sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Pháp sư - Bí mật của Nicholas Flamel bất tử - Chương 49 - 50

CHƯƠNG 49

Đây có phải là Vương quốc Bóng tối không ạ?”

Sophie hỏi bằng một giọng thì thào đầy kinh hãi, hơi thở cô bé nghẹt lại trong cuống họng.

Cô đang đứng ngay ở lối vào một đường hầm dài thẳng tắp mà những bức tường được trang trí và kẻ viền bằng những thứ gì trông giống như xương người. Lẻ loi một bóng đèn công suất thấp ném thứ ánh sáng vàng chạch đùng đục vào khoảng không.

Joan siết cánh tay cô và cười nhẹ.

“Không. Chúng ta vẫn ở trong thế giới của chúng ta. Chào mừng đến với khu Hầm mộ của Paris.”

Đôi mắt Sophie lấp lóa ánh bạc ký ức của Bà Phù thủy chảy qua vùng ký ức của cô. Bà Phù thủy Endor biết rõ những hầm mộ này của Paris. Sophie đong đưa thân mình lắc qua lắc lại trên đế giày khi một chùm hình ảnh bất ngờ chấn chìm cô: những người đàn ông và đàn bà ăn mặc rách rưới tả tơi đang moi đá từ những cái hố khổng lồ trong lòng đất, bị giám sát bởi những người lính canh mặc đồng phục sĩ quan chỉ huy La Mã.

“Đây là những mỏ đá,”

cô thều thào.

“Rất lâu rồi,”

Nicholas nói.

“Và bây giờ đây là ngôi mộ của hàng triệu người dân Paris và một người khác nữa…”

“Thần Ngủ,”

Sophie nói, tiếng cô rạn vỡ. Đây là một Elder mà Bà Phù thủy vừa kinh tởm vừa thương hại.

Saint-Germain và Joan bang hoàng vì kiến thức của cô bé. Thậm chí Flamel cũng giật mình.

Sophie bắt đầu lạnh run lẩy bẩy. Cô quấn cánh tay quanh người, cố đ thẳng trước những ý tưởng đen tối đổ ập qua trí não mình. Thần Ngủ đã từng có lần là một Elder…

… Trên một chiến trường đang bốc cháy, cô nhìn thấy một chiến binh cô độc mặc áo giáp da và kim loại, cầm một thanh kiếm cao đến gần bằng ông, đang đánh bật những sinh vật văng thẳng ra khỏi Kỷ Jura.

… Ở cộng một thành phố cổ, chiến binh ấy mặc đồ da và kim loại một mình chống cự một bầy đàn đông đúc toàn những bọn người quái thú giống vượn trong khi một dọc những người lánh nạn nối đuôi nhau chạy thoát thân qua một cánh cổng khác.

… Trên những bậc thềm của một kim tự tháp cao ngút mắt, người chiến binh hiên ngang bảo vệ một người phụ nữ đơn độc và một đứa trẻ khỏ những sinh vật lai tạp giữa rắn và chim.

“Sophie…”

Cô bé rùng mình, bây giờ toàn thân cô lạnh như nước đá, răng va vào nhau lập cập. Những hình ảnh thay đổi; bộ áo giáp bằng da và kim loại sáng bóng đã thành bẩn thỉu, bùn dính khô cứng, vằn vện và lem luốc. Người chiến binh, cũng vậy, đã thay đổi rất nhiều.

="0">

… Người chiến binh phóng qua một ngôi làng nguyên sơ bị băng đá khóa chặt, ông gào rú lên như một con thú dữ, trong khi một bọn người mình phủ đầy lông lá tên thì chạy như bay cố thoát khỏi hắn, tên thì co rúm lại vì sợ hãi.

… Người chiến binh phi ngựa dẫn đầu một đạo quân hùng hậu pha trộn lai tạp giữa thú dữ và người cùng xông vào một thành phố khói lửa rực sáng gi một sa mạc hoang vắng.

… Người chiến binh đứng giữa một thư viện bao la đầy những sơ đồ, giấy da nén và những cuốn sách bằng kim loại, vải và vỏ cây. Thư viện đang cháy dữ dội đến nỗi những cuốn sách kim loại chảy lỏng ra. Quật mạnh thanh kiếm của mình xuống một loạt kệ, ông phẫn nộ quét thêm không biết bao nhiêu cuốn sách vào đống lửa.

“Sophie!”

Luồng điện của cô gái nhỏ lập lòe và nổ lốp bốp khi Nhà Giả kim nắm chặt vai cô và siết thật mạnh.

“Sophie!”

Giọng Flamel gầm lên đưa cô ra khỏi trạng thái hôn mê.

“Cháu nhìn thấy… cháu nhìn thấy…”

cô cất tiếng khàn khan. Cổ họng cảm thấy đau buốt, và cô đã cắn quá chặt bên trong má đến nỗi nghe thấy rõ ràng vị kim loại ghê tởm của máu trong miệng mình.

“Thậm chí chú còn không thể tưởng tượng nỗi những gì cháu đã nhìn thấy,”

ông nói bằng giọng rất dịu dàng.

“Nhưng chú nghĩ là chú biết cháu đã nhìn thấy ai…”

“Ai vậy?”

cô nói hổn hển và thở không ra hơi.

“Ai là người chiến binh mặc áo giáp bằng da và kim loại?”

Cô biết nếu cô suy nghĩ nhiều hơn nữa về người đó, ký ức của Bà Phù thủy trong cô sẽ bật ên ông, nhưng điều đó cũng sẽ lôi kéo cô về với thế giới bạo lực của người chiến binh, và cô không muốn như vậy.

“Một Elder, Mars Ultor.”

“Thần Chiến tranh,”

Joan Arc nói với giọng đầy cay đắng.

Không nhìn mà cũng không quay đầu lại, Sophie giơ tay trái và chỉ xuống hành lang hẹp.

“Nó đã đi xuống đó,”

cô nói một cách bình thản.

“Sao cô biết?”

Saint-Germain hỏi.

“Tôi có thể cảm thấy nó,”

cô gái nhỏ vừa nói vừa nhún vai. Cô chà xát cánh tay mình thật mạnh.

“Có gì như lạnh lẽo và nhớp nháp lính dính chạy bên dưới da tôi. Nó đến từ nơi đó.”

“Đường hầm này dẫn chúng ta vào tâm bí mật của hầm mộ,”

Saint-Germain nói,

“vào thành phố La Mã bị thất lạc Lutetia.”

Ông xoa hai bàn tay mạnh vào nhau, làm tung những tia lửa xuống sàn, và rồi bắt đầu xuống đường hầm, Joan theo sau. Sophie dợm bước đinh đi theo họ, chợt cô dừng lại và nhìn Nhà Giả kim.

“Có chuyện gì xảy ra với Mars? Khi cháu thấy ông ta lần đầu, cháu nghĩ ông ta là người bảo vệ loài người. Cái gì đã thay đổi ông ta?”

lắc đầu.

“Không ai biết được. Có lẽ câu trả lời nằm trong ký ức của Bà Phù thủy chăng?”

ông gợi ý.

“Chúng hẳn phải biết một người khác.”

Sophie lắc đầu.

“Đừng bắt cháu nghĩ về ông ta nữa…”

cô cất tiếng, nhưng quá trễ mất rồi. Ngay khi Nhà Giả kim đang hỏi, một chuỗi những hình ảnh khủng khiếp lóe ngang tâm trí Sophie. Cô nhìn thấy một người đàn ông cao ráo, đẹp trai đứng một mình trên đỉnh một kim tự tháp cao ngút đến chóng mặt có rất nhiều bậc cấp, hai cánh tay giơ lên trời. Khoác ngang vai ông là một chiếc áo choàng không tay bằng da nhiều màu sắc rất kỳ lạ. Trải ngút tầm mắt bên dưới kim tự tháp là một thành phố bằng đá rất to lớn, có rừng rậm bao quanh. Thành phố đang cử hành lễ kỷ niệm, đường phố rộng rãi giờ chật ních những đám đông người ăn vận toàn những quần áo màu sắc rực rỡ, và những chiếc áo choàng da cùng những khăn đội đầu đắt tiền và trang trí bằng đá quý. Chỉ có một thứ thiếu vắng màu sắc là một hàng những người đàn ông và đàn bà mặc đồ toàn màu trắng đang kéo nhau xuống trung tâm đường phố chính rộng rãi. Nhìn gần hơn nữa, cô nhận thấy rằng họ bị cột dính lại với nhau quanh cổ bằng dây thừng bện bằng da và dây leo. Những người canh gác cầm roi và giáo mác đuổi họ đi về phía kim tự tháp.

Sophie hít vào một hơi thở sâu khiến cô rùng mình và chớp mắt xua đi những hình ảnh đó.

“Bà biết ông ấy,”

cô nói lạnh lùng. Cô không nói với Nhà Giả kim rằng Bà Phù thủy Endor đã từng một thời yêu Mars… chuyện đó đã lâu lắm rồi, trước khi ông ta thay đổi, trước khi ông ta nổi tiếng với cái tên Mars Ultor. Kẻ Báo thù.

CHƯƠNG 50

“Xin chào, Mars, Thần Chiến tranh,”

Dee nói lớn.

Hoàn toàn chết lặng vì sợ hãi, Josh chăm chú nhìn vào cái đầu đội mũ sắt to vật vã đang chầm chậm quay sang nhìn Dee. Luồng điện của Pháp sư chợt bật tanh tách bừng sáng lên, một màu vàng kêu xèo xèo và sung hơi nước bao quanh hắn. Bên trong chiếc nón bảo hiểm của ông thần, ánh sáng đỏ quạch cũng bừng sáng. Cái đầu quay lại lần nữa phát ra âm thanh như tiếng đá nghiền, và đôi mắt đỏ thẫm chiếu sáng rực nhìn thẳng vào cậu con trai. Hai con ma thần rừng trắng toát, Phobos và Deimos, rón rén ra khỏi vùng tối tăm và núp mình sau bệ đá, nhìn Josh một cách chăm chú. Chỉ việc liếc nhìn chúng thôi cũng đã khiến những đợt sống hoảng hốt và kinh sợ chạy khắp mình mẩy cậu, và cậu có chắc chắn mình đã nhìn thấy một trong hai liếm môi bằng cái lưỡi màu chàm thâm tím cũ kỹ. Thận trọng nhìn đi chỗ khác, cậu hướng sự tập trung vào Elder cổ xưa.

“Cậu không được tỏ ra sợ hãi,”

Machiavelli đã nói,

“và không hoảng hốt.”

Nhưng nói luôn dễ hơn làm. Ngay trước mặt cậu, đủ gần để có thể chạm tay vào, là Elder, mà người La Mã tôn kính gọi là thần chiến tranh. Josh chưa bao giờ nghe đến tên Hekate hay Bà Phù thủy Endor, và bởi vì không biết gì về họ, nên không ảnh hưởng gì đến cậu. Elder này lại khác. Giờ cậu mới hiểu ý Dee muốn nói gì hắn nói đây là một Elder, vẫn được loài người hằng nhớ đến. Đây chính là Mars, chính là Elder mà người ta đã lấy tên ông để đặt cho một tháng dương lịch và một hành tinh.

Josh cố hít vào một hơi thở sâu và kiểm soát nhịp đập của trái tim mình, nhưng cậu lắc đầu mạnh đến nỗi cậu gần như không thở được. Cẳng chân cậu đông lại như thạch, và cậu cảm như thế mọi lúc, cậu có thể đổ sụp xuống đất bất cứ lúc nào. Mím chặt miệng, cậu tự buộc mình đưa không khí qua đường mũi, cố gắng nhớ những bài tập thở mà cậu đã học ở trong lớp học võ thuật. Cậu ôm lấy mình thật chặt. Cậu hẳn có thể làm điều này mà: trước đây cậu đã từng nhìn thấy những Elder; cậu đã đối diện với những người bất tử và thậm chí đã đánh nhau với một con quỷ thời nguyên sơ. Sao điều này khó đến như vậy?

Josh duỗi thẳng người, mở mắt và nhìn lên bức tượng Mars… chỉ khác một điều đây không phải là một bức tượng. Đây là một sinh vật sống. Một lớp vảy xám xịt dày cộm và cứng ngắc phủ trên da và trên áo quần ông. Chỉ một chút màu sắc có nơi ông thần này là trong đôi mắt, chiếc đỏ rừng rực đằng sau một tấm mạng che mặt đậy kín mít lên khuôn mặt ông.

“Mars vĩ đại, đã gần đến thời,”

Dee nói nhanh,

“thời các Elder trở lại thế giới của giống người.”

Hắn lấy hơi và đột ngột tuyên bố,

“Chúng tôi có cuốn Codex.”

cảm thấy tiếng sột soạt của tấm giấy da nén dưới áo thun mình. Chuyện gì xảy ra cho cậu nếu họ biết cậu đang giữ hai trang giấy bị mất? Liệu họ có còn Đánh thức cậu nữa không?

Vừa nghe đề cập đến cuốn Codex, đầu Elder thả về phía Dee, đôi mắt rọi lên sáng quắc, những cuộn khói đỏ trôi ra từ những kẻ hở của chiếc nón bảo hiểm.

“Lời tiên tri sắp được thực hiện,”

Dee tiếp tục nói nhanh.

“Chẳng bao lâu chúng ta sẽ được nghe Lời Hiệu triệu Cuối cùng. Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ giải phóng những Elder Thua trận và trả họ trở về đúng chỗ của họ như những người cai trị thế giới. Chẳng bao lâu chúng ta sẽ trả thế giới này về với cảnh thiên đường nơi có lần nó đã từng được như vậy.”

Bằng một âm thanh như đá nghiền, Mars ngoặt hai chân ra khỏi bệ tường và xoay người để ông có thể ngồi đối diện với cậu con trai. Josh để ý mỗi cử động của ông đều văng ra những vụn nhỏ xíu của cái gì trông như da đá đầy trên mặt đất.

Tiếng Dee cất cao lên gần như một tiếng la.

“Và lời tiên tri thứ nhất trong cuốn Codex đã xảy ra như dự định chúng tôi đã tìm thấy hai là một. Chúng tôi đã tìm thấy cặp sinh đôi huyền thoại.”

Hắn vẫy một tay về phía Josh.

“Giống người này sỡ hữu một luồng điện vàng ròng nguyên chất; còn luồng điện của cô chị sinh đôi của nó là bạc tinh khiết.”

Má nghiêng đầu nhìn Josh l rồi xòe thẳng bàn tay đeo găng ra. Vẫn con cách vai cậu con trai chưa đầy nửa thước thì luồng điện của cậu âm thầm tỏa ra quanh cậu, ánh lóe sáng rực chiếu sáng hết gian phòng, biến những bức tường bằng xương bóng loáng thành màu vàng ánh kim, khiến Phobos và Deimos lon ton chạy nấp trong những vùng tối sâu nhất đằng sau bệ tượng. Bầu không khí khô chợt đượm nồng hương cam.

Nheo mắt chắt bớt ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ chính da của mình, cảm thấy tóc trên đầu dựng đứng, tĩnh điện kêu lắc rắc, Josh nhìn những vảy cứng bắt đầu rơi ra từ những đầu ngón tay của Mars để lộ lớp thịt đen sạm, khỏe khoắn bên dưới. Luồng điện của ông thần lóe sáng, viền quanh bức tượng bằng một lớp sương mờ màu đỏ tím và nước da mạnh khỏe của ông bắt đầu bừng sáng một màu đỏ như đang giận dữ còn những tia lửa li ti cuộn khỏi luồng điện và dính vào da thịt ông lại nhanh chóng biến mất đi rồi một lớp vảy trắng xám như màu đá bao phủ lên nó. Josh cau mày, trông như thể luồng điện của ông thần đang cứng lại thành một lớp vỏ dày bao lấy ông, từ từ biến ông thần đá trở lại.

“Năng lượng của đứa con gái đã được Đánh thức,”

Dee nói tiếp, tiếng hắn vang vang trong gian phòng.

“Đứa con trai thì chưa. Nếu chúng ta muốn thành công, nếu chúng ta định đưa các Elder trở lại, năng lượng của đứa con trai này phải được Đánh thức. Mars Ultor, ông sẽ Đánh thức thằng bé chứ?”

Ông thần cắm thanh kiếm rộng bản rất cao của ông xuống đất, kiếm nhọn dễ dàng phập sâu vào mặt sàn bằng xương, vòng cả hai bàn tay cầm chuôi kiếm và chồm người ra trước để nhìn

Không tỏ ra sợ hãi và không hoảng hốt, Josh thẳng người và đứng rướn cao, rồi nhìn chằm chằm vào khe hẹp hình chữ nhật của cái mũ sắt bằng đá. Trong khoảng một tích tắc, cậu nghĩ cậu đã bắt gặp một ánh lóe từ đôi mắt xanh lơ nhạt sáng quắc trong vùng tối đó, trước khi chung hóa thành màu đỏ và lại rực sáng lên lần nữa. Luồng điện của Josh nhạt dần thành một lớp sáng mờ đục và hai vị thần rừng bò đến ngay lập tức, trèo lên bệ tượng ngó săm soi vào cậu con trai. Bây giờ sự đói khát hiện ra rành rành trong đôi mắt chúng.

“Cặp sinh đôi.”

Phải mất một lúc sau Josh mới nhận ra là Mars nói. Tiếng ông thần êm dịu một cách đáng ngạc nhiên và không thể tin được âm thanh lại mệt mỏi và buồn chán như vậy.

“Cặp sinh đôi ư?”

Sự nghi ngờ trong giọng nói của ông lộ rõ.

“D-dạ,”

Josh lắp bắp.

“Tôi có một người chị sinh đôi, Sophie.”

“Ta đã từng có hai đứa con trai sinh đôi… rất lâu rồi,”

Mars nói, giọng ông mất hút và xa xăm. Ánh sáng rực màu đỏ bên trong cái mũ sắt của ông nhạt dần và đôi mắt xanh lơ lại nhấp nháy.

“Những đứa con trai ngoan, những đứa con trai giỏi,”

ông nói thêm, và Josh không rõ là ông nói với ai.

“Ai lớn?”

ông hỏi.

“Ngưay đứa con gái kia?”

“Sophie,”

Josh nói, chợt cong môi cười nghĩ đến chị gái mình.

“Nhưng chỉ lớn hơn chỉ hai mươi tám giây.”

“Và người có yêu quý chị ngươi không?”

Mars hỏi.

Hơi ngạc nhiên, Josh nói,

“Có… đúng vậy, ý tôi là, có, tất nhiên tôi rất yêu quý chị gái mình. Chị ấy là chị sinh đôi của tôi mà.”

Mars gật đầu.

“Romulus, đứa con trai nhỏ của ta, cũng nói y như vậy. Nó thề với ta rằng nó rất yêu quý anh trai nó, Remus. Và rồi chính nó đã giết thằng anh.”

Gian phòng bằng xương rơi vào sự im lặng chết chóc.

Nhìn vào chiếc nón bảo hiểm, Josh nhìn thấy đôi mắt của Mars Ultor biến thành màu xanh lơ và ướt át, và cậu cảm thấy chính đôi mắt cậu cũng đầy những giọt nước mắt cảm thông. Rồi những giọt lệ của ông thần xì xì sôi lên khi đôi mắt ông một lần nữa lại lóe đỏ rực.

“Ta đã Đánh thức luồng điện của những đứa con trai ta, ban cho chúng quyền sử dụng năng lượng và khả năng vượt trên những năng lượng và khả năng của giống người. Tất cả những giác quan và cảm xúc của chúng đều được nâng cao… gồm cả những cảm xúc ghét sợ và yêu.”

Ông dừng lại một chút, và rồi nói thêm,

“Chúng gần nhau—rất thân thiết—cho tới khi ta Đánh thức các giác quan của chúng. Điều đó đã phá hủy chúng.”

Lại một khoảng dừng khác, lâu hơn.

“Có lẽ sẽ tốt hơn nếu ta không Đánh thức ngươi. Vì lợi ích của chính ngươi và của chị gái ngươi.”

Josh chớp mắt ngạc nhiên rồi ngoái nhìn Dee và Machiavelli đứng đằng sau. Tay người Ý dửng dung bình thản, nhưng Dee lại giống hệt Josh, cả hai đều sửng sờ. Mars từ chối Đánh thức cậu sao?

“Thần Mars,”

Pháp sư cất lời,

“thằng bé phải được Đánh thức…”

“Đó là lựa chọn của nó,”

Mars nói ôn tồn.

“Tôi yêu cầu—”

Ánh sáng bên trong chiếc mũ bảo hiểm của ông thần sáng rực.

“Ông yêu cầu cơ đấy!”

“Nhân danh chủ nhân của tôi, tất nhiên là vậy,”

Dee nói nhanh.

“Chủ nhân của tôi yêu cầu—”

“Chủ nhân của ông không thể yêu cầu gì nơi ta hết, Pháp sư ạ,”

Mars thì thào.

“Và nếu ông nói một lần nữa,”

ông ta thêm,

“ta sẽ thả những người bạn của ta trên ông.”

Phobos và Deimos bám lên vai Dee và nhìn săm soi vào Dee. Cả hai đều them thuồng đến nhỏ rãi.

“Đó là một cái chết khủng khiếp.”

Ông ta nhìn lại Josh.

“Đây là sự lựa chọn của ngươi và của một mình ngươi. Ta có thể Đánh thức năng lượng của ngươi. Ta có thể làm cho ngươi đầy sức mạnh. Đầy sức mạnh một cách nguy hiểm.”

Đôi mắt đỏ lóe lên sáng rực, ngay ở giữa tâm mắt rực cháy bỏng một ánh màu vàng.

“Đây có phải là những gì ngươi muốn?”

“Vâng,”

Josh nói không chút chần chừ.

“Nó có giá, mọi thứ đều có giá của nó.”

“Tôi sẽ trả,”

Josh nói ngay, mặc dù cậu không hình dung được cậu phải trả như thế nào.

Mars gật đầu, một cái đầu rất lớn, đá nứt vỡ và nghiền ken két.

“Một câu trả lời hay, một câu trả lời đúng đắn. Hỏi ta về giá là một sai lầm.”

Phobos và Deimos khúc khích, nếu Josh có thể coi những âm thanh đó là cười, cậu chợt biết rằng những người khác đã phải trả giá khi ra sức thương lượng với Thần Ngủ.

“Sẽ đến một lúc ta có dịp nhắc ngươi nhớ rằng ngươi mắc nợ ta.”

Ông thần nhìn qua đầu Josh.

“Ai sẽ làm người cố vấn cho thằng bé?”

“Tôi,”

Dee và Machiavelli đồng loạt nói.

Josh quay người nhìn hai người bất tử, ngạc nhiên vì câu trả lời của họ. Trong hai người này, cậu nghĩ cậu sẽ thích Machiavelli cố vấn hơn.

“Pháp sư, nó là của ông,”

Mars nói sau một lúc cân nhắc.

“Tôi có thể đọc được mục đích của ông và những động lực của ông khá rõ. Ông định dùng thằng nhỏ này để đưa các Elder trở lại; tôi không nghi ngờ gì chuyện đó. Nhưng ông…,”

ông ta nói thêm, đầu ông xoay nhìn Machiavelli.

“Tôi không thể đọc luồng điện của ông; tôi không biết ông muốn gì. Có lẽ vì ông chưa quyết định.”

Đá long ra và kêu cọt kẹt khi ông thần đứng dậy. Ông cao ít nhất phải đến hai mét mốt, cái đầu đội mũ bảo hiểm của ông gần đụng đến trần.

“Quỳ xuống,”

ông ta nói với Josh, nãy giờ đã gập gối sẵn rồi. Mars giật mạnh thanh kiếm khổng lồ của ông ra khỏi sàn và quay nó vun vút cho đến khi nó ở ngay trước mặt cậu con trai. Josh phải liếc mắt mới nhìn được lưỡi kiếm. Nó ở quá gần đến nỗi cậu có thể nhìn thấy những chỗ sứt mẻ và sẹo rỗ và có thể nhận ra những vết mờ nhất của hoa văn xoắn ốc xuống đến giữa thanh kiếm.

“Tên thị tộc của cậu và tên của cha mẹ cậu là gì?”

Miệng Josh quá khô khiến cậu gần như không thể nói được.

“Tên thị tộc? Ồ, tên họ là Newman. Cha tôi là Richard và mẹ tôi là Sara.”

Đột nhiên cậu nhớ Hekate cũng đã hỏi Sophie những câu hỏi y hệt vậy. Chỉ mới cách đây một hai ngày, song cậu cảm thấy như cả một đời.

Âm sắc trong tiếng nói của ông thần thay đổi, trở nên mạnh hơn, đủ lớn để Josh cảm thấy độ rung trong xương cậu.

“Josh, con trai của Richard và Sara trong thị tộc Newman, loài giống người, ta sẽ ban cho ngươi sự Đánh thức. Ngươi đã nhận thức rằng đây không phải là một món quà và có một giá phải trả. Nếu người không trả, ta sẽ hủy diệt ngươi và tất cả mọi thứ trong lòng ngươi tha thiết yêu thương.”

“Tôi sẽ trả,”

Josh nói bằng giọng nặng nề, mạch máu giật thình thịch trong đầu cậu, chất adrenalin chảy qua khắp thân mình.

“Ta biết ngươi sẽ trả.”

Thanh kiếm khổng lồ chuyển động, đầu mũi chạm vào vai phải của Josh, rồi qua bên trái trước khi quay lại bên phải. Một đường viền mờ nhạt nhất từ luồng điện của cậu nhấp nháy hiện ra quanh người. Những lọn khói vàng ánh kim bắt đầu cuộn khỏi mái tóc vàng hoe của cậu, và hương cam tỏa mạnh dần lên.

“Từ rày về sau ngươi sẽ nhìn thấy bằng sự sắc sảo…”

Đôi mắt xanh lơ của Josh biến thành hai đĩa vàng cứng rắn. Ngay lập tức, nước mắt tụ lại và chảy xuống gương mặt cậu. Chúng đỏ ửng và trên bề mặt là một lớp vàng hóa lỏng.

“Ngươi sẽ nghe bằng sự rõ ràng…”

Khói ngoằn ngoèo tỏa ra từ hai tai cậu.

“Ngươi sẽ nếm bằng sự tinh khiết…”

Josh mở miệng và ho khan. Một luồng sương mờ màu vàng nghệ xuất hiện, và những tia lửa li ti màu hổ phách nhảy múa giữa lưỡi và răng câu.

“Ngươi sẽ chạm bằng sự nhạy cảm…”

Cậu con trai đưa hai tay lên mặt. Chúng bừng sáng rực rỡ đến nỗi gần như trong suốt. Những tia lửa nhảy lên và uốn vặn giữa mỗi ngón, và những cái móng tay rất thường hay bị cắt cùn của cậu giờ như những tấm gương sáng lóa.

“Ngươi sẽ ngửi bằng sự mãnh liệt…”

Bây giờ cậu hầu như được bao phủ hoàn toàn trong làn khói vàng ánh. Nó chảy nhỏ giọt ra khỏi mũi cậu, trông cứ như thể đang thở ra lửa. lường điện của cậu dày ra, cứng lại quanh hai vai và ngang qua ngực, trở nên sáng chói và phản chiếu.

Thanh kiếm của ông thần lại chuyển động lần nữa, gõ nhè nhẹ lên vai cậu con trai.

“Thật vậy, luồng điện của ngươi là một trong những luồng điện mạnh nhất mà ta từng gặp,”

Mars điềm nhiên nói.

“Có một thứ khác ta có thể tặng cho ngươi— một món quà—và thứ này ta tặng không. Ngươi sẽ thấy nó rất hữu dụng trong những ngày tới.”

Xòe rộng bàn tay trái, ông đặt nó trên đỉnh đầu thằng bé. Ngay tức khắc luồng điện của Josh bật lên thành ánh sáng chói rực. Những dải lửa vàng uốn éo, những khối cầu lửa vàng vụt khỏi người cậu và nảy tưng quanh phòng. Luồng ánh sáng và sức nóng nổ tung đã chạm phải Phobos và Deimos, khiến chúng kêu ré lên và bò trườn ra phía sau bệ tượng đá, nhưng chỉ sau khi nước da xanh nhợt của chúng bị rộp đỏ ửng, còn đỉnh đầu tóc trắng như tuyết của chúng bị sạm đen và xoăn tít lại. Ánh sáng nổ tung đó làm Dee té khuỵu xuống, hai bàn tay đeo găng che kín mắt. Hắn lăn tròn, vùi mặt vào hai tay khi những quả cầu lửa nảy bật khỏi sàn và trần, bắn tung tóe lên tường, để lại những vết cháy sém trên lớp xương bóng loáng.

Chỉ mình Machiavelli là thoát được toàn bộ sức mạnh của vụ nổ ánh sáng. Hắn quay đi và hụp người lánh ra khỏi phòng vào những giây phút sau cùng trước khi Mars chạm vào thằng bé. Thu mình như một trái banh, hắn núp sâu trong những vùng bóng tối bến ngoài cánh cửa trong khi những dải sáng màu vàng đập vào tường bật ra và những trái banh năng lượng cứng ngắc rít ré  lao vào hành lang. Hắn chớp mắt dữ dội, cố xóa đi những dư ảnh vẽ vằn vện khô lại trên võng mạc hắn. Machiavelli đã được Đánh thức trước đây, nhưng chưa bao giờ là bất cứ thứ gì ấn tượng sâu sắc như lần này. Mars đã làm gì cho thằng bé, và món quà ông ta đã tặng cho nó là cái gì?

Rồi thì, qua cái nhìn mờ mờ, hắn nhìn thấy một hình thù mơ hồ lấp lóa ánh bạc hiện ra ở đầu bên kia hành lang.

Và mùi hương vanilla tràn ngập hầm mộ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx