sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nhà giả kim - Bí mật của Nicholas Flamel bất tử - Chương 11 - 12

Chương 11

Những cánh cửa bảo vệ mở ra và chiếc xe Limousine màu đen của Dee ngoặt vào chỗ cửa vừa mở. Tay tài xế Golem đã khéo léo điều khiển chiếc xe băng qua những cánh cửa lắp chắn song để chui xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm. Perenelle Flamel lảo đảo và ngã dựa vào tên Golem sùng nước đang ngồi phía bên phải của bà. Cơ thể hắn kêu lên lép nhép trước cú dựa và những giọt bùn hôi thối văng tung tóe khắp nơi.

Tiến sĩ John Dee, đang ngồi ở trước, nhăn mặt vẻ ghê tởm và cố sức ngồi xích ra xa gã Golem ướt đẫm. Hắn nói chuyện rất khẩn cấp với ai đó trong điện thoại cầm tay bằng một thứ ngôn ngữ đã hơn ba nghìn năm nay không còn được sử dụng trên trái đất.

Một giọt bùn của tên Golem nhỏ lên bàn tay phải của Perenelle. Nó chảy dài trên da thịt của bà... và xóa đi biểu tượng hình xoắn mà Dee đã vẽ lên trên da bà.

Một phần của câu thần chú giam giữ đã được phá vỡ. Perenelle Flamel nhè nhẹ cúi đầu xuống. Cơ hội của bà đã đến. Để kết nối luồng điện của mình bà thật sự phải dùng đến cả hai tay, và thật không may biểu tượng giam giữ mà Dee vẽ lên trên trán đã ngăn cản không cho bà nói.

Cho đến khi...

Perenelle Delamere luôn luôn yêu thích khám phá phép thuật, ngay cả trước khi cô gặp người bán sách nghèo khổ mà sau đó cô đã lấy làm chồng. Cô là con gái thứ bảy của một bà mẹ cũng là con thứ bảy trong gia đình. Trong một ngôi làng nhỏ thuộc Quimber nằm ở phía tây bắc nước Pháp, nơi cô lớn lên, cô được mọi người xem là đặc biệt. Bàn tay của cô có thể chữa lành vết thương - không những trên người mà còn trên loài vật. Cô có thể nói chuyện với vong hồn người chết và thỉnh thoảng cô còn nhìn thấy chút ít tương lai. Nhưng vì lớn lên trong một thời điểm khi mà những kỹ năng như thế thường được quan sát với thái độ nghi ngờ, cô đã học được khả năng giữ những kỹ năng đó cho riêng mình. Khi cô lần đầu tiên đến Paris vào năm 1334, cô đã nhìn thấy những thấy bói hành nghề ở những ngôi chợ phía sau lưng Nhà thờ Đức Bà Parisc và họ làm ăn rất khấm khá nhờ tài bói toán. Lấy tên là Cat Noir - Mèo Đen - dựa vào mái tóc đen huyền của mình, cô cũng mở một gian hàng nhỏ cho riêng mình ở ngay cạnh Nhà thờ. Chỉ trong vòng vài tuần lễ cô đã nổi tiếng là một thầy bói tài năng xuất chúng. Những khách hàng của cô thay đổi: không chỉ là những người buôn bán nhỏ hay chủ sạp mà còn có những thương gia và thậm chí cả những nhà quý tộc.

Ngay sát với gian hàng nhỏ của cô là những người đàn ông làm nghề sao lục và phác thảo tài liệu. Họ kiếm sống bằng cách viết thuê cho những người không biết đọc hay biết viết. Một trong số họ là người đàn ông mảnh khảnh tóc đen với đôi mắt ngời sáng màu xanh xám thường bay sách ra bán trên bàn. Và ngay từ khoảnh khắc đầu tiên khi cô nhìn thấy người đàn ông đó, Perenelle Delamere biết rằng cô sẽ lấy người đàn ông này và họ sẽ cùng chia sẻ một cuộc sống hạnh phúc bền lâu bên nhau. Cô chỉ không bao giờ nhận biết được bao lâu mà thôi.

Họ cưới nhau sáu tháng ngay sau lần đầu tiên gặp gỡ. Tính đến nay họ đã sống bên nhau hơn sáu trăm năm.

Giống như phần lớn những người đàn ông có học ở thời đại của mình, Nicholas Flamel rất thích thú tìm tòi thuật giả kim - một sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật. Niềm đam mê của Flamel được nuôi dưỡng nhờ việc ông thường nhận được những yêu cầu về sách dạy thuật giả kim hay đồ thị về thuật giả kim để bán hoặc được yêu cầu sao chép một số tác phẩm quý hiếm. Không giống như phần lớn phụ nữ cùng thời, Perenelle có thể đọc - tiếng Hy Lạp của cô tốt hơn so với chồng mình - và ông thường nhờ cô đọc giúp mình. Perenelle nhanh chóng yêu thích hệ thống cổ đại của mà thuật và cô bắt đầu rèn luyện ma thuật bằng những phương pháp nhỏ, phát triển các khả năng của mình, tập trung vào cách bắt nhịp và sử dụng triệt để năng lượng luồng điện của mình.

vào thời điểm khi mà cuốn Codex đến với vợ chồng Flamel, Perenelle lúc đó đã là một nữ phù thủy, mặc dù cô có ít kiên nhẫn trong việc học toán và các công thức toán của thuật giả kim. Dù sao, chính Perenelle là người nhận ra rằng cuốn sách được viết bằng thứ ngôn ngữ kỳ lạ chưa từng thấy này, không chỉ viết về lịch sử thế giới mà là tập hợp của học vấn, truyền thuyết, khoa học, thần chú và bùa phép. Cô đã từng miệt mài nghiên cứu các trang sách của nó trong một đêm mùa đông lạnh giá, nhìn những dòng chữ bò ngoằn ngoèo trên trang giấy khi mà từng con số kết nối và tái kết nối liên tục và trong một khoảnh khắc, cô đã nhìn thấy công thức cơ bản của Hòn đá Phù thủy, và lập tức nhận ra đó chính là bí mật về sự bất tử của cuộc sống.

Hai vợ chồng Flamel đã bỏ ra hai mươi năm tiếp theo đó để đi đến từng quốc gia ở Châu Âu. Họ đi từ phía đông sang miền đất của Rus, phía nam của Bắc Phi, thậm chí cả Ả - rập trong nỗ lực giải mã và diễn dịch cuốn sách đầy bí ẩn kia. Họ liên lạc với các phù thủy, pháp sư trên nhiều vùng đất, và học tập nhiều loại ma thuật khác nhau. Nicholas chỉ quan tâm một cách lờ mờ đến ma thuật, ông thích khoa học giả kim hơn. Cuốn Codex, và những cuốn sách khác giống như nó, hé lộ rằng luôn có những công thức riêng biệt để chế tạo ra vàng từ đá và kim cương từ than. Perenelle, ngược lại, ra sức nghiên cứu càng nhiều càng tốt về nghệ thuật ma thuật. Nhưng, đã lâu lắm rồi bà không rèn luyện nó một cách nghiêm túc.

Giờ đây, bị giam giữ trong chiếc Limo, bà nhớ lại một chiêu thức mà bà đã học được từ Strega - một phù thủy - trên ngọn núi của Sicily. Chiêu này để xử lý các hiệp sĩ mang áo giáp, nhưng với một chút ít điều chỉnh....

Nhắm chặt mắt và tập trung cao độ, Perenelle miết ngón tay út của mình thành một vòng tròn lên trên bề mặt chiếc ghế xe hơi. Dee đang đắm chìm trong cuộc nói chuyện điện thoại và không hề nhìn thấy tia sáng trắng lóe lên từ ngón tay bà xuống bề mặt da đắt tiền. Tia sáng chạy dọc theo lớp vỏ bọc bằng da và cuộn xoáy vào lớp lò xo phía dưới. Có tiếng kêu xèo xèo, xì xì khi tia sáng chạy vào các lò xo rồi đến các bộ phận kim loại của chiếc xe. Nó luồn lách vào máy, các xilanh, cuộn tròn theo các bánh xe và phát ra những tiếng lách tách, phì phì. Một cái vỏ xe bất ngờ nổ tung và văng ra.... và rồi hệ thống điện của chiếc xe hơi bị rối tung một cách đột ngột. Các cửa sổ mở và đóng loạn xạ theo một nhịp điệu riêng, mui xe bật mở rồi đóng sầm lại, những cần gạt nước ở kính chắn gió khua khoắng lung tung trên mặt kính khô ráo với nhịp điệu điên cuồng, còi xe bắt đầu ré lên đinh tai nhức óc. Ánh sáng trong xe chớp tắt liên hồi. Cái tivi nhỏ treo ở phía góc xe bên trái tự nhiên bật mở và màn hình xuất hiện những hình ảnh làm hoa mắt khi ti vi nhảy từ kênh này sang kênh khác.

Không khí đột ngột sực nức mùi kim loại. Những tia điện từ nhảy loạn xạ trong xe. Dee quăng máy điện thoại ra xa, xoa lấy xoa để những ngón tay tê cóng. Chiếc điện thoại rơi xuống sàn xe lót thảm và nổ tung thành những mảnh nhựa và kim loại nóng chảy.

“Bà...” Dee gằn giọng, quay về phía Perenelle, nhưng chiếc xe chết máy và ngừng hoạt động hoàn toàn. Lửa bùng lên từ bộ máy, phủ đầy phần sau của chiếc xe những làn khói dày đặc. Dee bấm vào cánh cửa nhưng ổ khoá điện đã khoá cứng cánh cửa. Dee rú lên đầy giận dữ, bàn tay hắn nắm chặt thành một nắm đấm và hắn để cho cơn giận dữ trào lên sùng sục. Mùi hôi ngột ngạt của khói, của nhựa chảy và cao su nóng chảy trộn lẫn với mùi hôi nồng nặc của lưu huỳnh và trên tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một chiếc găng tay màu vàng lấp lánh. Dee đâm thẳng xuyên qua cánh cửa, phá tung bản lề, và hắn tung người nhào ra khỏi xe xuống thẳng nền xi măng bên ngoài.

Hắn đứng giữa bãi đậu xe hơi dưới tầng hầm của công ty Enoch, tập đoàn giải trí lớn nhất mà hắn sở hữu hở San Franciso. Hắn bò lết trở lại về phía chiếc xe có nhiều đặc điểm thiết kế riêng theo ý thích cá nhân hắn với trị giá một trăm năm mươi nghìn đô la nay đã bị ngọn lửa ngấu nghiến. Hơi nóng dữ dội từ mui xe toả vào những khối kim loại, trong khi kính chắn gió chảy như sáp đèn cầy. Tên Golem tài xế vẫn ngồi nơi bánh lái. Hắn không bị sức nóng ảnh hưởng và đang làm râm da mình bằng kim loại rắn.

Lúc đó, hệ thống phun chống cháy tự động của bãi đậu xe bắt đầu hoạt động, và những tia nước lạnh buốt dội thẳng vào đám cháy.

Perenelle!

Ướt sùng, run rẩy và ho khùng khục, Dee đưa tay chùi đôi mắt ràn rụa nước. Hắn duỗi tay và dùng cả hai tay để dập tắt đi ngọn lửa. Hắn kêu gọi một làn gió nhẹ thổi tới để xua tan màn khói, rồi thò đầu nhìn quanh quất vào phía bên trong tối thui của chiếc xe trong nỗi sợ hãi về những gì hắn có thể sẽ nhìn thấy.

Hai tên Golem ngồi sát bên Perenelle giờ đây chẳng còn gì ngoài một đống tro tàn. Nhưng không hề có một dấu vết nào của người phụ nữ - ngoại trừ một vết rách ở cửa ra vào đối diện giống như là ai đó đã rạch nó bằng một chiếc rìu.

Dee cúi đầu sát đất lưng quay về phía chiếc xe bị tàn phá và đưa cả hai tay đào bới đống hỗn độn của bùn đất, xăng dầu, nhựa cháy, cao su nóng chảy. Hắn đã không chiếm được cuốn Codex nguyên vẹn và bây giờ thì Perenelle đã trốn thoát. Ngày hôm nay còn gì có thể tồi tệ hơn?

Có tiếng bước chân đi đến gần.

Từ phía đuôi mắt mình, Tiến sĩ John Dee nhìn thấy đôi giày ống mũi nhọn cao gót màu đen đang tiến đến sát mình. Và hắn biết là câu trả lời cho câu hỏi của hắn đã đến. Ngày hôm nay sắp kết thúc một cách tồi tệ: tồi tệ hơn rất nhiều. Cố nở một nụ cười tê tái, hắn đứng lên một cách khó nhọc trên hai chân và quay lại đối mặt với một trong những kẻ hiếm hoi của Giống loài Elder Đen tối khiến hắn cực kì khiếp hãi.

“Morrigan”

Những người Ireland cổ đại đã gọi bà ta là Nữ thần Quạ, và bà ta đã được thờ cúng và kính sợ trong các quốc gia của Celtic với cái tên Nữ thần của Chết chóc và Phá hủy. Đã có một thời họ có ba chị em: Badb, Macha và Morrigan, thế nhưng hai nữ chúa kia đã biến mất theo thời gian - Dee có những nghi ngờ của riêng hắn về sự biến mất của họ - và Morrigan giờ đây nắm ngôi vị bá chủ.

Bà ta cao hơn Dee, hầu như ai cũng cao hơn Tiến sĩ, và phủ kín từ đầu đến chân bằng trang phục da thuộc màu đen. Áo chẽn của bà ta được trang trí bằng những chiếc khuy bạc trông như kiểu áo giáp thời Trung cổ, và đôi găng tay da cũng được đính những khuy bạc hình chữ nhật dọc theo phía sau các ngón tay. Đôi găng tay không hề có các ngón tay, để lộ những móng tay dài sắc nhọn như lưỡi mác của Morrigan. Bà ta đeo một chiếc thắt lưng da to bản với những cái khiên hình tròn vòng quanh thắt lưng. Phủ choàng qua hai vai với chiếc mù chùm đầu quấn quanh khuôn mặt Morrigan và có đuôi quét gần sát mặt đất là một chiếc áo choàng không tay làm bằng lông quạ đen nhánh.

Dưới bóng phủ của chiếc mù trùm đầu, khuôn mặt của Morrigan trông xanh xao một cách khác thường. Đôi mắt bà đen màu hạt huyền hầu như không có tròng trắng, ngay cả đôi môi của bà cũng có màu đen, và những chiếc răng cửa dài quá lố chìa ra phía bên trên môi dưới.

“Cái này là của ông, ta tin là vậy.” Giọng nói của Morrigan vang lên như một tiếng thì thầm the thé, giọng của bà ta nghe rời rạc và trầy xước như tiếng quạ kêu.

Perenelle Flamel bị đẩy về phía trước. Bà tiến tới một cách chậm rãi và cận thận. Hai con quạ to đậu trên vai bà và cả hai con đều hướng cặp mỏ nhọn hoắt như dao cạo về phía gần với đôi mắt của Perenelle một cách đầy đe dọa. Bà mới chỉ trườn ra khỏi chiếc xe bốc cháy với một cơ thể suy kiệt do sử dụng ma thuật thì bọn quạ lao tới tấn công bà.

“Ta muốn nhìn thấy nó,” Morrigan yêu cầu một cách sôi nổi.

Dee thò vào bên trong chiếc áo khoác và lôi ra cuốn sách mạ kim loại Codex. Thật ngạc nhiên làm sao, Nữ thần Quạ không hề với tay ra để chạm vào nó.

“Mở nó ra,” bà ta nói.

Với vẻ bối rối, Dee đưa cuốn sách tới gần Morrigan và lật giở các trang giấy. Hắn nâng niu cuốn sách cổ trên tay với vẻ tôn kính cao độ.

“Cuốn sách của pháp sư Abraham,” bà ta thì thầm, hơi chồm người tới trước nhưng vẫn không chạm vào cuốn sách. “Lật cho ta xem phần cuối của nó đi.”

Một cách lưỡng lự, Dee giờ tới phần cuối cùng của cuốn sách. Khi Morrigan nhìn thấy dấu vết lem nhem của những trang sách bị xé, bà ta rít lên trong cơn giận dữ. “Phạm thượng. Cuốn sách này đã tồn tại suốt mười nghìn năm mà không hề bị hư hại chút gì.”

“Thằng bé đó đã giật nó ra từ tay tôi,” Dee giải thích và nhẹ nhàng đóng quyển sách lại.

“Ta sẽ đảm bảo rằng hắn rồi phải trả giá.” Nữ thần Quạ nhắm mắt lại và khẽ nghiêng đầu qua một bên như thể bà ta đang lắng nghe. Đôi mắt đen của bà lóe sáng và rồi đôi môi của bà dãn ra thành một nụ cười hiếm hoi để lộ hàm răng sắc nhọn. “Hắn sẽ sớm phải chịu đựng; những đứa con của ta hầu như đã đuổi kịp bọn chúng. Tất cả bọn chúng đều sẽ phải trả giá,” bà ta hứa hẹn.

Chương 12

Josh để ý thấy một khoảng hờ giữa hai chiếc xe hơi - một chiếc VW Beetle và một chiếc xe Lexus. Cậu đưa chân nhấn mạnh phía dưới sàn và chiếc xe nặng nề lao về phía trước. Nhưng khoảng trống không đủ rộng. Chiếc SUV quệt vào những chiếc kính phía bên hông của hai chiếc xe khác tạo ra một vụ va đụng nhỏ. “Ối...” Josh la lên và ngay lập tức thả chân ra.

“Chạy tiếp đi,” Flamel đề nghị một cách dứt khoát. Ông cầm chiếc điện thoại di động của Sophie trên tay và đang nói khẩn thiết vào đó với một thứ ngôn ngữ lạ lùng mà cặp sinh đôi chưa bao giờ nghe trước đó.

Quyết thôi không còn nhìn vào kính chiếu hậu, Josh cho xe vút lên phía trước, bỏ lơ những tiếng còi xe và những tiếng la hét phía đằng sau. Cậu cứ luồn lách chiếc xe từ phía ngoài vào chính giữa rồi lại ra ngoài, chỉ để xe vượt lên bằng bất cứ giá nào.

Sophie bám chặt vào chiếc đồng hồ chỉ tốc độ, cố quan sát mọi thứ qua đôi mắt khép hờ. Cô thấy họ tông vào gương bên hông của một chiếc xe khác. Nó xoay tròn một cách chậm rãi rồi đâm sầm vào mui chiếc SUV, rạch lên lớp sơn đen một đường dài trước khi văng ra xa. “Đừng nghĩ đến điều đó,” cô thì thào, trong khi một chiếc xe thể thao nhỏ mui trần của Ý cũng nhìn thấy khoảng hở giữa hai chiếc xe mà Josh đã để ý trước đó và đang nhắm đến. Người lái xe thể thao, một người đàn ông lớn tuổi hơn Josh với rất nhiều dây chuyền vàng quấn quanh cổ, nhấn mạnh chân xuống và cho xe đua lên phía khoảng trống. Ông ta đã thất bại.

Chiếc SUV nặng nề đụng mạnh vào rìa trước phía bên phải của chiếc xe thể thao. Cú va chạm tóe lửa! Chiếc xe thể thao văng ra xa, quay tròn một góc ba trăm sáu mươi độ thẳng vào đám xe cộ đông đúc trên cầu và phá tan một chuỗi bốn chiếc xe đang nối đuôi nhau đi tới trước. Josh cho xe vượt qua khoảng trống vừa được khai phá rồi lao lên.

Flamel xoay người trên ghế. Ông nhô đầu nhìn ra kính chiếu hậu để quan sát đám đông hỗn loạn mà họ vừa gây ra. “Chú nghĩ là cháu đã nói cháu có thể lái xe,” ông thì thầm.

“Cháu có thể lái,” Josh nói, ngạc nhiên vì giọng nói của mình nghe rất bình tĩnh và điềm đạm, “cháu chỉ không nói là mình lái xe giỏi. Cháu thắc mắc không biết ai đó có lấy bảng đăng ký chiếc xe ô tô của chúng ta hay không,” cậu nói thêm. Chuyện không giống như trò chơi đua xe trên máy chút nào! Hai lòng bàn tay của cậu ướt đẫm mồ hôi và những dòng mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt cậu. Một cơ bắp trên chân phải của cậu căng nhức sau những nỗ lực đạp chân ga xuống sát sàn xe.

“Chị nghĩ là họ còn nhiều chuyện khác để lo lắng,” Sophie thì thầm.

Những con quạ đã bu đầy cầu Cổng Vàng. Hàng nghìn con. Chúng bay đến từng đàn như những làn sóng đen, cánh đập xoành xoạch, kêu gào ầm ĩ. Chúng bay lượn trên những chiếc xe và mổ lia lịa vào lớp thủy tinh hay kim loại. Những chiếc xe hơi va vào nhau trên suốt chiều dài của chiếc cầu.

“Chúng mất mục tiêu rồi,” Scathach nói, quan sát động thái của lũ chim. “Chúng tìm kiếm chúng ta, nhưng chúng quên mất đặc điểm của chúng ta. Chúng có những bộ óc rất nhỏ bé,” cô đoán chừng.

“Có một điều gì đó đã làm bà chủ đen tối của chúng bị phân tán,” Nicholas Flamel nói. “Perenelle,” ông nói một cách hân hoan. “Tôi tự hỏi không biết cô ấy đã làm gì. Chắc chắn là một cái gì đó rất ly kỳ và kịch tính. Cô ấy luôn luôn nhạy cảm với những điều phi thường kỳ lạ. “

Nhưng trong khi ông nói, bầy chim lại bay lên cao một lần nữa, và rồi, cùng một lúc, đôi mắt đen của chúng đồng loạt hướng về phía chiếc SUV đang chạy trốn của họ. Lần này khi bọn quạ kêu lên, tiếng kêu của chúng nghe như một tiếng gào chiến thắng.

“Bọn chúng đang đến,” Sophie nói vội vã. Cô nín thở. Cô nín thở và nghe thấy tiếng tim mình đập thon thót trong lồng ngực. Cô nhìn Flamel và Nữ chiến binh để tìm kiếm sự hỗ trợ nhưng thái độ câm lặng của họ khiến cô thấy ngột ngạt vô cùng.

Scathach nhìn cô và nói: “Chúng ta gặp rắc rối rồi.”

Một đám quạ đen dày đặc bay đuổi theo chiếc xe hơi.

Hầu hết xe cộ đang lưu thông trên cầu rơi vào trạng thái ngừng trệ. Mọi người ngồi chết lặng kinh hoàng trong xe của mình khi đàn quạ bay qua nóc những chiếc xe, hôi thối và ầm ĩ. Chiếc SUV là chiếc xe duy nhất còn di chuyển. Josh chôn chặt chân mình xuống sàn xe và kim tốc độ chỉ con số gần 80. Cậu đang dần trở nên tự chủ và thấy thoải mái hơn trong việc điều khiển chiếc xe - thực sự cậu nghĩ chuyện bắt đầu giống như trong trò chơi lái xe trên máy tính - và cậu đã không hề va đụng vào bất cứ vật gì trong vòng một phút. Cậu có thể nhìn thấy phần cuối của chiếc cầu trong tầm mắt và cậu mỉm cười đắc thắng: họ sắp thoát ra khỏi cây cầu.

Và rồi bầy quạ đông đen đồng loạt đậu trên mùi chiếc SUV.

Sophie thét lên và Josh xoắn mạnh thình lình bánh xe, cố gắng gạt bỏ con quạ có hình thù dữ tợn ra xa, nhưng nó bám chặt vào mui xe. Nó nghiêng đầu qua một bên, nhìn Josh đầu tiên, rồi đến Sophie, và rồi chỉ với hai cú nhảy ngắn, nó đã tiến tới ngay sát kính chắn gió và cố sức đập vỡ kính để vào bên trong, đôi mắt đen lóe sáng.

Nó mổ lấy mổ để trên mặt kính..... và những vết trầy xước nhỏ bắt đầu xuất hiện như mưa.

“Nó không thể làm chuyện đó được đâu,” Josh nói.

Con quạ mổ thêm một đợt và một lỗ nhỏ khác xuất hiện. Rồi ào một cái, con quạ thứ hai và thứ ba rồi thêm ba con quạ khác nữa nhào tới đậu trên nóc xe. Trần xe bằng kim loại kêu lên những âm thanh sắc nhọn khi lũ quạ bắt đầu mổ như điên vào đó.

“Tôi ghét quạ,” Scathach thở dài. Cô lục lọi trong túi xách và lôi ra một chiếc nhị khúc. Cô xoay xoay nó trên tay. “Tiếc là chúng ta không có cửa mái ở trên nóc chiếc xe,” cô nói. “Tôi có thể ra ngoài đó và cho bọn chúng nếm mùi của cái này.”

Flamel chỉ tay vào một vệt ánh sáng mặt trời vừa lọt vào qua chiếc lỗ kim phía trên nóc. “Chúng ta có thể sẽ sớm có cửa mái. Ngoài ra,” ông nói thêm, “đây không phải là những con quạ bình thường. Ba con phía trên nóc và con quạ ở mui xe là loại Quạ Tàn Khốc, những thú cưng đặc biệt của Morrigan.”

Con quạ to ở mui xe lại mổ tiếp tục vào kính chắn gió, và lần này, cặp mỏ của nó thực sự đã xuyên thủng lớp kính.

“Tôi không chắc chắn là mình có thể làm gì....” Scathach nói, và rồi Sophie chồm người nhấn vào nút điều khiển cần gạt của kính chắn gió. Những chiếc cần gạt to nặng bắt đầu được kích hoạt... và hất văng con chim ra khỏi mùi xe một cách đơn giản, để lại một đám lông bay lung tung. Nữ Chiến binh tóc đỏ mỉm cười. “Ồ, phải thế chứ, tất nhiên rồi.”

Giờ thì những con quạ còn lại đều đã bay tới chiếc SUV. Chúng phủ dày lên chiếc xe như một đám mây đen khổng lồ. Đầu tiên là hàng tá, rồi hàng trăm con tụ tập trên mui xe, nóc xe, cửa xe hay bất kỳ chỗ trống nào có thể đậu được để tính chuyện đột nhập. Nếu một con bị hất văng ngay lập tức hàng con chục con bay tới lấp vào chỗ trống. Âm thanh bên trong chiếc xe thật náo động đến mức không thể tưởng tượng được khi mà hàng nghìn con quạ ra sức mổ vào kim loại, thủy tinh hay cánh cửa. Chúng tấn công vào lớp viền cao su bọc quanh cửa sổ, bánh xe dự trữ sắn phía sau xe, phá tan nó ra thành nhiều mảnh. Có hàng trăm con đậu trên mui xe, cố đập vỡ kính chắn gió, và Josh không thể nhìn thấy phương hướng và cậu nhấc chân ra khỏi chân ga. Ngay lập tức chiếc xe đi chậm lại.

“Lái đi,” Flamel hét lên. “Nếu cháu ngừng lại, chúng ta sẽ thật sự lạc lối.”

“Nhưng cháu không nhìn thấy gì cả!”

Flamel chồm người lên khỏi những chiếc ghế và duỗi thẳng tay phải. Sophie đột nhiên nhìn thấy hình xăm hình tròn nơi phía dưới cổ tay của ông. Một hình chữ thập cắt ngang qua hình tròn với các cạnh dài vượt ra ngoài rìa của hình tròn. Trong nháy mắt hình xăm đó sáng lên... và rồi Nhà Giả kim búng những ngón tay tanh tách. Một quả bóng nhỏ lửa cháy xèo xèo xuất hiện trên đầu các ngón tay ông. “Nhắm mắt lại,” ông ra lệnh. Không chờ xem bọn trẻ có vâng lệnh hay không, ông ném quả bóng về phía tấm cửa kính.

Mặc dù đã khép mắt, cặp sinh đôi vẫn có thể nhìn thấy tia sáng đột ngột lóe lên nơi đằng trước cửa xe.

“Bây giờ thì lái đi,” Nicholas Flamel đề nghị.

Khi hai chị em mở mắt, phần lớn những con quạ đã bị hất văng khỏi mui xe và một vài con còn trụ lại trông có vẻ rất hoảng sợ, kinh hoàng.

“Việc này sẽ không giữ chúng ra xa được lâu đâu,” Scatty nói. Cô nhìn lên trên đầu khi mà một cặp mỏ sắc như dao cạo đục thủng một lỗ nhỏ trên nóc xe. Cô cầm lấy nhị khúc. Cô nắm chặt một đầu nhị khúc, trong khi đầu kia, được gắn liền với sợi xích sắt, vung thẳng một cách dữ dội vào chiếc mỏ quạ trên nóc. Một tiếng kêu thất thanh vang lên và chiếc mỏ - đã hơi bị cong - biến mất.

Sophie ngoái đầu nhìn ra cửa sổ. Tấm gương bên hông xe bây giờ treo lủng lẳng như sắp rơi khỏi xe. Cô có thể nhìn thấy nhiều con quạ nữa - hàng nghìn - đang bay đến để thay thế cho những con quạ đã bị hất văng ra và cô hiểu họ sẽ khó đánh bại bọn quạ. Đơn giản là bọn chúng quá đông.

“Nghe này,” Nicholas Flamel đột nhiên nói.

“Cháu không nghe thấy gì cả,” Josh trả lời một cách dứt khoát.

Sophie sắp sửa đồng ý với cậu ngay vừa khi cô nghe thấy những âm thanh kỳ lạ. Và đột nhiên cô cảm thấy những sợi lông nơi cánh tay mình rùng rùng dựng đứng lên. Chậm chạp và lẻ loi, âm thanh mới đến phủ trùm lên tất cả. Giống như là một làn gió mát thổi mềm mại và nhẹ nhàng lúc ban đầu sau đó mạnh dần lên đến mức ồn ào và giận dữ. Rồi mùi thơm độc đáo tràn vào bên trong chiếc xe hơi.

“Mùi gì vậy ta?” josh hỏi.

“Giống như mùi cam thơm nồng,” Sophie nói vừa hít thở thật sâu.

“Mùi lựu đó,” Nicholas Flamel nói.

Và rồi cơn gió tràn đến.

Gió vượt qua vịnh, ấm áp và khác lạ với mùi thơm của cây bạch đậu khấu và nước hoa hồng, chanh và ngải giấm, rồi gió chạy dọc theo chiều dài của Cổng Vàng thổi bay nhưng con quạ ra khỏi những chiếc xe hơi và tung chúng lên giữa thinh không. Cuối cùng thì cơn gió mùi lựu đã tiến đến chiếc SUV. Và chiếc xe chỉ vài phút trước đó còn bị bầy quạ bám đen đặc nay đã được giải phóng và lũ quạ thổi tung ra xa, để lại chiếc xe tràn ngập hương thơm của sa mạc, không khí khô ráo và cát ấm áp.

Sophie bấm một nút nhỏ và khung kính cửa hạ xuống. Cô thò đầu ra khỏi chiếc SUV, hít thở thật sâu không khí sực nức mùi hương. Đàn quạ khổng lồ đã bị thổi xoáy tung lên trời, bồng bềnh trong làn gió. Khi một con vừa thoát ra được - một trong những con Quạ Tàn Khốc to vật vã, Sophie nghĩ - thì ngay lập tức làn gió ấm áp choàng lấy nó và đẩy nó bay dạt về bầy chim còn lại. Nhìn từ phía dưới, lũ quạ trông như một đám mây bẩn thỉu... và khi đám mây tan biến đi bởi đàn chim đã tách riêng ra, bầu trời trở lại xanh trong và quang đãng.

Sophie nhìn về phía đằng sau, dọc theo chiều dài của chiếc cầu. Cầu Cổng Vàng vẫn trong tình trạng ùn tắc. Những chiếc xe chạy về nhiều hướng và đã có vài chục vụ va chạm nhỏ khiến cho đường bị tắc nghẽn... và tất nhiên ngăn chặn những người nào đi theo họ, cô bé nghĩ. Mỗi người trong số họ đều bị “lấm lem” bởi những chất thải màu trắng của lũ chim. Cô nhìn em trai mình và giật mình nhận thấy một vết máu ứa trên môi dưới của cậu. Nỗi sợ hãi tiêu tan nhanh chóng và cô thò tay vào túi áo lấy một ra tấm khăn giấy “Em bị chảy máu rồi!” cô nói khẩn thiết, và lấy khăn giấy lau nhẹ lên vết thương.

Josh đẩy tay chị ra xa. “Ngừng lại. Ghê quá.” Cậu thè lưỡi liếm môi. “Em đã cắn nó. Thậm chí em còn không cảm thấy điều đó.” Cậu cầm lấy tấm khăn giấy từ tay chị gái và chùi nó lên cằm mình. “Chẳng sao cả.” Rồi cậu đột nhiên mỉm cười. “Chị có nhìn thấy mấy giọt trắng lũ chim để lại không?” Cô gật đầu. Josh nhăn mặt ra vẻ ghê tởm. “Bây giờ chúng bắt đầu bốc mùi rồi đấy!”

Sophie ngã người dựa vào ghế, nhẹ nhõm khi thấy em mình vẫn bình an. Khi nhìn thấy vết máu nơi cằm cậu, cô đã thực sự sợ hãi. Một ý nghĩ đột nhiên lóe lên và cô quay sang nhìn Flamel. “Có phải chú đã gọi cơn gió đến?”

Ông mỉm cười và khẽ lắc đầu. “Không. Chú không điều khiển được các yếu tố đó. Kỹ năng đó thuộc về loài Elder và một số rất ít con người.”

Sophie nhìn Scatty, nhưng Nữ Chiến binh cũng lắc đầu. “Kỹ năng đó vượt quá khả năng giới hạn của tôi.”

“Nhưng chú đã triệu tập cơn gió đến?” Sophie gặng hỏi.

Flamel cầm điện thoại trả lại cho Sophie. “Chú chỉ gọi điện thoại xin trợ giúp mà thôi,” ông mỉm cười.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx