sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nhà giả kim - Bí mật của Nicholas Flamel bất tử - Chương 31 - 32

Chương 31

Vương quốc Bóng tối sụp đổ.

Nơi phía tây, những đám mây đã tan biến và những mảng trời đã biến mất, chỉ còn lại những ngôi sao nhấp nháy và vầng trăng quá tròn đầy trên nền trời đen. Từng ngôi sao một dần tắt lịm và rìa của mặt trăng bắt đầu bị gặm mòn.

“Chúng ta không có nhiều thời gian đâu,” Morrigan nói, mắt nhìn bầu trời đen.

Dee, lúc này đang lom khom trên mặt đất, cố gắng thu thập những mảnh vụn băng của Hekate mà hắn có thể tìm được, mặc dù hắn có thể nghe thấy một nỗi sợ hãi trong giọng nói của Morrigan. “Chúng ta có thời gian mà,” hắn nói bình thản.

“Chúng ta không thể ở đây khi Vương quốc Bóng tối biến mất,” Morrigan nói tiếp, nhìn xuống Dee, khuôn mặt bà ta không có chút cảm xúc nào. Nhưng hắn biết là qua cách bà ta quấn chặt cái áo choàng lông quạ sát vào đôi vai cho thấy bà ta đang hoang mang bối rối.

“Chuyện gì sẽ xảy ra?” Dee thắc mắc. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Nữ thần Quạ “mềm yếu” như thế này trước đó, và hắn chợt cảm thấy khoan khoái trước sự luống cuống của bà ta.

Morrigan ngẩng đầu nhìn lên bóng đêm đang xâm chiếm dần vương quốc, đôi mắt đen của bà ta phản chiếu những đốm sao nhỏ xíu. “Tại sao ư, vì chúng ta cũng sẽ biến mất, cũng sẽ tiêu đời. Bị hút luôn vào hư không,” bà ta nói nhỏ, nhìn những ngọn núi xa xa đang biến thành những cái gì đó như cát bụi. Đám bụi ngay sau đó cuốn xoáy lên bầu trời đen và tan biến. “Một cái chết thực sự,” Morrigan thì thầm.

Dee bò lổm ngổm giữa những tàn dư đang tan chảy của cây Yggdrasill, trong khi xung quanh hắn tất cả những gì thuộc về thế giới đẹp đẽ và thanh nhã của Hekate đang tan thành cát bụi và bị những làn gió vô hình thổi đi xa hút. Nữ thần đã sáng tạo ra Vương quốc Bóng tối của mình từ hư không và giờ đây, khi không còn sự có mặt của bà để cầm giữa chúng, tất cả trở lại với tình trạng không tồn tại, không là cái gì. Những ngọn núi đã lụi tàn, bị thổi tung ra xa như những hạt cát, những vạt rừng rậm đang chậm chạp phai mờ và tan biến như ánh sáng tắt dần và vầng trăng to tròn treo trên bầu trời đang hao mòn nhanh chóng. Trong phút chốc, tất cả không khác gì một quả bóng tầm thường. Nơi phía đông, mặt trời đang nhô lên cao như một quả cầu vàng lộng lẫy và bầu trời vẫn xanh lơ.

Nữ thần Quạ quay sang bà cô của mình. “Tất cả những cái này sẽ biến mất trong bao lâu nữa?” bà ta hỏi.

Bastet gầm gừ và nhún đôi vai rộng. “Ai mà biết được? Ngay cả ta cũng chưa bao giờ chứng kiến sự suy tàn của một Vương quốc Bóng tối. Có lẽ là khoảng vài phút.”

“Đó là tất cả những gì mà tôi cần.” Dee đặt thanh kiếm Excalibur xuống đất. Lưỡi kiếm đã nhẵn bóng phản chiếu bóng đen đang trườn tới từ phía tây. Dee tìm thấy ba mảnh vụn băng lớn nhất từng là những phần cơ thể của Hekate và đặt chúng lên lưỡi kiếm.

Morrigan và Bastet đứng dựa sát sau lưng hắn và nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, hình ảnh của chúng lăn tăn và méo mó khi phản chiếu trên thanh kiếm. “Việc gì quan trọng đến mức ông phải thực hiện nó ngay tại nơi đây vậy?” Bastet hỏi.

“Đây là ngôi nhà của Hekate,” Dee đáp lại. “Và nơi đây, chính nơi đây, là nơi bà ta đã chết, sự kết nối với bà ta mạnh nhất ở nơi đây.”

“Sự kết nối.” Bastet gầm lên và rồi gật đầu. Bà ta chợt hiểu ra những gì mà Dee đang nỗ lực thực hiện: loại hình đen tối nhất và nguy hiểm nhất trong các loại nghệ thuật hắc ám.

“Thuật gọi hồn,” Dee thì thầm. “Tôi sắp nói chuyện vơi Nữ thần đã chết. Bà ta đã trải qua rất nhiều thiên niên kỷ ở nơi đây và nơi đây đã trở thành một phần của bà ta. Tôi đánh cược là ý thức của bà ta vẫn còn tiếp tục lẩn khuất quanh đây và gắn chặt với nơi chốn này.” Hắn vươn tay ra chạm vào cán của thanh kiếm. Thanh đá đen rực lên màu vàng và những con rắn được chạm khắc quanh thanh kiếm trở nên sống động, phun xì xì một cách hung hãn, lưỡi lấp ló, trước khi chúng “đóng băng” im lìm trở lại. Khi băng giá bắt đầu tan, chất lỏng chảy lên thanh kiếm đá đen và phủ lên nó một lớp màng nhờn như váng dầu. “Bây giờ, chúng ta sẽ nhìn thấy những gì mà chúng ta muốn nhìn thấy,” hắn thì thầm,

Nước trên thanh kiếm bắt đầu nổi bong bóng và vỡ lốp bốp, kêu xèo xèo và lóc bóc nổ. Và một khuôn mặt hiện lên trên mỗi bong bóng: khuôn mặt của Hekate. Nó liên tục biến đổi theo ba khuôn mặt của Nữ thần, chỉ riêng đôi mắt - có màu bơ và tràn đầy oán ghét - là giữ nguyên không đổi khi bà nhìn trừng trừng vào Dee.

“Hãy nói với ta,” Dee hét to, “Ta ra lệnh cho bà, Tại sao Flamel lại đến nơi đây?”

Giọng nói của Hekate nghe như tiếng bong bóng vỡ tan. “Để trốn thoát mi.”

“Hãy nói cho ta nghe về mấy đứa con nít thuộc giống người.”

Những hình ảnh hiện lên trên lưỡi kiếm đầy chi tiết đến mức đáng kinh ngạc. Tất cả chúng đều hiện lên dưới góc nhìn của Hekate. Đó là cảnh Flamel đến với cặp sinh đôi, hai đứa trẻ ngồi xanh xao và sợ hãi trong chiếc xe tơi tả trầy xước.

“Flamel tin rằng chúng là cặp sinh đôi huyền thoại mà cuốn Codex đã đề cập tới.”

Thình lình Morrigan và Bastet tụm lại gần hơn, phớt lờ bóng tối hư vô đang tiến tới phía bọn chúng với tốc độ nhanh chóng. Nơi phía tây, không còn có ngôi sao nào nữa, vầng trăng cũng đã tan biến và nền trời bao la đã hoàn toàn tiêu tan, chỉ để lại một màu đen trống rỗng.

“Có đúng bon chúng không?” Dee yêu cầu.

Hình ảnh tiếp theo trên thanh kiếm cho thấy luồng điện của cặp sinh đôi lóe lên ánh bạc và vàng.

“Mặt trăng và mặt trời,” Dee thì thầm. Hắn không biết là nên hoảng sợ hay nên mừng vui. Những nghi ngờ của hắn đã được giải đáp. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy hai đứa trẻ bên nhau, hắn đã bắt đầu tự hỏi liệu chúng thực ra có phải chị em sinh đôi hay không.

“Đây có phải là cặp sinh đôi được báo trước trong huyền thoại hay không?” hắn đòi hỏi.

Bastet cúi thấp cái đầu to bự xuống ngang với đầu Dee. Những sợi râu mép dài cả mép chạm nhồn nhột vào mặt hắn, nhưng hắn không dám liều lĩnh đẩy chúng ra xa, ngay cả khi hàm răng của bà ta cũng đang rất gần. Bà ta có mùi mèo ướt và hương trầm; Dee cảm thấy sống mùi hắn cay xè và hắn sắp hắt xì hơi. Nữ thần Mèo với tay định lấy thanh kiếm, nhưng Dee giữ tay bà ta lại trong tay hắn. Nó giống như chụp lấy móng vuốt của con sư tử và những móng vuốt nhọn hoắt đang thụt vào thình lình xòe ra một cách đầy đe dọa gần ngay các ngón tay của hắn. “Làm ơn đừng đụng vào thanh kiếm; đây là một câu thần chú rất tinh tế và mỏng manh. Còn thời gian cho thêm một hay hai câu hỏi nữa,” hắn nói thêm hất đầu về chân trời phía tây, nơi những gờ đất đang vỡ nát và bị thổi tung như những đám bụi muôn màu.

Bastet nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, đôi mắt có con ngươi hẹp như đường kẻ lóe sáng. “Chị của tôi có - hay là đã có - một món quà đặc biệt. Bà ta có thể đánh thức năng lượng trong kẻ khác. Hỏi bả coi bả có làm chuyện đó với hai đứa sinh đôi thuộc giống người đó hay không?” hắn hỏi.

Một quả bóng nổ kêu lốp bốp. “Không.”

Dee bật ngửa người ra sau trong nỗi kinh ngạc. Hắn đã chờ đợi bà ta trả lời có. Hay là Flamel đã thất bại…?

Bastet gầm lên. “Bà ta nói láo…”

“Bà ta không thể.” Dee nói. “Bà ta trả lời những gì mà chúng ta hỏi.”

“Chính mắt ta đã nhìn thấy con bé đó,” Nữ thần Ả-rập gầm lên, “Ta nhìn thấy nó tung ra một luồng điện tinh khiết màu bạc. Ta chưa bao giờ nhìn thấy năng lượng cỡ đó trong đời mình, không hề kể từ Thời đại của Elder.”

Tiến sĩ John Dee liếc nhìn bà ta một cách sắc bén. “Bà nhìn thấy con bé nhưng còn đứa con trai thì sao? Nó đang làm gì lúc đó?”

“Ta không để ý tới thằng bé đó.”

“À há!” Dee kêu lên đắc thắng. Hắn quay lại với thanh kiếm.

Tấm áo choàng lông quạ của Morrigan kêu sột soạt. “Hỏi câu cuối cùng đi, tiến sĩ.”

Bộ ba nhìn lên để thấy bóng đen hoàn toàn đang gần như tiến sát đến chỗ chúng đang đứng. Chỉ cách chúng không đầy ba mét, thế giới tươi đẹp đã tan vào hư vô. Dee quay lại nhìn thanh kiếm. “Bà đã đánh thức con bé phải không?”

Một cái bong bóng lại kêu lốp bốp và trên thanh kiếm hiện lên hình Sophie lơ lửng giữa thinh không, luồng điện của cô tỏa ánh bạc rực rỡ. “Có.”

“Vậy còn thằng bé thì sao?”

Trên thanh kiếm hiện lên cảnh Josh thu mình lại trong góc tối của căn hầm. “Không.”

Móng vuốt giống như bàn tay của Morrigan túm lấy vai Dee và giật mạnh đôi chân hắn. Hắn chụp lấy thanh kiếm và lắc lắc cho những bong bóng nước văng vào vùng hư vô đang tiến sát gần.

Bộ ba không cân xứng - Bastet cao lênh khênh, Morrigan đen tối, và người đàn ông nhỏ bé - tháo chạy khỏi thế giới đang vỡ vụn thành hư vô ngay sau lưng chúng. Những tàn dư cuối cùng của đội quân của chúng - những người chim và người mèo - đang chạy lung tung không mục đích. Khi nhìn thấy những ông bà chủ của mình đang tháo chạy, chúng lập tức chạy theo sau. Tất cả phóng như bay về phía đông, nơi mà phần còn lại cuối cùng của Vương quốc Bóng tối chưa bị bóng đen nuốt chửng. Senuhet chạy khập khiễng phía sau Bastet, gào lên tên bà ta, năn nỉ bà ta dừng lại và giúp hắn.

Nhưng thế giới tan rã quá nhanh. Nó nuốt chửng chim và mèo, những cây cổ đại và những loài phong lan quý, những sinh vật ma thuật và những quái vật trong thần thoại. Nó ngốn hết đến tận mảnh cuối cùng của pháp thuật Hekate.

Rồi hư vô nuốt lấy mặt trời và toàn bộ thế giới chìm trong bóng tối và chẳng còn gì nữa.

Chương 32

Morrigan và Bastet chạy thục mạng qua những bờ đất gãy đổ, kéo theo John Dee ở giữa. Trong phút chốc bức tường lá cây tan biến và một trong rất nhiều con đường mòn ngoằn ngoèo dẫn đến núi Tâmlpais hiện ra. Dee vấp ngã và nằm sõng soài trên nền bụi đất.

“Giờ thì sao?” Bastet gầm gừ. “Chúng ta đã thua, bọn chúng đã thắng rồi hả? Chúng ta đã hủy diệt Hekate nhưng bà ta đã đánh thức đứa con gái.”

John Dee loạng choạng đứng lên và phủi bụi chiếc áo khoác bị trầy trụi. Có những vết xước và vết rách trên ống tay áo và một vật gì đó đã xé toạc một lỗ thủng to bằng nắm đấm xuyên qua lớp vải lót. Lau chùi thanh kiếm Excalibur một cách cẩn thận, hắn tra thanh kiếm vào vỏ. “Chúng ta không cần phải tập trung vào đứa con gái. Thằng bé kia mới quan trọng. Thằng bé chính là chìa khóa.”

Morrigan lắc đầu, lông kêu sột soạt. “Ông nói nghe khó hiểu quá.” Bà ta ngước nhìn lên bầu trời ban mai quang đãng và một đám mây xám đột nhiên xuất hiện gần như thẳng ngay phía trên đầu bà.

“Thằng bé đã nhìn thấy nguồn năng lượng ma thuật mạnh đến mức phi thường của chị nó sau khi được đánh thức; theo bà thì giờ đây nó đang cảm thấy thế nào? Hoảng sợ, giận dữ, ghen tỵ? Lẻ loi?” Hắn nhìn từ Morrigan sang Nữ thần Mèo. “Thằng bé ít nhất cũng mạnh như chị gái của nó. Có ai trong lục địa này mà Flamel có thể dắt thằng bé đến đó để nhờ đánh thức năng lượng tiềm ẩn của nó không?”

“Annis Đen tối ở Catskills,” Morrigan gợi ý, giọng nói của bà ta nghe đầy vẻ cẩn trọng.

“Quá mạo hiểm,” Dee nói, “bà ta có thể sẽ ăn thịt thằng nhóc mất.”

“Tôi nghe nói là Perephone hiện đang ở phía bắc Canada,” Bastet nói.

Dee lắc đầu. “Những năm tháng của bà ta ở Vương quốc Bóng tối Thế giới ngầm đã làm cho bà ta hóa điên rồi. Bà ta thực sự nguy hiểm khôn lường.”

Morrigan cuốn chặt chiếc áo choàng trên vai. Đám mây trên đầu bà ta đã dày hơn và sà xuống thấp hơn. “Vậy thì chẳng có ai khác ở Bắc Mỹ nữa. Tôi đã ghé ngang vùng Nocticula ở Áo và tôi biết là Erictho hiện vẫn còn đang lẩn trốn ở Thessaly..”

“Bà nói không đúng,” Dee cắt ngang lời Morrigan. “Vẫn còn một nhân vật có thể đánh thức thằng bé.”

“Ai?” Bastet gầm lên, cau mày, nhăn mũi lại.

Tiến sĩ John Dee quay người về phía Nữ thần Quạ. “Bà có thể làm việc đó.”

Morrigan bước giật lùi xa khỏi Dee, đôi mắt đen mở lớn kinh ngạc, những cái răng nhọn hoắt cắn chặt vào đôi môi mỏng dính thâm tím. Một đường gợn sóng lăn tăn chạy dọc theo áo choàng đen của bà ta, lay động lớp lông quạ.

“Ông lầm rồi,” Bastet rít lên the thé. “Cháu gái tôi là Thế hệ Kế tiếp, nó không thể có năng lực đó.”

Dee quay sang đối mặt với Nữ thần Quạ. Nếu hắn biết rằng hắn đang chơi một trò chơi nguy hiểm - thậm chí chết người - thì hắn đã không hề biểu lộ ra điều đó. “Đã có thời, có lẽ điều bà nói là đúng. Nhưng sức mạnh của Morrigan đã được gia tăng lên rất, rất, rất nhiều lần so với trước đây.”

“Cháu gái, ông ta đang nói gì vậy?” Bastet đòi hỏi.

“Hãy rất, rất,rất cẩn thận đó nhé, ông kia,” Nữ thần Quạ cười khúc khích.

“Lòng trung thành của tôi không hề có vấn đề gì ở điểm này,” Dee nói vội vã. “Tôi đã phục vụ cho các Elder từ hơn năm trăm năm nay. Tôi đơn thuần là tìm kiếm một phương cách để đạt được mục tiêu của chúng ta.” Hắn bước tới gần Morrigan. “Từng có thời, cũng như Hekate, bà có ba khuôn mặt: bà là Morrigan, Macha và Badb. Tuy nhiên khác với Hekate, bà và hai người chị của bà có đến ba cơ thể. Điều nối kết ba chị em với nhau chính là ý thức và suy nghĩ. Tách riêng ra mỗi bà đều rất mạnh, nhưng kết hợp lại thì năng lượng của các bà là vô song.” Hắn dừng lại và có vẻ như đang dành thời gian tập hợp các ý nghĩ, nhưng thực sự, là để bảo đảm chắc chắn rằng hắn đang nắm chặt lấy cán thanh kiếm Excalibur nằm dưới lần áo khoác. “Bà đã quyết định giết chết hai người chị của mình khi nào vậy?” hắn hỏi đường đột.

Với một tiếng kêu thét kinh khủng, Morrigan nhảy vồ tới Dee.

Và dừng lại.

Một ánh sáng lạnh lóe lên và lưỡi kiếm bằng đá đen của Excalibur đã dí sát vào cổ họng của Morrigan. Những con rắn chạm khắc trên cán kiếm phun xì xì vào bà ta.

“Vui lòng,” Dee mỉm cười, đôi môi mím lại lạnh lẽo, “Tôi đã chịu trách nhiệm cho cái chết của một Elder hôm nay. Tôi không hề ước mong gia tăng con số đó lên thành hai trong tổng số.” Khi nói, hắn quan sát Bastet, lúc này đang đi lởn vởn đằng sau lưng hắn. “Morrigan có đủ sức mạnh để đánh thức Josh,” hắn nói vội vã. “Bà ta sở hữu kiến thức và sức mạnh của hai bà chị của mình. Nếu chúng ta có thể đánh thức thằng bé và thuyết phục nó đứng về phe chúng ta, chúng ta sẽ có được thêm một đồng minh với năng lượng phi thường. Hãy nhớ những gì lời tiên tri cho biết: hai mà chỉ một, một là tất cả. Một sẽ giải cứu thế giới, và một thì hủy diệt thế giới.”

“Và thằng bé sẽ là kẻ giải cứu hay hủy diệt?” Bastet hỏi.

“Tùy thuộc vào cách chúng ta ‘nhào nặn’ nó,” Dee nói, mắt đảo từ Morrigan sang Bastet và trở lại vơi Morrigan.

Đột nhiên Bastet đứng sát bên cạnh hắn, những móng vuốt sắc nhọn quàng quanh cổ họng Dee. Bà ta nhẹ nhàng nhấc bổng hắn lên, buộc hắn phải nhón chân và nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của bà ta. Trong tích tắc, hắn nghĩ đến chuyện vung kiếm lên, nhưng hắn biết là Nữ thần Mèo nhanh hơn, nhanh hơn rất nhiều so với hắn. Bà ta nhìn thấy đôi vai hắn co giật và nắm lấy đầu hắn một cách đơn giản.

Bastet nhìn trừng trừng vào cháu gái. “Có đúng không vậy? Có phải Macha và Badb chết rồi không?”

“Chết rồi.” Morrigan giận dữ nhìn Dee. “Nhưng tôi đâu có giết họ. Họ tự nguyện chết và hiện vẫn sống trong tôi.” Trong phút chốc đôi mắt bà ta vụt sáng lóe màu vàng, đỏ và rồi đen nhánh, đúng ba màu của ba Nữ thần cổ đại.

Dee có ý gặng hỏi việc họ đã sống bên trong Morrigan như thế nào, nhưng rồi quyết định là hắn thực sự không muốn biết câu trả lời và lúc này dù sao cũng không phải là một thời điểm thuận lợi để hỏi han.

“Mày đánh thức thằng bé được không?” Bastet đòi hỏi.

“Được.”

“Vậy thì làm đi, cháu cưng,” Nữ thần Mèo ra lệnh. Bà ta chuyển sự chú ý của mình trở lại Dee. Ấn ngón tay của mình lên cằm Dee, bà ta cho đầu hắn ngửa ra sau. “Và nếu như ông còn có khi nào giơ vũ khí lên trước một trong những Giống loài Elder thêm lần nữa, tôi sẽ nhìn thấy ông trải qua một thiên niên kỷ tiếp theo của đời mình trong Vương quốc Bóng tối do tôi đặc biệt tạo ra. Và tin tôi đi, ông sẽ chẳng thấy thích thú gì đâu.” Bà ta thả tay và đẩy hắn ra xa, khiến hắn ngã sóng soài trên nền đất. Hắn vẫn đang cầm chặt thanh kiếm.

“Nói cho tôi nghe,” Bastet yêu cầu, bóng bà ta phủ lên người hắn. “Flamel và hai đứa sinh đôi bây giờ đang ở đâu? Bọn chúng đã đi đến đâu rồi?”

Dee run rẩy đứng lên. Hắn phủi bụi từ áo khoác, và phát hiện ra thêm một vết rách trên nền da mềm mại; hắn sẽ không bao giờ mua đồ da nữa. “Ông ta sẽ cần phải huấn luyện cho cô gái. Hekate đánh thức cô ta, nhưng không có lấy một cơ hội nào để dạy cho cô ta vài câu thần chú tự vệ. Cô ta sẽ cần được đào tạo để tự bảo vệ mình và điều khiển năng lượng trong người trước khi những kích thích từ thế giới thực làm cho cô ta trở nên điên loạn.”

“Vậy bọn chúng sẽ đi đâu?” Bastet gầm lên. Bà ta lấy hai cánh tay ôm quanh người và bắt đầu run rẩy. Đám mây mà Morrigan triệu tập tới đã trở nên dày nặng khi nó sà thấp xuống và giờ đây trôi lơ lửng trên những ngọn cây. Hơi ẩm là đà trong không khí, và thoang thoảng một mùi hương không thể nhận diện.

“Hắn sẽ không ở lại San Francisco đâu,” Dee nói tiếp, “hắn biết là chúng ta có rất nhiều văn phòng, đại lý cài đặt bên trong và xung quanh thành phố.”

Morrigan nhắm mắt lại và từ từ mở ra, rồi bà ta giơ cánh tay lên cao. “Bọn chúng đang chạy về phía nam; tôi chỉ vừa ngửi được dấu vết của luồng điện bạc của con bé. Nó mạnh mẽ một cách không thể tin được.”

“Ai là Elder mạnh nhất ở phía nam đó?” Dee hỏi vội vã. “Ai là kẻ thành thạo trong các bộ môn Pháp thuật cơ bản?”

“Endor,” Bastet trả lời ngay lập tức, “ở Ojai. Phù thủy Endor nguy hiểm chết người.”

“Bà chủ của không khí,” Morrigan bổ sung.

Bastet cúi xuống, hơi thở hôi thối của bà ta phả vào mặt người đàn ông nhỏ thó. “Ông biết là phải đi đâu rồi đó. Ông biết phải làm gì rồi đó. Chúng ta cần có những trang giấy thất lạc của cuốn Codex.”

“Và cặp sinh đôi?” hắn hỏi dứt khoát, cố gắng nín thở.

“Hãy bắt chúng nếu như ông có thể - nếu không giết chúng đi để ngăn cản không cho Flamel sử dụng năng lượng của chúng.” Rồi cả bà ta và Nữ thần Quạ bước lên trên đám mây dày và đi mất. Đám mây xám ẩm ướt bay xa, để lại một mình Tiến sĩ John Dee trên con đường mòn quạnh quẽ.

“Làm sao để đi đến được Ojai?” hắn kêu lên.

Nhưng không có tiếng trả lời.

Dee thọc tay vào túi chiếc áo khoác da tơi tả và bước đi trên con đường mòn chật hẹp. Hắn rất ghét cách bọn kia xử sự như vừa rồi: đuổi hắn đi như thể hắn không là gì hơn một đứa con nít.

Nhưng mọi thứ sẽ thay đổi.

Các Elder thích xem Dee như con rối cho họ giật dây, như một công cụ của họ. Hắn đã nhìn thấy Bastet bỏ rơi Senuhet - kẻ đã phục vụ cho bà ta ít nhất là một thế kỷ - mà không chút chần chừ. Hắn biết là bọn chúng sẽ cư xử chính xác như vậy với hắn thôi, khi thời cơ đến.

Nhưng Tiến sĩ John Dee có những kế hoạch để bảo đảm rằng bọn chúng sẽ không bao giờ có được một cơ hội đó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx