sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nhà giả kim - Bí mật của Nicholas Flamel bất tử - Chương 01 - 02

Chương 1

OK - bồ hãy nói cho mình nghe đi: “Tại sao người ta lại muốn mặc áo bành tô ở San Francisco giữa mùa hè nóng nực này?” Sophie Newman vừa nói vừa ấn những ngón tay của mình vào cặp tai nghe không dây Bluetooth. Ở phía bên kia châu lục, cô bạn gái mê thời trang Elle của cô hỏi lại, “Đó là kiểu áo bành tô gì vậy?”

Chùi mạnh tay vào tấm vải tạp dề, Sophie bước ra từ đằng sau quầy tính tiền của quán cà phê vắng vẻ và đứng nhón chân bên cửa sổ, nơi cô nhìn thấy những người đàn ông nhô lên từ chiếc xe hơi đậu bên kia đường. “Những chiếc áo khoác len đen nặng nề dày cộp. Ngay cả găng tay của họ cũng toàn màu đen. Cả mấy cặp kính râm nữa.” Cô tì mặt mình vào tấm kính cửa. “Ngay cả trong thành phố này, thì chuyện này trông cũng thật kỳ quặc.”

“Có lẽ họ là những người làm dịch vụ lễ tang, há?” Elle phán đoán, giọng nói của cô nghe rè rè qua chiếc điện thoại cầm tay. Sophie có thể nghe thấy những âm thanh ồn ào và ảm đạm của nhạc rock làm nền cho giọng nói của Elle - có thể là ban nhạc Lacrimosa hay Amorphis. Elle vốn chưa bao giờ vượt qua thể loại Goth ưa thích của mình.

“Có thể bồ nói đúng”, Sophie nói với vẻ hoài nghi. Cô đã tán gẫu một lát với bạn mình trước khi hình ảnh chiếc xe hơi kỳ lạ làm cô vụt để ý. Đó là một chiếc xe dài bóng mượt, trông như xe trong phim cổ điển đen trắng. Khi chiếc xe lướt ngang qua cửa sổ, ánh mặt trời phản chiếu vào những ô cửa kính xe màu đen, rồi từ đó thoáng soi sáng phía bên trong quán cà phê với ánh sáng vàng lấp lánh và ấm áp làm cô chói mắt. Sophie vội chớp mắt để xua tan đi những đốm đen đang nhảy múa trước mắt mình và cô nhìn thấy chiếc xe chạy về phía cuối của ngọn đồi rồi chậm rãi quay lại. Không hề ra tín hiệu, chiếc xe đỗ xịch ngay trước cửa Tiệm Sách Nhỏ ngay phía bên kia đường.

“Có lẽ họ là mafia,” Elle phỏng đoán với vẻ hồi hộp. “Ba của mình biết một tay vốn là mafia. Nhưng ông ta chạy một chiếc Prius,” cô nói thêm.

“Chiếc này chắc chắn không phải là Prius rồi,” Sophie nói. Cô nhìn chiếc xe thêm lần nữa cùng với hai người đàn ông bó chặt mình trong những chiếc áo khoác, găng tay và mũ nặng nề đang đứng trên đường. Đôi mắt của họ giấu kín đằng sau những đôi kính đen to quá cỡ.

“Có thể họ bị lạnh,” Elle lại nói. “Dạo này ở San Francisco trời có lạnh không?”

Sophie Newman liếc nhìn lên đồng hồ và chiếc nhiệt kế treo trên tường ngay phía quầy tính tiền đằng sau cô. “Bây giờ ở đây là 2 giờ 50 phút... với nhiệt độ là tám mươi mốt,” cô nói. “Tin mình đi, họ không lạnh đâu. Họ có thể đến chết ngốt mất. Mà, đợi đã,” cô nói, đột ngột cắt ngang chính mình, “có một điều gì đó đang xảy ra.”

Cửa sau của chiếc xe hơi bật mở và một người đàn ông khác cao lớn hơn cả hai người đàn ông trước đó, bước ra khỏi xe một cách cứng nhắc khó nhọc. Khi ông ta đóng cửa xe, ánh mặt trời khẽ chiếu sáng khuôn mặt ông ta và Sophie lờ mờ nhìn thấy một làn da trắng xám xanh xao trông đầy vẻ bệnh hoạn. Cô điều chỉnh âm lượng của cặp tai nghe. “Nghe này. Bồ nên nhìn thấy cái gì vừa chui ra khỏi chiếc xe. Một người đàn ông to lớn với làn da xám ngoét. Xám xịt. Đó chính xác là những gì mình thấy, có lẽ họ có một loại da đặc thù nào đó.”

“Mình từng xem một bộ phim tài liệu trên kênh National Graphic nói về những người không thể đi ra ngoài dưới ánh sáng mặt trời...” Elle bắt đầu, nhưng Sophie không còn nghe bạn mình nói gì nữa.

Một người đàn ông thứ tư bước ra khỏi xe.

Ông ta là một người nhỏ bé, trông hoạt bát hơn nhiều so với ba chiến hữu. Ông mặc một bộ đồ lớn gọn gàng màu than chì trông hơi có vẻ lỗi thời nhưng Sophie có thể đoán chắc bộ đồ này được may đo cho riêng ông. Mái tóc xám ánh kim của ông được cột lại thành một chiếc đuôi ngựa ôm lấy khuôn mặt góc cạnh xương xẩu trong khi bộ râu hình tam giác màu đen điểm những sợi xám phủ lấy miệng và cằm ông. Ông rời khỏi chiếc xe và tiến tới dưới mái vòm kẻ sọc che phủ phía trên những kệ sách để phía ngoài cửa tiệm. Khi ông ta nhặt lên một cuốn sách bìa mềm màu sắc sặc sỡ và lật qua lật lại nó trên tay mình, Sophie để ý ông ta đeo một đôi găng tay màu xám. Một hột nút ngọc trai ở cổ tay áo sáng lóe lên dưới ánh mặt trời.

“Họ đang tiến vào bên trong tiệm sách,” Sophie nói vào chiếc điện thoại cầm tay của mình.

“Josh có đang làm việc ở đó không?” Elle vội hỏi ngay lập tức.

Sophie phớt lờ vẻ quan tâm đột ngột trong giọng nói của bạn mình. Chuyện cô bạn gái thân nhất đâm ra thích người em sinh đôi của cô nghe có vẻ lạ đời. “Nó đang làm ở trong đó, mình sẽ gọi điện cho nó coi có gì đang xảy ra, mình sẽ gọi lại cho bồ liền nha.” Cô tắt máy, gỡ cặp tai nghe ra và lơ đãng vuốt vuốt chiếc tai đang nóng của mình trong khi mắt vẫn quan sát một cách thích thú người đàn ông nhỏ thó. Có một điều gì đó về ông ta... một điều gì đó thật kỳ quặc. Có lẽ ông ta là một nhà thiết kế thời trang, cô nghĩ, hay là một nhà sản xuất phim, hay là một nhà văn: cô để ý thấy nhiều nhà văn rất thích ăn mặc kỳ dị khác thường. Cô sẽ để cho ông ta một vài phút để đi vào bên trong cửa tiệm, và rồi cô sẽ gọi cho đứa em sinh đôi của mình để yêu cầu cậu tường thuật về những gì đang xảy ra.

Sophie sắp sửa quay đi thì đột nhiên người đàn ông da xám ngoét xoay người lại và có vẻ như nhìn thẳng vào cô. Vì đang đứng dưới mái hiên tiệm sách, khuôn mặt ông ta mờ khuất trong bóng râm, và chỉ trong khoảnh khắc, đôi mắt của ông có vẻ như đang lấp lánh.

Sophie biết rằng - cô chỉ biết - rằng không có cách nào khiến người đàn ông nhỏ người xám ngoét có thể nhìn thấy cô: cô đứng phía đối diện của con đường đằng sau một tấm kính sáng lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời của buổi chiều. Cô có thể trở nên vô hình dưới sự che chở của vùng tối ảm đạm đằng sau tấm kính.

Và rồi...

Và rồi trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi mắt họ gặp nhau, Sophie cảm thấy những sợi lông li ti nơi mặt sau bàn tay và cánh tay mình nhói lên nhè nhẹ và có cảm giác như một luồng khí lạnh chạy dọc phía đằng sau cổ và mắc kẹt lại trong những lọn tóc vàng loăn xoăn ôm lấy má cô. Sự va chạm của hai ánh mắt nhìn chỉ kéo dài một giây trước khi người đàn ông nhỏ bé quay đi, nhưng Sophie có một ấn tượng rất mạnh rằng ông ta đã nhìn thẳng vào cô.

Trong giây phút trước khi người đàn ông xám ngoét và ba chiến hữu ăn mặc nặng nề của ông ta biến mất đằng sau cánh cửa tiệm sách, Sophie quyết định là cô không hề thích ông ta.

O O O

Mùi bạc hà cay.

Và trứng thối.

“Thật ghê tởm.” Josh Newman đứng ngay giữa hầm chứa đồ của tiệm sách và hít thở thật sâu. Những mùi đáng tởm này đến từ đâu mới được? Cậu nhìn xung quanh những chiếc kệ cao chất đầy sách và tự hỏi mình lẽ nào một vật gì đó đã bò vào phía sau những dãy kệ và chết ở trong đó? Cái gì đã gây ra một mùi hôi thối khó ngửi đến như vậy? Chiếc hầm chứa khá nhỏ và tù túng nên nó thường xuyên có mùi khô mốc. Không khí trong hầm trĩu nặng đủ loại mùi từ mùi của giấy cù đến hương vị dày đặc của bìa da trộn lẫn với những chiếc mạng nhện dơ bẩn. Josh ưa thích mùi vị pha trộn đó; cậu luôn cho rằng mùi đó rất ấm áp và dễ chịu, như hương vị quế và những hương liệu thường làm cậu nhớ đến lễ Giáng sinh.

Bạc hà nồng cay.

Sắc bén và đậm đặc, mùi bạc hà đâm thẳng vào bầu không khí cô đặc của hầm chứa. Đó là mùi của một loại kem đánh răng mới hay các loại trà thảo mộc mà chị của Josh phục vụ cho khách trong tiệm cà phê phía bên kia đường. Như một lá dao sắc, mùi hương nồng cay xuyên qua lớp mùi dày đặc của da và giấy. Nó mạnh đến nỗi làm cho xoang mũi của cậu bị kích thích dữ dội và cậu cảm giác như mình sẽ hắt xì hơi vào bất cứ lúc nào. Cậu nhanh chóng tháo cặp tai nghe của chiếc iPod ra khỏi tai. Hắt hơi với headphones dù sao cũng không phải là một điều hay lắm, nó làm tai bạn ù đi.

Trứng.

Hôi thối và ghê tởm, cậu nhận ra mùi lưu huỳnh có trong trứng thối. Nó phủ lên mùi bạc hà một cách thô bạo và mãnh liệt... Tất cả thật kinh khủng. Cậu có thể cảm thấy cái mùi hôi thối đó đang bò lên, luồn lách vào khắp lưỡi, môi và da đầu của mình và dính chặt vào đó. Josh luồn những ngón tay vào mớ tóc vàng dày xù xì và rùng mình. Đã đến lúc sửa chữa lại ống dẫn nước và hệ thống cống rãnh.

Bỏ mặc cho cặp tai nghe đeo lủng lẳng trên vai, cậu cầm bút kiểm tra danh sách các cuốn sách, rồi nhìn các kệ sách thêm một lần nữa: Toàn tập Dickens, ba tập, bìa da màu đỏ. Bây giờ cậu có thể tìm thấy nó ở nơi nào?

Josh đã làm việc ở tiệm sách trong suốt gần hai tháng và hiện cậu vẫn chưa có một ý tưởng rõ ràng về vị trí của các đồ vật. Ở đây không có hệ thống phân loại và sắp xếp... hoặc có thể đã có một hệ thống nào đó nhưng nó chỉ được thấu hiểu bởi Nick và Perry Fleming, các chủ nhân của Tiệm Sách Nhỏ. Nick hay vợ của ông ấy có thể đặt tay lên bất kỳ cuốn sách nào ở phía trên lầu hay dưới hầm chứa để rồi lấy ra đúng cuốn sách cần thiết.

Một làn sóng của hương bạc hà ngay lập tức theo sau bởi mùi trứng thối, lại xộc vào không khí thêm lần nữa. Josh ho sặc sụa đến chảy nước mắt. Không thể tin được! Nhét chặt danh sách cần tra cứu vào một túi quần jeans và bộ tai nghe iPod vào túi bên kia, cậu bắt đầu di chuyển một cách có kế hoạch từ những chồng sách đến những chiếc thùng đóng kín dẫn lên cầu thang. Cậu không còn có thể chịu đựng mùi hôi thối thêm một phút nào nữa ở dưới hầm chứa. Cậu chà xát lòng bàn tay lên mắt mình trong mùi hôi nồng nặc. Chộp lấy tay vịn cầu thang, cậu nhấc bổng thân mình tiến lên. Cậu cần một luồng không khí tươi mát hay là cậu sẽ ngã vật. Nhưng rồi, thật kỳ quặc, càng đến gần đoạn đầu của cầu thang, mùi hôi thối càng trở nên mạnh mẽ.

Cậu thò đầu ra khỏi cánh cửa hầm chứa đồ và nhìn xung quanh.

Và trong giây phút đó, Josh Newman nhận ra rằng thế giới sẽ không bao giờ như trước nữa.

Chương 2

Josh ló đầu ra khỏi rìa cửa hầm chứa, đôi mắt cậu cay xè bởi mùi lưu huỳnh và bạc hà. Ấn tượng đầu tiên của cậu đó là tiệm sách thường ngày vốn vắng vẻ nay bỗng chen chúc người: năm người đàn ông đang đứng đối mặt với Nick Fleming, chủ tiệm.

Bốn người trong số họ có vóc dáng to lớn khổng lồ. Người thứ năm nhỏ con hơn và có vẻ bề ngoài nham hiểm. Bỗng nhiên, Josh chợt nghĩ rất có thể cửa hàng đang bị cướp.

Ông chủ của cậu, Nick Fleming, đang đứng ngay giữa tiệm sách, mặt đối mặt với những kẻ lạ mặt. Trông ông có một vẻ gì đó hơi khác biệt một chút so với một người bình thường. Với chiều cao và vóc dáng trung bình cùng khuôn mặt không có đường nét gì thật nổi bật, điểm khác thường nhất nơi ông chính là đôi mắt - một đôi mắt xanh xám đến nỗi trông chúng gần như không màu. Mái tóc đen của ông được cắt sát đầu và dường như cằm ông luôn nằm trong tình trạng lởm chởm, như thể ông đã không hề cạo râu trong suốt một vài ngày qua. Ông ăn mặc như thường ngày: quần jeans đen đơn giản, áo thun rộng in hình quảng cáo về một buổi hòa nhạc đã diễn ra cách đây hai mươi lăm năm, và một đôi bốt cao bồi mòn vẹt. Ông đeo một chiếc đồng hồ điện tử rẻ tiền trên cổ tay trái và một chiếc vòng bạc dày nặng bên cạnh hai chiếc vòng tình bạn sặc sỡ trên cổ tay phải.

Đứng đối diện với ông là người đàn ông nhỏ bé có làn da xám ngoét trong bộ trang phục được may cắt một cách khéo léo.

Đột nhiên Josh nhận ra rằng tất cả bọn họ đều không ai nói gì cả... và vẫn có một điều gì đó đang xảy ra giữa bọn họ. Cả hai người đàn ông đều đứng im phăng phắc, cánh tay họ ép sát vào thân hình, cùi chỏ cũng ép sát, lòng bàn tay mở rộng hướng lên trên. Nick đứng ngay giữa tiệm sách trong khi người đàn ông xám ngoét đứng ở sát cửa ra vào, và ba chiến hữu mặc áo choàng đen đứng tỏa rộng xung quanh ông ta. Thật lạ lùng, tất cả ngón tay của những người đàn ông đều co giật, nhảy múa, như thể họ đang gõ nhịp một cách dữ dội, ngón cái cọ vào ngón trỏ, ngón út duỗi thẳng chạm vào ngón cái. Những dải khói xanh lá cây bao quanh lòng bàn tay của Fleming, rồi uốn xoắn thành những mẫu hoa văn nhỏ giọt xuống sàn nhà, nơi chúng vặn vẹo quằn quại như những con rắn lục. Những cụm khói vàng hôi hám cuộn tròn và nhỏ giọt xuống từ đôi găng tay của người đàn ông xám ngoét, và bắn vung vãi xuống sàn gỗ như một thứ chất lỏng bẩn thỉu.

Mùi hôi thối thoát ra khỏi đám khói, nung dày bầu không khí bằng mùi bạc hà và lưu huỳnh. Josh cảm thấy dạ dày của mình quặn lên nôn nao và cậu nuốt nước bọt một cách khó nhọc. Mùi trứng thối xông lên làm cậu muốn ói mửa.

Bầu không khí giữa hai người đàn ông mờ ảo bởi những cuộn khói xanh vàng và khi khói chạm đến đâu lập tức ngay chỗ đó phát ra những tiếng xèo xèo. Ngón tay của Fleming khẽ nhúc nhích, và một lọn khói dày đặc màu xanh lá cây xuất hiện từ lòng bàn tay của ông. Ông thổi phù một hơi vào đó, và lọn khói bay cuộn vào không khí, xoắn vặn uốn éo trong khoảng không cao ngang đầu giữa hai người đàn ông. Những ngón tay lùn mập mạp của người đàn ông xám ngoét cùng gõ nhịp điệu riêng của chúng, và rồi một quả bóng tròn bằng khói vàng trượt khỏi bàn tay ông ta, trôi bồng bềnh vào giữa thinh không. Nó chạm vào cuộn khói xanh lá cây, và ngay lập tức bọc lấy quả bóng màu xanh đó. Một tiếng nổ lách tách kèm ánh sáng lóe lên... và cú nổ vô hình đẩy vọt hai người đàn ông băng ngang qua căn phòng, va thẳng vào những chiếc bàn chất đầy sách. Những bóng đèn nổ lốp bốp, huỳnh quang bắn tóe ra và một trận mưa bột thủy tinh rơi rào rào xuống nền nhà. Hai khung cửa sổ nổ tung trong khi hơn một tá các ô kính bị đập vỡ, rơi loảng xoảng.

Nick Fleming khẽ trườn trên sàn nhà, gần sát với cửa hầm chứa nơi Josh đang đứng như hóa đá trên bậc cầu thang. Đôi mắt cậu mở to vì choáng váng và kinh hoàng. Khi Nick gượng để đứng lên, ông ấn cậu thụt lùi xuống bậc thang phía dưới. “Hãy ở dưới đó, dù cho bất kỳ chuyện gì xảy ra đi nữa, hãy ở dưới đó,” ông thì thầm, giọng Anh của ông vang lên với trọng âm không rõ ràng. Ông duỗi thẳng người trong lúc quay đi và Josh nhìn thấy ông ngửa lòng bàn tay phải lên, đưa nó gần đến khuôn mặt và thổi vào đó. Rồi ông vươn tay ném mạnh về phía giữa phòng như thể ông đang ném một quả banh.

Josh rướn cổ lên để theo dõi cú ném. Nhưng không có chuyện gì xảy ra... Và rồi tưởng chừng như tất cả không khí đã bị hút sạch ra khỏi phòng. Những cuốn sách đột nhiên rách toạc trên những giá sách gần đó, đổ ập thành đống lộn xộn ngay chính giữa phòng. Những bức tranh đóng khung trên tường bị kéo lê xuống đất trong khi một tấm thảm len nặng trịch xoắn cuộn lên trên và cùng bị hút ra phía giữa phòng.

Rồi đống sách nổ tung.

Hai người đàn ông to lớn mặc áo choàng đen hứng trọn cú nổ. Josh nhìn thấy những cuốn sách, một số cuốn nặng và cứng, một số khác mềm và sắc cạnh, bay xung quanh họ như những con chim giận dữ. Cậu nhăn mặt vẻ thông cảm khi một người đàn ông bị cuốn từ điển dày cộp bay thẳng vào giữa mặt, cuốn phăng chiếc mù và kính râm... hé lộ ra một khuôn mặt có làn da xám xịt như xác chết với đôi mắt như những viên đá xám lấp lánh. Một kệ gỗ chất đầy tiểu thuyết lãng mạn bay vào mặt người đàn ông thứ hai, bẻ gãy chiếc kính râm rẻ tiền ra làm đôi. Josh khám phá ra rằng người đàn ông này cũng có đôi mắt lấp lánh như đá xám.

Và cậu đột nhiên nhận ra rằng đó đúng là những viên đá.

Cậu quay về phía Nick Fleming, đôi môi mấp máy một câu hỏi. Ông chủ cậu liếc nhìn Josh. “Ở nguyên dưới đó,” ông ra lệnh. “Hắn ta mang bọn Golem đến đây.” Fleming ngụp xuống né tránh khi người đàn ông xám ngoét ném ba lưỡi dao dài bằng khói lấp lánh như dát ngọc của năng lượng màu vàng băng ngang qua căn phòng. Chúng trượt qua các kệ sách và đâm xuyên qua sàn gỗ. Khi chúng đâm vào đâu, ở đó bắt đầu mục nát. Những tấm bìa da vỡ răng rắc và nát vụn, giấy cháy đen thui, ván sàn và kệ gỗ khô queo và tan thành bột.

Fleming quăng thêm một quả banh vô hình nữa về phía góc phòng. Josh Newman nhìn theo đường đi của cú vung tay. Khi quả banh vô hình bay xuyên qua bầu không khí, một tia nắng mặt trời chiếu vào đó, và cậu nhìn thấy quả banh sáng lên màu xanh lấp lánh như một hình cầu làm bằng ngọc lục bảo. Rồi nó thoát khỏi vùng sáng của tia nắng và biến mất trở lại. Lần này, khi quả banh chạm xuống sàn nhà, tác động của nó còn dữ dội hơn. Không có âm thanh nào vang lên, nhưng cả tòa nhà rung lên bần bật. Những chiếc bàn chứa các cuốn sách bìa mềm rẻ tiền tan rã thành đám vỏ bào và các trang giấy bay tung lên không trung như những vụn confetti kỳ quái. Hai người đàn ông mặc đồ đen - bọn Golem - bị ấn sát vào dãy kệ, nơi các cuốn sách đổ nhào xuống đầu họ. Trong khi đó, người đàn ông thứ ba - gã cao to nhất, bị ấn thật mạnh vào cánh cửa đến mức hắn bị hất bắn ra ngoài đường.

Và rồi trong không khí yên lặng đó vang lên tiếng vỗ bôm bốp của hai bàn tay bọc trong găng. “Ông đã sử dụng kỹ thuật đó một cách hoàn hảo, Nicholas.” Người đàn ông xám ngoét nói tiếng Anh với một vẻ tò mò du dương trong giọng nói.

“Tôi vẫn thường luyện tập, Josh à,” Nick Fleming nói. Ông lướt đến cánh cửa hầm chứa đang hé mở, đẩy mạnh Josh Newman thụt sâu xuống bậc cầu thang. “Tôi biết là không sớm thì muộn ông cũng sẽ đuổi theo tôi.”

“Chúng tôi đã tìm kiếm ông suốt một thời gian dài, Nicholas. Ông cất giữ một vật gì đó của tụi này. Và chúng tôi muốn lấy lại nó.”

Một mảnh khói vàng bay lên đụng trần nhà ngay trên đầu Fleming và Josh. Những mảnh vữa màu đen vỡ vụn và rơi xuống như những bông hoa tuyết.

“Tôi đã đốt nó,” Fleming nói, “đốt từ rất lâu rồi.” Ông đẩy Josh xuống sâu hơn, rồi đóng cánh cửa trượt lại, đóng kín cả hai đầu. “Đừng hỏi,” ông nhắc Josh, đôi mắt xanh xám của ông lóe lên trong ánh sáng mờ mờ. “Không phải là ngay bây giờ.” Ông dùng tay nắm lấy Josh và kéo cậu vào trong góc tối nhất của căn hầm chứa, rồi cầm lấy một chiếc kệ bằng cả hai tay, xoắn mạnh nó. Một tiếng “cách” vang lên, và chiếc kệ sách đu đưa, hé lộ những bậc thang phía đằng sau nó. “Đi nhanh lên ngay lập tức, nhanh và im lặng,” ông cảnh báo. Ông đi theo Josh vào cửa và kéo chiếc kệ đóng lại sau lưng ông, vừa đúng lúc cánh cửa phòng chứa chảy tan ra thành một thứ chất lỏng màu đen chảy xuống các bậc thang với mùi hôi thối nồng nặc của lưu huỳnh.

“Đi lên phía trên.” Giọng nói của Nick Fleming ấm áp sát ngay bên tai Josh. “Lối đi này sẽ dẫn lên cửa tiệm bỏ không sát ngay tiệm chúng ta. Chúng ta phải đi nhanh lên. Chỉ sau vài giây là Dee đã có thể biết được chuyện gì đang xảy ra.”

Josh Newman gật đầu. Cậu biết cửa tiệm bỏ không đó. Tiệm giặt tẩy vẫn bỏ không suốt cả mùa hè. Hàng trăm câu hỏi nhảy nhót trong đầu cậu và không có câu trả lời nào thoáng qua trong óc có thể làm cho cậu hài lòng khi mà phần lớn chúng đều chứa đựng một từ kinh khủng: ma thuật. Cậu đã chứng kiến hai người đàn ông thảy những quả banh chứa đầy năng lượng vào nhau. Cậu đã nhìn thấy sự tàn phá mà những năng lượng đó gây ra.

Josh nhận ra cậu vừa chứng kiến sức mạnh của ma thuật. Nhưng tất nhiên, ai cũng biết rằng ma thuật đơn giản là không hề và không thể tồn tại trên cõi đời này.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx