sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Pháp sư - Bí mật của Nicholas Flamel bất tử - Chương 10 - 11

CHƯƠNG 10

Scathach cao chân, đè lòng bàn chân lên mặt ngồi của cái ghế và đẩy mạnh. Cái ghế gỗ trượt chéo trên sàn nhà và lao vút vào hai viên cảnh sát ngay lúc họ vừa đẩy cánh cửa ra. Họ đổ sầm xuống đất, radio bay khỏi tay của một người, dùi cui cũng văng khỏi tay người kia. Cái radio đang kêu quác quác trượt dài rồi dừng lại ngay chân Josh. Cậu chồm người đổ ly sô-cô-la nóng của cậu lên nó. Nó chết ngắc nín bặt, xì ra những tia lửa kêu xèo xèo.

Scathach nhảy lên. Không quay đầu lại, cô giơ tay chỉ vào Roux.

“Anh kia. Ở yên chỗ đó. Không được điện thoại cho cảnh sát, không được nghĩ đến chuyện đó.ook Antiqua">“

Trái tim đập như búa nện, Josh túm lấy Sophie và kéo cô ra khỏi bàn, đưa đến cuối cửa tiệm, lấy thân mình che cô khuất khỏi tầm mắt của tay cảnh sát đang ở ngay cửa.

Một trong hai người cảnh sát giơ súng lên. Chiếc nhị khúc của Scatty đánh vào báng súng bằng một lực mạnh đủ để bẻ cong thanh kim loại và làm thứ vũ khí đó quay tròn vuột khỏi tay người đàn ông.

Người cảnh sát thứ hai trườn mình, rút cái dùi cui dài màu đen ra. Vai phải của Scathach chìm xuống và chiếc nhị khúc đổi hướng trên không, khúc gỗ cứng dài ba tấc đánh vào cái dùi cui ngay trên phần cán ngắn. Cái dùi cui vỡ tan từng mảnh. Scathach búng nhẹ, chiếc nhị khúc trở lại và rơi vào bàn tay mở sẵn của cô.

“Tôi thực sự đang có tâm trạng xấu,”

cô nói bằng tiếng Pháp hoàn hảo.

“Tin tôi đi tôi muốn nói rằng thật ra ông không muốn đánh nhau với tôi đâu.”

“Scatty…”

Josh xuỵt báo động.

“Không phải bây giờ,”

Nữ Chiến binh chuyển sang tiếng Anh.

“Em không thấy tôi đang bận sao?”

“Phải rồi, thôi nào, chị sắp sửa còn bận hơn,”

Josh la lớn.

“Bận hơn nhiều đó. Nhìn ra ngoài kìa.”

Một đội cảnh sát ầm ĩ, mình mặc áo giáp đen, nón bảo hiểm có tấm chắn bảo vệ che kín mặt, trang bị dùi cui và súng trường tấn công, đang lao xuống phố, tiến thẳng đến tiệm café.

“RAID,”

người bán hàng trong tiệm thì thào kinh khiếp.>“Giống như SWAT vậy,”

(Special Weapons And Tactics: những đơn vị tinh nhuệ mưu lược trong lực lượng cảnh sát Mỹ, được huấn luyện nghiêm ngặt và trang bị đủ loại vũ khí cùng với quân trang bảo hộ) Scathach nói bằng tiếng Anh,

“chỉ là khó trị hơn.”

Giọng cô nghe có gì đó gần như mãn nguyện. Liếc xéo sang Roux, cô chuyển sang tiếng Pháp,

“Có cửa sau không?”

Anh chàng bán hàng sửng sốt đến bất động, dán mắt vào đội quân đang tiến gần, và mãi đến khi Scathach rút chiếc nhị khúc ra và cái đầu tròn rít gió vút ngang qua mặt anh ta mới có phản ứng, cơn gió nhẹ làm anh ta nhấp nháy.

“Có cửa sau không?”

cô hỏi gặng lần nữa, nhưng bằng tiếng Anh.

“Có, có, tất nhiên.”

“Vậy thì đưa bạn tôi ra.”

“Không…,”

Josh bắt đầu.

“Để em làm cái gì đó,”

Sophie nói, hơn một chục câu thần chú về gió lập lòe trong ý thức của cô.

“Em có thể giúp…”

“Không,”

Josh phản đối, và giơ tay chạm vào cô chị sinh đôi, đúng lúc đó mái tóc vàng kêu lắc rắc, lấp lánh bạc.

“Ra!”

Scatty hét, cứ như thể những nét bằng phẳng và góc cạnh trên khuôn mặt cô đều bất chợt biến đổi, xương gò má và cằm nhô lên, đôi mắt xanh biến thành mảnh thủy tinh phản chiếu. Trong chốc lát, có cái gì đó cổ xưa và nguyên sinh—và hoàn toàn xa lạ—trên gương mặt cô.

“Tôi có thể chăm sóc mấy người này.”

Cô bắt đầu quay tròn chiếc nhị khúc, tạo thành một cái khiên không thể xuyên thủng giữa cô và hai người cảnh sát. Một viên sĩ quan lượm cái ghế lên ném vụt vào cô, nhưng chiếc nhị khúc kịp biến nó thành gỗ vụn.

“Roux—đưa họ ra ngay!”

Scatty gầm lên.

“Đường này,”

anh chàng nhân viên sợ hãi nói bằng tiếng Mỹ—giọng Anh. Anh ta chen qua cặp sinh đôi và đưa họ xuống một hành lang hẹp lạnh lẽo dẫn vào một khoảng sân bốc mùi hôi thối chồng chất thành từng đống những vỏ hộp cao ngất, những đồ đạc dùng trong quán ăn bị hư gãy và cái sườn của một cây thông Noel bỏ phế đã lâu. Đằng sau họ vang lên âm thanh của gỗ bị vỡ ra.

Roux chỉ vào cánh cổng màu đỏ và tiếp tục nói tiếng Anh. Mặt anh ta trắng bệch như phấn.

“Cái đó dẫn ra ngõ hẻm. Quẹo trái là đường de Dunkerque; rẽ phải đưa xuống trạm tàu điện ngầm Gare du Nord.”

Sau lưng họ một tiếng đập dữ dội, tiếp theo là tiếng kính vỡ.

“Bạn của mấy em, cô ấy gặp phiền phức dữ dội rồi, anh ta rền rĩ tội nghiệp.

“Và RAID sẽ phá tan hoang cửa tiệm. Anh sẽ giải thích như thế nào với chủ đây?”

Lại một tiếng nổ khác ở trong kia. Một viên ngói trượt ra khỏi mái, rơi xuống sân bể vụn.

“Đi, đi ngay đi.”

Anh ta xoay ổ khóa và giật mạnh cho cánh cửa mở ra.

Sophie và Josh không để ý anh ta.

“Mình làm gì bây giờ?”

Josh hỏi cô chị gái sinh đôi.

“Đi hay ở lại?”

Sophie lắc đầu. Cô liếc nhìn Roux và hạ giọng thì thầm.

“Mình đâu có nơi nào để đi—mình không biết ai trong thành phố này trừ Scatty và Nicholas. Mình không có tiền mà cũng không có hộ chiếu.”

“Chúng ta có thể đến tòa đại sứ Mỹ.”

Josh quay sang Roux.

“Có tòa đại sứ Mỹ ở Paris không?”

“Có, đương nhiên, ở đại lộ Gabriel, bên cạnh khách sạn de Crillon.”

Anh thanh niên cạo trọc đầu co rúm người ngay lúc một quả đấm khổng lồ làm rung chuyển toàn bộ tòa nhà, không gian đầy những mảnh bụi. Kính ở cửa sổ cạnh họ nứt toạc từ trên xuống dưới và nhiều mảnh ngói rơi khỏi mái nhà, trút như mưa xuống sân.

“Và chúng ta sẽ nói gì với tòa đại “

Sophie hỏi dồn.

“Họ sẽ muốn biết tại sao chúng ta ở đây.”

“Bị bắt cóc?”

Josh đề nghị. Và rồi một ý nghĩ chợt đến và cậu cảm thấy buồn nôn.

“Và chúng ta sẽ nói gì với mẹ và bố? Làm sao chúng ta giải thích cho bố mẹ được?”

Bát đĩa bằng sành kêu leng keng rồi vỡ tan, và theo sau là một tiếng nổ giòn dữ dội.

Sophie nghểnh đầu qua một bên, vén tóc ra sau tai.

“Đó là cửa sổ chính.”

Cô bước lùi một bước về phía cánh cửa chính.

“Chị phải giúp chị ấy.”

Một búi mây mù cuộn khỏi ngón tay khi cô đưa nắm tay ra.

“Không!”

Josh vồ lấy tay cô, tĩnh điện nổ lốp bốp giữa hai đứa.

“Chị không thể dùng năng lượng của chị,”

cậu gấp rút thì thào.

“Chị đã kiệt sức rồi; nhớ Scatty nói gì không. Chị sẽ cháy thành ngọn lửa đó.”

“Chị ấy là bạn chúng ta—không thể bỏ mặc chị ấy được,”

Sophie nói ngay.

“Chị sẽ làm, bằng mọi cách.”

Ở trường, cậu em trai của cô là người lủi thủi và không bao giờ giỏi trong việc kết bạn hoặc chơi với bạn, trong khi cô lại có lòng trung thành mãnh liệt với bạn bgrave; mình, và cô đã bắt đầu nghĩ Scatty còn hơn một người bạn. Dù rất yêu quý em trai mình, cô luôn muốn có một người chị gái.

Josh nắm lấy hai vai Sophie và day mặt cô đối diện mình. Cậu đã cao hơn chị một cái đầu và phải cúi xuống mới nhìn được đôi mắt xanh phản chiếu ánh mắt cậu.

“Chị ấy không phải là bạn chúng ta, Sophie,”

giọng cậu trầm và nghiêm trọng.

“Chị ấy không bao giờ sẽ là bạn của chúng ta. Chị ấy là cái gì đó…hai ngàn rưỡi tuổi. Chị ấy đã công nhận với chúng ta rằng chị ấy là một con ma cà rồng. Chị có thấy mặt chí ấy biến đổi như thế nào lúc ở trong đó không: chị ấy không phải là người. Và…và em không chắc là chị ấy có đúng như tất cả những gì Flamel đã tô vẽ cho hay không. Riêng ông ấy thì em biết là không đúng!”

“Ý em là sao?”

Sophie hỏi gặng.

“Em đang cố nói cái gì vậy?”

Josh há miệng định trả lời, nhưng một loạt những cú đấm rầm rầm làm rung chuyển khắp tòa nhà. Rên rỉ vì sợ hãi, Roux phóng vào ngõ hẻm. Cặp sinh đôi phớt lờ anh ta.

“Ý em là sao?”

Sophie hỏi lại.

“Dee nói—”

“Dee!”

�Em nói chuyện với ông ấy ở Ojai. Khi chị ở trong cửa tiệm với Bà Phù thủy Endor.”

“Nhưng hắn là kẻ thù của chúng ta mà!”

“Chỉ vì Flamel nói vậy thôi,”

Josh nói nhanh.

“Sophie, Dee nói với em Flamel là tội phạm và Scathach cơ bản chỉ là một tay côn đồ được thuê. Ông ấy nói cô ta bị nguyền rủa vì tội lỗi của cô ta nên phải mặc lốt một cô bé tuổi teen cho đến hết đời.”

Cậu lắc đầu nhanh và vội vã tiếp, giọng cậu thấp và dữ dội.

“Chị, chúng ta hầu như không biết gì về mấy người này… Flamel, Perenelle và Scathach. Điều duy nhất mình biết chắc là họ đã làm cho chị khác đi—khác đi một cách đầy nguy hiểm. Họ đã đưa chúng ta đi hết nữa vòng trái đất, và nhìn xem bây giờ chúng ta đang ở đâu.”

Cả khi cậu đang nói, tòa nhà lắc lư, và rồi khoảng một chục viên ngói nữa lại trượt khỏi mái, rơi xuống sân tan tành, bắn lên những mảnh vỡ sắc nhọn như dao cạo bay quanh hai đứa trẻ. Josh kêu oái lên vì bị một mảnh ngói đâm vào cánh tay đau nhói.

“Chúng ta không thể tin họ được, Soph. Chúng ta không nên.”

“Josh, em không có khái niệm gì về năng lượng mà họ cho chị…”

Sophie nắm cánh tay cậu em trai, và không khí, đã bị ô nhiễm đầy những mùi hương hôi thối do thức ăn hư hỏng, lại đượm mùi vanilla, và rồi, một lát sau, là mùi hương cam khi luồng điện của Josh thoắt lóe sáng màng ánh kim.

“Ôi, Josh, ước gì chị có thể nói được với em. Chị biết mọi thứ Bà Phù thủy Endor biết…”

“Và nó làm chị phát ốm lên!”

Josh thét lên giận dữ.

“Và đừng quên, nếu chị cứ dùng năng lượng của chị một lần nữa, chị sẽ nổ tung đó, đúng theo nghĩa đen.”

Những luồng điện của cặp sinh đôi lóe lên màu vàng và bạc. Sophie siết hai mắt mình nhắm lại ngay lúc một dòng cảm tưởng, những ý nghĩ mơ hồ và những tư tưởng tùy tiện dội vào ý thức của cô. Đôi mắt xanh của cô nhấp nháy, hòa thành bạc ngay tức khắc, và cô chợt nhận ra rằng cô đang nếm trải ý nghĩ của cậu em mình. Cô giật mạnh tay ra khỏi cậu và những ý nghĩ, cảm xúc tức thì nhạt đi.

“Em ghen tị!”

cô thì thầm đầy kinh ngạc.

“Ghen tị với năng lượng của chị.”

Hai má Josh ửng đỏ, và Sophie nhìn thấy sự thật trong mắt cậu cả trước khi cậu nói dối.

“Em đâu có!”

Đột nhiên, một viên cảnh sát trang phục đen phóng qua cánh cửa xộc thẳng ra sân. Một đường nứt chạy dài xuống phía trước tấm chắn che mặt của anh ta, một chiếc giày bốt mất tiêu. Không chút ngừng nghỉ, anh ta khập khiễng băng ngang qua hai đứa nhỏ và chạy vào ngõ hẻm. Chúng có thể nghe thấy tiếng bem bép nhè nhẹ của bàn chân trần và tiếng nện mạnh của chiếc giày đế da đi xa đầ

Rồi Scathach đi như tản bộ ra sân. Cô quay tròn chiếc nhị khúc như Charlie Chaplin đang vung vẫy cây gậy. Không một cọng tóc xiên lệch hoặc một dấu tích gì trên người cô, đôi mắt màu xanh sáng lên và lanh lợi.

“Ồ, bây giờ tâm trạng tôi tốt hơn nhiều rồi,”

cô thông báo.

Cặp sinh đôi nhìn ngang qua cô hướng về hành lang. Không có gì và không một ai cử động trong vùng tối phía sau.

“Nhưng có đến mười tên…”

Sophie bắt đầu.

Scathach nhún vai.

“Mười hai, chính xác.”

“Được trang bị vũ khí…”

Josh nói. Cậu liếc xéo qua chị gái rồi liếc về lại Nữ Chiến binh. Cậu nuốt nước bọt một cách khó nhọc.

“Chị không …không giết họ, phải không?”

Đồ gỗ bị gãy và mọi thứ đổ sập trong cửa tiệm.

“Không, họ chỉ…đang ngủ.”

Scathach mỉm cười.

“Nhưng chị đã làm thế nào—”

Josh bắt đầu.

“Tôi là Nữ Chiến binh,”

Scatty nói đơn giản.

Sophie bắt gặp một hình dáng lờ mờ đang di chuyển, cô há miệng hacute;t lên ngay lúc hình dáng đó hiện ra khỏi hành lang và một bàn tay với những ngón dài đặt lên vai Scathach. Nữ Chiến binh không hề phản ứng.

“Tôi không thể để cô một mình được tới mười phút.”

Nicholas Flamel vừa nói vừa bước ra khỏi vùng tối. Ông hất đầu về cánh cổng mở.

“Chúng ta nên đi thì hơn,” ông vừa nói thêm vừa đẩy họ đi về phía ngõ hẻm.“Chú đã bỏ lỡ một trận đấu,” Josh bảo ông ta.

“Có đến mười tên…”

“Mười hai,” Scathach nhanh miệng chỉnh cậu.

“Tôi biết rồi,”

Nhà Giả kim nói với một nụ cười chế giễu, “chỉ mười hai, họ đã không gặp may.”

CHƯƠNG 11

Đã trốn thoát!”

Tiến sĩ John Dee gầm lên trong chiến điện thoại di động.

“Ông đã bao vây chúng rồi mà. Làm sao ông để chúng trốn thoát được?”

Ở phía bên kia Đại Tây Dương, Niccolo Machiavelli giữ bình tĩnh và kiềm chế, chỉ có hành động nghiến chặt quai hàm mới để lộ cơn giận của y.

“Ông được thông báo một cách xuất sắc ghê nhỉ.”

“Tôi có nguồn của tôi,”

Dee bốp chát, đôi môi mỏng dính của hắn cuốn lại thành một nụ cười đáng sợ. Hắn biết sẽ làm Machiavelli điên lên nếu biết rằng có một tên gián điệp nằm ngay trong phe cánh của mình.

“Ông đã cho chúng vào bẫy ở Ojai, tôi hiểu,”

Machiavelli dịu dàng tiếp tục,

“bao vây chúng bởi đội quân gồm những xác chết bị dựng dậy. Song chúng đã trốn thoát. Làm sao ông để chúng làm điều đó?”

Dee thoải mái ngồi thụt vào ghế da mềm bên trong chiếc limousine đang phóng nhanh. Khuôn mặt hắn chỉ được rọi sáng bằng màn hình của điện thoại, ánh sáng chiếu lên xương gò má của hắn và kẻ một đường viền quanh chòm râu nhọn hoắc trong thứ ánh sáng lạnh lẽo, đẩy đôi mắt hắn chìm trong bóng tối. Hắn không kể cho Machiavelli rằng hắn dùng thuật gọi hồn để dựng dậy đội quân xác chết gồm cả người lẫn thú dữ. Liệu có phải đây là cách tinh tế của tay người Ý để báo cho hắn biết rằng hắn có một tên gián điệp nằm ngay trong bè lũ mình?

“Ông đang ở đâu vậy?”

Machiavelli hỏi.

Dee liếc nhanh ra ngoài cửa sổ của chiếc limousine, cố đọc những bảng hiệu giao thông chớp lóe vụt qua.

“Đâu đó trên đường 101, về phía Los Angeles. Chiếc phản lực của tôi đã đầy nhiên liệu và sẵn sàng đi, chúng tôi được phép cất cánh ngay khi tôi đến đó.’

“Tôi dự kiến sẽ bắt được bọn chúng trước khi ông đáp xuống Paris,”

Machiavelli nói. Đường dây nổ lốp bốp dữ dội, và hắn ngừng một chút trước khi nói thêm,

“tôi tin là chúng sẽ cố liên lạc với Saint-Germain.”

Dee ngồi thẳng dựng lên.

“Comte de Saint-Germain? Ông ấy trở lại Paris rồi à? Tôi nghe nói ông ấy đã chết ở Ấn Độ đang khi tìm kiếm thành phố Ophir bị mất tích.”

“Hiển nhiên là không. Ông ta có căn hộ gần Champs-Elysees và hai ngôi nhà ở ngoại ô, theo như chúng tôi biết. Toàn bộ đang được giám sát kỹ. Nếu Flamel liên lạc với ông ấy, chúng tôi sẽ biết ngay.”

“Lần này đừng để chúng thoát,”

Dee gầm gừ.

“Các chủ nhân của chúng ta sẽ không hài lòng đâu.”

Hắn bật tay đóng điện thoại trước khi Machiavelli kịp trả lời. Rồi hắn cười nhanh, hàm răng sáng lóa. Tấm lưới đang khép lại chặt dần, chặt dần.

“Người gì mà quá trẻ con,”

Machiavelli lẩm bẩm bằng tiếng Ý.

“Luôn phải là người nói lời cuối cùng.”

Đứng trong đống đổ nát của tiệm café, hắn cẩn thận đóng điện thoại và nhìn khắp cảnh hoang tàn. Cứ như thể một cơn lốc xoáy vừa quét ngang tiệm café. Mọi thứ đồ đạc đều bị bễ gãy, cửa sổ vỡ tan, thậm chí còn c những mảnh nhỏ ghim tuốt trên trần nhà. Các thứ bột cặn còn lại trong tách và nước sốt trộn lẫn với những hạt café đổ tung tóe, quyện với xác trà vung vãi và bột bánh nát vụn tất cả nằm đầy trên sàn. Machiavelli cúi nhặt một cái nĩa bị cong vẹo thành một hình chữ S hoàn hảo. Ném nó qua một bên, hắn nhón chân bước ngang qua những thứ bể vụn. Scathach đã một tay hạ hết mười hai nhân viên RAID được huấn luyện kỹ lưỡng và trang bị đủ loại vũ khí. Hắn đã hi vọng hão huyền rằng có thể mụ ta sẽ mất bớt đi một tí kỹ năng nghệ thuật quân sự trong nhiều năm kể từ khi hắn chạm trán với mụ lần gần đây nhất, nhưng dường như hi vọng của hắn đã tan thành mây khói. Bóng tối vẫn ra đòn chí tử như bao giờ. Việc tiến đến gần Flamel và bọn trẻ sẽ gặp khó khăn với Nữ Chiến binh như cảnh tượng vừa rồi. Trong cuộc đời đăng đẳng của mình, Niccolo đã đụng độ với ba ta ít nhất là năm bảy trận, và lần nào hắn cũng vừa đủ để sống sót. Lần gần đây nhất họ gặp nhau tại đống đổ nát Stalingrad băng giá trong mùa đông năm 1942. Nếu bên kia không được bà ta ủng hộ, lực lượng của hắn có lẽ đã chiếm được thành phố này rồi. Và hắn đã thề rằng hắn sẽ giết chết bà: có thể bây giờ là lúc hắn thực hiện lời hứa đó chăng.

Nhưng làm sao để giết một người không thể giết? Cái gì có thể chống cự được người chiến binh đã đào tạo nên tất cả những vị anh hùng vĩ đại nhất trong lịch sử, người đã chiến đấu trong mọi cuộc xung đột lớn và kiểu mẫu chiến đấu của người đó là trái tim của hầu hết mọi nghệ thuật quân sự?

Bước ra khỏi cửa tiệm đã tan tành, Machiavelli hít thở sâu, tấy sạch buồng phổi nhiễm đầy mùi đắng nghét, chua ccafe tung vãi và mùi sữa bị chua lòm lơ lửng trong không khí. Dagon kéo mở cánh cửa xe khi hắn đến gần, và tay người Ý nhìn thấy chính mình phản chiếu trên cặp kính tối thui của người tài xế. Hắn dừng lại một chút trước khi bước vào xe và liếc lên lực lượng cảnh sát đang đóng chốt trên đường phố, đội quân chống bạo loạn được trang bị vũ khí tận răng đang tụ họp thành từng nhóm nhỏ và những nhân viên mặc thường phục ém trong những chiếc xe không dấu hiệu. Sở mật vụ của Pháp là lực lượng do hắn chỉ huy, hắn có thể ra lệnh cho cảnh sát, và có quyền lực trên các đội quân kín gồm hàng trăm người đàn ông và phụ nữ sẽ làm theo mệnh lệnh của hắn mà không hỏi lấy một lời. Song hắn biết rằng không ai trong số họ có thể chống cự Nữ Chiến binh. Hắn đi đến một quyết định và nhìn Dagon trước khi chui vào xe.

“Tìm Disir.”

Dagon cứng người lại, biểu lộ một dấu hiệu cảm xúc hiếm hoi.

“Điều đó có khôn ngoan không?”

nó hỏi.

“Cần thiết.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx