sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ảo thuật gia - Chương 01 - 02 - 03 - 04

CHƯƠNG 01

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Những Anpu xuất hiện trước tiên. Đó là những chiến binh đầu chó cao lớn, đôi mắt đỏ sọc và răng sắc nhọn, khoác trên mình bộ giác đen sáng bóng như gương. Họ xộc ra từ một miệng hang nghi ngút khói và tỏa đi khắp Xibalba, một số chiếm vị trí ở miệng chín cổng dẫn vào những hang động rông lớn, số khác chui vào những Vương quốc bóng tối nguyên thủy để đảm bảo không có ai trong đó. Họ di chuyển không phát ra tiếng động, cũng như mọi khi. Họ giữ im lặng tới những giây phút cuối trước trận chiến, và khi đó tiếng hét của họ thật kinh khủng.

Ngay khi những Anpu hài lòng vì Xibalba không có ai thì cặp đôi xuất hiện.

Cũng giống như những anpu, họ mặc áo giáp làm bằng thủy tinh và sứ, nhưng trang phục của họ được trang trí hoa văn và có vẻ không thực dụng trong chiến trận. Loại phục trang đó xuất hiện lần cuối ở Ai Cập cổ đại.

Vài phút trước, cặp đôi này đã rời khỏi đã rời khỏi bản sao gần như hoàn hảo của Danu Talis tới hàng tá những vương quốc Bóng tối khác, một vài cực kỳ giống trái đất, số khác giống như hành tinh ngoài trái đất. Dù theo bản năng cả hai đều tò mò về những vương quốc họ đã đi qua, nhưng họ không nán lại lâu. Họ nhảy qua một mạng lưới phức tạp các cổng vòm sẽ dẫn họ tới một nơi được gọi là Ngã tư.

Họ còn quá ít thời gian.

Có chín cánh cổng mở tới Xibalba, mỗi cánh cổng không hơn một lỗi nhỏ khắc trong bức tường đá đen là bao. Để tránh những bong bóng nham thạch làm bắn những tảng đá nóng chảy vào đường đi của họ, họ đã mở rộng chiều rộng Vương quốc bóng tối từ cổng chín tới cổng ba, Cánh cổng của Nước Mắt. Thậm chí cả Anpu, những sinh vật không biết sợ hãi đều không dám bước tới hang động này. Những ký ức xa xưa đã khắc sâu trong DNA của chúng cho chúng biết chính nơi đó là nơi tổ tiên của chúng đã hầu như bị xóa sổ sau khi chúng cao chạy xa bay tới thế giới của loài người.

Khi cặp đôi tới gần miệng hang, những chữ cái tượng hình khắc thô sơ trên đá bắt đầu tỏa ra ánh sáng trắng yếu ớt. Nó ánh lên áo giáp của họ, soi rọi những đường nét trong hang, vẽ nên hình ảnh cặp đôi trong ánh đen trắng nhập nhòe, và từ xa – trông họ thật đẹp.

Không thèm liếc nhìn về phía sau, cả hai tiến tới miệng hang tối om...

.... và không đầy một giây sau, cả hai đã chuyển phục trang thành quần bò trắng và áo phông và xuất hiện cạnh một tảng đó tròn được biết tới như Điểm Số Không phía trước Nhà thờ Đức Bà, Pari nước Pháp. Người đàn ông nắm tay người phụ nữ và họ cùng nhau sải bước vượt qua những viên đá vỡ vụn và những bức tượng không còn nguyên vẹn vẫn nằm rải rác ở quảng trường nơi Sophie và Josh dùng Ma thuật cơ bản đánh bại những đầu thú bằng đá biết chuyển động của nhà thờ.

Và vì đây là Pari nên không ai để ý tới cặp đôi đeo kính râm trong đêm.

CHƯƠNG 02

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Ngọn lửa giận dữ liếm qua cả tòa nhà. Hàng tá còi báo động hú lên inh ỏi, không khí sặc mùi khói đen của cao su và nhựa cháy.

“Đi ra, đi ra, ngay!” Tiến sĩ John Dee dùng thanh gươm ngắn trong tay phải chém đứt thanh sắt nặng nề và cánh cửa gỗ, như thể chém giấy vậy. “Xuống tầng,” hắn ra lệnh.

Virginia Dare chui qua lối thoát hiểm không hề do dự, lửa đã làm cháy một chút mái tóc dài đen của cô.

“Đi theo tôi,” Dee ra lệnh cho Josh rồi cũng chui qua cánh cửa. Khói vàng bốc lên rõ ràng từ da thịt hắn, mùi trứng thối phả vào mặt Josh Newman khi cậu khẩn trương theo sau.

Josh cảm thấy ốm nhưng không phải chỉ vì cái mùi sulfur kinh khủng bốc ra từ Dee. Đầu cậu ong ong và rất nhiều những đốm sắc nhảy múa trước mắt cậu. Cậu chón mặt và vẫn còn run sau lần đụng độ với Archon xinh đẹp Coatlicue. Dù cậu đã cố nhưng cậu vẫn không hiểu nổi những sự kiện xảy ra trong mấy phút trước. Cậu chỉ mang máng biết làm sao cậu lại ở đây. Cậu nhớ đã lái xe đi trên đường thành phố...đường cao tốc...và vào thành phố. Nhưng cậu không biết cậu đi đâu. Những gì cậu biết là cậu cần tới một nơi nào đó.

Josh cố tập trung vào lý do khiến cậu tới tòa nhà đang bốc hỏa này, nhưng cậu càng tập trung nhiều, cậu càng thấy mọi việc khó hiểu hơn.

Rồi Sophie xuất hiện. Điều đầu tiên Josh thấy là sự thay đổi kinh khủng trên người chị sinh đôi. Khi Sophie bước vào văn phòng tiến sĩ vài phút trước, Josh hồi hộp...nhưng bối rối. Sau chị ấy lại ở đây? Sao chị ấy tìm ra cậu? Cậu biết nhà Flamel gửi chị tới. Nhưng không sao; chị sẽ về phe cậu và giúp cậu mang Coatlicue về. Đây là việc quan trọng nhất.

Nhưng hạnh phúc của cậu không kéo dài lâu. Nó nhanh chóng biến thành nỗi sợ, sự kinh tởm và thậm chí tức giận vì những hành động của chị. Sophie không tới giúp cậu, chị ấy...ờ, Josh không biết chị ấy muốn cái gì. Cậu quan sát và choáng váng, khi lớp khi của chị đông cứng thành một lớp áo giáp bạc xung quanh cơ thể, sau đó chị nhẫn tâm dùng roi quất lên người Archon xinh đẹp và không thể phòng vệ đó.

Tiếng kêu đau đớn quằn quại của Coatlicue thật đau lòng, và khi bà quay mặt về phía Josh và vươn tay ra, sự đau đớn và cảm giác bị phản bội ánh lên trong đôi mắt bà khiến Josh không chịu nổi. Cậu là người đã triệu tập bà ta từ thế giới bóng tối; cậu phải chịu trách nhiệm cho nỗi đau này. Nhưng cậu không thể giúp được.

Aoife chuồn ra sau lưng Coatlicue và giữ bà ta trong khi Sophie tiếp tục quất vào người bà. Sau đó Aoife lôi Archon bị thương về lại vương quốc bóng tối. Giây phút Coatlicue biến mất, Josh đã thấy mọt sự mất mát lo lớn. Cậu đã sắp, sắp làm được một điều vĩ đại. Nếu Coatlicue chịu quay về thế giới, bà sẽ... Josh nuốt một miệng khói mùi cao su và mắt ầng ậng nước. Cậu không biết chắc bà có thể làm gì.

Từ dưới cậu hai bậc thang, Dee quay lại nhìn cậu, đôi mắt xám mở to và trong hoang dại trong ánh sáng mờ mờ. “Đi gần vào,” hắn quát. Hắn hất hàm về phía căn phòng cháy. “Cậu thấy chưa? Họ làm điều họ luôn làm! Chết chóc và hủy diệt luôn đi theo nhà Flamel và đồng đảng của họ đó.”

Josh lại ho, cậu cố gắng hít chút không khí trong lành. Đây không phải lần đầu cậu nghe lời buộc tội như thế này. “Scathach cũng nói thế.”

“Sai lầm của Bóng tối là chọn nhầm phe.” Nụ cười của Dee trông thật xấu xí. “Cậu cũng suýt như thế.”

“chuyện gì xảy ra trên kia vậy?” Josh hỏi. “Mọi chuyện xảy ra nhanh quá, và Sophie...”

“Đây không phải lúc để giải thích.”

“Nói đi,” Josh giận dữ yêu cầu, và không khí đột nhiên tràn ngập mùi vỏ cam.

Dee dừng lại. Khí cậu cậu ta khiến đôi mắt sáng lên còn răng chuyển sang màu vàng. “Josh, cậu đã vuột mất khoảnh khắc làm biến đổi thế giới mãi mãi. Chúng ta suýt bắt đầu được quá trình biến trái đất thành thiên đường. Và cậu là phương tiện giúp chúng ta làm điều đó.” Khuôn mắt tiến sĩ chuyển thành một chiếc mặt nạ cau có. “Hôm nay nhà Flamel đã phá ta. Và cậu biết vì sao chứ? Vì họ - cũng như những kẻ khác – không muốn trái đất tốt hơn. Nhà Flamel thèm khát bóng tối, họ tồn tại bên lề xã hội, sống bí mật và trong dối trá. Họ mạnh lên nhờ nỗi đau và nhu cầu của những kẻ khác. Họ biết trong thế giới mới của ta sẽ không có bóng tối cho họ trốn vào, không có nỗi đau nào để họ lợi dụng. Họ không muốn ta – và những người như ta – thành công. Cậu đã giúp ta tới thành công hơn bao giờ hết.

Josh nhíu mày, cố hiểu những gì tiến sĩ nói. Liệu Dee có nói dối không? Cậu phải... mặc dù Josh không thể không có cảm giác rằng có sự thật trong lời người bất tử kia. Nhà Flamel có như thế không?

“Nói cho ta nghe,” Dee hỏi. “Cậu có thấy Coatlicue?”

Josh gật đầu. “Có.”

“Bà ấy đẹp chứ?”

“Vâng.” Cậu chớp mắt, nhớ lại. Bà ấy quá đẹp, không giống một ai cậu đã từng thấy.

“Ta cũng nhìn thấy hình dạng thật của bà ta,” Dee nhẹ nhàng nói. “Bà ta là một trong số những Archon, những sinh vật cổ xưa, có khi còn là sinh vật người hình tinh quyền năng nhất, từng sống trên trái đất từ thời Khai nguyên. Bà ta là một nhà khoa học sử dụng những công nghệ tối tân tới mức nó chẳng khác gì ma thuật. Bà ta có thể tạo ra những thứ khôi nguyên nhất.” Dee cẩn trọng nhìn Josh và từ từ nói tiếp. “Coatlicue có thể nhào nặn lại thế giới ngày nay, sửa chữa nó, khôi phuc nó. Nhưng cậu thấy Aoife làm gì bà ấy chưa?”

Josh khó khăn nuốt nước bọt. Cậu đã thấy Aoife chuồn ra sau và lôi bà về lại vương quốc bóng tối. Cậu gật đầu lần nữa.

“Cậu cũng thấy chị cậu làm gì chứ?”

“Có.”

“Sophie quất roi vào bà ấy – và đấy không phải roi thương. Ta cá đấy là dồ của Perenelle, bện lại từ tóc của Medusa. Nó chị cần chạm nhẹ vào ai cũng đủ khiến người đó đau đớn.” Dee vươn tay ra đặt lên vai cậu nhóc. Cậu cảm thấy hơi nóng dồn xuống hai tay. “Josh, giờ cậu mất Sophie rồi. Cô ấy bị nhà Flamel kiểm soát quá mạnh. Cô ấy là con rối của họ, nô lệ của họ. Họ sẽ lợi dụng cô ấy, như họ đã làm với bao nhiêu người khác trong quá khứ.”

Josh gật đầu lần thứ ba. Cậu biến trước họ còn có những cặp song sinh khác, và cũng biết rằng họ không sống sót được.

“Cậu có tin ta không, Josh Newman?” Dee đột nhiên hỏi.

Josh nhìn Pháp sư, mở miệng định nói, nhưng lại không nói gì.

“À,” Dee cười. “Câu trả lời hay đấy.”

“Tôi không nói gì.”

“Thi thoảng không trả lời là câu trả lời,” người bất tử nói. “Để ta nhắc lại câu hỏi: cậu có tin ta hơn nhà Flamel không?”

“Có,” Josh nói ngay. Cậu không nghi ngờ điều đó.

“Cậu muốn gì?”

“Cứu chị tôi.”

Dee gật đầu. “Tất nhiên rồi,” hắn nói, không thể giấu nổi sự khinh bỉ. “Cậu là con người mà.”

“Chị ấy bị phù phép, đúng không? Làm sao tôi giải bùa được?” Josh lại hỏi.

Tôi mắt Dee chuyển thành hai viên đá vàng. “Chỉ có một cách: giết ai đang kiểm soát cô ấy – có thể là Nicholas hoặc Perenelle Flamel. Hoặc cả hai.”

“Tôi không biết làm sao...”

“Ta có thể dạy cậu.” Dee hứa hẹn. “Và cậu chỉ cần tin ta.”

Cửa kính trong tòa nhà phát nổ thành những mảnh nhỏ, kêu lanh canh như tiếng nhạc, và rồi cánh cửa phía trên họ bật mở vì áp suất của hơi nóng và một cơn gió thổi ngược xuống cầu thang. Hàng loạt những tiếng nổ lớn làm rung chuyển tòa nhà, làm vỡ rơi xuống. Tay vin cầu thang bằng kim loại đột ngột nóng đến nỗi không thể sờ vào nổi.

“Hai người cà kê gì trên đó thế?” Virginia Dare hét lên từ tầng dưới. Khí xanh tỏa ra từ người cô nâng mái tóc đen của cô lên khiến nó như một cái áo choàng.

“Chỉ làm vài thí nghiệm giả kim ấy mà...” Dee bắt đầu.

Một tiếng nổ như sấm rền khiến cả ba người sụp xuống. Những mảnh vữa rơi từ trần nhà xuống và mùi nước thải xộc vào cầu thang.

“Và một hoặc hai thí nghiệm cũng hơi lớn,” hắn nói thêm.

“Chúng ta cần đi ra. Tòa nhà sắp sụp rồi đó,” Dare nói. Cô quay người lại và tiếp tục lao xuống cầu thang. Dee và Josh bám sát.

Josh hít một mơi thật sâu. “Có phải tôi ngửi thấy mùi bánh mỳ cháy không?” cậu ngạc nhiên hỏi.

Dare liếc nhìn Dee. “Em còn không muốn biết mùi đó phát ra từ đâu.”

“Em không muốn biết đâu,” tiến sĩ đồng tình.

Khi họ tới tâng cuối, Virginia lăng mình vào cánh cửa đôi để xông ra nhưng bị bật lại. Chúng bị khóa, một sợi xích dày khóa hai tay cầm lại.

“Tôi chắc chúng ta phải phá cái này mới hòng ra,” Dee lầm bầm.

Virginia Dare nói thứ ngôn ngữ gì đó đã không dùng ở Châu Mỹ hàng thế kỷ nay, rồi nhanh chóng chuyển qua tiếng Anh. “Hôm nay còn tệ hơn được nữa không cơ chứ?” cô càu nhàu.

Có một tiếng động nhỏ và một tiếng rít, sau đó bình phun nước gắn trên trần nhà hoạt động, phun nước lên cả ba người, khiến mọi nơi bốc mùi cay xè.

“Tôi đoán là cô,” cô nói. Cô đẩy ngón tay trỏ vào ngực Dee. “Anh giống nhà Flamel hơn anh dám thừa nhận đấy, Tiến sĩ: chết chóc và hủy diệt cũng theo đuôi anh đấy.”

“Anh không giống họ,” Dee nắm chặt lấy cái khóa. Khí vàng dập dờn quanh ngón tay hắn, rơi xuống sàn thành một dòng suối mỏng dài.

“Em nghĩ là anh không muốn dùng khí chứ?” Dare nhanh nhẩu nói.

“Anh nghĩ lúc này ai biết chúng ta ở đâu không quan trọng,” tiến sĩ nói, bẻ cái khóa làm đôi như thể nói làm bằng bìa cứng.

“GIờ ai cũng biết mấy người ở đâu,” Josh nói.

“Họ sẽ đuổi theo ta,” Dee đồng tình. Hắn đẩy cửa và đứng sang một bên đê người bất tử đồng hành và Josh ra ngoài trước. Rồi liếc nhìn lại ngọn lửa đang bừng bừng cháy kệ cho bình tưới nước đang hoạt động, hắn phóng ra ngoài cửa, về phía Josh và Dare, đang dừng lại trước ngưỡng cửa.

“Tôi nghĩ họ sắp tới đây rồi,” Josh lẩm bẩm.

CHƯƠNG 03

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

“Mars Ultor.”

Ông đã bị giam cầm quá lâu. Giờ đây ông không thể biết ông đang mơ hay chỉ đang nhớ lại những chuyện trong quá khứ. Những hình ảnh và suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu óc ông lúc này là của ông, hay những ký ức do thanh Clarent mang lại? Khi nhớ lại quá khứ, là ông đang nhớ lại thời quá khứ của ông, của thanh gươm, hay của thời kỳ những người từng cầm thanh gươm đó trước cả ông? Hay là của cả ba? Đâu là sự thật?

Và dù ông không chắc về nhiều thứ nhưng ông vẫn nhớ rõ một vài chuyện. Những ký ức về phần chính trong cuộc đời ông. Những ký ức làm nên ông.

Ông nhớ những người con trai của mình, Romulus và Remus. Những ký ức đó không bao giờ ông quên. Nhưng dù ông cố thế nào đi nữa, ông vẫn không nhớ nổi khuôn mặt vợ mình.

“Mars.”

Ông có thể nhớ từng chi tiết những trận chiến. Ông biết tên từng vị vua và người dân thường ông đã chiến đấu cùng, những anh hùng tử trận dưới lưỡi kiếm của ông và những kẻ hèn nhát đã bỏ chạy vì sợ ông. Ông nhớ những chuyến hải trình tìm kiếm, khi ông và Prometheus đã đi tới những vùng đất chưa ai biết tới và thậm chí còn tới những Vương quốc bóng tối mới được tạo dựng.

“Chúa tể Mars.”

Ông đã được chứng kiến những kỳ quan và những cảnh tượng hãi hùng. Ông đã từng chiến đấu chống lại những Elder và Archon, Những người cổ đại, thậm chí cả những chúa tể từng xuất hiện trên trái đất này. Thời xa xưa đó ông từng được thờ phụng như một vị anh hùng, một cứu tinh của loài người.

“Mars. Thức dậy.”

Ông không muốn thức giấc, vì thức giấc sẽ đến cùng với nỗi đau, nhưng còn hơn nỗi đau đó là nhận thức mình bị giam cầm, và đó sẽ còn mãi tới ngày tận thế. Và khi ông tỉnh dậy, sự trừng phạt của ông, nỗi đau của ông, sẽ gợi nhắc cho ông về thời khắc loài người sợ hãi và khinh ghét ông.

“Thức dậy.”

“Mars...Mars...Mars...”

Giọng nói – hay là nhiều giọng nói? – vang lên đều đặn, không ngừng nghỉ và quen thuộc.

“Thức dậy!”

Sâu trong lăng mộ trong lòng Paris, từ trong đống xương đang cùm giữ ông, Elder mở mắt. Đôi mắt đó có màu xanh lơ chỉ trong phút chốc đã chuyển thành màu đỏ như ngọn lửa. “Giờ thì sao?” ông quát, giọng vang vọng trong chiếc mũ trụ không bao giờ ông không đội.

Trước mặt ông có vẻ là hai con người. Họ cao và thanh mảnh, làn da màu đồng tương phản với áo phông trắng và quần bò trắng, giầy trắng. Người phụ nữ tóc cắt ngắn sát da đầu trong khi người đàn ông lại cạo trọc. Đôi mặt của cả hai ẩn sau lớp kính râm.

Họ cùng lúc tháo kính ra. Đôi mắt họ sáng và xanh, đồng tử đen bé xíu. Dù ông đang đau đớn do lớp khí cháy và cứng lại gây ra, ông cũng nhận ra họ. Họ không phải người: họ là Elder. “Isis?” ông hỏi bằng ngôn ngữ cổ xưa của Danu Talis.

“Lâu lắm mới gặp lại ông bạn,” người phụ nữ nói.

“Osiris?”

“Chúng tôi tìm ông lâu lắm rồi,” người đàn ông nói thêm. “Giờ chúng tôi đã tìm thấy ông.”

“Nhưng nhìn xem bà ấy đã làm gì ông này,” Isis nín thở, rõ ràng là đang đau khổ.

Phù thủy vùng Endor đã bẩy Mars vào trong nhà ngục này, bà tạo ra nó từ đầu lâu một sinh vật chưa từng có mặt trên trái đất. Nhưng đối với bà giam cầm ông thôi là chưa đủ: bà đã thêm vào một hình phạt cho người tù nhân. Phù thủy đã khiến khí của Mars cháy liên tục, rồi cứng lại trên làn da ông, giống như khi nham thạch ra khỏi nhân trái đất, để lại ông bị kẹt lại trong cũi bằng đầu lâu với nỗi đau thường trực này.

Mars Ultor cười và âm thanh nghe như thể tiếng rống từ đâu vọng lại. “Hàng thiên niên kỷ nay ta không gặp ai, vậy mà giờ ta lại nổi tiếng rồi.”

Isis và Osiris tách nhau ra và tiến tới hai phía của thứ trông bức tượng xám khổng lồ bị đóng băng vĩnh viên trong tư thế cố vươn lên. Nửa thân dưới của Mars, từ thắt lưng trở xuống, bị chìm sâu trong lòng đất – Dee đã biến chúng thành xương hóa lỏng rồi lại làm cứng nó lại, bẫy ông trong đó. Cánh tay trái duỗi thẳng ra của ông bị phủ một lớp ngà, còn trên lưng ông là hai hình hài hóa đá của hai sinh vật xấu xí Phobos và Deimos đang nhe nanh múa vuốt. Đằng sau vị Elder là một bệ đá hình chữ nhật. Ông đã yên nghỉ ở đó hàng ngàn năm nay. Nhưng giờ bệ đá đã vỡ làm đôi.

“Chúng tôi biết Dee đã ở đây,” Isis nói.

“Đúng. Hắn tìm được ta. Ta rất ngạc nhiên vì hắn nói cho các người biết ta ở đâu,” Mars nghiến răng nói. “Chúng ta đã đánh nhau. Chính hắn đã giam lỏng ta như thế này.”

“Dee không nói,” Osiris nói. Gã đang đứng đằng sau lưng Mars, xem xét những bức tượng thần rừng cả phút nay. “Hắn phản bội ông. Hắn phản bội tất cả chúng ta.”

Mars rít lên trong cơn đau. “Đáng ra ta không bao giờ nên tin hắn. Hắn yêu cầu ta Đánh thức thằng nhóc, Vàng.”

“Và rồi hắn dùng Vàng để gọi Coatlicue từ Vương quốc bóng tối,” Isis thì thầm.

Luồng khói màu đen đỏ xoắn vặn trong đôi mắt Mars Ultor. Cơn giận làm vỡ những mảnh bám trên cơ thể ông ra và những mảng cứng của luồng điện bị hóa cứng của ông rơi xuống. Không khí nồng nặc mùi thịt cháy. “Coatlicue: Lần cuối cùng bà ta tàn phá vương quốc này chính ta đã chiến đấu với mụ,” ông nói khó nhọc vì đau do luồng điện cháy. “Ta đã mất rất nhiều chiến hữu.”

Người phụ nữ mặc đồ trắng gật đầu. “Chúng ta đều mất rất nhiều bạn bè và người thân chỉ vì mụ ta. Không biết làm sao mà tiến sĩ lại tìm được nơi bà ta đang cư ngụ và chiêu gọi bà ta.”

“Nhưng vì sao?” Tiếng nói của Mars rền vang. “Giờ đâu có đủ Elder trên trái đất này để thỏa mãn khẩu vị của mụ ta chứ?”

Osiris gõ vào lưng Elder để thử độ cứng. “Chúng tôi tin rằng hắn muốn thả mụ ta vào trái đất. Chúng ta đã tuyên án Dee là utlaga vì hắn phạm quá nhiều sai lầm. Giờ hắn muốn phục thù, và hắn sẽ phá hủy toàn bộ các Vương quốc bóng tối và toàn bộ thế giới này. Hắn muốn tất cả chúng ta tiêu đời.”

Isis và Orisis đã đi được một vòng quanh vị Elder và giờ lại đứng đối diện với ông. “Nhưng vì chúng tôi theo mùi của hắn nên chúng tôi mới có thể theo dấu hắn mà tìm thấy... ông,” Isis nói.

“Thả tự do cho ta,” Mars cầu xin. “Hãy để ta tìm gã tiến sĩ đó.”

Cả hai lắc đầu quầy quậy. “Chúng tôi không thể.” Isis buồn bã nói. “Zephaniah dùng những phép thuật và bùa ngải của Archon và những chúa tể trên trái đất. Không nghi ngờ gì nữa Abraham đã dạy bà ta.”

“Thế vì sao các người ở đây?” Mars gầm lên. “Thế các ngươi từ đảo của các ngươi tới đây làm gì?”

Một bóng dáng xuất hiện ở trước cửa. “Tôi yêu cầu họ tới.”

Một bà lão mặc áo sơ mi xám và váy dài bước vào trong. Bà ta lùn và béo, còn mái tóc màu xanh nhạt được uốn xoăn. Cái kinh râm quá khổ che gần hết khuôn mặt bà, tay phải bà ta cầm một cây gậy trắng. Bà chống gậy bước tới chỗ vị Elder bị giam cầm, và dừng lại khi cây gậy trắng chạm vào bức tượng.

“Bà là ai?” Mars hỏi.

“Ông không nhận ra tôi?” Luồng điện màu nâu bay lên từ bà lão, không khí tràn ngập mùi gỗ cháy đắng đắng ngọt ngọt.

Mars hít một hơi thật sâu vì những ký ức lâu ngày ùa về. “Zephaniah!”

“Chồng tôi,” Phù thủy Endor nói rất nhỏ.

Màu mắt Mars cứ nhảy múa hết từ đỏ sang xanh rồi xanh sang đỏ, khói bay lên từ dưới mũ trụ. Làn da cứng như đá của ông vỡ vụn ra. Ông đang cố gắng vươn ra trước trước khi lớp da cứng mới hình thành. Vị Elder lồng lộn gầm lên cho tới khi cả hang đong đầy nỗi tức giận và sợ hãi của ông, mùi thịt cháy và xương bị nung nóng. Cuối cùng, tới khi kiệt sức, ông đứng đó nhìn người phụ nữ đã từng là vợ ông, người ông đã từng yêu hơn hết thảy mọi thứ, người đã giam cầm ông vĩnh viễn cùng nỗi khổ này. “Bà muốn gì, Zephaniah?” ông hỏi bằng giọng thì thầm nhưng đầy nỗi tức giận. “Bà tới đây để trêu ngươi tôi à?”

“Sao tôi phải làm thế với ông chứ,” người phụ nữ nói và móm mém cười. “Tôi tới đây để thả tự do cho ông. Tới lúc rồi: thế giới này lại cần một thầy phù thủy.”

CHƯƠNG 04

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Hai cảnh sát thành phố San Francisco dừng lại khi nhìn thấy một bộ ba kỳ lạ - một phụ nữ, theo sau là một cậu thiếu niên và sau cùng là một người đàn ông lớn tuổi hơn – chạy ra từ cửa hậu một tòa nhà đang cháy rụi.

“Còn ai nữa trong tòa nh...” một cảnh sát mở miệng nói thì nhìn thấy người đàn ông cầm theo một thanh đoản kiếm và một thanh nữa giắt ở thắt lưng. Khi người cảnh sát định cầm lấy khẩu súng ông thấy cậu thiếu niên cùng có hai thanh kiếm nữa hai bên hông. Kỳ lạ là, người phụ nữ tóc dài lại cầm một thứ giống một cây sáo dài.

“Đứng lại đó,” viên cảnh sát thứ hai ra lệnh. “ Hạ vũ khí xuống.” Cả hai viên cảnh sát giơ súng lên.

“May mắn là các ngài đã tới,” người đàn ông nhỏ thó tóc hoa râm đứng lên trước.

“Đứng nguyên đó.”

“Tôi là Tiến sĩ John Dee, chủ công ty này, Doanh nghiệp Enoch.”

“Đắt mấy thanh kiếm xuống đất, thưa ngài.”

“Tôi không nghĩ thế. Đây là mấy món đồ cổ vô giá trong bộ sưu tập cá nhân của tôi.” Pháp sư bước lên thêm một bước nữa.

“Đứng đấy! Tôi không biết ông,” một viên cảnh sát lên tiếng. “nhưng tôi biết tôi không muốn ai cầm kiếm tiến tới gần tôi. Đặt vũ khí xuống và trở về chỗ cũ. Nhanh,” anh nói thêm, khi nhìn thấy cuộn khói bay ra từ thanh máy cạnh cửa.

Hai viên cảnh sát chỉ nghe thấy những lời cuối là. “John, sao anh không làm theo những lời hai cảnh sát nói?” Cô ta vừa nói vừa lôi cây sáo đặt lên môi. Hai người đàn ông chỉ nghe thấy có một nốt nhạc trước khi họ ngã xuống, bất tỉnh nhân sự. “Và đừng phí thời gian nữa,” Virginia Dare cằn nhằn. Cô ta bước qua hai người cảnh sát, qua lỗ hổng đáng ra là cửa chính của tòa nhà dẫn ra phố. “Đi thôi.”

“Chúng ta sẽ lấy chiếc xe,” Dee bước ra đường Telegraph nhưng xựng lại, nhận ra rằng Josh vẫn đứng đó. Cậu nhóc đang đứng cạnh hai viên cảnh sát bất tỉnh. “Đi nào. Chúng ta không có thời gian!”

“Ông định bỏ họ lại đây à?” Josh hỏi, lỗ rõ sự thất vọng.

Dee nhìn Dare rồi nhìn Josh. Cả hai cùng gật đầu.

Josh lắc đầu. “Tôi không bỏ họ lại. Cả tòa này sẽ đổ sập lên người họ.”

“Chúng ta không có thời gian..” Dare dợm lời.

“Josh.” Luồn điện của hắn nổ tanh tách – cơn giận của hắn quá rõ ràng.

“Không.” Tay trái đặt lên hai bao da đựng gươm bên hông. Đột nhiên một mùi vỏ cam tràn ngập tầng trệt tòa nhà đổ nát và hai thanh kiến đá phản ứng nhẹ lại. Josh cảm thấy một luồng hơi ấm ở tay trái lên vai và dừng lại ở cổ. Những ngón tay cậu nắm chặt lại quanh thanh gươm cậu hay dùng : thanh Clarent, thanh kiếm cổ được biết đến với cái tên Thanh Gươm Hèn Nhát.

Những ký ức rõ ràng hơn...

Dee, trong trang phục của một thời kỳ khác, chạy trong một thành phố chạy rụi, cầm theo một đống sách.

Luân Đôn, 1666.

Tay Josh đặt lên thanh gươm bên phải. Một luồng khí lạnh lan vào trong da thịt cậu và đột nhiên cậu biết tên nó. Đây là thanh Durendal, thanh Gươm của Không khí, từng đi theo những kỵ sĩ giỏi nhất trên thế giới này.

NHững ký ức khác lại vươn tới với cậu...

Hai hiệp sĩ mặc áo giáp bạc và vàng sáng lóa đứng cạnh một chiến binh đã ngã xuống, bảo vệ anh khỏi lũ quái vật khát máu đang bao quanh họ trong ánh chiều tà.

Một cơn giận nhen nhóm trong bụng cậu. “Mang họ ra ngoài,” Josh ra lệnh. “Tôi sẽ không thể để họ chết ở đây.”

Trong một thoáng như thể tiến sĩ người Anh định thách thwucs cậu, nhưng rồi hắn gật đầu và nở một nụ cười, nhưng mắt hắn không cười. “Tất nhiên. Cậu đúng. Chúng ta không thể để họ lại, đúng không, Virginia?”

“Em có thể,” cô nói.

Dee nhìn cô chằm chằm. “À, anh thì không.” Hắn nhét hai thanh kiếm vào thắt lưng và đi trở lại tòa nhà. “Cậu có lương tâm, Josh ạ.” Hắn nói và đỡ một bên tay của viên cảnh sát. “Cẩn thận: ta đã thấy nhiều người tốt chết vì cái đó rồi.”

Josh dễ dàng đẩy viên cảnh sát thứ hai ra ngoài. “Bố tôi dạy tôi và Sophie rằng chúng tôi phải nghe theo tiếng nói của trái tim và làm theo lẽ phải.”

“Có vẻ ông ây là người tốt.” Dee nói nhỏ. Hắn hết hơi vì cố đẩy người cảnh sát ra ngoài đường. Họ đặt hai người trước xe tuần tra.

“Có thể một hôm nào đó ông sẽ gặp ông ấy,” Josh nói.

“Tôi không nghĩ thế.”

Virginia Dare đã trèo lên chiếc limo vẫn đang đậu trên đường. Nóc xe đầy bụi bẩn, kính vỡ. “Giờ chúng ta cần ra khỏi đây – ngay!”

Dee trườn vào ghế cạnh Dare, Josh rút hai thanh kiếm ở bên hông đặt xuống sàn xe phía trước ghế trước trước khi ngồi vào ghế tài xế. “Tới đâu?” cậu hỏi.

Virginia Dare nhoài người lên. “Cứ đi ra khỏi phố Đồi này trước đã.” Khi cô nói, một luồng khói xanh nhạt bốc lên từ nóc tòa nhà. Đột nhiên, cả ba luồng điện nhấp nhoáng – vàng, xanh nhạt và vàng cam. “Chúng ta cần ra khỏi thành phố này. Chuyện này sẽ đánh động toàn toàn bộ khu Bờ Đông Mỹ. Mọi thứ sẽ kéo tới đây.”

Không khí buổi sáng sống động với âm thanh còi báo động đang tới gần.

“Và tôi không nói tới cảnh sát,” cô thêm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx