Lâm Lam ở trong phòng bệnh của Tô Mộ Bạch hồi lâu mới bình tĩnh lại, người lại bắt đầu phát sốt.
Tô Mộ Bạch bị thương không nhẹ, chỉ có thể tìm người đưa Lâm Lam qua phòng kế bên.
Tiểu sư tử cũng không khóc nữa, nhưng tâm trạng không tốt được Diêm Quân Lệnh đưa về nhà.
Tất cả tạm thời lắng xuống.
Diêm Quân Lệnh sau hôm ở trên sân thượng đó, bắt đầu lao vào làm việc, người giống như một con robot, cả người toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm túc, mọi người trong công ty không bao giờ thấy nụ cười của tổng tài nữa.
Mọi người đang đoán mò boss đại có chuyện gì đó, nhưng tất cả tin đồn về Diêm Quân Lệnh đều nhất loạt xóa sạch sẽ, thậm chí những tấm ảnh tình yêu với Lâm Lam trước đó cũng vô tri vô giác chìm vào biển internet.
Boss đại dường như trở về với con người trước đây, lạnh lùng kiêu ngạo, làm việc như cỗ máy, xử lý việc lạnh lùng vô cảm, chỉ trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, mấy dự án mới phục hồi trước đó đã chính thức khởi động, thế như chẻ tre.
Còn Lý Húc cũng đã khôi phục danh hiệu bình hoa của mình, còn bắt đầu đảm nhận vị trí thay cho Diêm Quân Lệnh nhiều lần hơn, tham dự các sự kiện, và nhận lời mời phỏng vấn từ các kênh truyền thông lớn nhỏ.
Bên ngoài cũng đồn đoán tình cảm của hai người có phải đã có biến cố hay không, nhưng bất luận là Diêm Quân Lệnh hay Lâm Lam đều được bảo mật tuyệt đối, quyết không mở lời nhắc đến chuyện tình cảm.
Có những thợ săn ảnh đi theo chụp lén, nếu không bị ngăn cản thì cũng bị đánh cho bầm dập.
Dân mạng cũng không nhịn được để lại bình luận trên Weibo của Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam, xin bọn họ thả ít thính. Nhưng tất cả đều bị làm lơ.
Sau nửa tháng bệnh liên tục, Lâm Lam lại xuất hiện ở phòng tập thể hình, người gầy đi nhiều, đuôi mắt có chút nhăn, cả người tỏa ra vẻ lạnh lùng khó gần, cảm giác cuộc sống gần giống với Diêm Quân Lệnh.
Cô tập luyện nhưng không nói câu nào, cùng với các tạp chí thời trang học cách phối đồ và trang điểm theo xu hướng gần đây, và luyện catwalk, chụp hình quảng cáo, nhận đại diện thương hiệu, chuẩn bị thi đâu, cuộc giống bận bịu như con gụ đang xoay vậy.
Một là nghĩ cho sự nghiệp, hai là Lâm Lam lúc ở bệnh viện thờ ơ với tiểu sư tử, nên Tăng Tuyết rất thất vọng, vì không muốn mang theo tâm trạng đi làm, nên lựa chọn làm chuyện khác.
“Sáng sớm bắt buộc phải uống sữa nóng, buổi chiều tiểu Lâm thể dục xong rất dễ lười không chịu ăn cơm, cô phải nhắc nhở cô ấy ăn cơm trưa, trong thức ăn không được có rau thơm, mùa hè nóng phải ghi nhớ giúp cô ấy chuẩn bị túi lạnh và quạt nhỏ, tuy cô ấy thấy không cần thiết, nhưng nhất định phải có...”
Miệng Tăng Tuyết nói là không quan tâm tới Lâm Lam nữa, nhưng khi giao công việc lại luôn dặn dò trợ lý mới tiểu Đồng những việc đó, tiếc là không thể viết ra chi tiết được.
“Chị Tuyết yên tâm, em nhất định làm được.” Trợ lý mới hứa hẹn.
“Hy vọng là vậy.” Tăng Tuyết thở dài, lại tiếp tục dặn dò một lát mới tha cho Tiểu Đồng.
Dương Nguyệt nhìn không thuận mắt, “Không nỡ sao còn giận dỗi làm gì?”
“Tôi đau có giận dỗi.” Tăng tuyết lầm bầm.
Coco lại liếc hai người một cái, “Đi theo Lâm Lam và tôi lâu như vậy, cô cũng nên ra ngoài va chạm chút, lần này tư chất người mới không tệ, tôi muốn cô giúp người ta đạt tới hạng A, nếu không tiếp tục quay về làm trợ lý.”
“Tôi có được không?” Tăng Tuyết có chút không tự tin, trong lòng lại nghĩ có thể tiếp tục làm trợ lý cho Lâm Lam cô cũng nhận.
“Tôi nói là làm trợ lý cho người mới.” Một câu của Coco chặn đường lui của Tăng Tuyết.
“Ván bài này cược cũng lớn nhỉ?” Dương Nguyệt cười châm biếm.
Coco nhíu mày, liếc mắt nhìn, “Cược thì phải cược lớn chút.”
Với năng lực trong nghề của Tăng Tuyết, nếu như trở về làm trợ lý cho người mới thì có mà bị cười vào mặt.
Tăng tuyết gật đầu, “Tôi làm được.”
“Tăng Tuyết cố lên!” Dương Nguyệt giơ nắm đấm lên, những người khác cũng cổ vũ phụ họa theo.
Coco nhún vai, ra khỏi văn phòng, tối nay con bé Lâm Lam không có việc, lại bắt đầu hành hạ mình ở phòng tập, người phụ nữ sau li hôn thật đáng sợ.
Đang nghĩ vậy kết quả là nhìn thấy xe của Lý Húc ở bên ngoài văn phòng, liền xách túi lên che mặt đi hướng khác, nhưng Lý Húc sớm có chuẩn bị, liền chạy lại đứng chắn trước mặt cô.
“Làm gì mà tránh anh?” Lý Húc nhìn cô gái vẻ bất mãn, mấy ngày nay anh bị Diêm lão đại hành hạ không ít, các thể loại tiệc tùng va phỏng vấn, khiến anh cũng sắp biến thành robot rồi.
“Sao lại không được tránh anh?” Coco hỏi ngược lại.
Lý Húc lấy hơi thật sâu, “Em có phải lại quên quan hệ của chúng ta không?”
“Chúng ta có quan hệ gì?” Coco trừng mắt hỏi, cũng chỉ có cô có thể xem thường Lý Húc không kiêng nể như vậy.
“Em... lại muốn chọc tức tôi đúng không, đừng hòng.” Nói xong Lý Húc liền đưa tay ra ôm chặt Coco, “Đi, đi ăn cơm.”
“Tôi đang giảm cân.” Miệng Coco nói là giảm cân, nhưng lại không từ chối cái ôm từ Lý Húc, ngược lại còn cúi đầu e thẹn nhìn Lý Húc.
Lý Húc nào nhịn được sự khiêu khích đó, đối với Coco dường như anh không có chút sức kháng cự nào, ôm lấy người vừa đi vừa hỏi, “Giảm cân gì chứ, như vậy vừa rồi, sờ mới dễ chịu.”
“Ha!” Coco nghe thấy câu này, khẽ ha một tiếng, hơi thở ấm nóng pahr vào mặt Lý Húc.
Lý Húc cảm giác bản thân bị quyến rũ, nhỏ giọng nói, “Hay là chúng ta về chỗ của tôi trước? Tôi nấu cơm cho em ăn.”
Coco rướn mắt lên biết có người lại đang động lòng rồi, “Không đi, buổi tối tôi còn phải tiếp khách hàng.”
“Tiếp khách? Với ai? Khách gì?” Lý Húc hỏi dồn dập.
“Anh muốn biết hả?” khuôn mặt xinh đẹp của Coco có chút gian xảo.
“Ừ.” Lý Húc thành thật trả lời.
Coco mỉm cười, “Sau đó thì sao?”
“Tôi có thể đi cùng em.” Lý Húc không hề do dự trả lời, Coco tuy là quản lý cao cấp có tiếng trong nghề, nhưng có một số bữa tiệc không thể từ chối, thêm tiếng xinh đẹp của cô, những người đàn ông muốn có được cô không ít, anh còn lâu mới để mấy tên sói đó có cơ hội.
“Được thôi.” Coco trả lời vẻ rất thoải mái.
Lý Húc ngây người, người phụ nữ này hôm nay sao lại đồng ý một cách vui vẻ như vậy?
“Sao hả, hối hận rồi?” Coco cười hỏi lại.
Lý Húc lắc đầu, “Không có sao, lẽ nào em còn có thể đưa anh tới núi đao biển lửa.”
“Có thể còn đáng sợ hơn núi đao biển lửa đây.” Nụ cười của Coco càng trở nên quyến rũ.
Lý Húc bất giác rùng mình, cuối cùng nhận ra bản thân sắp nhảy vào một cái hố.
“Bây giờ tôi có thể hối hận được không?” Lý Húc vừa nói vừa đẩy Coco ngồi vào trong xe.
Coco nhún vai, “Được thôi, tôi dẫn người khác đi vậy.”
“Tôi đi.” Lý Húc cắn chặt răng, cùng lắm là người phụ nữ này đem mình bán đi.
Nhưng Lý Húc không hề ngờ rằng Coco đúng là đem anh đi bán, hơn nữa còn bán triệt để.
Theo chỉ dẫn của Coco, Lý Húc lái xe tới nhà hàng Peter Pan kiểu Âu tư nhân có tiếng ở Bắc Kinh.
Lý Húc nhíu mày, tới nhà hàng Âu sao gọi là tiếp khách? Lẽ nào cô gái này muốn hẹn hò với anh, cố ý trêu anh?
Trong lúc mặt của Lý húc có chút si tình, thì ở một bàn trong góc có người hướng về phía Coco vẫy tay. Coco lộ ra nụ cười mê người vịn tay Lý Húc bước vào trong.
Còn Lý Húc đang cố gắng nhìn tướng mạo của đối phương, khuôn mặt bỗng chốc tối sầm lại, tuy nhìn ra thì vẫn không có cảm xúc gì.
Lý Húc cuối cùng cũng hiểu ánh mắt gian xảo trước đó của Coco rồi.
@by txiuqw4