Mảnh ghép 76: Sợ..
Ánh mặt trời đã lên cao.Chạm vào khe cửa băng giá. Ngày mùa đông hanh khô giá rét
Tiếng chuông báo thức thật khiến người ta muốn bực tức, chuông không ngừng kêu, cô gái nhỏ vùi đầu sâu trong chăn giữ hơi ấm
-AAAAAAa, tức quá, mệt chết đi được - Băng bực tức hét lên, nhìn cái đồng hồ báo thức vẫn reng reng inh ỏi
- Có im đi không hả? - Băng gào to, vì ham ngủ nướng quá lên quên là tắt báo thức đi,, giờ cứ vùi đầu trong chăn mắng mỏ đồng hồ.Tủi thân nó, làm gì có tội chứ...
Sau một hồi reng reng,Băng mới bật dậy và nhớ là phải tắt báo thức đi nó mới không kêu nữa.Không biết đầu óc chứa cái gì đây.Tắt báo thức xong còn cố an ủi bản thân ngủ thêm 5 phút nữa.Dù đã là tiểu thư của mặt nạ quỷ nhưng những cái tính ham ngủ nướng này vẫn không gạt bỏ.Vì nó thấm vào tim,nằm im trong người rồi mà
- Dậy đi - Một giọng nam trầm mà lạnh lùng phang phảng quanh tai hoà quện cùng tiếng gió
- Tên điên nào đó...câm mồm - Băng đập tay chân vào chăn hét mạnh, hai mắt vẫn nhắm nghiền, có lẽ vì tối hôm qua rời khỏi bang quá muộn vì ăn mừng
Chàng trai kia mặt đột nhiên biến sắc, nét mặt lạnh lùng dãn ra, đôi môi nhếch lên nụ cười mong manh và vụt tắt luôn khi chưa kịp nháy mắt
- Muộn học rồi
- Hôm nay được nghỉ - Mắt vẫn nhắm nghiền,kéo cho chăn kín đầu lại bị hở phần chân
Gì chứ!! được nghỉ hồi nào..vẫn mơ sao??
Phong bạo lực, kéo mạnh chân Băng làm Băng la toáng lên, định thần lại mới nhận ra tên đáng ghét trước mặt đang hung dữ
- Sao cậu ở đây??
Băng sock nặng,cố lắc đầu nhớ lại mình có nói mơ những gì mà nghe sến không? Nếu có chắc chết mất.God ơi
- Không biết - Phong đáp trả tỉnh bơ rồi thả người nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế lông đối diện với giường của Băng
Băng ngại ngùng với bộ dạng thảm cảnh của mình, cười trừ rồi chuồn luôn vào trong nhà tắm
Chuẩn bị xong xuôi mới lục lọi giá sách để soạn sách
- Đi học thôi
- Tưởng được nghỉ? - Phong vân ve ngón tay trên hàng mi
- Nhầm, rồi đi hay ở lại, tôi còn khoá cửa - Băng nói nhanh chóng rồi vụt xuống nhà lấy xe
- Để lại, đi xe tôi, ok - Phong giữ lấy một tay của Băng còn tay kia giữ đầu xe đạp điện của Băng
- Vậy được - Băng gật đầu đồng ý nhưng đôi mắt không lúc nào hết cảnh giác cái tên đáng ghét trước mặt.Không biết hắn có giờ trò gì không mà đến nhà Băng sớm quá vậy
- Ôi anh Phong đến rồi, cả ngày hôm qua anh đi đâu mà không cho em theo với, em nhớ anh chết đi được - Giọng Uyên Nhi ngoe nguẩy bên cạnh làm tai ai cũng ù đặc choáng váng, cách tốt nhất dành cho Băng giờ là chạy thật lẹ lên lớp không bị Uyên Nhi khủng bố tai với chất giọng sến chảy nước mất.Ôi tàn bạo quá
- Có việc - Phong đáp gọn,một tay giữ balo, một tay đút túi quần rồi thong thả bước vào lớp
Cận kề cuối năm học rồi mà lớp chọn này chỉ biết chơi là giỏi, việc ăn chơi ngủ nghỉ vẫn được xưng bá trong trường, thầy cô cũng hết thuốc chữa bệnh ham chơi của bọn này, khả năng trượt đại học cao tầm cỡ quốc tế.Nếu có đỗ cũng chỉ nhờ và thế lực của đồng tiền mà thôi
Ngày ngày, Uyên Nhi vẫn cứ bám theo Phong hết nơi này đến nơi khác,thổ lộ tình cảm mà toàn bị từ chối một cách thẳng lừ mà vẫn cứ đuổi tới cùng
Ai nhìn vào cũng bất lực trước tính cách ngang như cua của Uyên Nhi.Uyên Nhi luôn tỏ ra bình thường dù cho những tiếng đồn thổi thậm chí đến cha mẹ dòng tộc biết cũng mặc kệ
- Hôm nay,có quán kem mới khai trương, mình đi ăn nha - Uyên Nhi vùi đầu vào cánh tay của Phong mặc cho những ánh mắt khó hiểu luôn đổ dồn về phía mình
- Lạnh
- Mùa đông ăn kem ngon mà anh,đi nha anh,nha nha - Uyên Uyên làm mặt cún con trong mới đáng...sợ làm sao
Phong không muốn nhiều lời đôi co, gật đầu cho bão qua mau!!
-------
- Nhìn cậu ta thật chướng mắt mà không thể làm gì được, ngày nào cậu ấy cũng bám dai lấy Phong,khó chịu quá - Nguyệt Ánh bên cạnh thì thầm vào tai Băng
Băng quay sang nhìn Uyên Nhi và Phong chưa được một tích tắc đã quay đầu lại nhìn Nguyệt Ánh không nói gì, chỉ cười nhẹ
- Mà tớ cảm thấy lạ lạ sao nhớ, Nhi là em của Phong mà lại thích Phong, haizz, không hiểu nổi nữa - Nguyệt Ánh ngậm đầu bút ra vẻ suy ngẫm
- Kệ họ đi, mình học - Băng đáp ngắn gọn và thở dài
Nguyệt Ánh là cô nàng lắm chuyện ghê!!
Lớp học trôi qua trong im lặng, kì thi cuối cấp đang tiến đến sát bờ nên lớp nào cũng chăm chú học hành hơn nhưng không hơn ngày thường được là bao trong khi mấy hotboy không ngừng làm nữ sinh phải nhung nhớ nhiều
Tội nghiệp!!
- Đi ăn kem à, sao không rủ tụi này đi với - Khánh nói chêu thế mà ăn ngay cái lườm đại hạ giá của Phong
Uyên Nhi cười híp mắt, phấn khích
- Để khi khác nhé anh Khánh, hôm nay em muốn đi riêng với anh Phong thôi à!!
Nghe giọng ngọt sớt của Uyên Nhi là Kỷ Lam bên cạnh Hiểu Vĩ mà muốn oẹ, mặt đỏ ngầu giữ bình tĩnh
Cùng lúc đó, Băng cất sách vở xong lại gần, cười rồi chào tạm biệt mọi người
- Ấy kìa Băng, để Ken đưa Băng về nhé!!
Ken nhanh chóng kéo tay Băng, vì Ken biết hôm nay Băng không đi xe mà Phong đến rước, giờ không có xe chỉ có quốc bộ thôi à
- Được - Băng cười
Kỷ Lam, Hiểu Vĩ và Khánh cũng giải tán để lại không gian riêng cho cặp đôi kia
- Mình về - Phong thờ ơ, kéo chiếc balo rời khỏi bàn rồi ung dung tàn tạ bước ra khỏi lớp, ánh mắt vô định hình nhìn về phía cuối hành lang
Uyên Nhi chạy đuổi theo, cao giọng:
- Đi ăn kem mà anh, sao về
- Mệt - Phong vừa bước vừa lấy tay hất tóc, vẻ lạnh lùng kiêu ngạo khiến Uyên Nhi hụt hẫng, mặt bí xị lại nói
- Vậy để khi khác
Uyên Nhi chạy theo Phong, dù Uyên Nhi có chân dài đi chăng nữa cũng không đi kịp bước chân dài ngàn hải lý của Phong
------
- Ken hết đau chưa, sao mặt Ken bỗng xanh thế kia - Băng lo lắng nhìn Ken xoa xoa mặt
Chắc tại vết thương đó vẫn còn âm ỉ chưa khỏi hẳn,chỉ mới hồi phục được một phần nhỏ bé thôi mà Ken đã đòi đi học luôn rồi, đã vậy vừa bước đến trường là hàng ngàn sự quan tâm đến Ken...chắc chết mất
- Không sao? - Ken cười rồi cứ lái xe, không quay sang nhìn Băng vì sợ ánh mắt dõi theo của Băng làm Ken lại yêu Băng nhiều hơn
Ken không biết phải chấm dứt tình cảm của mình như thế nào, chỉ lặng lẽ và lặng lẽ nhìn người con gái mình yêu thương được vui vẻ ngày qua ngày chứ không dám đòi hỏi gì nhiều
Cảm xúc trong Ken giờ rất hỗn độn khi ngày ngày tình cảm dành cho Băng lấp đầy cả con tim, làm sao có thể vơi được đây???
Ánh mắt của Ken ánh lên một tia buồn, gương mặt điển trai hơi nhăn lại, Băng cảm nhận được điều đó không dám nói gì, chỉ yên lặng ngắm nhìn và quan sát nét mặt ấy căng ra từ từ, có lẽ Băng cũng biết một phần lớn khiến Ken có thái độ như vậy chắc vì...
- Giờ Băng để ý đến ai chưa? - Ken cười lớn và hỏi Băng, lôi Băng ra khỏi dòng suy nghĩ điên loạn trong đầu, Băng bất ngờ trước câu hỏi ấy, ngượng ngùng quay ra phía cửa kính
- Để ý là sao? Băng không hiểu, chắc chưa đâu - Băng cũng cười, đột nhiên có tiếng điện thoại bất ngờ rung lên, Băng bắt máy theo phản xạ
Gương mặt đột nhiên tối sầm lại, đồng tử giãn ra suýt chút nữa đánh rơi điện thoại
- Băng sao vậy? - Ken thấy gương mặt của Băng biến sắc hoàn toàn, cậu rất lo lắng
- Không...không sao...sao hôm nay lâu đến nhà thế nhỉ??
- Đến rồi còn gì, đây không phải nhà Băng sao
Trời!! xe đỗ trước cổng từ lúc nào đây
- À, quên, vậy tạm biệt Ken, Băng về nhé, chào!!
- Ok, chào
Ken lái xe đi, xe vừa nhúc nhích, cậu quay đầu lại ngó nhìn Băng
Nghe điện thoại xong sao Băng lại có vẻ lo lắng sợ sệt như vậy được nhỉ??
@by txiuqw4