sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nhà giả kim - Bí mật của Nicholas Flamel bất tử - Chương 35 - 36

Chương 35

Chuông cửa lanh lảnh reo lên và Nicholas Flamel ấn mở cửa và khẽ lùi lại nhường bước cho một bà già trông rất bình thường trong một chiếc áo choàng màu xám và váy xám bước vào bên trong cửa tiệm. Lùn và mập, mái tóc của bà uốn dợn sóng với màu xanh da trời nhạt, chỉ có đôi kính màu đen to quá cỡ choán gần hết khuôn mặt bà làm cho bà trở nên nổi bật, khác hẳn so với người bình thường khác. Tay phải bà cầm một cây gậy màu trắng.

Sophie và Josh lập tức nhận ra bà ta bị mù.

Flamel đằng hắng. “Cho phép tôi giới thiệu.” Ông ngừng lại và nhìn bà già. “Xin lỗi. Chúng tôi nên gọi bà như thế nào?”

“Gọi tôi là Dora, mọi người ai cũng gọi tôi bằng tên đó.” Bà nói tiếng Anh với trọng âm New York rõ ràng, “Scathach?” bà đột ngột nói. “Scathach!” Và rồi bà chuyển qua một thứ ngôn ngữ nghe toàn chứa những âm thanh giống tiếng khạc nhổ mà Sophie đột nhiên nhận ra là cô có thể hiểu được thứ tiếng kỳ quặc đó.

“Bà ấy muốn biết vì sao Scatty đã không đến thăm bà trong vòng ba trăm bảy mươi hai năm, tám tháng và bốn ngày... vừa qua” cô phiên dịch cho Josh nghe. Cô đang nhìn chăm chăm vào bà lão và đã không nhìn thấy vẻ sợ hãi và ghen tỵ thoáng hiện lên trên khuôn mặt cậu.

Bà lão đi nhanh vòng quanh căn phòng nhỏ, đầu nghiêng qua trái và qua phải, không bao giờ nhìn thẳng vào Scatty. Bà tiếp tục nói, hầu như không dừng lại để thở.

“Bà ấy đang nói với Scatty là bà ấy có thể đã chết mà không ai biết. Hay quan tâm. Tại sao, chỉ trong thế kỷ vừa rồi bả đã bệnh rất nặng đến thập tử nhất sinh, và chẳng có ai gọi điện thoại, hay viết cho bà một dòng.”

“Bà ngoại.” Scatty mở lời.

“Đừng gọi ta là Bà ngoại nữa,” Dora nói, quay trở lại với tiếng Anh. “Lẽ ra cháu đã có thể viết - bằng bất kỳ ngôn ngữ nào cũng được. Lẽ ra cháu đã có thể điện thoại..”

“Bà đâu có điện thoại.”

“Và có gì trục trặc với email? Hay máy Fax?”

“Ngoại à, bà có một cái máy tính hay máy fax nào không?”

Dora ngừng lại. “Không. Ta cần mấy thứ đó để làm gì?”

“Để cháu có thể liên lạc với bà,” Scatty gợi ý.

Tay của Dora khẽ cử động và thình lình cây gậy trắng của bà dãn ra thành một cây gậy dài. Bà gõ vào mặt kính của một tấm gương hình vuông đơn giản. “Cháu có cái gương nào không?”

“Có, bà,” Scatty nói một cách khổ sở. Đôi gò má trắng xanh của cô đã ửng lên vì bối rối.

“Vậy là cháu đã không thể tìm ra thì giờ để nhìn vào gương mà nói chuyện với ta. Dạo này cháu bận rộn quá nhỉ? Bà biết điều đó từ anh cháu. Và chắc cũng lâu lắm rồi kể từ lần cuối cùng mà cháu nói chuyện với mẹ!”

Scathach quay sang cặp sinh đôi. “Đây là bà ngoại tôi. Phù thủy Endor huyền thoại. Bà, đây là Sophie và Josh. Và bà đã vừa gặp Nicholas Flamel.”

“Ừ, một người đàn ông rất dễ thương.” Bà tiếp tục quay đầu qua lại, hai cánh mũi phập phồng. “Sinh đôi,” cuối cùng bà nói.

Sophie và Josh nhìn nhau. Làm sao bà ta biết được, hay là Nicholas đã nói với bà ta?

Có một điều gì đó lạ lùng trong cách người đàn bà quay đầu qua lại khiến cho Josh chú ý. Cậu cố gắng dõi theo hướng cái nhìn của bà và rồi cậu nhận ra lý do vì sao bà lão cứ quay đầu hết trái lại sang phải: bà ta đang nhìn chúng thông qua những tấm gương. Một cách tự động, cậu chạm vào tay Sophie và hất đầu về phía tấm gương. Cô liếc nhìn nó, rồi nhìn trở lại bà già, và rồi cô gật đầu về hướng em trai, ra dấu cô đã nhận thấy chuyện lạ giống như cậu.

Dora bước tới trước mặt Scathach, đầu bà quay sang một bên, bà nhìn chăm chăm vào một cái gương cao nhẵn bóng. “Cháu sút ký. Cháu có ăn uống điều độ không?”

“Bà, cháu trông thế này đã hai nghìn năm trăm năm rồi.”

“Vậy, cháu muốn nói là ta mù, hử?” bà lão hỏi, rồi bất ngờ phá lên cười giòn giã. “Ôm bà ngoại già nua một cái đi con.”

Scathach cẩn thận ôm hôn bà lão và hôn lên má bà. “Thật vui khi gặp bà. Trông bà rất khỏe.”

“Trông ta rất già. Ta trông có già không?”

“Không hề già hơn một ngày so với tuổi mười nghìn,” Scatty mỉm cười.

Bà lão bẹo má Scathach. “Người cuối cùng nói móc ta là một viên thanh tra về thuế. Ta đã biến hắn thành một cái chặn giấy rồi,” bà nói. “Ta vẫn để nó ở đâu đấy.”

Flamel ho khúc khắc. “Thưa bà Endor.”

“Hãy gọi tôi là Dora,” bà lão cắt ngang.

“Dora. Bà có để ý thấy những gì xảy ra với Vương quốc Bóng tối của Hekate sáng sớm hôm nay không?” Ông chưa bao giờ gặp Bà Phù thủy trước đây - ông biết bà ta chỉ qua danh tiếng của bà - và chính vì thế ông biết là ông nên đối xử với bà một cách cực kỳ cẩn thận. Bà là một Elder huyền thoại đã rời bỏ Danu Talis để đến chung sống và dạy dỗ con người nhiều thế kỷ trước khi hòn đảo chìm sâu dưới những lớp sóng. Người ta tin rằng bà đã tạo ra bảng chữ cái đầu tiên của con người bằng tiếng Xume cổ đại.

“Cho ta ngồi,” Dora không nói cụ thể với ai trong phòng. Sophie kéo chiếc ghế cô đang ngồi nãy giờ và Scathach đỡ bà ngoại mình ngồi xuống đó. Bà lão dựa người tới trước, cả hai bàn tay đặt lên đầu cây gậy trắng. “Tôi đã biết những gì vừa xảy ra. Tôi chắc chắn rằng mọi Elder trên lục địa này đều cảm thấy cái chết của bà ta.” Bà nhìn thấy những cái nhìn đầy ngạc nhiên và kinh hoàng trên khuôn mặt của những người xung quanh. “Cháu không biết hả?” Bà quay đầu qua hai bên và nhìn chăm chú vào gương, thẳng vào Scatty. “Hekate đã chết và Vương quốc Bóng tối của bà ta không còn nữa. Tôi hiểu rằng một Elder, một nhân vật khác thuộc Thế hệ Kế tiếp và một con người bất tử đã gây nên cái chết của bà ta. Hekate cần phải được trả thù. Không phải bây giờ, và có thể không sớm được trả thù: nhưng bà ta cũng như người trong gia đình và tôi nợ bà ta về chuyện đó. Hãy chờ xem.” Scatty cúi chào.

Phù thủy Endor nói ra lời tuyên án một cách bình thản, và Flamel đột nhiên nhận ra rằng người đàn bà này thậm chí còn nguy hiểm hơn là ông tưởng tượng nhiều.

Dora quay mặt qua hướng khác và Flamel nhận thấy mình đang nhìn hình bóng phản chiếu của bà ta trong một tấm gương có khung chạm trổ đẹp đẽ. Bà ta gõ vào mặt gương. “Tôi đã nhìn thấy những gì xảy ra sáng hôm nay trước đây một tháng.”

“Và bà đã không cảnh báo cho Hekate!” Scatty kêu lên.

“Ta đã nhìn thấy một khả năng có thể xảy ra trong tương lai. Một trong số rất nhiều. Trong một số khả năng khác, Hekate giết Bastet và Morrigan vặn mình Dee. Trong một khả năng khác Hekate giết ông, ông Flamel, và rồi lại bị Scathach giết chết. Tất cả các khả năng đó đều có thể xảy ra. Và hôm nay tôi khám phá ra khả năng nào là thật.” Bà nhìn quanh phòng, quay đầu từ phía những tấm gương đến các chiếc bình nhẵn bóng đến các khung tranh bằng thủy tinh. “Vì vậy tôi biết vì sao các bạn tới đây, tôi biết các bạn muốn tôi làm điều gì. Và tôi đã suy nghĩ rất lâu và rất khó khăn về câu trả lời của mình. Tôi đã có một tháng để nghĩ về điều đó.”

“Vậy còn chúng cháu thì sao?” Sophie đột nhiên hỏi. “Chúng cháu có trong lãng kính định mệnh của bà không?”

“Chỉ có trong một,” Bà Phù thủy nói.

“Chuyện gì đã xảy ra với bọn cháu trong những khả năng khác?” Câu hỏi vọt ra khỏi miệng Josh trước khi cậu có thời gian để nghĩ về nó. Cậu thực sự không muốn biết câu trả lời.

“Dee và những tên Golem của hắn, hay lũ chuột và chim giết chết hai cháu trong hầu hết các khả năng. Cháu chết trong khi được đánh thức hay tan biến cùng với sự sụp đổ của Vương quốc Bóng tối.”

Josh nuốt nước bọt một cách khó nhọc. “Bọn cháu chỉ sống sót trong một khả năng thôi sao?”

“Chỉ trong một thôi.”

“Như vậy thi không được tốt lắm, phải không bà?” Josh thì thầm.

“Không,” Phù thủy Endor nói một cách thẳng thừng. “Không tốt chút nào hết.” Một khoảng im lặng kéo dài trong khi Dora nhìn dọc theo bề mặt trơn bóng của một cái bình bạc. Rồi bà đột ngột nói. “Đầu tiên các bạn nên biết là tôi không thể đánh thức cậu bé. Những nhân vật khác sẽ làm chuyện đó.”

Josh vội vàng nhìn lên. “Có những nhân vật khác có thể đánh thức cháu sao?”

Phù thủy Endor phớt lờ cậu. “Cô gái có một trong những luồng điện bạc thuần khiết nhất mà tôi từng tiếp xúc sau nhiều thế kỷ. Cô ta cần được truyền dạy một số câu thần chú bảo vệ cá nhân nếu như cô ta muốn sống sót qua phần còn lại của quá trình đánh thức. Thực tế rằng cô vẫn tỉnh táo trong nhiều giờ đồng hồ sau đó là một bằng chứng cho thấy ý chí mạnh mẽ của cô.” Đầu bà nghiêng qua một bên và Sophie thấy bà đang nhìn cô từ một tấm gương treo trên trần nhà. “Đó là những gì tôi sẽ làm.”

“Cảm ơn bà,” Nicholas Flamel nói, với một tiếng thở dài sâu. “Tôi biết cô bé đã rất khổ sở trong những tiếng đồng hồ vừa qua.”

Josh nhận ra là cậu không thể nhìn chị mình. Sẽ vẫn còn những phần tiếp theo của quá trình đánh thức. Có phải điều này có nghĩa là cô sẽ phải chịu đựng những nỗi đau đớn hơn nữa? Cậu cảm thấy tim mình đau nhói.

Scathach quỳ xuống trước ghế của bà ngoại và đặt tay lên cánh tay bà. “Ngoại à, Dee và đồng bọn đang săn lùng hai trang sách bị xé trong cuốn Codex,” cô nói, “cháu tưởng tượng là trong lúc này chúng đã biết - hay nghi ngờ - là Sophie và Josh chính là cặp sinh đôi mà Cuốn sách của Abraham đề cập đến.”

Dora gật đầu. “Dee biết điều đó.”

Scathach liếc nhìn Flamel. “Vậy hắn biết là hắn không những phải giành lại những trang sách mà còn phải bắt hay giết được cặp sinh đôi.”

“Hắn cũng biết điều đó,” Dora trả lời.

“Và nếu như Dee thành công, thế giới này sẽ kết thúc,” Scathach nói, chuyển câu nói đơn giản thành một câu hỏi.

“Thế giới đã từng kết thúc trước đây,” Bà Phù thủy trả lời, mỉm cười. “Ta tin chắc rằng nó sẽ kết thúc rất nhiều lần trước khi mặt trời chuyển sang màu đen.”

“Bà biết là Dee cố gắng khôi phục trở lại ngôi bá chủ thế giới của các Elder Đen tối?”

“Ta biết.”

“Cuốn Codex nói rằng các Elder Đen tối chỉ có thể bị chặn đứng bởi Bạc và Vàng,” Scatty tiếp tục.

“Cuốn Codex cũng nói, nếu trí nhớ của ta không lầm lẫn, rằng táo là thuốc độc, và những con ếch có thể trở thành những nàng công chúa. Cháu không muốn tin tất cả những gì cháu đọc trong cuốn Codex,” bà cắt ngang.

Flamel đã từng đọc phần nói về táo trong cuốn sách. Ông nghĩ rất có thể sách đề cập đến những hạt táo mà, thực sự, là thuốc độc - nếu ai đó ăn vài cân của nó. Ông chưa đọc phần nói về ếch và công chúa và ông đã đọc đi đọc lại cuốn sách vô số lần. Có hàng trăm câu hỏi mà ông muốn hỏi Bà Phủ thủy, nhưng đó không phải là lý do khiến họ có mặt nơi đây. “Dora, bà sẽ dạy cho Sophie về các nguyên tắc của pháp thuật không khí chứ? Cô ấy cần phải học đủ để ít ra là tự bảo vệ mình trước sự tấn công.”

Dora nhún vai và mỉm cười. “Tôi có một sự lựa chọn nào không?”

Flamel trông có vẻ đầy ngạc nhiên. Ông không chờ đợi một câu trả lời như vậy. “Tất nhiên là bà có thể lựa chọn.”

Phù thủy Endor lắc đầu. “Không phải lần này.” Bà vươn người và cởi cặp mắt kính ra. Scatty không hề nhúc nhích và chỉ có bắp thịt nơi hàm của Flamel giật giật cho thấy nỗi kinh hoàng của ông. Dù sao, cặp sinh đôi cũng ngửa người ra sau vì hoảng sợ, vẻ kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt chúng. Phù thủy Endor không có mắt. Chúng chỉ là những hốc rỗng nằm nơi vị trí của đôi mắt và nằm gọn trong hai hốc rỗng đó là hai mắt kính thủy tinh hình bầu dục vừa vặn. Đôi mắt làm bằng kính của bà quay sang nhìn thẳng vào hai đứa trẻ. “Ta đã từ giã đôi mắt của mình để đổi lấy Tầm nhìn, khả năng nhìn thấy những cung bậc và giai đoạn của thời gian - quá khứ, hiện tại và tương lai có thể xảy ra. Có rất nhiều cung bậc, rất nhiều viễn tưởng về tương lai có thể xảy ra, mặc dù không có nhiều viễn tưởng như người ta vẫn nghĩ. Trong vài năm qua, những mẫu hình đã bắt đầu trùng khớp và đan cài chặt chẽ với nhau. Giờ đây, chỉ còn một số ít tương lai có thể xảy ra. Đa số chúng đều rất kinh hoàng,” bà nói dứt khoát. “Và chúng đều liên quan tới hai đứa cháu.” Tay bà chỉ thẳng vào Sophie và Josh. “Vậy thì ta có những chọn lựa nào? Đây cũng là thế giới của ta. Ta đã có mặt ở đây trước cả loài người, ta cho họ lửa và ngôn ngữ. Ta sẽ không bỏ rơi họ trong lúc này. Ta sẽ huấn luyện cho cô gái, dạy cô cách bảo vệ chính mình và truyền dẫn cho cô cách làm chủ ma thuật của không khí.”

“Cảm ơn bà,” Sophie nói một cách cẩn thận trong khoảng im lặng kéo dài tiếp đó.

“Đừng nói cảm ơn ta. Đây không phải là một món quà. Mà là một lời nguyền hay là một tai ương.”

Chương 36

Josh bước ra khỏi tiệm đồ cổ, hai má đỏ bừng như gấc, những lời sau cùng của Bà Phù thủy vang lên bên tai cậu. “Cháu phải ra khỏi đây. Những gì ta truyền dạy không dành cho đôi tai của con người.”

Nhìn quanh căn phòng, từ Flamel sang Scatty và cuối cùng là chị sinh đôi của mình, Josh đột nhiên nhận ra rằng cậu là con người thuần túy duy nhất trong phòng. Rõ ràng, trong đôi mắt của Phù thủy Endor, Sophie không còn hoàn toàn là con người nữa.

“Không có vấn đề gì đâu. Cháu sẽ đợi…” cậu bắt đầu, giọng nói bỗng nhiên vỡ vụn. Cậu ho khẽ và cố gắng lần nữa. “Cháu sẽ đợi nơi công viên phía bên kia đường.” Và rồi, không hề nhìn lại lần nào, cậu rời khỏi cửa tiệm, tiếng chuông du dương vang lên như cười nhạo cậu khi cậu khép lại cánh cửa.

Nhưng đó là một vấn đề. Một vấn đề quá lớn.

O O O

Sophie Newman nhìn em trai mình rời khỏi tiệm và, thậm chí không cần đến các giác quan được Đánh thức, cô biết là cậu rất bực bội và giận dữ. Cô muốn ngăn cậu lại, muốn đi theo cậu, nhưng đột nhiên Scatty đứng ngay trước mặt cô với đôi mắt mở to như cảnh báo, một ngón tay cô ta đặt lên môi và cô ta lắc đầu rất khẽ ra hiệu cho Sophie hãy im lặng. Cầm tay Sophie, Scatty dẫn cô đến trước mặt Phù thủy Endor. Bà lão giơ hai tay lên và lướt nhẹ những ngón tay lên đường nét trên khuôn mặt Sophie. Luồng điện bạc của cô gái rung lên và kêu xèo xèo theo từng cú chạm nhẹ của ngón tay Bà Phù thủy.

“Cháu bao nhiêu tuổi rồi?” bà hỏi.

“Mười lăm. Ồ, mười lăm tuổi rưỡi.” Sophie không chắc là thêm một nửa năm có làm nên sự khác biệt gì không.

“Mười lăm tuổi rưỡi,” Dora nói, lắc lắc đầu, “không thể nhớ ra nổi cái thời xa lắc đó.” Bà cúi đầu, nghiêng về phía Scatty. “Cháu có nhớ những gì xảy ra hồi cháu mười lăm tuổi không?”

“Một cách sinh động,” Scathach nói rõ ràng. “Lần đó cháu ghé thăm bà ở Babylon và bà cố gắng ngăn cản không cho cháu lấy vua Nebuchadnezzar đó mà, bà nhớ không?”

“Bà chắc chắn là cháu đã sai lầm,” Dora nói một cách vui vẻ. “Bà nghĩ là chuyện đó xảy ra sau này. Mặc dù ông ta cũng là một người chồng xuất sắc đấy,” bà nói tiếp. Bà thình lình nhìn lên Sophie và cô gái nhìn thấy hình bóng mình phản chiếu trong đôi mắt gương của Bà Phù thủy. “Có hai điều mà ta phải dạy cháu. Để bảo vệ chính mình - việc đó rất đơn giản! Nhưng hướng dẫn cháu cách điêu khiển ma thuật của không khí thì khó khăn hơn chút đỉnh. Lần cuối cùng ta dạy dỗ một con người về ma thuật của không khí thì anh ta đã mất đến sáu mươi năm để nắm vững các nguyên tắc cơ bản và thậm chí khi đó anh ta vẫn rơi ra khỏi bầu trời ngay trong chuyến bay đầu tiên.”

“Sáu mươi năm,” Sophie nuốt nước bọt. Có phải như vậy có nghĩa là cô phải bỏ ra cả cuộc đời mình để học cách điều khiển sức mạnh đó?

“Ngoại à, chúng ta không thể có nhiều thời gian như vậy đâu. Cháu ngờ là chúng ta chỉ có sáu mươi phút.”

Dora nhìn chăm chăm vào một tấm gương và những hình ảnh phản chiếu của bà hiện lên từ một chiếc khung ảnh trống rỗng. “Vậy sao cháu không thử làm nó đi, cháu là chuyên gia mà, hử?”

“Ngoại.” Scathach thở dài.

“Đừng kêu ta bằng giọng điệu đó,” Dora cảnh báo. “Ta sẽ làm theo cách của mình.”

“Chúng ta không có thời gian để làm theo cách truyền thống ngoại à.”

“Đừng nói với ta về truyền thống. Bọn trẻ biết gì về truyền thống? Tin ta đi, khi ta hoàn thành công việc, Sophie sẽ biết về tất cả những gì mà ta biết về ma thuật không khí.” Bà quay sang phía Sophie. “Đầu tiên và trước hết: cha mẹ của cháu còn sống không…?”

“Còn,” cô nói, mắt chớp chớp vì ngạc nhiên, không biết chắc về những chuyện gì đang xảy ra.

“Tốt. Và cháu vẫn nói chuyện với cha mẹ của mình chứ?”

“Dạ có, hầu như là mỗi ngày.”

Dora liếc nhìn Scatty. “Nghe thấy chưa. Hầu như là mỗi ngày.” Bà nắm lấy một tay của Sophie trong tay mình và vỗ nhẹ lên mặt sau của nó. “Có thể cháu nên dạy cho Scathach một vài điều gì đó. Và cháu có bà ngoại không?”

“Bà Nana của cháu, dạ có, bà là mẹ của ba cháu. Cháu thường gọi điện cho bà vào những thứ Sáu,” cô trả lời, nhận ra một chút áy náy gợn lên bởi vì hôm nay là thứ Sáu và bà Nana Newman có thể đang chờ đợi cú điện thoại.

“Mỗi thứ Sáu,” Phù thủy Endor nói một cách đầy ý nghĩa và quay lại nhìn Scatty, như Nữ Chiến binh cố ý quay đi và tập trung vào một cái chặn giấy bằng thủy tinh có trang trí đẹp đẽ. Cô đặt nó xuống bàn khi cô nhận ra rằng có một người đàn ông nhỏ bé mặc bộ đồ ba mảnh bị đông cứng phía bên trong lớp thủy tinh. Một tay của ông ta cầm một chiếc cặp táp nhỏ và tay bên kia cầm một xấp giấy. Đôi mắt của ông ta vẫn đang nhấp nháy.

“Nó sẽ không đau đâu,” Bà Phù thủy nói.

Sophie nghi ngờ liệu nó có thể tồi tệ hơn so với những gì cô đã trải qua. Mùi của cô nhăn lại vì mùi gỗ cháy xông lên và cô cảm thấy một luồng gió mát vuốt ve hai bàn tay mình. Cô nhìn xuống. Một màng nhện trắng mỏng nhẹ như tơ đang xoắn bện và quay tròn từ những ngón tay của Phù thủy Endor và tự quấn lại như một dải vải quanh từng ngón tay của Sophie. Nó uốn lượn qua lòng bàn tay cô, bao phủ nó hoàn toàn rồi tiếp tục bao quanh lấy cổ tay và bò lên cánh tay cô. Cô nhận ra rằng Bà Phù thủy đã dùng những câu hỏi để lái sự chú ý của cô sang hướng khác. Sophie nhìn vào đôi mắt kính của Bà Phù thủy và nhận thấy rằng mình không thể cất lời để hỏi. Cứ như là cô đã mất khả năng nói vậy. Cô rất kinh ngạc nhận thấy là mình không hề cảm thấy sợ hãi, nhưng ngay từ giây phút Bà Phù thủy cầm lấy tay cô thì một làn sóng của cảm giác bình an và trầm tĩnh đã tràn ngập cơ thể cô. Cô liếc nhìn Scatty và Flamel. Họ đang theo dõi quá trình truyền dạy, mở mắt lớn vì choáng ngợp và, trong trường hợp Scathach, một cái gì như là nỗi kinh hoàng hiện lên trên mặt cô.

“Ngoại à... bà có chắc về việc này không?” Scathach hỏi.

“Tất nhiên là chắc rồi,” bà lão cắt ngang, một nét giận dữ chứa trong giọng nói.

Và mặc dù Phù thủy Endor đang nói với Scathach, Sophie có thể nghe thấy giọng nói của bà trong đầu mình, đang nói với cô, thì thầm những bí mật cổ xưa, lầm bầm những câu thần chú cổ xưa, dạy bảo cô, tiết lộ kiến thức của cả một đời trong không gian của những nhịp đập và hơi thở.

“Đây không phải là mạng nhện,” Dora giải thích cho Flamel lúc đó đang sửng sốt và im lặng. Bà để ý thấy ông đang chồm người về phía trước, nhìn chăm chú vào dải trắng quấn tròn xung quanh cánh tay của Sophie. “Nó tập trung không khí trộn lẫn với luồng điện của ta. Tất cả kiến thức của ta, kinh nghiệm của ta, thậm chí toàn bộ sự hiểu biết của ta và truyền thuyết của ta đều tập trung trong màng lưới không khí. Một khi nó chạm đến làn da của Sophie, cô ta sẽ bắt đầu thấm nhuần những tri thức đó.”

Sophie hít thở sâu, thu gom hết không khí thơm mùi gỗ vào tận trong hai lá phổi. Những hình ảnh chớp nháy, nhanh đến mức không thể, trong đầu cô, về những thời khắc và nơi chốn trong quá khứ xa xưa, những bức tường đá khổng lồ, những con tàu vàng ròng, khủng long và rồng, một thành phố được chạm khắc từ một ngọn núi băng, và cả những khuôn mặt… hàng trăm, hàng nghìn khuôn mặt, từ mọi giống loài của loài người, từ mọi giai đoạn thời gian, con người và một nửa con người, quái thú cổ đại và quái vật. Cô nhìn thấy tất cả những gì mà Phù thủy Endor đã nhìn thấy.

“Những người Ai Cập đã sai lầm,” Dora tiếp tục, hai tay bà bây giờ di chuyển rất nhanh đến nỗi Flamel khó mà dõi theo kịp. “Họ quấn lại những xác chết,” bà nói tiếp. “Họ không nhận ra rằng ta quấn những người sống. Đã có thời ta truyền một phần của chính mình vào những môn đệ và gởi họ ra ngoài thế giới loài người và truyền dạy mọi thứ dưới tên ta. Rõ ràng là đã có một ai đó nhìn thấy quá trình này và cố gắng bắt chước nó.”

Sophie thình lình trông thấy cả tá người được bao bọc giống như cô và một Dora trông trẻ hơn di chuyển giữa họ. Bà ta mặc trang phục của người Babylon cổ đại và Sophie nhận ra rằng những người kia chính là các nam và nữ linh mục thuộc hệ thống thờ cúng tôn giáo tôn thờ Bà Phù thủy. Dora truyền đạt một ít kiến thức của bà cho họ để họ có thể đi ra thế giới và dạy cho những người khác.

Tấm màng không khí trắng trông như lưới nhện giờ đây đã phủ xuống dần dưới chân của Sophie, cột chặt chúng với nhau. Một cách vô thức, cô giơ hai tay vắt chéo qua ngực, bàn tay phải đặt lên trên vai trái, bàn tay trái đặt lên trên vai phải. Bà Phù thủy gật đầu vẻ động viên.

Sophie nhắm mắt lại và nhìn thấy những đám mây. Không hiểu vì sao, cô biết tên của chúng: Cirrus Cirrocumulus, Altostratus và Stratocumulus, Nimbostratus và Cumulus. Tất cả đều khác nhau, mỗi loại đều có những tính cách và chất lượng riêng biệt. Cô đột ngột hiểu ra cách sử dụng chúng, cách nhào nặn chúng thành các hình dáng khác nhau và cách vận hành và di chuyển chúng.

Những hình ảnh rung rinh chập chờn.

Ánh sáng lóe lên.

Cô nhìn thấy một người đàn bà nhỏ bé đứng dưới bầu trời xanh trong vắt giơ cao một tay lên và khiến cho đám mây bay ngay phía trên đầu bà. Mưa bắt đầu rơi xuống như trút nước.

Ánh sáng lóe lên lần nữa.

Một người đàn ông cao có râu mép đang đứng bên bờ biển, giơ cao hay tay lên và kêu gọi những ngọn gió thổi vào các cơn sóng.

Và ánh sáng lại lóe lên.

Một phụ nữ trẻ làm ngưng lại một cơn bão lồng lộn chỉ bằng một cử chỉ đơn giản. Bà làm cho cơn bão ngưng đọng lại, rồi bà chạy vào trong một ngôi nhà gỗ mỏng manh và ôm lấy một đứa bé ra ngoài. Chỉ một khoảnh khắc sau đó con bão đã nuốt chửng ngôi nhà.

Sophie nhìn những hình ảnh và học từ chúng.

Phù thủy Endor chạm vào má Sophie và cô mở mắt. Tấm màn trắng được điểm xuyết bởi những tia sáng bạc. “Có nhiều người sẽ nói với cháu rằng ma thuật của lửa của nước hay thậm chí là đất, là ma thuật mạnh mẽ nhất trên tất cả. Họ nói sai. Ma thuật của không khí vượt lên trên tất cả. Không khí có thể làm tắt lửa. Nó có thể khuấy nước thành sương mù và có thể xé toạc đất. Nhưng không khí cũng có thể đem sự sống đến cho lửa, có thể đẩy thuyền vượt qua làn nước đứng, có thể tạo hình cho đất. Không khí có thể rửa sạch vết thương, có thể nhổ những mảnh vụn từ đầu ngón tay. Không khí có thể hủy diệt.”

Những sợi bạc cuối cùng của màng lưới không khí như tơ nhện trắng đã bọc lấy khuôn mặt của Sophie, bao bọc lấy cô một cách kín mít hoàn toàn. Trông cô giống như một xác ướp.

“Đây là một món quà đáng kinh hoàng mà ta trao cho cháu. Trong tay cháu bây giờ là kinh nghiệm của cả một cuộc đời - một cuộc đời rất dài. Ta hi vọng nó sẽ có ích cho cháu trong những ngày khốc liệt sắp tới.”

Sophie đứng trước mặt Phù thủy Endor trước khi bà hoàn thành việc “đóng hộp” cô bằng màng lưới không khí trắng. Cảm giác của cô lần này thật nhẹ nhàng, dễ chịu. Cô khám phá ra rằng cô đã biết về nhiều thứ - những thứ khó mà tin nổi. Cô lưu giữ kỷ niệm về những thời khắc và nơi chốn phi thường, không thể có. Nhưng trộn lẫn giữ những kỷ niệm và cảm xúc đó, là những suy nghĩ của riêng cô. Mặc dù, cô bắt đầu nhận thấy rằng thật khó có thể chia tách chúng.

Và rồi khói bắt đầu cuộn xoáy và bốc hơi.

Dora đột ngột quay sang Scatty. “Đến đây và ôm bà đi nào, nhóc. Bà sẽ không còn gặp lại cháu nữa.”

“Bà?”

Dora quàng hai tay quanh đôi vai của Scathach và ghé miệng sát tai cô thì thầm gì đó.

Giọng nói của bà nghe còn nhỏ hơn một lời thì thầm. “Ta đã cho cô gái kia một sức mạnh hiếm hoi và kinh khủng. Hãy chắc rằng sức mạnh đó được sử dụng mãi mãi.”

Scathach gật đầu, không hoàn toàn chắc chắn về những gì mà bà lão nói.

“Và nhớ gọi điện thoại cho mẹ. Bà ấy đang lo lắng cho cháu đấy.”

“Cháu sẽ gọi, bà ạ.”

Cái kén xác ướp đột nhiên tan biến thành hơi nước và sương mù trong khi luồng điện của Sophie vụt tỏa màu sáng bạc rực rỡ. Cô duỗi dài hai cánh tay, những ngón tay xòe rộng và một làn gió nhẹ thổi phảng phất qua cửa tiệm.

“Cẩn thận. Nếu cháu làm bể bất cứ thứ gì, cháu sẽ phải trả tiền cho cái đó,” Bà Phù thủy nhắc chừng.

Rồi, bất thình lình, Scathach, Dora và Sophie cùng quay nhìn ra bóng chiều đang bao phủ phía bên ngoài. Một giây sau đó Nicholas Flamel ngửi thấy mùi lưu huỳnh hôi như trứng thối không lẫn vào đâu được. “Dee!”

“Josh,” đôi mắt của Sophie vụt mở to. “Josh đang ở ngoài kia!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx