Từ Dịch Phàm nhìn cô hỏi. Anh thật muốn biết nhiều hơn nữa, mặc dù có thể không phải là toàn bộ.
- Em chỉ biết có từng ấy thôi sao? Thật sự không còn biết gì nữa ư. Một chút cũng…
- Phải, em chỉ biết có từng ấy mà thôi. Trong 3 năm qua, có nhiều lúc em đã rất muốn điều tra rõ ràng về thân thế của mình, rất muốn biết bản thân mình rốt cuộc là ai, muốn biết tất cả về mình, nhưng sau đó thì lại thôi không nghĩ đến nữa. Em cũng nghĩ rằng cuộc sống hiện tại này cũng không quá tệ. Có lẽ ông trời đã an bài cho em cuộc sống này chăng? Đó cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến em không còn quá hi vọng vào cuộc sống trước kia cũng như quá khứ nào đó của mình.
Đàm Lệ Linh liền đóng hộp đồ trang sức ấy lại rồi đẩy trả về phía của Từ Dịch Phàm:
- Dịch Phàm, nếu như hộp đồ trang sức này thật sự là của vợ anh thì em sẽ trả lại nó cho anh, chẳng còn gì để em giữ lại nó nữa cả. Còn chuyện thân thế của em, anh cũng không cần giúp em điều tra nữa đâu. Chuyện này em cũng không có gì nuối tiếc bởi ban đầu em cũng không hi vọng quá nhiều vào nó rồi. Dù sao thì cũng cảm ơn anh.
Từ Dịch Phàm nhìn Đàm Lệ Linh nghi hoặc, Triệu Chí Dương cũng không hiểu. Đàm Lệ Linh chỉ mỉm cười:
- Sao chứ? Em chẳng còn bất cứ thứ gì có thể đưa cho anh để anh giúp em điều tra về thân thế của em nữa rồi. Và, em cũng không bắt ép anh giúp em điều tra. Bây giờ có muốn điều tra cũng thật khó. Vì thế có lẽ nên…
- Em có từng hỏi Châu Kiến Thành về em không? Tại sao em không nhờ anh ta giúp?
- Bởi vì em cũng từng nghĩ rằng Kiến Thành cũng không thể điều tra ra được gì về thân thế thật sự của em cả nên cũng không hỏi gì anh ấy, cũng chẳng muốn nhờ vả. Nhưng, mọi chuyện bây giờ đã như thế này rồi, có điều tra cũng chẳng được gì nữa đâu.
Đàm Lệ Linh có chút buồn và thất vọng. Trước đó cô những tưởng rằng Từ Dịch Phàm có thể giúp cô tìm lại được quá khứ trước kia, ai dè mọi chuyện lại ra như thế này. Chính bản thân Đàm Lệ Linh cũng không hiểu rõ mọi chuyện, đồ trang sức của vợ Từ Dịch Phàm tại sao lại ở trên người cô?
- Em thật sự không muốn tôi giúp em điều tra nữa hay sao? Rõ ràng là em có nói là...
- Vâng, không cần phải điều tra nữa đâu. Mọi chuyện đã thành như thế rồi. – Đàm Lệ Linh ngắt lời Từ Dịch Phàm. Thực tế vốn có vẻ không tốt đẹp hơn giấc mơ là bao nhiêu!
- Em hãy hỏi Châu Kiến Thành xem, khi anh ta cứu em 3 năm trước, tình hình lúc đó là như thế nào. Tôi nghĩ rằng rất có thể từ đó chúng ta sẽ biết được thân phận của em.
Đàm Lệ Linh không nói gì cả, cô chỉ nhìn Từ Dịch Phàm. Anh vẫn muốn giúp cô điều tra sao?
- Đàm Tiểu thư, chúng tôi cũng muốn điều tra xem tại sao bộ trang sức này của Lộ Phi lại ở trong tay cô. Có thể Châu Kiến Thành cũng biết được ít nhiều chuyện này.
Lời Triệu Chí Dương nói như thể chỉ là "tiện thể thì điều tra luôn chuyện của Đàm Lệ Linh" vậy. Đàm Lệ Linh nhìn anh ta rồi im lặng một hồi lâu, mãi mới lên tiếng nói:
- Được, em sẽ hỏi Kiến Thành xem sao. Em cũng nghĩ rằng có thể anh ấy sẽ biết được điều gì đó.
Cùng lúc đó tiếng chuông điện thoại của Đàm Lệ Linh vang lên. Cô đứng dậy đi ra chỗ khác để nghe.
- Cái gì? Tổng giám đốc đã bị tai nạn ở công trường rồi sao? Tại sao lại xảy ra chuyện này? Tại sao anh ấy lại ở đấy cơ chứ?... Thôi được rồi, cô ở bệnh viện đợi tôi, tôi sẽ đến đấy ngay. Còn nữa, lập tức phong tỏa mọi tin tức, không được để chuyện này lộ ra ngoài.
Đàm Lệ Linh vội vàng tắt máy, cô nhanh chóng đi đến chỗ Từ Dịch Phàm, nói với anh:
- Dịch Phàm, em xin lỗi, nhưng Kiến Thành bị tai nạn ở công trường, hiện đang ở bệnh viện, em phải đến đó ngay. Chuyện này chúng ta sẽ nói vào hôm khác được không?
- Được.
- Tạm biệt.
Đàm Lệ Linh cầm túi xách rồi vội vàng rời đi luôn. Từ Dịch Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, anh có thể thấy được vẻ lo lắng cũng như bất an của Đàm Lệ Linh. Từ Dịch Phàm nhìn Đàm Lệ Linh cho đến khi cô lên taxi rồi đi xa.
- Rốt cuộc là chúng ta cũng chẳng thu thập thêm được gì cả. Đúng như cậu nói, Đàm Lệ Linh cũng chỉ là một cô gái mất trí nhớ thôi, cũng chẳng biết được điều gì hơn cả. - Triệu Chí Dương vừa uống cafe vừa thở dài nói.
- Châu Kiến Thành bị tai nạn và đang ở trong bệnh viện. Muốn hỏi anh ta vài điều e rằng không thể rồi.
Triệu Chí Dương nhún vai, nhìn Từ Dịch Phàm:
- Đến thành phố T này cũng thật vô ích.
- Câu trả lời vẫn chỉ là số 0!
Từ Dịch Phàm trả lời một cách nhạt nhòa, trong lòng anh lúc này tràn đầy sự thất vọng.
@by txiuqw4