Từ Dịch Phàm ngẩng đầu lên nhìn Triệu Chí Dương, những lời nói này của anh ta khiến Từ Dịch Phàm không thể im lặng được nữa. Còn gương mặt Triệu Chí Dương bỗng trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, anh ta hỏi:
- Cậu có tận mắt chứng kiến Lộ Phi bị hỏa táng không?
Từ Dịch Phàm nhớ lại chuyện của 3 năm trước. Anh cùng với gia đình và Trương Uyển Tâm đưa quan tài của Phùng Lộ Phi đến ngoại ô thành phố A để hỏa táng. Những người tham gia hỏa táng Phùng Lộ Phi nói rằng Từ Dịch Phàm cùng những người khác không thể vào trong được.
Bọn họ nói, thời gian hỏa táng sẽ chỉ mất 1 giờ, bảo mọi người cứ ngồi ngoài chờ, bọn họ nhất định sẽ làm cẩn thận. Sau đó thì bọn họ đưa quan tài của Phùng Lộ Phi vào bên trong, Từ Dịch Phàm cùng mọi người ngồi ngoài vốn dĩ không thể thấy Phùng Lộ Phi trong lúc hỏa táng. Những người hỏa táng kia bảo sẽ chỉ mất 1 giờ, nhưng cuối cùng lại mất gần 2 giờ liền. Bọn họ mang bình đựng tro cốt của Phùng Lộ Phi đưa cho Từ Dịch Phàm. Trương Uyển Tâm hỏi lí do tại sao lại mất gần 2 giờ mới xong thì bọn họ nói rằng vì xảy ra một số chuyện trục trặc nhỏ nên mới lâu như vậy. Bọn họ xin lỗi và không có ai hỏi gì nữa. Từ Dịch Phàm mang bình đựng tro cốt của Phùng Lộ Phi rồi đi luôn.
- Lúc đó mình cùng mọi người chỉ ngồi bên ngoài đợi thôi chứ không được vào trong xem xét việc hỏa táng kia. Cuối cùng thì chờ bọn họ hỏa táng cô ấy mất đến gần 2 giờ liền.
- Cậu không nghĩ trong lúc đưa Lộ Phi đi hỏa táng đã xảy ra chuyện gì sao? Mình nghĩ lúc đó có vấn đề. Có thể đây chính là mấu chốt khiến mọi chuyện về sau càng trở nên rắc rối hơn. Cậu cố gắng nghĩ lại đi, xem trong khoảng thời gian ấy có chuyện gì đặc biệt hay kỳ lạ xảy ra hay không.
- Nhưng mà Lộ Phi...
- Đúng là tất cả mọi người đã thấy tận mắt Lộ Phi chết, chiếc máy báo ở đó cũng báo hiệu là cô ấy đã qua đời, cậu ôm cô ấy cũng cảm nhận được rằng cô ấy không còn thở, tim cũng không còn đập nữa. Nhưng người chết vẫn có thể sống lại đấy. Cậu có tin không? Mình không tin Đàm Lệ Linh chỉ là một người giống hệt Lộ Phi, giống đến cả đôi mắt như vậy. Chuyện này có ẩn tình, mình nghĩ cậu cũng nghi ngờ.
Từ Dịch Phàm nhắm mắt lại, anh chỉ thở dài.
- Sao không xét nghiệm ADN đi cho nhanh? Lộ Phi là Thiếu tiểu thư của Phùng gia, chỉ cần Chủ tịch Phùng hoặc anh chị em gì đó của cô ấy là cũng có thể xác định được rồi. Nếu bọn họ không muốn đi kiểm tra thì chẳng phải chúng ta vẫn còn Hạo Văn hay sao? Đưa Hạo Văn và Đàm Lệ Linh cùng đi xét nghiệm là biết ngay thôi.
- Có thể không?
Từ Dịch Phàm lúc này trở nên phân vân, bối rối và cũng thấy bất an hơn bao giờ hết.
- Sao lại không chứ, chỉ là xét nghiệm ADN thôi mà. Có gì lớn đâu mà sao cậu trông bất an thế?
- Đàm Lệ Linh chính là Lộ Phi? Nếu như chuyện đó là thật thì bọn người đó đưa cho mình bình tro cốt giả sao? Nhưng nếu Lộ Phi sống lại thì tại sao lại bị tai nạn rồi mất trí nhớ chứ, hơn nữa còn trở thành Đàm Lệ Linh? Mọi chuyện thật sự rất khó hiểu.
Điều này cũng chính là điều mà Triệu Chí Dương nghĩ mãi không ra. Phùng Lộ Phi còn sống và sau đó tỉnh lại, cô ấy tại sao lại không đi gặp Từ Dịch Phàm cơ chứ? Tại sao lại có thể bị tai nạn rồi sau đó mất trí nhớ và sống như vậy đến tận hôm nay?
- Chuyện này quả thật là ngày càng rắc rối hơn rồi. Nhưng trước hết chúng ta cần phải xác định thân phận của Đàm Lệ Linh đã. Còn những chuyện khác từ từ giải quyết.
- Châu Kiến Thành là người chắc chắn là có thể biết được điều gì đó. Đàm Lệ Linh nói anh ta gặp được cô ấy rồi đưa cô ấy đến bệnh viện điều trị.
- Ừ. Mình biết. Mình nghĩ cậu nên liên lạc với Đàm Lệ Linh, nói với cô ấy chúng ta cần xét nghiệm ADN. Xét nghiệm ADN là cách duy nhất mà chúng ta có thể làm lúc này.
Từ Dịch Phàm đứng dậy đi đến chỗ cửa sổ.
- Cậu nghĩ chúng ta cần nói gì để Lệ Linh có thể hợp tác mà đi xét nghiệm ADN đây? Đàm Lệ Linh mà biết cô ấy đi xét nghiệm cùng Hạo Văn thì sẽ thế nào? Chuyện này…
- Có gì khó chứ. Cậu cứ nói với Đàm Lệ Linh là chúng ta đã tìm được một người thân trong gia đình cô ấy, cần phải xét nghiệm ADN để kiểm tra cho chắc chắn mọi chuyện. Hiện tại Đàm Lệ Linh đang lo cho Châu Kiến Thành trong bệnh viện, giải quyết chuyện của tập đoàn Thiên Thành nên sẽ không có thời gian để thắc mắc và suy nghĩ đâu. Cậu thấy như thế có được không?
Từ Dịch Phàm im lặng một hồi lâu, cuối cùng anh cũng đến chỗ bàn làm việc, cầm điện thoại gọi cho Đàm Lệ Linh. Đợi mãi Đàm Lệ Linh mới trả lời:
- "Alo, Dịch Phàm à? Có chuyện gì không?" - Giọng nói của Đàm Lệ Linh có phần vội vã.
- Không có gì. Tôi gọi điện chỉ là muốn nói cho em biết là tôi có chút việc cần giải quyết nên đã cùng với Chí Dương quay trở về thành phố A rồi.
- "Vậy à?"
- Châu Tổng bị tai nạn, giờ thế nào rồi?
Từ Dịch Phàm không biết nên nói với Đàm Lệ Linh thế nào, chỉ có thể hỏi chuyện Châu Kiến Thành trước.
@by txiuqw4