Dưới cái nhìn của mọi người, người ngồi trong góc khuất là Diêm Quân Lệnh chỉ gật đầu nhẹ, tiếp đó cục diện lập tức náo nhiệt lên.
Buổi dạ tiệc biến thành một cuộc từ thiện.
Tiêu Chấn Nhạc tựa vào sofa: “Chỉ vì để cô gái nhỏ nhà cậu bớt lúng túng, kẻ keo kiệt như cậu cũng chịu bỏ tiền rồi.”
“Nếu tôi keo kiệt, thì cậu đúng là vắt cổ chày ra nước.” Diêm Quân Lệnh phản pháo không chút lưu tình.
Tiêu Chấn Nhạc cũng nhận ra mình đang tự tìm sầu não, phiền muộn nhún vai: “Nhưng sao lần này Tô Mộ Bạch lại ở cạnh công chúa Saya?”
“Quan hệ của nhà họ Tô và nước Saya không phải tầm thường. Tô Mộ Bạch giúp đỡ Helen chẳng có gì là lạ cả.” Điều khiến Diêm Quân Lệnh cảm thấy bất ngờ là lần này ánh mắt của Helen lại dừng ở Tấn Thị, còn mở sáu cuộc biểu diễn, một vốn ngàn lời, chỉ đáng thương bánh bao ngốc nhà anh.
Thế giới này làm gì có nhiều người thiện lương như cô tưởng thế.
Chính trị của Saya vẫn luôn rất loạn, lần quyên góp này quả thực là vì trẻ em của những đất nước nghèo, nhưng cuối cùng đều sẽ trở thành chiến tích cho Helen, thành con bài để cô ta bước lên vị trí cao hơn.
Nếu biết có tuồng kịch này, Diêm Quân Lệnh tuyệt đối sẽ không để cô gái nhỏ nhà anh tham gia.
“Vậy chị dâu?” Tiêu Chấn Nhạc cũng hơi lo lắng.
Diêm Quân Lệnh nhíu mày không nói.
Lúc này không khí của hội trường đã rất sôi động, mọi người tranh nhau quyên góp cho lần từ thiện này. Tất cả mọi người cũng đã hiểu vì sao lần này Hathaway không chỉ mời những minh tinh lớn mà còn mời cả những thương nhân có tiếng như Cung Vân Hải.
Cho dù trong lòng mọi người khó chịu, nhưng Tô Mộ Bạch đã nói công ty quyên góp nhiều nhất sẽ được anh ta đứng ra làm đại diện, hoặc là tham gia đóng phim, đồng thời có cơ hội nhảy cùng với công chúa Saya.
Hathaway nhân cơ hội này còn ngả ra một con bài, mười người quyên tiền nhiều nhất có cơ hội được VVL tuyên truyền.
Không thể không nói điều kiện này khá là hấp dẫn, giá trị thương nghiệp của Tô Mộ Bạch chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra được, cộng thêm việc được VVL tuyên truyền, ngang ngửa với quảng cáo hàng trăm tỷ.
Còn về việc nhảy cùng với công chúa Saya, xem thì có vẻ không đáng giá, nhưng lại là ước mơ của những người đàn ông có tiền.
Trong nhất thời, khung cảnh cực kì náo nhiệt, cho tới khi một ông chủ khoáng sản nào đó dùng ba trăm năm mươi tỷ dẫn đầu.
Lâm Lam đứng im tại chỗ trợn mắt há mồm, đã không nghe thấy tiếng nói của người chủ trì nữa rồi. Tới khi cô phát hiện ra ánh điện đều tắt hết, chỉ có cô và công chúa Saya còn đứng trong ánh sáng, cô bối rối hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, Tô Mộ Bạch mặc quần áo trắng bước tới trước mặt cô: “Rất cám ơn sự dũng cảm lúc nãy của tiểu thư, xin hỏi tôi có thể nhảy cùng cô một bài không?”
“Tôi... Tôi...”
“Có thể sao?” Lâm Lam sợ phát ngốc rồi.
“Có... Có thể.” Ánh đèn khiến Tô Mộ Bạch càng thêm mị hoặc, Lâm Lam lắp bắp đồng ý.
Đàn ông lại mang nét của phụ nữ, đúng là đẹp tới mê hồn.
Giây lát sau, âm nhạc vang lên. Lâm Lam di chuyển theo động tác của Tô Mộ Bạch, thậm chí cũng không biết mình nhảy thế nào. Công chúa Saya cũng đang ưu nhã nhảy cùng ông chủ khoáng sản kia.
Nghĩ tới việc người ta bỏ ra cả trăm tỷ, cô chỉ nói mỗi một câu, Lâm Lam càng thấy căng thẳng.
“Thả lỏng, đừng căng thẳng, tôi cũng là người.” Cảm nhận được sự hồi hộp của bạn nhảy, Tô Mộ Bạch nhẹ nhàng an ủi.
Giọng nói cực kì say lòng người.
Lâm Lam gật đầu giải thích: “Là do tôi chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp như vậy.”
Mặc dù anh nhà cô cũng cực kì đẹp trai, nhưng đó là kiểu đẹp nam tính, mang theo sự hấp dẫn của hormone. Còn Tô Mộ Bạch lại là kiểu đẹp khiến nữ giới cũng phải ghen tỵ.
“A.” Bao năm rồi không nghe được người khác khen đẹp, Tô Mộ Bạch a một tiếng, hiển nhiên có chút không hài lòng.
Lâm Lam vội giải thích: “Tôi không có ý gì khác, ý tôi là...”
“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?” Thấy Lâm Lam bối rối, Tô Mộ Bạch đột nhiên hỏi.
“Chắc là chưa.” Lâm Lam còn không tự kỉ nghĩ rằng Tô Mộ Bạch từng đọc báo về cô.
“Ò, nhớ ra rồi.” Tô Mộ Bạch bỗng nghĩ tới điều gì nói. Lâm Lam còn định hỏi anh ta nhớ ra cái gì, âm nhạc lại dừng lại.
Tô Mộ Bạch ưu nhã cúi người với Lâm Lam rồi lạnh nhạt lui ra. Saya công chúa cũng đã kết thúc điệu nhảy với ông chủ khoáng sản kia.
Tiếp theo là nhảy tự do. Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Lâm Lam đứng vào một góc khuất, lại nhận được lời mời nhảy cùng Tần Sâm.
Lúc này công chúa Saya đang mời người quyên tiền đầu tiên là Diêm Quân Lệnh cùng nhảy. Tô Mộ Bạch nắm tay Vân Bích, Lỗ Trấn Hải ôm lấy eo Hàn Hinh Nhi, Tiêu Chấn Nhạc và Trình Phỉ cũng bước lên sàn nhảy, những người khác cũng lần lượt tham gia, cùng với tiếng nhạc du dương, bữa tiệc thời trang này cuối cùng cũng thú vị hơn chút.
Bữa tiệc trông có vẻ vui vẻ, kì thực ẩn tàng rất nhiều sóng ngầm.
Buổi dạ tiệc tập hợp được gần sáu trăm tỷ, đặt ở bất kì đâu cũng là một con số lớn.
Lâm Lam đương nhiên không hiểu được quy tắc trò chơi, Tần Sâm rất phong độ đặt tay lên vai cô, khen ngợi sự dũng cảm vừa rồi của cô. Nhưng Lâm Lam cũng biết vừa rồi cô có hơi xúc động.
Nhưng được nhảy một bài với Tô Mộ Bạch, trở về cô có thể khoe khoang với Tăng Tuyết.
Đang lúc Lâm Lam nghĩ vậy, người đang khiêu vũ với công chúa Saya lại đột nhiên hỏi Tần Sâm: “Không ngại thay bạn nhảy chứ?”
Tần Sâm và công chúa Saya đều sững người, một lát sau cô công chúa bay nhanh sang phía Tần Sâm, Tần Sâm vội đón lấy cô ấy, buông tay Lâm Lam ra.
Hai đôi nhanh chóng đổi bạn nhảy.
Tô Mộ Bạch đứng cách đó không xa, anh ấy nhíu mày. Vừa rồi còn nghe nói sếp của mình ở đây, không ngờ lại là thật. Nhưng mà vụ gì thế này? Gần đây công ty đang đồn ầm ĩ việc boss vì một người phụ nữ ở Tấn Thị mà chạy tới chi nhánh ở đây, vứt công ty ở Bắc Kinh lại, không phải là người trước mắt này chứ?
Lại liên tưởng tới việc lần trước tin tức mình ở Tấn Thị bị lộ ra hình như cũng liên quan tới cô gái này, đúng là thú vị.
Tuy rằng trên danh nghĩa Tô Mộ Bạch là người của giải trí Đỉnh Thành, nhưng kì thực lại không bị hạn chế bởi Diêm Quân Lệnh, chỉ nhận những buổi biểu diễn, những bộ phim mà mình thích, chưa từng có khúc mắc gì với vị boss này.
Nhưng Tô Mộ Bạch cũng rất kiếu kì, người phụ nữ có thể khiến kiểu đàn ông như Diêm Quân Lệnh động lòng rốt cục có gì hơn người?
Bên kia, Vân Bích cũng nhìn theo ánh mắt của Tô Mộ Bạch: “Có hứng thú với cô ấy?”
“Sếp rất quan tâm cô ấy.” Tô Mộ Bạch khẳng định nói.
Vân Bích nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trong văn phòng của Diêm Quân Lệnh: “Chính xác.” Tiếp đó cô cong môi: “Có định giành thử không?”
“Gần đây không rảnh.” Tô Mộ Bạch bất đắc dĩ nhún vai, liếc mắt nhìn vị công chúa rõ ràng rất tức giận lại cố tỏ ra đoan trang kia: “Đại thần mà chú ba nhà anh mời tới, nếu không hầu hạ tốt sẽ bị đánh.”
“Rất đồng tình.” Vân Bích cũng nhìn sang vị công chúa quý phái đài các đó.
“Đừng đồng tình anh, nói tình hình bên kia đi.” Tô Mộ Bạch liếc nhìn Tiêu Chấn Nhạc, anh ta đang khiêu vũ với Trình Phỉ, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn sang bên này.
“Dây dưa không ngừng.” Vân Bích nhíu mày.
“Chắc cũng chỉ có Vân đại tiểu thư mới dám nói cậu Tiêu dây dưa không ngừng.” Ngoài miệng nói thế, nhưng đáy mắt Tô Mộ Bạch lại là sự chế nhạo. Gương mặt xinh đẹp cũng càng thêm mị hoặc vì nụ cười này.
Vân Bích thở dài: “Đời trước anh nhất định là Tô Đát Kỉ.”
“Em cười anh giống phụ nữ?” Tô Mộ Bạch ghét người khác nói anh đàn bà.
“Em đang khen anh.” Vân Bích nhún vai, khoé mắt lại liếc nhìn Tiêu Chấn Nhạc, có lẽ cô nên thẳng thắn với người đàn ông này sớm chút, để anh ta khỏi phải mong ngóng gì.
Tô Mộ Bạch ngột ngạt, cũng chỉ có mình người này dám nói anh ấy như thế.
Còn Diêm Quân Lệnh thì đang ôm chặt lấy eo Lâm Lam khiêu vũ, chặt tới mức Lâm Lam cảm thấy không ổn, cô nhỏ giọng kháng nghị: “Anh đừng ôm chặt vậy.”
“Anh thích chặt.”
Hơ!
@by txiuqw4