sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí mật của Nicholas Flamel bất tử (Phần 3) - Chương 47

Chương bốn mươi bảy

Mặc dù được mặt trời buổi chiều muộn sưởi ấm trên mặt, song Perenelle vẫn cảm thấy ớn lạnh. “Cô nói sao, cô không ở chung với Nicholas và bọn trẻ hả?” Bà hỏi với vẻ hốt hoảng, chăm chú nhìn trừng trừng vào chiếc đĩa trẹt bằng kim loại đựng đầy thứ nước bẩn nhàn nhạt. Một phần trong luồng điện màu trắng của bà bò trườn qua bề mặt chất lỏng.

Đôi mắt to, xanh màu cỏ, trợn căng và không hề nhấp nháy, nhìn chòng chọc vào làn nước. “Chúng tôi bị chia ra mất rồi.” Dù chỉ vừa đủ nghe, nhưng tiếng nói của Scathach nghe có vẻ khốn khổ. “Tôi gặp một chút phiền phức,” cô thú nhận, tâm trạng bối rối làm trọng âm tiếng Celt của cô không rõ ràng.

Nữ Phù thủy đang ngồi dựa lưng vào những phiến đá ấm áp của ngọn hải đăng ở Alcatraz, chăm chăm nhìn vào thứ chất lỏng ngay trước mặt bà. Hít một hơi thật sâu, bà ngẩng đầu lên nhìn thành phó bên kia vịnh. Nhận thức rõ rằng Nicholas và bọn trẻ đang trong tình trạng không được ai bảo vệ khiến trái tim bà cứ nện thùm thụp. Khi bà nói chuyện với ông lúc nãy, bà cứ ngỡ rằng Scathach đang ở đó, loanh quanh đâu phía trong, nhưng bà có phần xao lãng khi nói chuyện với William Shakespeare và rồi bọn vetala. Bà lại cúi xuống lần nữa. Scathach đã bước lui khỏi bề mặt phản chiếu nào đó đang chứa hình ảnh và Perenelle có thể nhìn thấy gương mặt cô rõ hơn. Có một loạt bốn đường cào xước dài giống như dấu cào của một thứ mong vuốt trên trán Scatty, và một bên gò má trông như bị tím bầm. “Một chút phiền phức ư. Cô ổn không vậy?” Bà hỏi. Bà lo lắng cố xác định xem chuyện mà Bóng tối gọi là phiền phức có thể là chuyện gì.

Hàm răng mà cà rồng của Bóng tối hiện ra khi cô ấy cười một cách hoang dã chẳng giống con người chút nào. “Không có gì tôi không xử lý được mà.”

Perenelle biết bà cần phải giữ bình tĩnh và tập trung luồng điện của mình. Bà đang dồn hết tâm trí vào việc bói cầu và giữ kết nối với Scathach đến nỗi các khả năng bảo vệ khác đều bị bỏ qua, và bà có thể trông thấy những chuyển động lung linh của các bóng ma ở Alcatraz trong không trung chung quanh bà. Vì càng lúc các lớp màu sắc có chức năng bảo vệ nhạt đi khỏi luồng điện của bà, nên các hồn ma bắt đầu tụ tập chung quanh, quấy rồi bà, làm bà mất kết nối với Nữ Chiến binh. “Scathach, nói tôi nghe xem,” bà điềm tĩnh nói, nhìn chăm chú hơn nữa vào làn nước, “Nicholas và hai đứa nhỏ sinh đôi đâu rồi?”

Mái tóc đỏ rực của Bóng tối trồi lên. “London.”

“Tôi biết chuyện đó rồi. Tôi vừa nói chuyện với ông ấy hồi nãy.” Perenelle chọn đúng thời điểm, chen vào ngay quãng ngần ngừ một chút trong giọng nói của Chiến binh. “Nhưng... rồi sao nữa?”

“À, tôi nghĩ họ vẫn còn ở London.”

“Nghĩ thôi sao!” Nữ Phù thủy hít một hơi thật sâu để kiềm chế một làn sóng giận dữ đang bao trùm lấy bà. Cơn chấn động của làn ánh sáng màu trắng làm bề mặt nước xoắn lại và hình ảnh bị gợn sóng lăn tăn và vỡ bung ra. Bà buộc phải chờ cho tới khi hình anh xuất hiện bình thường trở lại. “Đã xảy ra chuyện gì? Nói tôi nghe hết mọi chuyện cô biết được đi nào.”

“Có một vài đoạn tường thuật trên các kênh tin tức về sự náo động kỳ quặc trong thành phố tối hôm qua...”

“Tối hôm qua à?” Perenelle hỏi, đầy bối rối. “Bây giờ là mấy giờ? Ngày thứ mấy?”

“Bây giờ đang là thứ Ba ở Paris này đây. Hơn hai giờ sáng một chút.”

Perenelle làm một bài toán, lý giải sự khác nhau về giờ giấc: hiện thời vẫn còn là thứ Hai ở Bờ Tây, và bây giờ khoảng năm giờ chiều. “Sự náo động kỳ quặc đó thuộc loại gì vậy?” Bà hỏi tiếp.

“Sky News tường thuật một trận bão tố có sấm sét và một trận mưa cuồn cuộn như trút đã đổ xuống một vùng rất nhỏ của Bắc London. Còn Euronews và France lại dẫn một câu chuyện về một đám cháy khổng lồ trong một bãi để xe vô chủ, cũng ở Bắc London.”

“Bây nhiêu đó chưa nói lên được cái gì cả,” Perenelle nói, dù theo bản năng, bà biết cách này cách khác, chuyện đó có liên quan đến Nicholas và hai đứa nhỏ song sinh.

Ở đầu bên kia của bờ Đại Tây Dương, Scatty lắc đầu. “Người ta tìm thấy khắp trong bãi đất đang cháy những đầu mũi tên có gắn đá lửa, những ngọn giáo bằng đồng thiếc và những mũi tên bắn nỏ. Một trong những phóng viên tin tức còn chìa ra cả một nắm đầu mũi tên đưa vào camera. Trông chúng mới cáu. Một số nhà lịch sử xác định thời đại của chúng là hồi thời kỳ Đồ Đá Mới, nhưng lại nói những ngọn giáo bằng đồng thiếc thuộc thời La Mã và những mũi tên bắn nỏ thuộc thời Trung cổ. Ông ta tuyên bố chúng là đồ thiệt hết.”

“Có một trận đánh nhau,” Perenelle nói cộc lốc. “Ai dính líu vào vậy cà?”

“Không thể khẳng định được, nhưng bà biết được là họ còn sống bên trong hoặc loanh quanh chỗ này chỗ kia ở thành phố đó.”

Perenelle biết quá rõ là khác. Rất nhiều những sinh vật cư ngụ trên Quần đảo Anh, được thu hút về đó bởi rất nhiều đường tuyến và các Vương quốc Bóng tối. Và hầu hết đều trung thành với các Elder Đen tối.

“Có tìm thấy xác chết nào ở bãi để xe đó không?” Bà hỏi thẳng thừng. Nếu có chuyện gì xảy đến cho Nicholas hoặc là hai đứa nhỏ song sinh, bà sẽ xé tan cái thành phố ấy ra thành từng mảnh để tìm Dee cho được. Người thợ săn sẽ phát hiện ra những gì trông giống như thứ ông ta đang săn. Và bà đã có hơn sáu trăm năm kiến thức phù thủy để tận dụng.

“Bãi để xe không người ở. Có cái gì trông giống như một đường hào đầy dầu máy đã bén lửa, và mọi thứ đều bị bao phủ bởi một lớp tro xám xịt rất dày.”

“Tro á hả?” Perenelle cau mày. “Cô có biết cái gì để lại thứ đó không?”

“Có nhiều sinh vật biến thành tro khi chúng bị giết đi,” Scatty chậm rãi nói.

“Kể cả người bất tử,” Perenelle nói thêm.

“Tôi không tin Nicholas bị giết chết đâu,” Scatty nói liền.

“Tôi cũng vậy,” Nữ Phù thủy thì thầm. Bà sẽ biết ngay tức khắc nếu có chuyện gì không hay xảy ra cho ông, bà sẽ cảm nhận được điều đó.

“Bà có thể cố liên lạc với ông ấy được không?” Scatty hỏi.

“Tôi có thể cố, nhưng nếu ông ấy đang trên đường trốn chạy thì...”

“Bà cứ tìm tôi.” Chiến binh mỉm cười. “Dù bà đã làm tôi giật nảy mình.” Lúc nãy Chiến binh đứng trước một tấm gương soi trong phòng tắm, đang thoa kem khử trùng vào những vết đứt, thì mặt kính như bị phủ sương mờ, rồi dần dần rõ trở lại để lộ ra Perenelle Flamel. Suýt tí nữa thì Scatty đã cho nguyên ngón tay vào mắt mình rồi.

Perenelle đã có ý tưởng thử bói cầu khi bà bắt gặp người bất tử với cái tô Anasazi lúc nãy đang theo dõi dò xét bà. Bà đã chọn nơi ấm nhất trên hòn đảo, nơi những phiến đá màu trắng của ngọn hải đăng được nung dưới ánh mặt trời. Lấy một cái đĩa nông đổ đầy nước vào, bà ngồi xuống và để cho ánh mặt trời buổi chiều nạp vào luồng điện của mình. Rồi bà nhờ de Ayala ngăn không cho các hồn ma khác của Alcatraz đến gần bà trong lúc bà hạ hết mọi rào chắn bảo vệ xuống. Bà cũng nhờ ông ta báo cho bà biết nếu Nữ thần Quạ có tiến đến gần. Perenelle hoàn toàn không tin được sinh vật ấy.

Tạo được kết nối với Bóng tối chứng tỏ việc này dễ dàng một cách đáng ngạc nhiên. Perenelle đã quen biết Scathach từ nhiều thế hệ. Bà có thể mường tượng rõ mọi thứ về cô ấy: mái tóc đỏ rực và đôi mắt xanh sáng, khuôn mặt tròn và những chấm tàn nhang trên chiếc mũi thẳng. Móng tay luôn lởm chởm vì bị nhấm nhá. Cô ta trông như một đứa con gái nhỏ khoảng chừng mười bảy tuổi; thực ra cô ta đã hơn hai ngàn năm trăm tuổi và là nhà chiến thuật cao quý nhất thế giới. Cô ta đã huấn luyện hầu hết các chiến binh vĩ đại cùng các anh hùng của huyền thoại và đã cứu mạng sống của nhà Flamel nhiều lần. Họ rất quý mến nhau. Mặc dù Bóng tối lớn hơn bà trên một ngàn tám trăm năm, nhưng Perenelle cứ nghĩ nếu cô ta không là con gái thì chắc chắn cũng là một đứa cháu. “Nói tôi nghe những gì đã xảy ra nào, Scatty,” Perenelle gặng hỏi.

“Nicholas và hai đứa nhỏ thoát thân chạy đến London. Ông ấy mang cặp sinh đôi đến gặp Gilgamesh.”

Perenelle gật đầu. “Tôi biết chuyện đó. Nicholas đã nói với tôi. Ông ấy còn nói rằng cả hai đứa sinh đôi đã được Đánh thức,” bà nói thêm.

“Cả hai đứa,” Scatty nhất trí. “Đứa con gái đã được huấn luyện hai pháp thuật cơ bản, nhưng thằng con trai chưa được huấn luyện gì hết. Tuy nhiên, nó lại có thanh Clarent.”

“Thanh Clarent,” Perenelle lẩm bẩm. Bà đã từng quan sát chồng bà nhận chìm thanh kiếm cổ xưa ấy vào thanh rầm đỡ trên cửa sổ nhà họ trên đường Rue du Montmorency. Bà muốn phá hủy thanh kiếm ấy đi; nhưng ông không chịu. Ông cãi lý rằng thanh kiếm ấy còn già hơn nền văn minh và họ không có quyền phá bỏ nó; ông cũng thuyết phục là dù sao đi chăng nữa, có lẽ không thể nào làm hại đến thanh kiếm đó được đâu.

“Vậy bây giờ cô đang ở đâu?” Perenelle hỏi.

“Paris.” Nét mặt của Scathach nổi rõ rồi lại mờ mờ nhòa đi. “Đó là một câu chuyện rất dài. Đa phần lại khá chán. Đặc biệt là lúc tôi bị Dagon kéo xuống sông Seine...”

“Cô bị kéo xuống sông Seine!” Nicholas đã không kể cho bà nghe chuyện đó.

Scatty gật đầu. “Chuyện đó xảy ra ngay sau khi tôi được cứu khỏi Nidhogg, lúc ấy đang tung hoành khắp đường phố Paris.”

Perenelle nhìn chăm chăm vào cái miệng của bà đang há hốc. Cuối cùng, bà nói, “Vậy Nicholas và hai đứa sinh đôi ở đâu trong lúc tất cả những chuyện ấy xảy ra?”

“Họ là những người đuổi theo Nidhogg khắp đường phố và giải cứu tôi đó.”

Nữ Phù thủy nhấp nháy mắt ngạc nhiên. “Nghe không giống Nicholas của tôi tí nào.”

“Tôi nghĩ đúng hơn là hai đứa nhỏ sinh đôi đã làm chuyện đó,” Scathach nói. “Đặc biệt là thằng con trai, Josh ấy. Nó đã cứu mạng tôi, tôi nghĩ nó đã giết chết con rồng ấy.”

“Và sau đó cô bị ngã xuống sông.” Perenelle nói.

“Tôi bị kéo xuống chứ,” Scathach chỉnh lại ngay lập tức. “Dagon đã vọt lên như một con cá sấu và chộp lấy tôi.”

“Chẳng phải cô đã từng có lần đánh nhau với hắn ta và một bầy cá người Potamoi trên Đảo Capri sao?”

Hàm răng ma cà rồng hoang dã của Scatty lại lóe lên lần nữa. “Bây giờ mới thấy hồi đó là một ngày hên.” Rồi nụ cười của cô ta biến mất. “Dù sao chăng nữa, chuyện này cho thấy là hắn ta đã làm việc với Machiavelli ở Paris.”

“Tôi nghe nói tay người Ý ấy đã ở Paris.” Perenelle gật đầu.

“Đứng đầu một dịch vụ bí mật hay gì gì đó. Tôi bị nửa tỉnh nửa mê trong lúc Dagon kéo tôi xuống nước. Nhưng dòng sông Seine quá lạnh đến nỗi cơn sốc đó làm tôi tỉnh hẳn. Chúng tôi đánh nhau hàng mấy giờ liền trong khi làn nước cứ kéo tôi xuôi dòng. Thật là một cuộc chiến gay go nhất mà tôi từng gặp phải, Dagon ở đúng trong môi trường của mình còn những cú đấm của tôi thì lại bí nước làm giảm đi nhiều sức lực.”

“Tôi thấy hắn ta có thể cào xước da cô được kìa.”

“Những cú hên thôi,” Scatty khịt mũi, xua chúng đi. “Tôi bỏ hắn ta đâu đó quanh Les Damps, và phải mất hai ngày tôi mới trở về thành phố được.”

“Bây giờ cô an toàn chưa?”

“Tôi đang ở với Joan.” Bóng tối mỉm cười. “Và cũng với cả Saint-Germain nữa.” Cô ta cười rộng ngoác. “Họ cưới nhau rồi!”

Cô thụt đầu ra sau mà một khuôn mặt thứ hai nổi rõ trong làn nước, đôi mắt to màu xám nổi trội hẳn trên gương mặt hệt như một thằng bé trai. “Quý bà Flamel.”

“Joan!” Perenelle mỉm cười. Nếu bà xem Scatty là một người cháu gái, thì Joan là đứa con gái bà chưa bao giờ có. “Cuối cùng cô đã cưới Francis?”

“Vâng, chúng tôi cứ gặp nhau suốt nhiều thế kỷ. Đã đến lúc rồi.”

“Đúng vậy. Joan, thật vui khi gặp cô,” Perenelle nói tiếp. “Tôi chỉ ước sao cuộc đời này diễn ra trong hoàn cảnh tốt hơn.”

“Tôi cũng nghĩ vậy,” Joan Arc nói. “Đây quả là thời kỳ kinh khủng. Đặc biệt là đối với Nicholas và bọn trẻ.”

“Hai đứa có phải là cặp song sinh huyền thoại không?” Perenelle hỏi, tò mò muốn nghe bạn bè bà nghĩ gì.

“Tôi tin chắc điều đó,” Joan Arc nói ngay. “Luồng điện của cô bé gái mạnh hơn và thuần khiết hơn của tôi nữa đó.”

“Cô có thể đi London không?” Nữ Phù thủy hỏi.

Khuôn mặt nhỏ bé trong làn nước mờ đi khi người phụ nữ ở bên kia trái đất lắc đầu. “Không thể được. Machiavelli kiểm soát Paris, và y đã khóa chặt thành phố này, tuyên bố có vấn đề về an ninh quốc gia. Biên giới đóng cửa. Tất cả mọi chuyến bay, tàu phà và xe lửa đang bị giám sát chặt chẽ, và chắc chắn bọn chúng đã có những bản mô tả về chúng tôi - về Scatty thì chắc chắn là có rồi. Cảnh sát ở khắp nơi; họ chặn người ngay trên đường phố, đòi xem giấy tờ nhận dạng, và lệnh giới nghiêm vào lúc chín giờ tối đã bắt đầu có hiệu lực. Cảnh sát đã tung ra đoạn băng đầy những hạt lấy từ camera an ninh ghi hình Nicholas, cặp song sinh, Scatty và tôi ở ngay trước nhà thờ Notre Dame.”

Perenelle lắc đầu. “Tôi muốn biết mấy người đang làm gì trước ngôi thánh đường ấy được không?”

“Chiến đấu với bọn gargoyle,” Joan nói nhẹ nhàng.

“Tôi biết là tôi không nên hỏi, nhưng tôi lo cho Nicholas và hai đứa nhỏ. Tôi biết khả năng định hướng của Nicholas, họ có thể bị lạc mất. Má gián điệp của Dee lại ở khắp nơi,” Perenelle nói thêm với vẻ thật khốn khổ. “Chắc chắn hắn sẽ biết ngay khi họ vừa tới cho xem.”

“Ồ, đừng lo, Francis đã thu xếp cho Palamedes đón họ rồi. Anh ấy đang bảo vệ họ. Anh ấ tốt lắm,” Joan làm bà vững tâm.

Perenelle gật đầu đồng ý. “Không ai tốt như Bóng tối cả.”

“Đúng, không ai,” Joan đồng tình. “Bây giờ bà đang ở đâu, thưa bà?”

“Bị giam giữ ở Atcatraz. Và tôi đang gặp rắc rối,” bà thú nhận.

Khuôn mặt Scathach chen vào bên cạnh cô bạn mình. “Loại rắc rối gì vậy?”

“Các xà-lim đầy những loài quỷ sứ, biển khơi đầy những Nữ thần Biển. Nereus canh giữ mặt nước và một con nhân sư cứ lang thang trong các dãy hành lang. Loại rắc rối như thế đó.”

Nụ cười của Joan Arc bừng sáng. “Sao, nếu bà đang gặp rắc rối, thì chúng tôi phải giúp bà chứ!”

“Tôi e rằng điều đó không thể,” Perenelle nói.

“A, nhưng thưa quý bà, lâu lắm rồi bà là người dạy tôi rằng không thể là một từ hoàn toàn vô nghĩa kia mà.”

Perenelle mỉm cười. “Tôi đã nói như vậy thật. Scatty, cô có biết người nào ở San Francisco có thể giúp tôi được không? Tôi cần phải thoát khỏi hòn đảo. Tôi cần phải đến với Nicholas.”

“Không có người nào tôi tin cậy cả. Có thể có một số học trò của tôi...”

“Đúng,” Perenelle cắt ngang. “Tôi không muốn gây nguy hiểm cho bất kỳ con người nào đâu. Ý tôi là các Elder trung thành với chúng ta ấy, hoặc có bất cứ Thế hệ Kế tiếp nào không?”

Scatty suy xét hồi lâu, rồi chầm chậm lắc đầu. “Không có người tôi tin cậy cả,” cô ta lặp lại. Cô quay đầu lắng nghe một cuộc nói chuyện ở phía đằng sau mình, và khi nhìn trở lại, nụ cười hoang dã của cô bừng sáng. “Chúng tôi có một kế hoạch. Hay đúng hơn là, Francis có một kế hoạch. Bà có thể kiên trì chờ thêm một chút nữa được không? Chúng tôi sẽ lên đường.”

“Chúng tôi ư? Chúng tôi là những ai?” Perenelle hỏi.

“Tôi và Joan. Chúng tôi sẽ đến Atcatraz.”

“Làm sao hai người có thể đến đây trong khi thậm chí còn không thể đi London?” Perenelle buột miệng, nhưng rồi làn nước rùng một cái và rung rung rồi bất thình lình vô số hồn ma ở Atcatraz nhô lên quanh bà, kêu la ầm ĩ và khóc rống đòi được chú ý. Cuộc kết nối bị đứt đoạn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx