Mảnh ghép 88: Thoát khỏi bang Black M-G
- Hôm qua không thấy Băng về. Nó đi đâu được chứ! - Lam lo lắng vỗ vỗ tay vào điện thoại.
- Sao? Không về? - Ken thốt lên. Hoang mang và cậu lại nhớ để chiếc điện thoại của Băng vẫn đang trong tay mình.
- Ừ - Lam gật đầu
- Không biết có chuyện gì không? - Lam sốt ruột. Hiểu Vĩ bên cạnh vỗ vai an ủi
- Sẽ không sao đâu mà? Hay Băng đến mặt nạ quỷ của cô ấy!
Không khí bớt căng thẳng hơn sau câu nói của Hiểu Vĩ. Khánh và Hân vừa ra ngoài. Phong vẫn chăm chú vào màn hình điện thoại của cậu ta. Cậu vẫn lạnh lùng mặt không chút biểu cảm.
...
Bãi biển buổi sáng nghi ngút gió. Mặt biển gợn từng cơn sóng ào ào rồi lại nhỏ nhẹ tạt nước vào bãi cát. Hôm nay là một ngày trời đẹp.
- Sao cô lại cứu tôi? - Băng quay sang hỏi người bên cạnh. Trầm ngâm một lát. Uyên Nhi thở dài
- Dù sao cô cũng là chị dâu tương lai của Uyên Nhi này!
Nghe giọng của Uyên Nhi đanh cứng nhưng bên trong lại thấm chút buồn. Cô đưa mắt nhìn ra xa xăm nơi những con sóng đánh vào bờ. Băng có chút buồn bã khi nghe thấy từ " chị dâu "
Cô lại nghĩ đến Phong...
- Cô đang bị thương. Nên vào viện chữa trị thì tốt hơn. - Uyên Nhi nhìn Băng rồi nói.
Thiên Thiên phát hiện Băng đã tỉnh dậy lúc sáng sớm nay.
Cô ta ra lệnh bảo Uyên Nhi bắt Băng xuống tầng hầm rắn. Vì là sáng sớm nên đàn em của Thiên Thiên người thì còn ngủ say như chết. Người thì dậy rồi vẫn còn ngái ngủ.
Theo sau Thiên Thiên. Uyên Nhi kịp đánh ngất cô ta và lôi Băng chạy đi. Sống trong căn biệt thự này hai ngày nên Uyên Nhi cũng hiểu đôi chút về ngõ ngách cổng ra vào nhà Thiên Thiên nên cô mới có thể dễ dàng thoát ra như vậy được. Và Băng lại có võ nên Uyên Nhi cũng nhờ Băng mới có thể chốn ra ngoài. Thiên Thiên ngất ngay tại chỗ, một số người của cô ta nhìn thấy đã bám đuổi theo Băng và Uyên Nhi nhưng mấy tên đó đã bị Băng hạ gục hết. Băng bị thương ở tay và có say sát mặt. Chân cô bị một vết đạn sèo qua rách một mảnh quần sau đùi, vết thương không to nhưng cũng không thế chạy nhanh được. Đến ngõ Uyên Nhi đã nhanh chóng bắt được taxi.
- Không cần đâu. Chỉ là vết thương ngoài da. Chưa đến mức phải vào viện.
- Dù sao cũng cảm ơn cô một phần tôi mới có thể thoát được con nhỏ đáng sợ đó! Giờ thì tôi đi đây. Hẹn gặp cô ở nhà anh Phong!
Uyên Nhi bước đi chậm dãi. Quần áo cô đã bẩn hết rồi. Băng nói vọng lại
- Tôi cũng cảm ơn cô nhiều. Cô đã cứu tôi thoát chết. Coi như tôi nợ cô một mạng.
Uyên Nhi khựng lại vài giây, bất giác cô nhếch mép cười và giơ tay lên vẫy tạm biệt lần nữa. Cô đi thẳng vào không nghoảnh lại.
Băng ngồi bệt xuống bãi cát nhìn lên bầu trời. Lòng chợt nâng nâng. Đôi chân và cánh tay phải giờ mới tê buốt và có cảm giác đau nhức. Mặt đã được dán định hình vài chiếc urgo chèn lên nhau nên cũng chẳng đau như trước nữa.
Băng không còn sức đứng dậy và đi nữa. Cũng chẳng muốn nhờ vả Uyên Nhi nên mặc kệ cô quay đi.
Ở đây một mình rất nguy hiểm. Không biết Thiên Thiên sẽ tóm gọn cô ngay lúc nào. Băng không muốn nghĩ ngợi gì thêm. Chỉ vì Phong mà nhiều việc Băng chưa thực hiện được và giờ chỉ vì Phong mà Băng buồn đau lạc lõng đến thế này. Băng nhắm mắt rồi ngủ luôn mặc kệ điều gì sẽ đến.
...
Tích..tắc...hoàng hôn dần buông xuống phủ lên mặt biển. Vào lúc này. Mặt biển trông cô đơn hơn hẳn và Băng cũng vậy. Đã nằm đây suốt từ sáng rồi. Hầu như những người xung quanh đều không quan tâm để ý đến cô. Mà thôi! Cô cũng chẳng thèm họ quan tâm đến.
Tay chân cô mềm nhũn và lại hơi nhức nhức. Nằm nhiều cơ thể có hơi ẻo lả rụng rời. Cô mệt nhoài đứng dậy định về nhà thì đôi mắt cứ nhắm tịt vào nhau. Cảm giác chóng mặt dâng lên như sóng biển...ngùn ngụt...
Một bàn tay đã đưa ra đỡ lấy phần eo của Băng. Băng hơi mở mắt ra. Đập vào mắt mình là Ken... Băng có chút hụt hẫng nhưng rồi cũng mỉm cười. Mỗi lẫn Băng buồn đều có Ken bên cạnh..mà không phải Phong.
Lẽ nào Ken mới là hạnh phúc của đời mình..Phong chỉ là người vô tình..cậu ta biết gì đến yêu thương..Là Băng nghĩ vậy rồi ngủ gục trên tay Ken.
@by txiuqw4