sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

Dì Agnes bấm số rồi đưa điện thoại cho Josh. “Nói chuyện với bố mẹ cháu, ngay bây giờ.” Bà ra lệnh. “Sophie đâu rồi nhỉ? Nó đang nói chuyện với ai ở ngoài vậy?”

“Chị một người quen của tụi cháu.” Josh nói, áp điện thoại sát mặt mình. Chuông chỉ reo một lần trước khi có người nhấc máy.

“Dì Agnes đó à?”

“Bố ơi! Con Josh đây.”

“Josh!”

Cậu bé thấy mình đang mỉm cười – giọng bố cậu nhẹ nhõm thấy rõ – và rồi cậu cảm thấy một sự lúng túng đang dâng lên trong lòng, cảm giác tội lỗi vì đã không liên lạc với bố mẹ mình sớm hơn.

“Mọi chuyện ổn cả chứ?” giọng ông Richard Newman gần như lạc đi vì niềm vui đang vỡ òa.

Josh bịt tai lại và tập trung vào cuộc gọi. “Mọi chuyện ổn cả, bố ạ. Tụi con khỏe. Tụi con vừa từ San Francisco về.”

“Mẹ và bố bắt đầu lo lắng về các con. Thực sự lo lắng.”

“Chúng con ở với Fla… Flemings,” Josh sửa ngay. “Không được gọi điện thoại khi làm việc,” cậu thành thực nói thêm, “dù chúng con đã cố gắng nhận email của bố tối chủ nhật. Con thấy tấm hình răng cá mập rồi. Hơi khó nhận biết, nhưng từ kích cỡ, con đoán phải là loại cá mập nước ngọt?” cậu hỏi nhanh, cố tình đổi chủ đề.

“Đúng lắm, con trai. Một con Lissodus từ kỉ Upper Cretaceous. Vẫn còn trong tình trạng rất tốt.”

“Bố mẹ khỏe không ạ?” Josh tiếp tục, cố giữ bố cậu nói chuyện. Cậu liếc nhìn cánh cửa, mong chị gái mình mau mau vào nhà. Cậu có thể làm bố xao nhãng với vài câu hỏi, nhưng trò này không hiệu quả với mẹ cậu chút nào, mà chắc bà cũng chỉ ở đâu đó cạnh bố cậu và sẽ giật điện thoại từ tay ông bất kì lúc nào. “Còn chuyến khai quật thì sao bố?”

“Tuyệt vời.” Có tiếng gió hú từ đầu dây bên kia, bụi và cát va đập lên chiếc điện thoại. “Bố mẹ tìm thấy một thứ có vẻ như là một con ceratopsid.”

Josh cau mày. Cái tên này quen quá. Khi còn nhỏ, cậu từng thuộc tên hàng trăm loài khủng long.

“Khủng long ăn thịt một sừng ạ?” cậu hỏi.

“Ừ, thuộc kỉ Phấn trắng, khoảng 75 triệu năm tuổi. Chúng ta cũng tìm thấy một phần của loài Ansazi vẫn còn nguyên vẹn trong hẻm núi, một vài mẫu khắc đá văn hóa Fremont tại hẻm núi Range Creek.”

Cười thầm trước sự nhiệt tình của bố mình, Josh đi về phía cửa sổ. “Tộc người nào được gọi là Giống loài Cổ xưa(*) ở Navajo thế bố?” cậu hỏi, dù đã biết trước cả câu trả lời. “Fremont hay Anasazi?” Cậu muốn giữ bố nói chuyện lâu hơn, cho Sophie có chút ít thời gian nữa.

(*) The Ancestor Ones.

“Anasazi,” Richard Newman nói. “Mà thật ra thì, phải dịch đúng là ‘Tổ tiên kẻ thù’ cơ.”

Những từ này làm Josh chết sững người. Vài ngày trước đây, cái tên ấy chẳng hề có nghĩa gì với cậu, nhưng đó là trước khi cậu biết đến sự tồn tại của các Elder, giống loài đã thống trị thế giới ở quá khứ xa xôi. Cậu nhận thấy rằng luôn có một nhúm sự thật trong tất cả các huyền thoại và truyền thuyết. “Tổ tiên kẻ thù,” Josh lặp lại, cố gắng giữ cho giọng thật bình tĩnh. “Nghĩa là gì ạ?”

“Bố không biết,” Richard Newman nói, “Nhưng bố vẫn thích cái tên Ancestor hay Ancestral Pueblo hay Hisatsinom hơn.”

“Đúng là một cái tên lạ lùng.” Josh vẫn khăng khăng. “Bố có nghĩ ra ai sử dụng nó không? Họ chắc sẽ không tự gọi mình như vậy đâu.”

“Có thể từ một tộc người khác. Bọn người lạ, người ngoài.”

“Ai xuất hiện trước họ, bố?” Josh hỏi nhanh. “Ai xuất hiện trước Anasazi và Fremont?”

“Bố không rõ nữa,” Richard thừa nhận. “Đó là thời Cổ xưa con à. Sao bỗng dưng con lại hứng thú đến châu Mỹ cổ đại thế. Bố tưởng con đâu có thích thú môn khảo cổ.”

“Con nghĩ con cũng bắt đầu thấy hứng thú với lịch sử và thế giới cổ đại rồi,” Josh thành thực nói. Cậu lại nhìn về phía cửa sổ… vừa đúng lúc thấy chị của Scatty ấn đầu Sophie xuống và chị cậu bị cánh tay của gã tài xế áo đen khóa chặt. Josh sợ hãi quan sát khi cô ả ma cà rồng nhìn thấy cậu và nhe mấy cái răng nanh ra như thể đang cười vậy. Ả đột ngột mở cửa sau của xe và giữ nó cho gã tài xế nhấn Sophie vào hàng ghế sau. Đứng ở cửa trước, Aoife vẫy tay khiêu khích chào Josh.

Josh thấy như thể bị đấm thậm mạnh vào bụng. Cậu không thở được, tim cậu đang đập thình thịch. “Bố – con sẽ gọi lại sau…,” cậu thì thầm. Đánh rơi điện thoại xuống sàn, Josh ào ra cửa và đi xuống tiền sảnh. Vớ lấy cây gậy đi đường gã tài xế đã làm gãy mở cửa rồi sém té ở bậc thềm. Cậu nghĩ chiếc xe đã chạy mất, nhưng Aoife vẫn kiên nhẫn chờ đợi. “Trả chị tôi đây!” cậu gào lên.

“Không,” Aoife nhẹ nhàng nói.

Josh chạy về phía chiếc xe, cố gắng nhớ mọi thứ Joan of Arc đã chỉ mình về kiếm thuật. Cậu ước gì có thanh Clarent cạnh bên. Thậm chí Scatty – nổi tiếng chẳng sợ gì trên đời – cũng phải e sợ trước thanh kiếm. Nhưng trên tay cậu chỉ có hai mẩu đã gãy của cây gậy đi đường.

Aoife nghiêng đầu, nhìn cậu bé chạy về phía mình và mỉm cười.

Khi Josh băng qua đường, nỗi khiếp sợ làm cho luồng điện của cậu tỏa ra ánh sáng và bao lấy toàn cơ thể. Cậu nhìn thấy chị mình đã bất tỉnh ở hàng ghế sau của chiếc xe, và nỗi sợ của cậu biến thành cơn giận dữ mãnh liệt. Đột nhiên, luồng điện lóe lên, một làn khói vàng phủ lên da của Josh, còn mắt cậu lại hóa thành hai đồng xu đang nóng chảy. Luồng điện đặc dần quanh tay Josh, tạo thành một đôi găng tay kim loại, rồi nó chảy xuống hai cây gỗ, biến chúng thành hai cây vàng. Cậu cố nói, nhưng cổ họng như bị thắt lại, và giọng nói của cậu trầm đục hơn, nghe giống tiếng của loài thú hơn con người.

“Trả – chị – tôi –đây.”

Nụ cười kiêu ngạo của Aoife nhạt dần. Cô ả gào lên một từ tiếng Nhật gì đó, ném người vào chiếc limousine và đóng sầm cánh cửa sau lưng. Động cơ lập tức rống lên, bánh xe sau miết vào mặt đường đến mức bốc khói trên con phố.

“Không!” Josh chỉ vừa chạm được chiếc xe khi nó bắt đầu lao đi. Phóng về phía trước với cây gậy vàng, cậu đập vào cái cửa sổ gần mình nhất, kính vỡ vụn ra thành một lớp bột trắng, cây gậy để lại một vết thủng khá dài lên lớp kim loại màu đen sáng loáng. Lại một cú đánh khác vào chiếc xe, một cái đèn sau đã bị nứt. Chiếc xe vẫn tiếp tục gầm rú trên con đường. Trong cơn tuyệt vọng, Josh ném hai cây gậy vàng về phía chiếc xe, nhưng ngay lúc cậu vừa rời tay khỏi chúng, hai cây gậy trở lại là gỗ trơn và đập vào chiếc xe mà chẳng gây hư hại gì nữa cả.

Josh vẫn tiếp tục đuổi theo. Cậu có thể thấy luồng điện đang trào lên trong cơ thể, cho cậu tốc độ và sức mạnh để bước trên đường. Cậu hiểu rõ mình đang di chuyển nhanh hơn bao giờ hết, nhưng chiếc limo còn nhanh hơn cậu. Nó băng ngang một ngã tư, quay vòng ở một qóc đường trong tiếc gào thét phản đối kịch liệt của mấy cái bánh xe rồi biến mất. Và đột ngột sức mạnh của Josh không còn nữa, cũng nhanh như khi nó xuất hiện. Cậu đổ gục xuống trên hai tay và đầu gối ở cuối phố Scott mà thở hổn hển, tim cậu đập mạnh như tiếng sấm, tất cả các cơ bắp trên người cậu đều căng ra và như đang bốc cháy. Những hình tròn đen nhảy múa trước mắt Josh. Cậu nghĩ mình sắp nôn ra mất. Josh nhìn ánh sáng vàng đang nhạt dần trên tay mình, dòng điện lặn vào cơ thể cậu trông giống như đám hơi nước màu vàng, chúng khiến cho cậu đau đớn và kiệt sức. Josh run lên, bất ngờ bị chuột rút ở phần bắp chân dưới đầu gối. Đau đớn vô cùng, cậu nhanh chóng lăn qua lại, dùng gót chân bám chặt lên mặt đường, gắng làm dịu cơn đau. Gượng đứng dậy, Josh muốn bệnh và thấy mình khốn đốn vô cùng trên đường trở về nhà bà dì. Sophie mất tích. Bị Aoife bắt cóc. Cậu phải tìm người chị sinh đôi của mình.

Nhưng như thế đồng nghĩa với việc phải gặp lại Nicholas và Penerelle Flamel.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx