sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nhà giả kim - Bí mật của Nicholas Flamel bất tử - Chương 22 - 23

Chương 22

Cặp sinh đôi tắt tiếng trong giây lát vì choáng váng. Rồi, Josh bắt đầu, “Ý cô ta muốn nói gì?”

Nhưng Nicholas vội vã băng qua cậu, tảng lờ câu hỏi, rồi ông đi theo Hekate ra ngoài hành lang. “Cô ta nói quá lên thôi,” ông ngoái đầu nhìn lui và nói. “Cố làm cho hai đứa hoảng sợ đó mà.”

“Ồ, sợ thật đấy,” Josh thì thầm. Cậu nhìn sang Scathach, nhưng cô quay lưng lại và bước đi ra phía khu vườn. “Này,” cậu gọi với theo sau lưng cô, “quay lại đi. Tôi có vài câu hỏi.” Cậu cảm thấy một cơn giận bất thần vụt đến; cậu cảm thấy mệt mỏi vì cứ bị cư xử như đối với một đứa trẻ. Cậu - và chị gái - xứng đáng nhận được một số câu trả lời.

“Josh,” Sophie cảnh báo.

Nhưng em trai cô phóng qua mặt cô và hướng về phía đôi vai của Scathach. Những ngón tay của cậu thậm chí chưa hề chạm vào cô. Đột nhiên, cậu bị chụp lấy, xoắn tít, quay vòng và rồi ném tung lên không khí. Cậu rơi mạnh xuống sàn nhà đủ để đánh bật tất cả không khí ra khỏi phổi, và cậu thấy mình đang nhìn trân trối vào chiều dài thanh kiếm của Scathach, cô chĩa thẳng mùi kiếm vào giữa hai con mắt của cậu. Khi cô nói, giọng của cô chỉ hơn lời thì thầm một chút. “Đêm qua em đã xúc phạm một trong những Giống loài Elder, hôm nay em xoay xở để chọc tức một trong Thế hệ Kế tiếp - và bây giờ còn chưa đến bình minh,” cô nói thêm. Nữ Chiến binh tra gươm vào vỏ và nhìn về phía Sophie mặt đang tái nhợt sững sờ. Cô thậm chí còn không nhìn thấy chuyển động của Scathach. “Cậu ta có luôn luôn như thế này không?” Scatty hỏi.

“Như thế này là thế nào?” Sophie hỏi.

“Ngu ngốc, gợi ý tầm bậy, khinh suất liều lĩnh? Tôi có cần phải nói tiếp không?”

“Không cần đâu. Và vâng, nó thường như vậy đó. Đôi khi còn tệ hơn.” Khi hai đứa cùng lớn lên, cô thường chọc Josh là cậu có các gien “hành động” trong khi cô có nhiều gien “suy nghĩ”. Em trai cô bốc đồng và táo bạo, nhưng cậu cũng rất trung thành và đáng tin cậy.

Scathach kéo chân Josh đứng lên. “Nếu em cứ tiếp tục với tốc độ như thế này, em sẽ không tồn tại lâu trên thế giới.”

“Em chỉ muốn hỏi chị một vài câu hỏi thôi.”

“Em may mắn đó. Vài thế kỷ trước, tôi có thể đã giết chết em rồi. Tôi đã từng rất nóng nảy,” cô thừa nhận, “nhưng tôi đã và đang nỗ lực kiềm chế cảm xúc của mình.”

Josh xoa lưng nhè nhẹ. Cậu hiểu rằng nếu như Scathach quăng cậu xuống những hòn đá cậu có thể bị thương rất nặng, nhưng cậu cũng nhận ra rằng cô đã cẩn thận thả cho cậu rơi xuống nơi những bãi cỏ và đám rêu. “Trông như một cú ném của Judo,” cậu nói run run, cố gắng để giọng nói của mình vang lên tự nhiên và đổi đề tài.

“Một cái gì tương tự như vậy.”

“Chị học Judo ở đâu?”

“Tôi không học Judo. Tôi tạo nên ông tổ lâu đời của phần lớn các môn võ thuật được học ngày nay,” nữ chiến binh tóc đỏ nói, đôi mắt sáng màu xanh lá cây lóe lên ranh mãnh. “Thật sự hai em cũng chẳng bị hại gì nếu như tôi chỉ cho hai em vài động tác đơn giản.”

“Em nghĩ là tụi em sẽ làm được những động tác tốt hơn sự đơn giản,” Josh nói, “tụi em học Taekwondo hai năm khi ba mẹ em dạy học ở Chicago và tụi em học Karate ở New York... hay là Boston ta?”

“Chị sáng tạo ra Judo hả?” Sophie hỏi, cố gắng giữ cho giọng nói của mình đều đều.

“Không, Kano Jigoro mới là người tạo ra Judo hiện đại, nhưng ông ta đặt nền móng cho hệ thống giao chiến ở môn Jujitsu, một bộ môn liên quan đến Aikido được phát triển mạnh hơn trong Thế kỷ Mười bốn. Tôi tin là tôi đã ở Nhật Bản trong thời gian đó. Tất cả các bộ môn võ thuật đều có gốc rễ chung. Và đó là tôi,” Scatty nói một cách khiêm nhường. “Lại đây, nếu hai em đã biết chút ít về Taekwondo và Karate thì rất có ích. Hãy để tôi chỉ cho hai em vài động tác cơ bản, trong khi chúng ta đang chờ Nicholas.”

“Chú ấy đâu rồi?” Sophie hỏi, ngoái đầu nhìn lui sau vai về phía ngôi nhà. Chuyện gì đang xảy ra ở đó? “Có phải là chú ý đang nhờ Hekate đánh thức năng lượng ma thuật tiềm ẩn của tụi em không?”

“Đúng thế,” Scatty đồng ý.

“Nhưng Hekate nói là việc đó có thể giết chết tụi em mà,” Josh nói khẩn thiết. Cậu đã bắt đầu nghi ngờ là chương trình của Flamel vượt ra ngoài việc bảo vệ hai đứa trẻ. Ông ta đang theo đuổi một điều gì khác nữa.

“Cô ta chỉ đoán thôi,” Scatty nói, “cô ta khi nào cũng là một nữ hoàng của bi kịch mà.”

“Vậy Nicholas chắc chắn là tụi em không gặp nguy hiểm?” Josh hỏi.

“Không, ông ta thực sự là không chắc được,” Scatty mỉm cười. “Nhưng tin tôi đi, hai em đang gặp nguy hiểm đó. Sự khác biệt duy nhất đó là nếu Hekate đánh thức hai em, khi đó hai em sẽ thật sự gặp nguy hiểm trầm trọng.”

O O O

Nicholas Flamel đi theo Hekate đi xuyên qua ngôi nhà. Những ngón tay của người phụ nữ trẻ rẹt lên những bức tường, để lại những vệt gỗ sáng có lá và hoa theo dấu chân cô. “Tôi cần sự giúp đỡ của cô, Hekate. Tôi không thể làm việc này một mình được,” ông gọi cô.

Nữ thần phớt lờ ông ta. Cô đi xuống một hành lang thẳng tắp và lao về phía trước. Những bước chân của cô để lại những đám cỏ xanh tiếp tục mọc lên ngay cả khi Flamel vội vã chạy theo cô. Nhưng khi ông đi được một nửa chiều dài hành lang thì những cây cỏ đã mọc cao ngang đầu gối, rồi ngang thắt lưng, và đột ngột toàn bộ hành lang phủ đầy những cây cỏ cao sắc như dao cạo. Chúng cùng nhau thì thầm du dương, những âm thanh nghe như những lời nói.

Nicholas Flamel cho phép một ít giận dữ rỉ ra trong luồng điện của mình. Nắm tay phải thành một nắm đấm, ông đột ngột xòe rộng bàn tay và không khí tràn ngập mùi thơm bạc hà. Những cây cỏ ngay trước mặt ông xẹp hẳn xuống như thể chúng bị một cơn gió mạnh thổi rạp và Nhà Giả kim chỉ vừa kịp nhìn thấy người phụ nữ trẻ bước vào một căn phòng tách biệt hẳn với các căn phòng còn lại của ngôi nhà. Nếu như ông chậm trễ chỉ một giây, ông rất có thể đã bước qua cánh cửa mở.

“Những trò chơi thế này đủ rồi đây,” Flamel nói, tiến vào phòng.

Hekate quay người lại đối mặt ông. Cô đã già đi đôi chút sau vài phút băng qua dãy hành lang. Bây giờ trông cô độ khoảng mười lăm tuổi. Khuôn mặt của cô như một chiếc mặt nạ xấu xí với đôi mắt màu vàng gay gắt. “Làm sao mà ông có thể dám nói những lời như vậy với tôi!” Cô giơ cao hai bàn tay một cách đe dọa. “Ông biết là tôi có thể làm gì ông rồi đó.”

“Cô sẽ không dám làm,” Flamel nói với một sự trầm tĩnh mà ông không cảm thấy được.

“Và tại sao lại không?” Hekate hỏi, đầy ngạc nhiên. Cô ta không quen với việc bị cự lại.

“Bởi vì tôi là Người bảo vệ Cuốn sách.”

“Cuốn sách mà ông đã mất.”

“Tôi cũng chính là Người bảo vệ xuất hiện trong những lời tiên tri của cuốn sách,” Flamel nói. “Người bảo vệ tiếp theo và sau cùng,” ông nói tiếp. “Cặp sinh đôi cùng xuất hiện trong cuốn sách. Cô đã nói với tôi là cô biết Abraham người tạo ra cuốn Codex, cô biết những lời tiên tri và tiên đoán chính xác đến mức nào.”

“Ông ta thường sai,” Hekate lẩm bẩm.

“Là Người bảo vệ, tôi nhờ cô làm một điều gì đó mà tôi tin là cốt yếu đối với sự sống sót của không chỉ Giống loài Elder mà còn của con người: tôi muốn cô đánh thức năng lượng ma thuật tiềm ẩn trong cặp sinh đôi.”

“Điều đó có thể giết chết chúng,” nữ thần nói thẳng thừng. Cô thực sự không hề quan tâm tới việc những con người tầm thường còn sống hay đã chết.

“Đó là một khả năng,” Flamel thừa nhận, cảm thấy một cái gì đó lạnh lẽo và buốt giá nhói lên trong dạ dày, “nhưng nếu như cô không giúp đỡ chúng tôi, thì cái chết sẽ đến với hai đứa trẻ.”

Hekate xoay người và bước tới đứng bên cửa sổ. Băng qua bãi cỏ nghiêng dốc, Scathach đang trình diễn một loạt các nắm đấm cho cặp sinh đôi. Chúng bắt chước các chuyển động của cô một cách nhịp nhàng. Flamel đứng cạnh Hekate bên cửa sổ.

“Cái thế giới mà chúng ta đang sống mới kỳ lạ làm sao.” Ông thở dài, “khi mà tất cả mọi thứ - thậm chí cả sự tiếp diễn của loài người - lại nằm trên đôi vai của những đứa trẻ mới lớn.”

“Ông có biết vì sao loài người chiến thắng mà Giống loài Elder cuối cùng đã bị xua đuổi khỏi trái đất không?” Hekate hỏi một cách đột ngột.

“Nhờ có sắt, phải vậy không?”

“Đúng, bởi vì sắt. Chúng tôi đã sống sót qua vụ chìm Danu Talis, chúng tôi đã sống sót qua cơn Đại hồng thủy, và tiếp đến là Thời đại Băng hà. Và rồi khoảng hai nghìn năm trước, một công nhân chuyên về kim loại, người đã chế tạo ra đồng thiếc, bắt đầu thử nghiệm loại kim loại mới. Ông ta chỉ là một người đàn ông - và ông ta đã xoay xở quét sạch một giống nòi cùng một cách sống. Những thay đổi to lớn luôn luôn xảy ra sau những hành động của chỉ một con người.” Hekate rơi vào im lặng, quan sát cặp sinh đôi đấm và đá cùng với Scathach. “Bạc và vàng. Những loại quý hiếm nhất trong tất cả các luồng điện,” cô thì thầm và, trong tích tắc, những luồng điện nở hoa rực rỡ quanh cặp sinh đôi. “Nếu tôi làm chuyện đó và chuyện đó giết chết lũ trẻ, liệu ông có thể sống với lương tâm của mình không?”

“Tôi đã già, quá già,” Nicholas nói nhẹ nhàng, “cô có biết bao nhiêu người bạn mà tôi đã chôn trong vài thế kỷ qua không?”

“Và ông có cảm thấy sự mất mát?” Có một nét tò mò cao độ trong giọng nói của Hekate.

“Từng người.”

“Ông vẫn còn cảm thấy điều đó chư?”

“Vâng. Mỗi ngày.”

Nữ thần vươn tay chạm vào vai Flamel. “Khi đó ông vẫn còn là con người, Nicholas Flamel. Ngày mà ông ngừng việc quan tâm cũng là ngày ông trở thành những kẻ như Dee và đồng loại của hắn.” Cô quay lại về phía khu vườn và nhìn cặp sinh đôi. Cả hai đều đang cố gắng, và thất bại, trong việc tung những nắm đấm vào Scathach lúc đó đang nhún và uốn mình mặc dù cô ta không hề dịch chuyển ra khỏi một điểm nhất đinh. Từ xa trông họ như ba đứa trẻ mới lớn đang luyện tập một điệu nhảy mới, nhưng Hekate biết rằng chẳng có gì bình thường nơi bất kỳ ai trong số họ. “Tôi sẽ làm việc đó,” cuối cùng thì cô nói, “tôi sẽ đánh thức năng lượng của chúng. Phần còn lại tùy thuộc vào ông. Ông sẽ phải rèn luyện chúng.”

Flamel cúi đầu chào, để cô khỏi nhìn thấy những giọt nước mắt trong đôi mắt ông. Nếu cặp sinh đôi sống sót qua vòng đánh thức, sẽ có một cơ hội, dù là mong manh nhất, là ông sẽ có thể được gặp lại Perenelle. “Hãy nói tôi hay,” ông bắt đầu, đoạn ho nhẹ để làm thông cổ họng. “Người đàn ông đã khám phá ra quá trình tạo ra sắt - người thợ rèn hai nghìn năm trước, điều gì đã xảy ra với ông ta?”

“Tôi đã giết ông ta,” Hekate nói, đôi mắt màu vàng của cô mở lớn vô tội. “Hành động của ông ta đã hủy diệt chúng tôi. Tôi còn có thể làm gì hơn? Nhưng cũng đã quá muộn. Bí mật của sãt đã được giới thiệu ra trên toàn thế giới.”

Flamel nhìn cặp sinh đôi, quan sát Josh kéo chân Sophie và cô móc một chân vào chân cậu, và thảy cậu lăn quay xuống đất. Tiếng cười của hai đứa trẻ vang lên giòn giã trong suốt buổi sớm trước lúc bình minh. Ông cầu mong là họ sẽ không quá muộn lần này.

Chương 23

Những con mèo của San Francisco rời thành phố trong sự tĩnh lặng của màn đêm.

Từng con một hay đi thành đôi, những con mèo đường phố hoang dại mình đầy sẹo, những con mèo nhà mập tròn lông láng mịn, tất cả mọi hình dáng, kích thước, giống thuần chủng hay lai tạo, lông dài và lông ngắn, bọn mèo đi xuyên qua bóng đêm như một làn sóng nham hiểm. Chúng dâng lên như sóng vượt qua những cây cầu, sục sôi trong những ngõ hẻm, đua qua những đường hầm dưới các con đường hay nhảy qua những mái nhà.

Tất cả đều hướng về phía bắc.

Chúng phóng qua trước mặt những người đi đường hoảng hốt và choáng váng, những con mèo không hề dừng lại để ăn thịt chuột. Chúng cũng phớt lờ luôn các tổ chim. Và mặc dù chúng di chuyển trong im lặng, những bước chân của chúng tạo ra những âm thanh phi thường.

Đêm hôm đó cả thành phố San Francisco vang vọng tiếng tru đầy bản năng của hàng trăm nghìn con chó.

O O O

Tiến sĩ John Dee cảm thấy không vui.

Và thêm một chút sợ hãi. Mọi chuyện nghe rất hùng hồn khi hắn cũng bàn bạc về cuộc tấn công Hekate và toàn bộ Vương quốc Bóng tối của bà ta, thế nhưng khi ngồi trước lối ra vào của vương quốc vô hình của Hekate nhìn bọn mèo và chim “đổ bộ” đến theo lời triệu tập của các bà chủ đáng kính sợ Bastet và Morrigan của chúng thì đó hoàn toàn là một chuyện khác. Những sinh vật nhỏ bé này có thể làm gì để chống lại ma thuật cổ xưa của một trong những kẻ hàng đầu của Giống loài Elder?

Dee ngồi trong một chiếc Hummer lớn màu đen bên cạnh Senuhet, người đàn ông có vai trò như người hầu của Bastet. Không ai trong số họ nói ma thuật lời nào trong suốt chuyến bay ngắn trên chiếc phản lực riêng của Dee từ Los Angeles đến San Francisco trước đó, mặc dù Dee có đến hàng nghìn câu muốn hỏi Senuhet. Qua nhiều năm hắn đã nhận thức được rằng những người hầu cận của các Elder Đen tối - như chính hắn - không thích bị hỏi han.

Bọn chúng đến cổng vào của Vương quốc Bóng tối của Hekate lúc gần 2 giờ sáng, và cũng vừa kịp lúc những con chim đầu tiên bắt đầu bay đến. Chúng sà xuống từ phía bắc và phía đông theo từng bầy dài đen đặc. Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy đó là tiếng vỗ cánh của chúng và cả bọn “cập bến” trên những cái cây ở Thung lùng Mill. Chúng nhanh chóng tụ tập trên những cành nhánh khiến cho nhiều cành răng rắc cong oằn xuống.

Khoảng vài tiếng đồng hồ sau đó, những con mèo xuất hiện.

Chúng túa ra từ bóng tối như một tấm thảm dài vô tận dệt bằng lông thú, và rồi dừng lại - tất cả đối mặt vào cánh cửa mở ẩn khuất của Vương quốc Bóng tối. Dee nhìn ra bên ngoài cửa kính xe hơi: hắn không thể nhìn thấy mặt đất. Nó được phủ kín, về tất cả mọi hướng mà Dee có thể thấy được, bởi những con mèo.

Cuối cùng, khi điểm cực đông của đường chân trời bắt đầu chuyển sang ánh sáng màu hồng cá hồi, Senuhet lấy ra một bức tượng nhỏ màu đen từ chiếc túi sách mà hắn đeo quanh cổ và đặt nó lên bảng đồng hồ của chiếc xe. Nó là tượng một con mèo Ả - rập được chạm khắc rất đẹp có kích thước chỉ bằng ngón tay út của hắn. “Đã đến lúc,” hắn nói thì thào.

Đôi mắt của bức tượng màu đen sáng rực lên màu đỏ.

“Bà ấy đang đến,” Senuhet nói.

“Tại sao chúng ta không tấn công sớm hơn, khi Hekate đang ngủ?” Dee hỏi. Dù đã nghiền ngẫm về Giống loài Elder Đen tối trong vài trăm năm, hắn nhận ra rằng, thực tế, hắn biết rất ít về họ. Nhưng thực tế này khiến cho hắn cảm thấy dễ chịu chút ít, bởi vì hắn nhận ra rằng Elder cũng biết rất ít về con người.

Senuhet giơ tay lên vẫy, ra lệnh tập hợp lũ chim và mèo. “Chúng ta cần đồng minh,” hắn nói nhỏ.

Dee gật đầu. Hắn đoán là Bastet lúc này đang vượt qua vô số Vương quốc Bóng tối tiếp giáp với thế giới loài người. Sự thù ghét của Giống loài Elder Đen tối với sắt có nghĩa là những phương tiện di chuyển hiện đại - như xe hơi và máy bay - là những thứ bọn họ không sử dụng. Đôi môi mỏng của hắn nở ra một nụ cười không có nét gì hài hước; đó là lý do vì sao bọn họ cần những người như hắn và Senuhet để hành động như một đại lý của họ.

Hắn cảm thấy, hơn là trông thấy, những con chim di chuyển trên cây cối: nửa triệu con - có thể hơn - đầu chúng đều quay về hướng tây. Hắn nhìn theo hướng nhìn chăm chú của đàn chim, hướng thẳng về điểm tối nhất trên bầu trời. Đầu tiên, hắn không nhìn thấy gì, nhưng rồi một hình dáng xuất hiện trên trời cao, chỉ gây chú ý bởi vì nó che kín những vì sao. Morrigan đang tới.

Dee biết rằng nằm sâu trong mọi huyền thoại đều có một hạt giống sự thật. Khi đứng nhìn lên bầu trời đêm, quan sát khuôn mặt xanh xao của Morrigan xuất hiện từ phía tây, chiếc áo choàng lông quạ đen trải rộng sau lưng bà ta như một đôi cánh khổng lồ, Dee tin là hắn biết nguồn gốc của của những huyền thoại về ma cà rồng xuất xứ từ đâu. Qua những diễn biến của cuộc đời rất dài của hắn, hắn đã gặp ma cà rồng - những con ma cà rồng thật - và không ai trong số chúng gây kinh hoàng như Nữ thần Quạ.

Morrigan hạ xuống đất ngay chính trước mùi chiếc Hummer, những con mèo vẫn đang di chuyển khi bà ta xếp lại chiếc áo choàng để “hạ cánh”. Trong bóng tối lờ mờ, chỉ có khuôn mặt hình trái xoan trắng nhợt của bà ta nổi bật lên, đôi mắt của bà ta đen như màn đêm, trông giống như những cái lỗ khoét trên giấy.

Và rồi những con mèo gầm gừ, một làn sóng xáo động lan tỏa trong không khí, và Bastet bước ra từ bóng đêm. Nữ thần Mèo mặc áo choàng của công chúa Ả - rập và cầm một ngọn giáo có chiều cao bằng với bà ta. Bà sải chân qua tấm thảm mèo đang vây bủa trước và sau lưng bà. Cao vượt lên so với Morrigan, bà nghiêng người thật thấp chào Nữ thần Quạ. “Cháu gái thân mến, đã đến lúc rồi phải không?” bà ta gầm gừ.

“Đã đến lúc rồi,” Morrigan trả lời, đáp lại cúi chào. Giữ sạch tấm áo choàng, bà ta để lộ một chiếc cung bắn tên có gắn lông chim đeo quàng qua vai. Bà ta tháo dây đeo của chiếc cung và cầm lấy một mũi tên từ ống tên đeo bên hông.

Rồi, cùng quay người một lúc, hai nhân vật Elder Đen tối chạy thẳng đến khe hở tưởng chừng như không thể xuyên qua được và nhảy băng qua.

Những con mèo và chim đua theo sau họ.

“Bây giờ thì bắt đầu rồi đấy,” Senuhet nói nói một cách hân hoan, tay cầm các vũ khí - hai thanh kiếm Ả - rập bằng đồng thiếc có chạm trổ - và chui ra khỏi chiếc xe.

Hay là kết thúc, Dee nghĩ, nhưng hắn giữ lại nỗi lo sợ cho riêng mình.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx