Lộ Phi.
- Tại sao anh lại nói như thế?
- Tôi cho rằng, người mà Phùng Lộ Phi đã từng yêu chắc chắn phải có điểm gì đó đặc biệt hơn người. Vừa rồi thấy anh, tôi thấy anh có nét giống một thư sinh. Mà thư sinh thì như thế nào nhỉ? Có lẽ thư sinh là một người biết ăn nói chứ không phải nói mà không suy nghĩ.
- Từ tiên sinh thật sự rất hiểu lòng người đấy. Tôi nghĩ dù chúng ta mới gặp mặt lần đầu nhưng nói chuyện có vẻ như rất ăn ý. Quả thật, tôi rất thích cách nói chuyện của anh.
Từ Dịch Phàm bất giác hơi nhếch mép lên. Chính bản thân anh cũng thấy nói chuyện với Hoắc Tử Minh rất hợp.
- Lộ Phi thật sự đã kể về tôi cho anh nghe?
- Một chút thôi, nói đúng hơn thì cô ấy cho tôi biết tên của anh và thân phận của anh.
- Anh cảm thấy thế nào khi vợ anh lại nói với anh về người yêu cũ của cô ấy hả Từ tiên sinh?
Lúc này, Từ Dịch Phàm tự dưng lại lắc đầu. Hành động của anh khiến Hoắc Tử Minh cảm thấy khó hiểu.
- Hoắc tiên sinh, anh cho rằng khi nghe Lộ Phi nói như vậy thì tôi sẽ ghen với anh sao?
- Tôi đang nghĩ như vậy đó.
- Mặc dù lúc ấy mối quan hệ giữa tôi và Lộ Phi chưa có nhiều tiến triển và cũng không hiểu nhau như bây giờ, nhưng tôi dám khẳng định, cô ấy sẽ chẳng chơi cái trò ngoại tình kia đâu.
Hoắc Tử Minh uống một ngụm trà nhỏ, nói tiếp:
- Thật ra hôm nay, tôi hẹn anh ra đây là muốn nói chuyện gì thì chắc Từ tiên sinh cũng biết rồi chứ?
- Tôi biết là anh đang muốn nói về chuyện có liên quan đến Phùng Lộ Phi. Nhưng thật sự nói những cái gì thì tôi cũng không biết được. Chúng ta mở đầu câu chuyện cũng mất khá nhiều thời gian rồi, bây giờ anh đã nói vào chủ đề chính được chưa?
Hoắc Tử Minh thở dài, anh ngồi trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng nói tiếp:
- Từ tiên sinh, anh có yêu Lộ Phi không?
Quả thật, câu hỏi này của Hoắc Tử Minh đã khiến cho Từ Dịch Phàm giật mình. Anh không nghĩ tới việc Hoắc Tử Minh lại hỏi mình câu hỏi như thế này.
- Hoắc tiên sinh, đây là câu hỏi chính của anh trong cuộc gặp ngày hôm nay của chúng ta?
- Phải. Nhưng mà e rằng Từ tiên sinh vẫn chưa tìm được cho mình một câu trả lời chính xác thì phải.
- Anh muốn nghe tôi trả lời như thế nào?
Hoắc Tử Minh bỗng nhíu mày lại. Rõ ràng là anh đang hỏi Từ Dịch Phàm sao lại bị hỏi ngược lại thế?
- Từ tiên sinh, câu trả lời là do anh đưa ra chứ có phải là muốn anh trả lời theo ý của tôi đâu?
- Vậy… Tôi yêu Phùng Lộ Phi thì sao, mà không yêu cô ấy thì sao? Anh hỏi tôi như vậy để làm gì?
- Tôi chỉ muốn chắc chắn với quyết định của mình hơn mà thôi.
Lại đến lượt Từ Dịch Phàm nhíu mày. Hoắc Tử Minh mỉm cười, lại tiếp tục nói:
- Có lẽ Từ tiên sinh vẫn chưa hiểu rõ ý của tôi rồi. Tôi chỉ muốn nói rằng, liệu ngày trước tôi để cho Lộ Phi ở bên cạnh Từ Dịch Phàm anh, rốt cuộc quyết định đó là đúng hay sai mà thôi. Tôi suy nghĩ nhiều hơn anh tưởng, tôi thật sự mong muốn Lộ Phi có thể có được hạnh phúc thật sự.
@by txiuqw4