sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Yêu nữ - Chương 77 - 78 - 79 - 80 (Hết)

CHƯƠNG BẢY MƯƠI BẢY

Areop Enap đã thức tỉnh.

Tám con mắt màu thâm tím nhìn vào Nhà Giả Kim, lần lượt mỗi con nháy một cái. Mặc dầu Areop Enap có thân hình của một con nhện khổng lồ, nhưng gắn vào giữa thân mình ấy là một cái đầu thật lớn, gần như là đầu người. Cái đầu trơn láng và tròn vo, không tai, không mũi, chỉ có một đường rạch nằm ngang chàng thay cho cái miệng. Như của loài tarantula, mấy con mắt nhỏ xíu của bà nằm sát đỉnh đầu. Bên dưới lớp vỏ mỏng, cái miệng thật của Lão Nhện há ra và hai cái răng nanh dài như ngọn giáo lòi ra. “Hầu như chắc chắn là bây giờ ông nên đi đi thôi,” bà ta nói bằng một giọng ngọt ngào đáng ngạc nhiên.

Nicholas bò toài đi chỗ khác đúng ngay lúc Areop Enap nhô thẳng lên.

Con Karkinos khổng lồ.

Còn Areop Enap chắc nặng.

Khi lần đầu tiên Perenelle chạm trán với sinh vật này, tuy Lão Nhện to lớn, nhưng bà ta lớn lên trong một lớp vỏ bảo vệ. Bà ta duỗi thẳng người, thân mình đồ sộ của bà ta bung ra khỏi lớp vỏ bằng bùn. Areop Enap dễ dàng có kích thước lớn gấp hai lần con cua kia. Những sợi tóc tím ngắt to cỡ ngón tay trên tấm lưng rộng của bà đong đưa qua lại.

“Tôi đang ngửi thấy mùi của Quetzalcoatl và mụ kì quái đầu mèo trong sương mù.” Bà quay sang nhìn xuống Perenelle. “Quý bà, bà có thể vui lòng giải thích chuyện gì đang diễn ra không?”

Nữ Phù Thủy chỉ tay. “Con cua kia đang cố ăn thịt bà đó. Nó vừa ăn thịt Xolotl xong. Chúng tôi cần bà, Lão Nhện ạ.”

Sinh vật rùng mình. “Tôi đã chờ cả đời mới nghe được như thế.”

Sau đó bà ta nhảy thẳng lên trên không và đáp xuống trên đầu con Karkinos, dồn nó xuống đất. Con cua kêu ré lên, bật cái càng to tướng kêu tanh tách, ngoạm một miếng nhà, phun vụn đá ra khắp nơi. Areop Enap phóng một cái vòi nhọn sắc như dao cạo cắm vào lưng con cua, nó đông cứng, rồi bắt đầu co giật dữ dội. Thình lình, những sợi chỉ màu trắng nở bung ra bao quanh hai cái càng, niêm chúng ngậm lại, và mấy cái chân to lớn của Lão Nhện động đậy, nhấc con cua lên khỏi đất, quay nó vòng vòng, nhanh đến hoa cả mắt, hoàn toàn quấn nó trong những sợi xám mỏng như tơ mau chóng dày lên thành một cái túi trắng phồng to. Toàn bộ quá trình ấy mất chưa đầy một phút.

“Tôi sẽ để dành món đó cho lần sau,” Areop Enap nói. “Tôi khá đói rồi.”

Từ từ, gần như khéo léo, bà ta thu mình trước Perenelle, mọi con mắt chăm chăm nhìn bà bình thản. “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Vài ngày.”

“À. Nhưng khi tôi nhìn bà, tôi thấy bà đã già hơn hồi đó.”

“Thật là một tuần lễ bận rộn,” Perenelle lầm bầm. “Bà nhớ Nicholas, chồng tôi chứ.”

“Tôi nhớ ông ta đã thả cả một ngọn núi trên người tôi.”

“Những người đi theo bà sắp sửa hiến tế vợ tôi cho một ngọn núi lửa cơ mà,” Nicholas nói. “Mà đó chỉ là một ngọn núi nhỏ chứ mấy.”

“Đúng đấy.” Areop Enap đi quanh phòng, dừng lại một chút cúi sát tới Machiavelli đang ôm đầu Billy the Kid vào lòng mình. Tay người Ý bướng bỉnh nhìn trừng trừng vào con nhện to tướng.

Mũi Billy giật giật, rồi mắt răng rắc mở ra. Anh ta liếc lên cái đầu gần như là của người nhưng lại có tám con mắt. “Tôi đoán đây không phải là một cơn ác mộng chứ,” anh ta nói khò khè.

“Không phải đâu,” Machiavelli nói.

“Tôi e là như thế,” Billy nói, và nhắm mắt lại. Sau đó lại mở bừng ra. “Thế có nghĩa là chúng ta đã thắng phải không?”

“Đã thắng,” Machiavelli nói khẽ. “Mặc dù quả thật là cái giá quá đắt.”

Areop Enap lựa đường quay trở lại bên Nicholas và Perenelle. “Vậy là tôi vẫn còn ở trên hòn đảo nơi mà Dee nhốt giữ lũ quỷ sứ. Tôi có thể ngửi thấy mùi quái thú trong không khí bẩn thỉu này.”

“Không còn nhiều như trước nữa,” Nicholas nói. “Bọn chúng đã tàn sát lẫn nhau suốt đêm.”

“Vậy thì tôi phải đi dọn dẹp đây,” Areop Enap vừa nói, vừa quay người hấp tấp đi ra ngoài tòa nhà. “Chúng ta không muốn bất kì con nào trong số đó cố lội vào bờ.”

“Nói cho bà ấy về mấy con kì lân đi,” Billy lầm bầm.

Con nhện đông cứng người lại.

“Có lẽ còn mấy con kì lân monokerata chạy long nhong đấy,” Machiavelli nói.

“Có sừng hay không?” Areop Enap hỏi.

“Có chứ.”

“Cứng và giòn nữa rồi. Món ưa thích của tôi.”

CHƯƠNG BẢY MƯƠI TÁM

Chiếc vimana chở nặng trĩu cất cánh khỏi đỉnh Kim tự tháp Thái Dương bay vào bầu trời đêm, mang những người sống sót đến nơi an toàn.

Josh Newman đứng ngay nơi con tàu vừa đậu, giơ bàn tay phải lên chào tạm biệt. Cậu chăm chú nhìn khi Sophie, với Scathach và Joan hai người đỡ hai bên, đưa tay lên ấn mấy ngón tay vào mặt kính. Bây giờ cô bé đã nín khóc, cô bé không còn nước mắt nữa.

Một giải cứu thế giới...

Josh ngồi xếp bằng ngay giữa kim tự tháp. Lần tay xuống dưới bộ giáp, cậu rút ra cuốn Codex mà Tsagaglalal đã trao lúc nãy. Cậu lật qua lật lại trong tay mình, cảm nhận lớp bìa kim loại bóng láng và mát lạnh chạm vào da thịt. Phần cuối cuốn sách bật mở, bìa sách lởm chởm cho thấy những trang giấy bị xé ra, chỗ cậu sẽ xé trong thời gian mười ngàn năm tới.

Cúi gằm đầu, Josh lấy ra mấy trang giấy bị xé lâu nay vẫn đeo nơi cổ. Cậu đặt chúng lên cuốn sách, len trở vào đúng chỗ. Những trang giấy cổ xưa chuyển đổi, những sợi mỏng như chỉ xuất hiện, đan dệt và quấn chúng vào nhau như những con sâu, chữa cuốn Codex liền lại, nguyên vẹn như cũ.

Sau đó, mở cuốn sách ngẫu nhiên, Josh đặt ngón trỏ trên trang giấy và quan sát từng từ trong các ngôn ngữ bất tận xoắn vặn dưới móng tay mình. Và khi nó cuộn tròn trước mặt, cậu đọc được lịch sử thế giới sau biến cố Nhận chìm.

Trong những ngày, những tuần sắp tới, Sophie và các người khác sẽ tập hợp những người sống sót lại, dẫn dắt họ rời khỏi hòn đảo tách biệt này, đưa họ đi vào thế giới.

Cư dân của Danu Talis, Elder và loài người, sẽ theo Aten và Virginia Dare, một Elder và một con người, qua phía bên kia quả địa cầu. Trong hết thảy vùng đất xung quanh, hai người sẽ gầy dựng nên các thuộc địa, lớn mạnh thành những quốc gia hùng cường đến một ngày kia sẽ thống trị cả trái đất này.

Sophie và Virginia, cùng với Joan và Scathach sẽ được cho là những tên tuổi được tôn sùng như những vị nữ thần, thầy dạy, và cứu tinh của loài người.

Và trong thời đó, Sophie Newman, sau nhiều chuyến phiêu lưu, sẽ tìm được cách hướng dẫn những người bất tử khác xuyên qua hàng loạt các cổng tuyến nối tiếp trở về nhà vào thời của họ, đến được San Prancisco, nơi mọi sự bắt đầu.

Josh gấp cuốn Codex lại, nhét xuống bên dưới bộ giáp. Cậu không muốn đọc nữa. Chưa muốn. Cậu sẽ phải giữ cuốn sách này an toàn suốt chín ngàn rưỡi năm, cho tới khi cậu bán nó cho một anh bán sách người Pháp nghèo không một xu dính túi.

Một hủy diệt thế giới.

Danu Talis phải lụi tàn để thế giới hiện đại vươn lên.

Và Josh sẽ hủy diệt nó.

Bốn thanh kiếm cổ xưa nằm trên đất trước mặt cậu. Abraham đã bảo cậu rằng đây là bốn thanh kiếm sẽ ban cho cậu sức mạnh, tất cả những gì cậu phải làm là cầm chúng trong tay và tập trung năng lượng ngay lúc này đây đang dồn lên kim tự tháp.

Cậu chỉ phải nhặt chúng lên.

Abraham nói cậu có quyền lựa chọn. Nhưng Josh biết cậu không có lựa chọn nào hết, thật sự là không. Nếu cậu không làm việc này, chị gái cậu cùng mọi người khác sẽ chết, và cậu không cho phép điều đó xảy ra đâu.

Cậu ngồi xuống, xếp bốn thanh kiếm trước mặt mình.

Nhưng cái nào, có theo trật tự không?

Bất chợt cậu nhớ lời Dee đã nói với mình. Cậu buột miệng thốt ra những lời ấy. “Khi nào nghi ngờ, hãy cứ làm theo những gì trái tim mách bảo. Lời nói có thể giả tạo, hình ảnh và âm thanh có thể bị xuyên tạc. Nhưng cái này...” Cậu vỗ vỗ vào ngực, bên trên trái tim mình. “Cái này luôn luôn đúng.”

Không chần chừ, bàn tay trái cậu ngay lập tức với lấy thanh Clarent, Hỏa Kiếm. Cậu cảm thấy sức nóng rùng rùng của lưỡi kiếm cổ xưa khi nó đằm xuống trong lòng bàn tay cậu, và thoáng thắc mắc về nguồn gốc của những Thanh kiếm Quyền lực này. Không thành vấn đề, cậu nghĩ, trong tương lai mình tha hồ có nhiều thời gian nghiên cứu tìm tòi.

Dùng bàn tay phải, cậu với lấy thanh Joyeuse, Địa Kiếm, đặt vào bàn tay trái. Nó vừa tựa lên đầu thanh Clarent, tức thì vỡ ra thành đất khô và bụi nhuyễn, kêu xì xì khi bị hút vào Hỏa Kiếm.

Thanh Clarent bắt đầu lóe rực ánh sáng nóng đỏ, Josh ngửi thấy mùi thịt cháy. Da thịt của chính cậu.

Luồng điện cậu bắt đầu bốc ra khỏi người như làn hơi nước nhuốm hương cam.

Nhanh tay cậu ấn Durendal lên đầu Clarent. Thanh Khí Kiếm nhanh chóng tan thành làn sương trắng và bốc hơi trên lưỡi kiếm duy nhất.

Và cuối cùng là Excalibur, Băng Kiếm.

Josh nhấc nó lên bằng bàn tay phải, cầm một lát, biết rằng ngay khi cậu ráp chúng vào với nhau, mọi thứ sẽ thay đổi, rồi cậu bật cười. Mọi thứ đã thay đổi rồi còn gì. Đã thay đổi cách đây lâu lắm.

Josh đứng lên, thanh Clarent trong tay trái, Excalibur tay phải. Cậu giữ cả hai thanh kiếm ở trên cao và toàn bộ khối kim tự tháp gào rống lên như một con quái thú khổng lồ. Sau đó cậu cùng đưa hai bàn tay ra trước mặt, ấn Băng Kiếm vào Clarent. Một tiếng nổ vang, hơi nước phủ lên bàn tay trái cậu. Bốn Thanh kiếm Quyền lực - Hỏa, Địa, Khí và Băng kết hợp lại tạo thành sức mạnh thứ năm: Aether, cháy xuyên qua người cậu, đổ đầy kiến thức vào cậu, và cùng với kiến thức là sức mạnh bao la không thể tưởng, hàng trăm thiên niên kỉ lịch sử và hiểu biết ngập tràn qua người cậu.

Cậu biết hết mọi thứ!

Luồng điện của cậu thật dữ dội, một ngọn giáo cứng kết bằng ánh sáng màu da cam cháy sáng lóa vọt cao lên khắp tầng trời.

Josh nhìn bàn tay mình. Cả bốn thanh kiếm đá bây giờ không còn nữa. Chúng đã bị nuốt lẫn vào nhau, trở nên một thanh kim loại duy nhất, từ từ tan chảy thành da thịt cậu, tra khít vào, hóa ra một phần con người cậu, uốn cong, xoắn bện, cuộn tròn thành một chiếc móc câu dẹp bằng kim loại.

Một cơn đau ập đến, cơn đau chưa từng nếm trải bao giờ. Cậu thét một tiếng thật lớn, âm thanh bắt đầu là nỗi đau đớn nhưng kết thúc lại là tiếng reo mừng chiến thắng, khi cậu giơ cao chiếc móc câu sáng bạc hướng lên trời. Cậu có thể cảm nhận nguồn năng lượng không thể tin nổi đang tụ hội trong khối kim tự tháp này, lắc nó rung dữ dội, như chực chờ được giải phóng. Cậu sẽ xé hòn đảo này thành từng mảnh và sẽ phá hủy thế giới của các Elder, và chính trong giây phút đó, mang sự sống cho thế giới con người.

“Tạm biệt, Sophie,” Josh Newman nói, sau đó Marethyu thọc chiếc móc câu xuống kim tự tháp dưới chân mình. Và cậu lớn tiếng nói những lời cuối cùng đọc được trong cuốn Codex.

“Hôm nay, tôi trở thành Thần Chết, kẻ hủy diệt các thế giới.”

CHƯƠNG BẢY MƯƠI CHÍN

Tay trong tay, Nicholas và Perenelle Flamel chầm chậm thả bộ quanh hòn đảo. Họ đã già không thể tin nổi, dấu tích của mỗi một năm trong sáu trăm năm cuộc đời khắc vào da thịt vào xương cốt họ.

Mặt trời đang mọc ở trời đông, một cơn gió lạnh giá thổi quất ra Thái Bình Dương, quét bay hết mùi hôi hám cuối cùng của lớp sương mù, mùi thịt khét, gỗ cháy, và đá tan chảy. Bầu không khí một lần nữa lại bắt đầu ngửi thấy mùi muối tinh sạch.

Họ đi bộ ngang qua bến tàu, lần theo đường mòn Agave Trail lượn quanh hòn đảo, gần như đến đúng điểm lúc nãy họ lên bờ cách đây chưa đầy mười hai tiếng. Băng ghế dài ẩm ướt, Nicholas cúi xuống lấy ống tay áo lau sạch rồi mới để Perenelle ngồi.

Nicholas ngồi cạnh Perenelle, bà tựa vào người ông. Ông vòng tay ôm vợ, cảm nhận khung xương mảnh dẻ và thanh tú ấy dưới bàn tay mình. Ngay phía trước họ, thành phố San Francisco hiện ra mờ mờ như bóng ma trên nền trời đầu giờ bình minh.

“Chẳng có con nhân ngư nào ư?” Perenelle hỏi.

“Không có Nereus để giữ chúng ở đây, chúng có lí do gì mà ở lại chứ.”

“Tốt, chí ít thì thành phố vẫn còn đứng vững,” Perenelle nói bằng tiếng Pháp, giọng bà như sợi chỉ lưa thưa. “Tôi có thể thấy là không có khói bay lên trời.”

Nicholas nhìn qua phải rồi qua trái. “Và cây cầu không bị hư gãy. Thật là một dấu hiệu tốt.”

“Prometheus và Niten đã không khiến chúng ta thất vọng. Hẳn họ còn sống sót,” bà nói. “Chắc chắn tôi hi vọng thế,” bà nói thêm rất chân thành. “Đêm nay chúng ta mất mát quá nhiều người tốt rồi.”

“Họ đã dâng tặng cả mạng sống để làm điều họ tin là đúng,” ông nhắc bà. “Họ đã dâng tặng mạng sống chính mình để nhiều người khác được sống và thế giới còn tiếp diễn. Không có sự hi sinh nào lớn lao hơn. Và nếu sáng hôm nay thành phố vẫn tồn tại, thì hóa ra họ đã chết không vô ích chút nào.”

“Còn chúng ta thì sao, Nicholas? Chúng ta có luôn làm điều đúng không?”

“Có lẽ không,” ông dịu dàng nói. “Nhưng chúng ta luôn làm những gì mình tin là đúng. Thế có giống nhau không nhỉ?”

“Vừa mới nãy tôi đã tự hỏi không biết lâu nay chúng ta có nên tìm kiếm cặp song sinh huyền thoại như thế không.”

“Mà nếu không tìm, thì chắc chúng ta sẽ chẳng bao giờ thấy Sophie và Josh,” Nicholas nói một cách giản dị. “Từ giây phút tôi mua cuốn sách của Abraham, đời của chúng ta đã trở nên một cuộc hành trình dẫn chúng ta đến nơi này và lúc này. Đó là định mệnh của chúng ta, đâu ai trốn được định mệnh của chính mình.”

“Tôi thắc mắc không biết cặp song sinh giờ đang ở đâu?” bà thầm thì. “Tôi muốn biết... biết trước khi đến hồi kết. Tôi cần biết rằng hai đứa vẫn sống sót.”

“Chúng sẽ an toàn mà,” ông nói đầy vẻ tự tin. “Tôi phải tin điều đó bởi vì thế giới này vẫn tiếp diễn đấy thôi.”

Perenelle gật gù. “Chắc mình nói đúng.” Bà tựa cằm lên cánh tay Nicholas. “Thật yên bình,” bà nói. “Trên đảo sáng nay yên tĩnh quá.”

“Không có con mòng biển nào. Bầy quỷ sứ kia hoặc đã ăn thịt chúng hoặc đã làm chúng sợ mà đi mất rồi. Chúng sẽ quay lại thôi.”

Cỏ xạc xào trong cơn gió nhẹ, từng đợt sóng vỗ khẽ vào đá theo nhịp điệu dịu dàng. Perenelle nhắm mắt. “Mặt trời thật ấm áp,” bà nói thầm.

Nicholas áp một bên mặt lên đỉnh đầu bà. “Rất ấm áp. Sẽ là một ngày rực rỡ đây.”

Khi họ ngồi đó, vầng mặt trời chầm chậm nhô lên chân trời, chiếu ánh sáng màu vàng kim dọc theo cầu Vịnh, làm chiếc cầu sáng bừng. Thành phố San Francisco dần tỉnh giấc, trong không khí nghe có tiếng xe cộ văng vẳng, thật êm tai.

“Mình biết lúc nào tôi cũng yêu thương mình,” Nicholas nhẹ nhàng nói.

Im lặng kéo dài, sau đó Perenelle đáp trong tiếng thì thào, “tôi biết điều đó mà. Và mình có biết tôi yêu mình lắm không?”

Ông gật đầu. “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều đó dù chỉ một giây.”

“Tôi muốn được chôn cất ở Paris,” Perenelle chợt nói. “Trong những ngôi mộ trống đó chúng ta đã chuẩn bị cho chính mình trọn ngần ấy năm rồi còn gì.”

“Có quan trọng chúng ta nằm ở đâu không, miễn chúng ta ở cùng nhau là được chứ nhỉ?” Nicholas vừa hỏi, vừa nhắm mắt.

“Tất nhiên là không quan trọng,” bà nói, và đôi mắt cũng khép lại.

Một bóng người xuất hiện trước đôi vợ chồng.

Họ mở bừng mắt chợt thấy một người đàn ông trẻ tuổi cao ráo có đôi mắt màu xanh lơ đứng bên trên họ. Ông ta quấn mình trong tấm áo choàng da dài có mũ trùm. Mặt trời ở phía sau, ném gương mặt đang đội mũ trùm của ông vào vùng tối. Nửa vòng kim loại chiếu sáng lung linh thế chỗ cho bàn tay trái.

“Tôi tự hỏi không biết ông có đến không,” Nicholas Flamel nói khẽ.

“Từ những năm xa xưa tôi đã có mặt ở đó vào thời điểm khởi đầu khi bán cho ông cuốn sách và khiến ông lên đường tham gia vào cuộc hành trình vĩ đại này. Việc đó chỉ ăn khớp khi tôi trở lại vào thời điểm kết thúc thôi.”

“Ông là ai?” Nhà Giả Kim hỏi.

Người đàn ông có bàn tay móc câu kéo chiếc mũ trùm xuống. Ông ta cúi mình trước Nicholas và Perenelle, cầm hai tay họ trong tay mình và nhìn sâu vào mặt họ. “Hai người biết tôi mà,” ông ta nói.

Nicholas dò xét gương mặt có những vết thẹo và đường nhăn của người đàn ông trẻ tuổi, còn Perenelle với tới rà rà mấy ngón tay lên cằm, lần theo độ phẳng của vầng trán và độ cong của xương gò má. “Josh, Josh Newman?”

“Hai người từng biết tôi với cái tên Josh Newman,” ông ta nói rất đỗi dịu dàng. “Nhưng đó là trước khi xảy ra biến cố này,” ông ta giơ chiếc móc câu lên, “một câu chuyện hết sức dài.”

“Còn Sophie thì sao?”

“Một đêm đi qua đời người, là gần bảy trăm năm trôi qua cuộc đời cô ấy, nhưng cô ấy không hề già. Cô ấy có rất nhiều cuộc phiêu lưu qua bao nhiêu năm tháng, nhưng sáng hôm nay đã trở lại với San Francisco an toàn và mạnh khỏe bên dì Agnes.”

“Còn ông, Josh. Còn ông thì sao?”

“Josh không còn nữa. Bây giờ tôi là Marethyu. Tôi là Thần Chết, và tôi có mặt ở đây để đưa hai người về quê nhà.” Chiếc móc câu của ông động đậy và một đường vòng cung màu vàng kim hiện ra bên trên băng ghế. Không khí chợt ngửi thấy mùi hương cam, ông ta nhoẻn cười. “Hai người vừa nhắc đến Paris còn gì, phải không nào?”

Cổng tuyến mở ra, rồi nhấp nháy biến mất.

CHƯƠNG CUỐI

Chị yêu quý,

Em không thể hứa với chị là sẽ viết rất nhiều thư, chị thừa biết khả năng viết lách của em tồi tệ đến thế nào, và thật sự nơi em ở cũng chẳng có điện thoại.

Em muốn chị biết rằng em an toàn mạnh khỏe, và đã dần quen với chiếc móc câu. Em đã cào trúng vào đầu mỉnh bằng chiếc móc câu ấy, nhưng cái đó thuộc loại sai lầm chỉ được phạm một lần. Cũng có vài người đề nghị em biến nó thành bàn tay bằng bạc đích thực hoặc chiếc găng tay bằng vàng, nhưng thật tình mà nói, em đã bất đầu thấy thích thế này hơn. Và đương nhiên rồi, nó đúng là có vài ưu điểm tuyệt vời. Em đã dùng nó để tạo ra Vương quốc Bóng Tối đáng kinh ngạc nhất này chỉ vừa mới tháng trước. Em đã đặt vài con thú thời tiền sử vào trong đó, rồi còn thêm hai mặt trăng nữa và tất nhiên, không hề có rắn.

Em tin rằng chị đã đi nghỉ ở London với dì Agnes. Cho em gởi lời thăm Gilgamesh nhé. Tốt nhất là đừng kể cho ông ấy biết em đã, đang, sẽ là ai. Ông ấy xáo lộn lung tung thế đủ rồi.

Xin đừng lo lắng cho em.

Em biết nói thế này cũng như bảo chị đừng thở, nhưng thật sự em cần chị biết rằng em đang rất ổn. Còn hơn cả ổn ấy chứ. Mỗi ngày em lại khám phá ra nhiều sức mạnh trong mình hơn. Em bất tử và vĩnh viễn tồn tại, em không tiếc nuối gì hết. Chúng ta đã làm điều đúng: một giải cứu thế giới, một hủy diệt nó.

Chị biết rằng nếu bất cứ lúc nào cần đến em, tất cả những gì chị phải làm là hãy nhìn vào gương và gọi tên em ba lần. (Dùng tên mới ấy nhé, em không chắc chị gọi Josh sẽ có tác dụng gì đâu.)

Chị gọi lúc nào, em sẽ đến với chị ngay lúc ấy.

Nhưng mặc dù không gọi đi nữa. Sophie, hãy biết rằng em luôn trông nom canh chừng chị mọi ngày trong đời chị đấy.

Đó là nhiệm vụ một đứa em trai phải làm mà, đúng không?

Marethyu,

Viết vào hôm nay, ngày 10 theo lịch Imlboc, tại Vương quốc Bóng Tối,

Đảo Tir Nan Og.

Tái bút: Nhà Flamel gởi đến chị lòng yêu thương của họ.

Marethyu.

Tái tái bút: Tụi em đã đến dự đám cưới Aoife và Niten hồi tuần trước. Scathach làm phù dâu. Mọi người hò reo vui vẻ lắm.

End.

Thực hiện bởi nhóm Biên tập viên : Mai – Fuju – thao1011 (Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)​


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx