sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nhà giả kim - Bí mật của Nicholas Flamel bất tử - Chương 27 - 28

Chương 27

Perenelle Flamel được bốn tên bảo vệ thấp nhỏ đưa ra khỏi phòng giam chật chội. Chúng đều mặc đồ da màu đen, đầu và mặt giấu kín đằng sau những chiếc mù lái mô-tô. Bà không thể chắc chắn hoàn toàn bọn chúng có phải là người hay không - bà không nhận thấy bất kỳ luồng điện, nhịp tim hay thậm chí hơi thở nào từ những kẻ này. Khi chúng vây quanh Perenelle, bà thoáng cảm nhận được một cái gì cũ kĩ già nua và chết chóc, như những quả trứng thối và trái cây chín nẫu. Bà nghĩ bọn này có lẽ là lũ Người giả Simulacra, những sinh vật nhân tạo được tạo nên từ những chum chất lỏng hư thối sủi bọt. Perenelle biết là Dee luôn luôn ưa chuộng việc tạo ra các tên tay chân cho chính mình và hắn đã bỏ ra hàng thập niên thử nghiệm với Người bùn Golem, Người giả Similacra và Người lùn Homunculi.

Không nói nửa lời, và bằng những cử chỉ giật cục nhát gừng, bốn bóng hình câm lặng dắt Perenelle ra khỏi phòng giam và đi xuống một hành lang dài hẹp sáng lờ mờ. Perenelle cố ý đi thật chậm, tranh thủ thời gian để tập trung sức mạnh và khắc ghi ấn tượng về nơi chốn này. Jefferson Miller, con ma từng làm nghề bảo vệ, đã nói vơi bà là bà đang ở tầng hầm của công ty Enoch, nằm về phía tây của Telegraph Hill, gần với ngọn tháp nổi tiếng Coit. Bà biết là bà đang ở sâu dưới lòng đất: những bức tường ẩm thấp và không khí lạnh lẽo đến mức tụ thành một đám mây hơi nước ngay trước mặt bà. Bây giờ bà đã ở bên ngoài căn phòng giam và cách xa hẳn khỏi những câu thần chú và bùa mê tự vệ của nó. Bà cảm thấy một phần sức mạnh của mình đã trở lại. Perenelle cố sức nghĩ ra một câu thần chú bà có thể dùng để “ếm” mấy tay dẫn độ, nhưng việc liên lạc với hồn ma Miller đã khiến bà kiệt sức và một cơn đau đầu làm cho đuôi mắt bà đau nhói đến nỗi bà khó có thể tập trung được.

Một hình bóng thình lình rung rinh ngay trước mặt bà. Hơi thở của bà, một làn sương trắng lờ lững trong không khí, đã kết thành một khuôn mặt.

Perenelle liếc mắt nhìn những tên bảo vệ đang đi bên cạnh mình, nhưng chúng không có phản ứng gì. Bà hít một hơi thở thật sâu đầy buồng phổi, nén hơi thở lại để cho cơ thể hâm nóng nó lên và rồi thở ra một hơi dài chầm chậm. Một khuôn mặt hiện lên giữa làn sương trắng: khuôn mặt của Jefferson Miller, hồn ma từng làm nghề bảo vệ.

Perenelle cau mày; lẽ ra hồn ma của ông ta đã biến mất từ lâu. Trừ khi trừ khi ông ta phải trở lại để nói với bà một điều gì đó.

Nicholas!

Ngay lập tức, bà hiểu rằng chồng mình đang gặp nguy hiểm. Perenelle hít vào một hơi thật sâu và nén giữ nó lại trong lồng ngực. Bà tập trung vào Nicholas, nhìn thấy ông thật rõ ràng trong đôi mắt của tâm trí mình. Ông hiện ra với khuôn mặt gầy buồn bã, đôi mắt xanh xám và mái tóc cắt ngắn sát da đầu. Bà mỉm cười, nhớ lại hình ảnh của ông khi còn trẻ với mái tóc đen dày, dài hơn cả tóc bà. Ông thường cột nó lại thành một cái đuôi sau gáy bằng một dải băng nhung màu tím. Bà thở ra và không khí tập hợp trở lại thành một đám mây trắng có hình ảnh khuôn mặt của Jefferson Miller. Perenelle nhìn chăm chú vào đôi mắt của hồn ma và nơi đó - trong con ngươi của hồn ma - bà có thể nhìn thấy chồng mình đang bị giam cầm dưới móng vuốt của nữ thần đầu mèo.

Nỗi giận dữ và thịnh nộ trào dâng trong bà và đột nhiên cơn đau đầu và sự kiệt sức chợt tan biến. Mái tóc đen điểm những sợi trắng bạc của bà dựng thẳng trên đầu như thể chúng được một cơn gió mạnh thổi tung, những tia lửa điện màu xanh da trời và trắng tỏa dọc theo chiều dài của mái tóc. Luồng điện màu trắng mờ của bà sáng lóe lên xung quanh cơ thể bà như một làn da thứ hai. Đã quá trễ để bốn tên bảo vệ nhận ra có một chuyện gì đó bất thường. Chúng chụp lấy bà, nhưng ngay khoảnh khắc bàn tay chúng chạm phải rìa sáng của luồng điện của Perenelle thì lập tức chúng bị hất văng ra xa, như thể chúng vừa nhận được một viên đạn điện. Một tên thậm chí quăng mình vào Perenelle, nhưng trước khi hắn kịp đặt một ngón tay lên người bà, luồng điện của Perenelle đã quăng mạnh hắn vào tường với sức mạnh đủ để hất chiếc mù ra khỏi đầu hắn. Kẻ giấu mặt trượt dài dọc theo bức tường, cánh tay và chân gập lại trong những tư thế vụng về. Khi Perenelle nhìn vào khuôn mặt hắn, bà nhận ra rằng những sinh vật này đúng là bọn Người giả Simulacrum. Tên bị hất mũ này là một tác phẩm chưa hoàn thiện: mặt và đầu hắn đơn giản chỉ là một cái đầu hói không có mắt mùi miệng hay tai gì cả.

Người phụ nữ chạy dọc theo hành lang, chỉ dừng lại khi bà gặp một vùng nước có váng dầu trên sàn nhà. Khom người xuống vùng nước, bà tập trung cao độ và chạm vào làn nước tối tăm với ngón tay trỏ và ngón út. Luồng điện trắng của bà kêu xèo xèo khi nó chạm vào vùng nước và mặt nước bốc khói trước khi tĩnh lặng trở lại và Perenelle nhìn thấy cảnh tượng mà bà đã thoáng nhìn thấy trong đối mắt của hồn ma. Chồng bà đang nằm phía dưới móng vuốt của Bastet. Phía sau Nữ thần Mèo, Scatty đang cố sức chống chọi với hàng đàn chim và mèo, trong khi đó Josh đứng dựa lưng vào một cái cây, vụng về cầm lấy một cành cây lớn như một cây gậy bóng chày, đánh tán loạn vào bất kỳ cái gì đang tiến lại gần. Sophie nằm dưới chân cậu, cử động một cách chậm chạp, chớp mắt vẻ bối rối.

Perenelle đưa mắt nhìn dãy hành lang. Bà có thể nghe thấy những tiếng ồn xa xa, tiếng những bước chân chạy trên nền đá cứng và bà hiểu là thêm nhiều tên bảo vệ nữa đang tới. Bà có thể chạy trốn hay là bà có thể chiến đấu chống lại bọn Người giả; bà đã phục hồi phần nào sức lực. Nhưng những chuyện đó không giúp gì được cho Nicholas và lũ trẻ.

Perenelle nhìn xuống mặt hồ lần nữa. Bà có thể nhìn thấy Hekate đang chống cự lại cuộc tấn công tổng hợp của Morrigan và đàn chim cùng lũ mèo của Bastet. Perenelle cũng nhìn thấy Dee đang di chuyển đằng sau Hekate, thanh kiếm trong tay hắn lóe lên ánh sáng xanh da trời chết chóc trong khi ngay sau lưng tất cả là cây Yggdrasill đang cháy bừng bừng trong những ngọn lửa đỏ và xanh lá cây.

Có thêm một điều nữa bà có thể làm. Một điều rất nguy hiểm và đầy liều lĩnh, và nếu thực hiện thành công bà sẽ hoàn toàn kiệt sức và mất hết khả năng tự vệ. Những sinh vật của Dee có thể chỉ cần đơn giản giữ lấy bà và mang bà đi xa.

Perenelle không còn chần chừ gì nữa.

Quỳ sát xuống bên cạnh vũng nước dơ bẩn, bà đặt bàn tay phải với lòng bàn tay ngửa lên, lên trên bàn tay trái và tập trung dữ dội. Luồng điện của Perenelle bắt đầu chuyển động, chảy tràn xuống cánh tay bà như bốc khói. Chúng cùng tụ lại nơi lòng bàn tay Perenelle, chảy dọc theo những nếp nhăn và đường chỉ trên da thịt bà. Một đốm sáng bạc nhỏ như một quả bóng tuyết xuất hiện nơi những nếp gấp của làn da. Nó rắn chắc lại dần thành một quả cầu tròn trịa và rồi quả cầu bắt đầu xoay tròn và to thêm, và giờ đây những tia sáng màu trắng băng giá của luồng điện của bà tiếp tục chảy nhiều hơn xuống hai cánh tay bà. Chỉ trong tích tắc quả cầu đã to bằng một quả trứng, và rồi Perenelle đột ngột lật bàn tay lại và ném quả bóng làm bằng năng lượng thuần khiết xuống làn nước đục mờ. Bà thốt ra ba từ dứt khoát:

“Sophie. Tỉnh dậy!”

Chương 28

“Sophie. Tỉnh dậy!”

Đôi mắt của Sophie Newman bất thần mở ra. Và rồi cô nhắm nghiền chúng lại và ấn hai bàn tay của mình lên hai bên tai. Ánh sáng quá chói gắt, quá sinh động, âm thanh của đám đánh nhau nghe rõ ràng và nổi bật một cách khó tin.

“Sophie. Tỉnh dậy!”

Cơn choáng váng khi lại nghe thấy giọng nói đó đã buộc cô mở mắt và nhìn xung quanh. Cô có thể nghe thấy tiếng của Perenelle Flamel rõ ràng như thể bà đang đứng cạnh cô, nhưng thực ra không có ai ở đó cả. Cô đang nằm dựa vào lớp vỏ xù xì của một cây sồi, với Josh đang đứng ngay phía trước. Cậu cầm một cành cây to dày bằng cả hai tay và cuống cuồng chống trả những sinh vật đáng kinh sợ đang lao tới.

Sophie chậm rãi tìm cách đứng lên, cô vịn vào cây sồi để làm điểm tựa. Điều cuối cùng cô có thể nhớ rõ đó là mùi khét lẹt của gỗ tươi bốc cháy. Cô nhớ mình đã gào lên “lửa”, và rồi những gì còn lại chỉ là một chuỗi những hình ảnh lộn xộn - một đường hầm chật chội, những sinh vật đầu chim và sọ mèo - mà có lẽ chỉ là một giấc mơ.

Khi Sophie điều chỉnh được mắt mình và nhìn quanh, cô nhận ra rằng tất cả hoàn toàn không phải là giấc mơ.

Họ đang bị lũ chim và mèo bao vây chật cứng: hàng trăm con. Một số con người đầu mèo ẩn nấp trong những bụi cỏ cao và cố gắng bò trườn hay lết bụng, phun phì phì hay giương móng vuốt. Những người chim trên những cành cây trên đầu đang cố gắng đến gần đủ để “thả rơi” và tấn công chị em Sophie, trong khi những con khác tiếp tục nhảy lò cò, đâm vào Josh bằng những chiếc mỏ hung hãn và độc ác.

Xa hơn một chút, ở phía bên kia của cánh đồng, cây Yggdrasill đang cháy. Những thanh gỗ cổ đại vỡ vụn kêu răng rắc, những dòng nhựa cây màu trắng sôi sùng sục tỏa hơi lên không khí tinh khôi như pháo hoa. Nhưng ngay cả khi gỗ cây bị cháy, những lớp “da thịt” mới lại xuất hiện, tươi xanh và non tơ, ngay nơi đã bị đốt cháy. Sophie cũng nhận thấy một âm thanh khác lạ và biết rằng cô đang nghe thấy tiếng của chính Yggdrasill. Và giờ đây với thính giác cực kỳ nhạy bén, cô nghĩ là cô có thể nghe thấy những cụm từ hay từ, những bài hát hay bài thơ lẩn trong tiếng than khóc đau đớn vang vọng của cái cây bốc cháy. Xa xa đằng kia, cô nhìn thấy Hekate đang cố gắng vô vọng để dập tắt ngọn lửa, nhưng bà cũng bận rộn giao chiến với Morrigan, lũ mèo và chim ngay trong cùng một lúc. Sophie cũng nhận ra rằng không còn bóng dáng của thằn lằn bay trên bầu trời, và chỉ còn rất ít vài Torc Allta tiếp tục bảo vệ bà chủ của chúng.

Gần hơn, là mái tóc đỏ sáng của Scatty. Cô cũng bị hàng tá chim và mèo bu quanh. Nữ Chiến binh đang múa hai thanh kiếm một cách nhịp nhàng, làm cho những sinh vật kia phải rú lên đau đớn. Scatty đang cố gắng đánh dẹp để tiến tới gần nơi Nicholas Flamel đang nằm úp mặt xuống đất ngay phía dưới móng vuốt của một sinh vật đáng kinh khiếp nhất mà Sophie từng nhìn thấy: Bastet - Nữ thần Mèo. Với tầm nhìn đặc biệt sắc bén, cô gái thậm chí có thể nhìn thấy từng sợi lông cứng mọc trên khuôn mặt mèo của Bastet và cô thực sự nhìn thấy một giọt nước dãi tụ xuống nơi những cái răng nanh to quá khổ và từ đó rơi xuống người đàn ông đang nằm phía dưới.

Flamel nhìn thấy Sophie đang nhìn về phía ông. Ông cố gắng hít thở thật sâu, nhưng thật khó thở khi mà sinh vật to lớn kia đang đứng ngay trên ông. “Chạy đi,” ông thì thầm, “chạy đi.”

“Sophie, ta chỉ có một vài tích tắc ” giọng nói của Perenelle vang vọng trong đầu cô gái, lay động toàn bộ sự chú ý trong cô. “Đây là những gì mà em phải làm. Em phải để ta nói qua em.”

Josh để ý thấy chị gái mình đã đứng dậy trên đôi chân, lắc lư nhè nhẹ, hai tay ấn lấy tai như thể những âm thanh kia quá ồn ào, đôi mắt cô nhắm nghiền. Cậu nhìn thấy đôi môi cô mấp máy, như thể cô đang nói với chính mình. Cậu quất mạnh vào một cặp người - chim đang chồm về phía trước. Chiếc cành cây nặng trĩu giáng vào mỏ của một trong hai kẻ tấn công và nó lảo đảo dội lui, choáng váng và sững sờ. Kẻ còn lại tiếp tục lượn vòng quanh Josh, nhưng cậu nhận ra rằng nó không tiến tới gần cậu mà cố gắng tiếp cận Sophie. Josh quay lại và vụt mạnh vào nó, nhưng ngay lúc đó, một gã đàn ông cao gầy với một cái đầu mèo mướp tiến sát tới cậu. Josh cố gắng vụt cây gậy, nhưng cậu mất đà và gã người - mèo cúi mình né tránh cú đánh. Rồi nó nhảy lên cao, mồm há ra, móng vuốt giương nhọn hoắt. Với một cảm giác chua lòm nơi cổ họng, Josh thình lình nhận ra rằng cả cậu và Sophie đều trong tình trạng vô vọng. Cậu cần phải ở bên chị mình, phải bảo vệ cô và trong giây phút đó, cậu biết là mình đành bất lực. Cậu nhắm mắt vào phút cuối cùng khi sinh vật đầu mèo mướp hung ác đánh mạnh vào ngực cậu, chờ đợi cảm giác kim châm nhói buốt từ bộ móng vuốt, tiếng gào ré điên dại trên khuôn mặt mình... nhưng tất cả những gì cậu nghe thấy được chỉ là một tiếng gừ gừ khe khẽ. Cậu chớp chớp mắt và nhận thấy mình đang ôm một chú mèo con đầy lông tơ mịn trên tay.

Sophie! Cậu quay nhìn quanh và sững lại trong nỗi kính sợ.

Luồng điện của Sophie tỏa ra ánh sáng bạc tinh khiết quanh cơ thể của cô. Nó quá đậm đặc và thậm chí phản chiếu ánh nắng mặt trời trông như một bộ áo giáp thời Trung cổ. Những tia sáng bạc kêu tanh tách trên tóc cô và nhỏ giọt xuống từ những ngón tay cô như những giọt chất lỏng.

“Sophie?” Josh thì thầm, phấn khởi và hoàn hỉ. Chị của cậu đã ổn.

Và khi Sophie chậm chạp quay đầu lại nhìn Josh, trong chính khoảnh khắc đó, cậu nếm trải cảm giác choáng váng, kinh hoàng biết rằng cô không hề nhận ra mình.

Gã người - chim suốt nãy giờ mải mê tìm cách tấn công cô gái đột nhiên phóng mình tới trước, chiếc mỏ nhọn hướng đâm thẳng vào đôi mắt cô. Sophie giơ những ngón tay lên cao: những giọt bạc văng ra từ bàn tay cô và bắn tóe và sinh vật hiểm ác. Ngay lập tức, nó gập cánh lại, vặn vẹo mình và biến thành con chim két mất phương hướng.

Sophie bước qua Josh và hướng thẳng về phía Bastet.

“Không được đi xa hơn nữa, cô gái nhỏ,” Bastet ra lệnh, một cánh tay đầy vuốt giơ lên.

Đôi mắt của Sophie mở rộng và cô mỉm cười, và Josh thình lình phát hiện ra, lần đầu tiên trong đời mình, cậu cảm thấy khiếp sợ chị gái. Cậu biết rằng đó không phải là Sophie, sinh vật đáng kinh hoàng kia không thể là chị sinh đôi của cậu.

Khi cô gái cất lời, giọng của cô nghe khàn khàn gay gắt. “Bà không biết tôi có thể làm gì bà đâu.”

Đôi mắt mèo của Bastet chớp chớp trong kinh ngạc. “Mi không thể làm gì ta được, nhóc con à.”

“Tôi không phải là cô bé. Bà có thể là loài cổ đại, nhưng bà chưa bao giờ từng đụng độ với bất kỳ ai giống như tôi. Tôi sở hữu năng lượng thô chưa tinh chế mà nó có thể vô hiệu hóa ma thuật của bà. Tôi có thể dùng nó để biến lũ chim và mèo quay về hình dạng tự nhiên nguyên thủy.” Đầu Sophie nghiêng qua một bên, một cử chỉ mà Josh hiểu rất rõ; chị cậu thường làm như vậy khi cô chăm chú lắng nghe một ai đó nói. Rồi cô vươn tay ra về phía nhân vật Elder Đen tối. “Bà nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi thò tay ra và chạm vào bà?”

Bastet huýt lên một hiệu lệnh và ba gã người - mèo to vật vã lao tới chỗ cô gái. Cô duỗi thẳng cánh tay, và một cuộn khói dài như rắn của năng lượng bạc bắn ra từ bàn tay cô. Nó chạm vào mỗi người - mèo, kêu lách tách khi đụng vào vùng hông và vai chúng, và ngay lập tức bọn nay sẩy chân, cuộn tròn và uốn éo trên mặt đất trong khi chúng biến trở lại thành những con mèo bình thường, hai con lông ngắn và một con lông dài bờm xờm. Lũ mèo nhảy lên trên đôi chân, chạy lẹ ra xa với những tiếng gào rú thảm thương.

Sophie quay tròn chiếc roi bạc trên đầu mình, những giọt chất lỏng bạc vung vẩy khắp mọi nơi. “Hãy để tôi cho bà nếm thử về những gì tôi có thể làm ” Dải bạc vỡ lách tách và kêu răng rắc.

Scatty đột ngột nhận ra ba đối thủ của mình vụt biến thành một con chim két Bắc Mỹ cổ đỏ, một chim sẻ nhà, và một con vẹt, trong khi tên người - mèo trông rất hung dữ ngay trước mặt cô chợt biến thành một con mèo Ba Tư.

Sophie tiếp tục vung cho dải bạc kêu lách tách, đánh dẹp hết bọn tấn công ra xa, những giọt bạc vương vãi khắp nơi và càng lúc càng có nhiều người - chim và người - mèo quay trở về với hình dáng tự nhiên. “Tránh xa khỏi Nicholas,” cô nói, đôi môi của cô không khép mở nhịp nhàng với những lời nói của cô, “hay chúng ta sẽ tìm ra hình dáng thật của bà là gì, Bastet, và cũng là Bes và Mafdet, Sekmet và Mut.”

Miệng của Sophie mấp máy, ít giây sau những lời khác lại vang lên. “Hãy coi chừng cô gái này, Bastet. Cô ta là ngày tận số của ngươi.”

Bastet chậm rãi lùi ra xa. Những sợi lông cứng dựng lởm chởm và hai cánh tay của bà ta vẫy vẫy cùng với tiếng vạc kêu, rồi bà ta quay người chạy về phía cây Yggdrasill đang bốc cháy. Lần đầu tiên sau nhiều thiên niên kỷ, bà ta cảm thấy hoảng sợ.

Nicholas lê chân để đứng dậy và tiến tới chỗ Sophie, Josh và Scatty. Ông dừng lại trước mặt Sophie. “Perenelle?” ông thì thầm.

Sophie quay đầu lại nhìn ông, đôi mắt cô trống rỗng và vô hồn. Môi cô mấp máy và rồi, như một bộ phim lồng tiếng tồi tệ, những lời nói vang lên. “Em đang ở San Francisco, bị nhốt dưới tầng hầm của Công ty Enoch. Em an toàn và khỏe. Hãy dẫn bọn trẻ đi về phía nam, Nicholas ” Một khoảng im lặng dài trôi qua và rồi, khi cô lên tiếng, những lời nói phát ra nhanh hơn là cử động của đôi môi Sophie, và luồng điện trắng bạc của Sophie bắt đầu mờ dần và đôi mắt cô bắt đầu nhắm lại. “Hãy dẫn chúng đến Bà phù thủy.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx