Bị Tăng Tuyết ép bữa tối chỉ có thể ăn salad rau cải, Lâm Lam nhăn nhó, trách móc một cách bất lực.
Ăn xong cô còn phải tiếp tục tập yoga, Tăng Tuyết thấy vậy rất hài lòng, trong lúc tập luyện cùng Lâm Lam buột miệng nói ra những chuyện giấu trong lòng cả ngày nay: “Hàn Hinh Nhi trở về Thành Thiên rồi.”
“Cái gì cơ?” Lâm Lam đã ngờ được trước.
“Chị cũng chỉ vừa biết được tin này, em nói não cô ta có phải bị nhúng nước rồi không?” Tăng Tuyết trước giờ đều không có cảm xúc gì với Hàn Hinh Nhi.
“Sợ rằng cô ta buộc phải làm như vậy.” Lâm Lam vừa tập vừa nói, cho rằng trong lòng Hàn Hinh Nhi có ý đồ gì, không thể coi cô ta là người không đáng quan tâm đến như trước đây được.
Không giống những người khác, Lâm Phúc Sinh không có anh chị em nào, nên Lâm Lam cũng chẳng có anh em họ, một mình cô lớn lên, bạn của cô hầu hết đều là học sinh của Lâm Phúc Sinh.
Thậm chí khi cô lên sáu, Lâm Phúc Sinh còn để lớp trưởng trong lớp dẫn dắt cô, cũng là người đàn ông mà cô luôn gọi là anh trai, tiếc rằng sau khi anh ta học hết lớp sáu đã rời khỏi Tấn Thị.
Vì vậy đứa em gái đột nhiên xuất hiện này làm cô có một tâm trạng phức tạp khó hiểu.
“Vì bản hợp đồng sao?” Tăng Tuyết nghĩ đến chuyện Thành Thiên ký hợp đồng với Hàn Hinh Nhi, đoán rằng hợp đồng này nhất định không dễ dàng gì.
“Em nghĩ do bị uy hiếp.” Lâm Lam cho rằng việc này có khả năng rất lớn: “Chị đã biết tin của Trương Lộ chưa? Họ nói là do sử dụng thuốc phiện quá liều nên tự sát.”
“Ừm, giống hệt như lời của vị cảnh sát kia nói.” Nhắc chuyện này, mặt Tăng Tuyết trở lên nghi ngờ.
Người ta thường bảo những ông tai to mặt lớn trong giới nghệ sĩ có quan hệ rộng. Mặc dù Lỗ Trấn Hải không bằng Diêm Quân Lệnh, nhưng cũng không phải loại thực lực kém cỏi. Giờ có thể thoái thác trách nhiệm về cái chết của Trương Lộ một cách đơn giản như vậy, khiến cho người bình thường như họ không những choáng váng, mà còn cảm thấy vô cùng lo lắng và sợ hãi trước quyền thế.
Hai người không nói gì nữa, căn phòng có đôi chút ngột ngạt.
Ngày hôm sau.
Lâm Lam đúng giờ đến bộ phận thiết kế của công ty DR, dưới sự chỉ đạo của nhà thiết kế tại phòng chụp ảnh riêng của công ty đá quý DR, mọi thứ đã được bố trí chu đáo, nhiếp ảnh gia cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cố Nguyệt giới thiệu Lâm Lam với giám đốc thiết kế, lúc trước Lâm Lam còn lo lắng đối phương sẽ cậy chức cao mà ức hiếp người khác, không ngờ rằng giám đốc lại rất hài lòng với cô, thái độ tốt đến mức Cố Nguyệt cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Buổi ghi hình rất nhanh đã bắt đầu, Lâm Lam không còn là người mẫu nhỏ bé như ban đầu nữa, thông qua việc đóng phim quảng cáo, lên trang bìa tạp trí, còn có biết bao kinh nghiệm từ các sàn diễn, thêm vào ngày thường luyện tập nên cô hoàn toàn kiểm soát được cảm xúc của mình trước ống kính, chỉ cần vài giây đã có thể nhập tâm.
Trước khi Lâm Lam chưa ghi hình, bất kể là nhiếp ảnh gia hay giám đốc thiết kế đều có chút nghi ngờ. Mặc dù nhà thiết kế của công ty DR trong buổi trình diễn trước có nghe được lời khen từ giám đốc Diêm về cô, nhưng sàn diễn thời trang và đời thường có sự khác biệt, có điều sau vài lần chụp thì giám đốc thiết kế chuyên đi xoi mói này hoàn toàn ưng ý với biểu hiện của Lâm Lam.
Đợi buổi chụp hình của Lâm Lam kết thúc, đối phương trực tiếp chứng thực cô trở thành người đại diện cho công ty đá quý DR.
Việc này đối với Lâm Lam có thể coi như một sự khẳng định chắc chắn.
Giấu đi sự phấn kích của bản thân, cô quay lại phía tất cả nhân viên nói lời cảm ơn. Cố Nguyệt cũng khách sáo chúc mừng cô, ngay cả cô cũng không thể tin nhanh như vậy đã có kết quả.
“Chúc mừng cô Lâm, về việc ký hợp đồng chúng ta sẽ nói rõ hơn vào tuần sau, nếu như cô Lâm có bất kỳ điều kiện gì có thể nói trước với chúng tôi, nếu thấy hợp lý công ty sẽ xem xét để đưa vào hợp đồng.” Giám đốc giám sát thiết kế Lee nói với Lâm Lam một cách cởi mở.
“Cảm ơn giám đốc.” Lâm Lam mỉm cười nói lời cảm ơn, nhưng không dám tỏ ra quá vui mừng, trước khi chưa chính thức đóng dấu, ký tên, mọi chuyện đều có thể bị thay đổi.
Tăng Tuyết cũng cảm thấy như vậy, kể từ sau sự kiện ký kết hợp đồng của Thiên Thành, cô ấy làm gì cũng đều rất thận trọng, đặc biệt là lúc giao lưu với các công ty lớn.
Sau khi rời khỏi công ty đá quý DR, Lâm Lam đến quán cà phê ở gần đó như lời hẹn, Tần Sâm đã ngồi đợi họ.
“Xin lỗi giám đốc Tần, chúng tôi đến muộn.” Lâm Lam vội vã xin lỗi.
“Là tôi đến sớm thôi.” Tần Sâm vẫn giữ nguyên dáng vẻ cũ, nhã nhặn lịch sự, hoàn toàn không so đo gì.
Nghe vậy cô cũng không nói thêm gì nữa, Tăng Tuyết và cô cùng nhau ngồi xuống, cô rất tò mò về mục đích đến đây hôm nay của Tần Sâm.
“Tôi nghĩ là cô Lâm đã đoán được mục đích hôm nay tôi đến đây.” Sau khi gọi cà phê, Tần Sâm cũng không giấu diếm gì, trực tiếp mở lời.
“Nhưng tôi đã bị sa thải rồi.” Nếu như đối phương đã thẳng thắn, Lâm Lam cũng không định giả ngốc.
“Quy định chọn người của Bành Ngọc vốn dĩ đã có vấn đề, tôi rất xem trọng cô Lâm, nếu cô Lâm không để bụng thì coi như tôi thay lời cho công ty đá quý DR đền bù cho cô Lâm, còn việc gia nhập vào công ty giải trí Tân Trí, cô Lâm có gì yêu cầu gì xin cứ nói ra, nếu không vượt quá giới hạn cho phép, tôi sẽ đồng ý.” Tần Sâm bày tỏ thành ý của mình với Lâm Lam.
Nhưng Lâm Lam lại vô cùng hoài nghi: “Tại sao vậy?”
Mặc dù Tần Sâm không mang dáng vẻ của thương nhân cho lắm, nhưng suy cho cùng anh ta vẫn là người làm kinh doanh, anh ta tin tưởng cô đến vậy sao?
“Tôi luôn luôn xem trọng cô Lâm.” Nói đến đây Tần Sâm dừng lại, có chút day dứt nói: “Không giấu gì cô Lâm, tôi đã cho người xem qua diện mạo và cách trình diễn của cô, có tiềm năng trở thành siêu mẫu, cộng thêm việc cô Lâm chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba, bốn tháng từ một người mẫu hạng B không được biết tới trở thành người mẫu hạng A nổi tiếng trong nước, những biểu hiện của cô trên sàn diễn cũng được công nhận từ chuyên gia, trong thời gian tới cô hoàn toàn có thể tiến tới vị trí cao hơn nữa, ký được hợp đồng với cô chính là điều may mắn của giải trí Tân Trí.”
Lâm Lam và Tăng Tuyết đã sớm nghe được giới giải trí rất tin vào những thứ như may mắn, khuôn mặt và bát tự, nhưng đây vẫn là lần đầu Lâm Lam chính tai nghe được, thậm chí còn là lời của Tần Sâm, một người khoác âu phục với tính cách ôn hòa như ngọc.
“Ha ha, đó cũng là diễm phúc của tôi.” Mặc dù anh ta khen cô có khuôn mặt đẹp, có mệnh lớn nhưng Lâm Lam vẫn nghĩ điều này hơi giống một giấc mơ, cô cười một tiếng coi như đón nhận câu nói của Tần Sâm.
“Đây là một phần hợp đồng phác thảo, có điều kiện gì cô cứ nói ra, sau cùng chúng ta sẽ thống nhất với nhau. Có điều trước khi ký kết hợp đồng tôi mong hai vị có thể giữ bí mật chuyện này, dạo gần đây phía nhân sự của công ty có chút phức tạp, tôi không muốn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.” Tần Sâm vô cùng bất mãn đối với hành động của Bành Ngọc và Khúc Khải, lần này ký hợp đồng riêng với Lâm Lam cũng có ý định thị uy.
Lâm Lam và Tăng Tuyết nghĩ một lúc cũng hiểu ra được phần nào.
Bành Ngọc từ chối Lâm Lam trước mặt mọi người, đồng thời trở thành chủ đề viết bài của truyền thông. Về sau trong chương trình phỏng vấn Lâm Lam lại được MC hỏi về chuyện này, mặc dù cô trả lời chung chung, nhưng cuối cùng lại khiến cho công ty giải trí Tân Trí một lần nữa nổi tiếng về sự nghiêm khắc, bình thường thì công ty đó sẽ không cần đến nghệ sĩ này nữa.
Nhưng giờ đây Tần Sâm không những muốn thu nạp cô mà còn muốn cô giữ bí mật chuyện này. Nguyên do bên trong có chút phức tạp, nhưng cũng không khó để đoán được.
Đang mơ màng suy nghĩ liền dừng lại, giờ đây cô đang cần một chỗ dựa lớn mạnh. Công ty giải trí Tân Trí hoàn toàn là sự lựa chọn đúng đắn, còn về việc vì sao họ mời cô, không còn quan trọng nữa.
Những ngày tháng qua cô không có cách nào bước chân lên sàn diễn lớn, nguyên nhân lớn nhất chính vì phía sau cô không có sự chống lưng của công ty.
Nhưng nếu có thể ký hợp đồng với Tân Trí, lại nhận được sự ủng hộ của Tần Sâm, tất cả ngững điều này đều sẽ biến đổi.
Lâm Lam không có tâm tư quan tâm đến chiến tranh nội bộ của Tân Trí, thứ cô cần chỉ là một tấm ván, giúp cô vươn đến chân trời cao hơn. Điều quan trọng nhất là hợp đồng một năm giữa cô và Diêm Quân Lệnh đã sắp hết, cô chẳng còn thời gian hay công sức để suy nghĩ những thứ khác.
Nói xong Lâm Lam và Tăng Tuyết cầm lấy bản hợp đồng phác thảo, chào tạm biệt Tần Sâm, mặc dù những điều này đến muộn hơn so với tính toán của họ, nhưng cũng coi như đã đến rồi.
@by txiuqw4