sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Pháp sư - Bí mật của Nicholas Flamel bất tử - Chương 19 - 20

CHƯƠNG 19

Nicholas Flamel dừng một chút trên đường Beaubourg và chậm rãi quay người, đôi mắt xanh nhạt của ông quét khắp con phố. Ông nghĩ là ông bị ai đi theo, nhưng ông cần phải chắc chắn. Ông lấy xe lửa đi đến ga Saint-Michel Notre-Dame và băng qua sông Seine trên cầu Arcole, hướng về công trình kỳ quái làm bằng kín và thép mang tên Trung tâm Pompidou. Còn nhiều thời gian, ông thường hay ngừng lại, lao từ bên này sang bên kia đường, dừng một chút ở quầy bán báo để mua tờ báo sáng, ngừng lại để uống ly cà phê hạng bét trong một cái ly giấy, ông kiểm tra bất cứ ai chú ý đến cử động của ông. Nhưng theo những gì ông có thể nhận thấy, thì không có ai đi theo ông cả.

Paris đã thay đổi kể từ lần cuối cùng khi ông còn ở thành phố này, và dù bây giờ ông gọi San Francisco là mái ấm, thì nơi đây vẫn là thành phố nơi ông sinh ra và vẫn luôn là thành phố của ông. Chỉ mới một hai tuần trước, Josh đang tải Google Earth và máy tính ở văn phòng sau của tiệm sách và chỉ cho ông cách sử dụng nó. Nicholas đã mất hàng giờ để nhìn xuống những con phố ông đã từng có lần đi qua, tìm những tòa nhà ông từng biết hồi còn trẻ, cả việc khám phá ra vị trí của nhà thờ Holy Innocents, được cho là nơi chọn cất ông.

Ông đã đặc biệt quan tâm đến một con phố. Ông tìm nó trên chương trình bản đồ và gần như đã rảo bước xuống đó, không bao giờ nhận ra rằng chẳng bao lâu ông sẽ làm như vậy trong thực tế.

Nicholas Flamel rất trái ra khỏi đường Beaubourg đi vào đường de Montmorency—và ngừng lại bất thình lình như thể ông va vào một bức tường vô hình.

Ông kéo một hơi thở sâu và nghe nó run lên, ý thức rằng trái tim ông đang nện thùi thụi. Một thứ cảm xúc cực mạnh. Con phố quá hẹp đến nỗi mặt trời không thể tới được, nên luôn để nó trong bóng tối. Nó được kẻ hai bên bằng những tòa nhà cao, hầu hết là màu trắng và kem, nhiều nhà treo cái giỏ trên tường, hoa và cây xanh mọc tràn ra bên ngoài. Những cây sào bằng kim loại màu đen có hình tròn được chen vào lề đường cả hai bên con phố để không cho xe hơi đậu.

Nicholas chầm chậm đi bộ xuống phố, nhìn thấy nó như trước đây đã từng nhìn thấy. Ông nhớ lại.

Hơn sáu trăm năm trước, ông và Perenelle đã từng sống trên con phố này. Những hình ảnh Paris thời trung cổ lung linh trong mắt ông, một tình trạng bừa bộn những căn nhà làm bằng gỗ và đá lung tung không hài hòa; những con hẻm nhỏ xíu quanh co chật hẹp; những chiếc cầu mục nát; những tòa nhà và con phố nằm trong danh sách sắp sụp đổ chỉ khá hơn những cái cống rãnh trống hoác một chút. Tiếng ồn, tiếng ồn liên miên không chịu nổi, và chướng khí hôi thối lơ lửng khắp thành phố—một hỗn hợp con người không tắm rửa mang đầy bệnh tật và những con thú bẩn thỉu—là những thứ không bao giờ ông qu

Ở cuối con đường de Montmorency, ông thấy một tòa nhà mà ông đang tìm kiếm.

Nó chẳng thay đổi mấy. Đá trước đây thường có màu kem, nay đã cổ xưa, sứt nẻ và giải dầu nắng gió, vấy đen bồ hóng. Ba chiếc cửa sổ bằng gỗ và các cửa đi đều mới, nhưng bản thân nó là một tòa nhà cũ nhất ở Paris. Ngay phía trên cánh cửa giữa là một con số kim loại màu xanh lơ—51—và bên trên nữa là một tám biển bằng đá trông rất quen thuộc thông báo đây từng là NGÔI NHÀ CỦA NICHOLAS FLAMEL VÀ PERENELLE, PHU NHÂN ÔNG bằng tiếng Pháp. Một tấm biển màu đỏ hình cái khiên thông báo rằng đây là NHÀ HÀNG NICHOLAS FLAMEL. Bây giờ nó là tiệm ăn.

Đã có một thời là nhà ông.

Bước lên cửa sổ, ông giả vờ đọc thực đơn để nhìn vào bên trong. Nội thất hoàn toàn được tu sửa lại, tất nhiên, có lẽ vô số lần, những thanh xà sẫm màu bắc ngang qua trần màu trắng xem ra đúng là những thanh xà ông rất thường nhìn lên hơn sáu trăm năm trước.

Ông và Perenelle đã từng hạnh phúc ở đây, ông nhận thức rõ.

Và an toàn.

Cuộc sống của họ hồi ấy đơn giản hơn nhiều; họ không biết về Elder và Elder Đen tối gì cả; họ không biết gì về cuốn Codex, hay về những người bất tử canh giữ và chiến đấu vì nó.

Và cả ông lẫn Perenelle vẫn hoàn toàn là con người.

Những phiến đá cổ xưa của ngôi nhà đã khắc sâu những hình ảnh hài hòa, những kí hiệu và chữ cái mà ông biết đã làm lúng túng và kích thích trí tò mò của đọc giả qua mọi thời. Hầu hết chúng đều vô nghĩa, một số ít hơn là những biển hiệu của các cửa tiệm vào thời họ, nhưng có một hay hai cái lại có ý nghĩa đặc biệt. Nhanh chóng liếc trái liếc phải và lần theo đường viền của chữ N, được khắc vào phiến đá phía tay trái của cửa sổ giữa. Luồng năng lượng màu xanh lục cuộn quanh con chữ. Rồi ông lần theo chữ F được trang trí công phu trên mặt đối dện cửa sổ, để lại một đường viền quanh con chữ tỏa sáng lờ mờ trong không trung. Nắm khung cửa sổ bằng tay trái, ông hít người lên gờ cửa và giơ tay phải lên đầu, mấy ngón tay ông dò tìm hình dạng của các con chữ trong phiến đá cổ. Cho phép dòng chữ nhỏ nhất trong luồng điện của ông chảy qua ngón tay, ông ấn vào một chuỗi kí tự…. và phiến đá dưới da thịt ông hóa ra ấm và mềm. Ông đẩy… và những ngón tay ông chìm vào trong đá. Chúng bao quanh vật mà ông đã cất giấu trong khối đá granite cứng hồi thế kỉ mười lăm. Kéo nó long ra, ông bước ra khỏi gờ cửa sổ và thả mình nhẹ xuống đất, bọc thật nhanh tờ Le Monde của ông quanh vật đó. Rồi ông quay người hướng xuống con phố, ngay cả ánh mắt liếc ra sau cũng không.

Trước khi bước ra đường Beaubourg, Nicholas rẽ qua tay trái. Nằm ngay giữa lòng bàn tay ông là dấu hằn của một con bướm đen hoàn hảo Saint—Germain đã ấn vào da ông.

“Nó sẽ đưa thầy trở lại với con,”

anh ta đã nói vậy.

Nicholas Flamel chạm ngón trỏ vào hình xăm.

“Hãy đưa tôi trở lại với Saint-Germain,”

ông lẩm bẩm.

“Hãy mang tôi đến với anh ta.”

Hình xăm run rẩy trên tay ông, mấy cái cánh khẽ lay động. Rồi thình lình nó bong ra khỏi da thịt ông và lơ lửng vỗ cánh vỗ cánh trước mặt ông. Một lúc sau, nó nhảy múa và uốn lượn xuống phố.

“Thông minh,”

Nicholas nói khẽ, “rất thông minh.”

Và ông bắt đầu đi lên đường theo sau nó.

CHƯƠNG 20

Perenelle Flamel bước khỏi xà lim của nhà tù.

Cánh cửa không bao giờ khóa. Không cần thiết: không có gì bước qua con nhân sư. Nhưng bây giờ con nhân sư đã đi rồi. Perenelle hít thở sâu; mùi chua của sinh vật, một sự phối hợp của mùi mốc meo của rắn, sư tử và chim, đã giảm bớt, nhường chỗ cho mùi thường lệ của Alcatraz—muối và kim loại gỉ, rong biển và đá bể—thay thế vào. Bà quay sang trái, nhanh chóng đi xuống một hành lang dài hai hàng xà lim dọc theo hai bên. Bà đang ở trên đảo Đá; nhưng không biết chính xác bà đang ở đâu trong cái khu phức tạp khổng lồ đổ nát này. Dù bà và Nicholas đã sống ở San Francisco nhiều năm nhưng bà không bao giờ bị cám dỗ muốn đến tham quan hòn đảo ma ám này. Tất cả những gì bà biết là bà đang ở sâu dưới bề mặt trái đất. Chỉ có ánh sáng đến từ bóng đèn công suất rải rác không theo quy luật được gắn vào phía sau những phòng giam có chấn song kim loại. Đôi môi Perenelle vặn vẹo một nụ cười nhăn nhó; ánh sáng không ủng hộ lợi ích của bà. Con nhân sư sợ bóng tối; sinh vật này đến từ một thời điểm và một nơi nào đó thực sự có những con quỷ bóng tối.

Con nhân sư đã bị hồn ma Juan Manuel de Ayala dụ đi mất. Nó bỏ đi để tìm kiếm những tiếng ồn ào bí ẩn, những thanh sắt lách cách và những cánh cửa rầm rầm thình lình vang khắp tòa nhà. Con nhân sư đi mỗi lúc một xa xà lim của bà, luồng điện của Perenelle được nạp lại. Bà chưa lấy lại được trọn lại sức mạnh—bà sẽ cần phải ngủ, và ăn nữa—nhưng ít ra bà cũng không còn bị canh giữ. Tất cả những gì bà phải làm là tránh xa lối đi của sinh vật này.

Một cánh cửa đánh rầm ở đâu đó phía trên đầu bà, và Perenelle cứng người lại khi những móng vuốt kêu lách cách lập cập. Bà đang mặc một cái áo đầm mùa hè không tay, và bình thường bà có thể điều hòa nhiệt độ của mình bằng cách điều chỉnh luồng điện, nhưng giờ bà còn rất ít năng lượng và bà chần chừ không biết có nên sử dụng nó bằng mọi cách không. Một trong những tài năng đặc biệt của con nhân sư là khả năng đánh hơi và ăn hết năng lượng pháp thuật.

Đôi giày dây đế bằng của Perenelle không gây ra tiếng động trên những phiến đá ẩm ướt khi bà đi xuống hành lang. Bà cảnh giác, nhưng không sợ. Perenelle Flamel đã sống hơn sáu trăm năm rồi, và trong khi Nicholas say mê thuật giả kim thì bà lại tập trung vào thuật phù thủy. Nghiên cứu của bà đã đưa bà đến một số nơi rất nguy hiểm và u tối, không chỉ trên trái đất này, mà còn có những nơi tiếp giáp với Vương quốc Bóng tối.

Ở nơi đó cách một khoảng xa, kính vỡ và rơi loảng xoảng không rõ phương hướng, nhưng âm thanh nghe rất xa. Perenelle mỉm cười: de Ayala đã làm cho con nhân sư bận rộn, và dù cho nó nhìn cật lực đến thế nào đi chăng nữa, nó sẽ không bao giờ thấy được ông ấy. Ngay cả một sinh vật mạnh mẽ như con nhân sư cũng không có quyền lực gì trên một hồn ma hay một con yêu tinh.

Perenelle biết rằng bà cần phải đi lên một mức cao hơn và bước vào ánh sáng mặt trời, nơi luồng điện của bà sẽ được nạp lại nhanh hơn. Một khi bà ở giữa trời, bà có thể sử dụng hàng tá câu thần chú, những phép phù thủy, những bùa chú đơn giản mà bà biết sẽ làm sự tồn tại của con nhân sư trở thành nỗi bất hạnh. Một pháp sư xứ Scythe người tuyên bố đã từng giúp xây kim tự tháp cho những người sống sót của Danu Talis rồi những người này lại đến đặt ở Ai Cập, đã dạy bà một câu thần chú rất hiệu nghiệm để làm tan chảy đá. Perenelle không ngần ngại sử dụng nó để mang toàn bộ tòa nhà này đỗ ập xuống con nhân sư. Có thể làm nó sống sót được—loài nhân sư hầu như không thể bị giết—nhưng chắc chắn nó sẽ bị làm chậm lại.

Perenelle phát hiện những bậc thang bằng kim loại đã bị hoen rỉ và lao về phía đó. Vừa định đặt chân lên bậc cuối cùng thì bà để ý thấy một sợi chỉ màu xám giăng ngang tấm kim loại. Perenelle cứng đơ người, chân giơ lên không…và rồi và chầm chậm và cẩn thận bước lùi lại. Cúi sát xuống, bà nhìn những bậc thang kim loại.

Từ góc này, bà có thể nhìn thấy những sợi tơ nhện đan chéo nhau và len lỏi khắp các bậc thang. Bất cứ ai bức lên những bậc thang kim loại này đều sẽ bị bắt. Bà quay lại, chăm chăm nhìn vào bóng tối mù mịt. Những cọng chỉ quá dày không thể do bất kì con nhện bình thường nào nhả ra và trên đó lấm tấm những giọt bạc lỏng. Perenelle biết hàng tá sinh vật có thể chăng tơ thành mạng, v bà không muốn gặp lại loài nào trong chúng, không gặp ở đây và bây giờ, khi bà đang quá cạn kiệt năng lượng.

Xoay người lại, bà bổ nhào xuống một hành lang dài và được thắp sáng bởi duy một bóng đèn ở mỗi đầu. Bây giờ bà biết bà tìm cái gì, bà có thể nhìn thấy những tấm mạng bạc ở khắp nơi, giăng ngang trần nhà, kéo ngang những bức tường và có những cái tổ khổng lồ đan trong gốc nhà, mọc lên trong những vùng tối sâu nhất. Sự hiện diện của những tấm mạng này có thể giải thích lý do tại sao bà không bắt gặp bọn kí sinh nào trong nhà tù này—không kiến, ruồi, muỗi hay chuột. Một khi những thứ ở trong mấy cái tổ này nở ra, tòa nhà sẽ lúc nhúc những con nhện…nếu thật sự đó là những loài giăng tơ. Qua nhiều thế kỉ, Perenelle đã chạm trán với các Elder kết giao với loài nhện, gồm Arachne và Bà chúa Nhện huyền bí và khinh khủng, nhưng theo chỗ bà biết, không ai trong số họ đứng trong hàng ngũ của Dee và các Elder Đen tối.

Perenelle vội vã đi qua một cánh cửa để ngỏ, một cái mạng nhện hoàn hảo đóng khung trong khe hở, vừa lúc bà bắt được lờ mờ mùi hôi thối chua gay gắt. Bà bước chậm, rồi dừng lại. Mùi này mới; không phải mùi của con nhân sư. Quay lại cánh cửa, bà đi sát vào tấm mạng mà không chạm vào nó và nhìn sát vào bên trong. Phải mất một lúc mắt bà mới quen với bóng tối và thêm một lúc nữa để nhận ra những gì bà đang nhìn thấy.

Vetala.

Trái tim Perenelle bắt đầu đập mạnh trong lồng ngực đến mỗi bà thực sự có thể cảm thấy da thịt mình rung rung. Treo ngược từ trên trần nhà xuống là hơn một chục sinh vật. Móng nửa giống chân người nửa giống vuốt chim cắm sâu trong đá mềm, còn những cái cánh dơi lông vũ phủ quanh thân người như bộ xương. Những cái đầu treo ngược rất đẹp, với bộ mặt của những chàng trai cô gái trẻ chưa đến tuổi thiếu niên.

Vetala.

Perenelle thầm thốt lên. Những con ma cà rồng từ tiểu lục địa Ấn Độ. Và không giống Scathach, bè lũ này uống máu và ăn thịt. Nhưng chúng làm gì ở đây, và quan trọng hơn, làm thế nào mà chúng đến được đây? Vetala luôn luôn gắn liền với một vùng hay bộ tộc: Perenelle chưa từng biết một con nào từng rời xa quê nhà của nó.

Nữ Phù thủy chầm chậm quay người để nhìn vào ô cửa để ngỏ khác xếp hàng dọc theo hành lang tối om. Còn cái gì khác nằm ẩn trong những xà lim bên dưới Alcatraz?

Dee đang trù tính những gì?

CHỦ NHẬT, ngày 3 tháng Sáu


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx