CHAP 18: SỰ THẬT
Đêm.
Cảm giác khát nước làm nó thấy khó chịu. Bước ra khỏi phòng, nó bất ngờ nhìn chằm chằm về phía trước.
Là Yun. Anh đã trở về.
Cảm thấy thật sự vui mừng, nó chạy đến ôm chầm lấy anh.
– Cuối cùng anh cũng về rồi.
Nó mỉm cười vui vẻ.
Anh cười hiền, một tay ôm lấy nó, một tay vuốt mái tóc của nó.
Một tiếng ho nhẹ kéo nó trở về thực tại. Theo phản xạ tự nhiên, nó buông anh ra, cúi mặt. Nó cảm thấy hiện giờ nó hệt như một đứa bé mắt lỗi bị mẹ trách mắng.
– Hai người cũng thân thiết quá nhỉ?
Ren lên tiếng, giọng nói có vẻ bất cần nhưng mặt hắn lại đen đi vào phần.
Nắm lấy tay của nó, hắn kéo nó về phía mình rồi nhìn thẳng vào Yun:
– Mới về à?
Anh khẽ gật đầu.
Hành động và biểu hiện của nó và hắn từ nãy đến giờ khiến anh cảm thấy buồn, tim anh có chút gì đó đau nhói.
Cố tỏ ra bình thường, anh dịu dàng hỏi nó:
– Vậy là em đã hoàn toàn bình phục?
Nó bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt nghi hoặc:
– Anh… biết hết rồi sao?
– Là anh cho cậu ta biết.
Hắn lạnh lùng chen vào. Anh cũng khẽ gật đầu.
– Vâng. Em khỏe rồi. Ngày mai em đi học lại được rồi.
Nó mỉm cười thật tươi.
Anh bước đến, xoa đầu nó. Hắn đứng bên cạnh, tay vẫn nắm lấy tay nó không buông, khẽ nhíu mày:
– Cậu mệt rồi, mau đi nghỉ đi.
Rồi quay sang nó:
– Em ra đây muốn làm gì?
Nó khẽ “a” lên:
– Em khát nước nên muốn ra uông nước. Anh Yun đi nghỉ cho khỏe.
Anh gật đầu, bước về phòng, không quên quay lại nhìn nó và hắn.
Thấy anh đã bước vào phòng, hắn quay qua, gõ nhẹ lên trán nó:
– Đừng có mà thân thiết như vừa rồi với bất kì đứa con trai nào, cả tên Yun cũng không được.
Nói rồi, hắn kéo luôn nó vào nhà bếp, đưa nước cho nó.
Xong, hắn đẩy nó trở về phòng ngủ.
===
– Thế nào rồi?
Trong phòng ăn, hai người, Ren và Yun đang ngồi mặt đối mặt nói chuyện với nhau.
– Đúng như dự đoán, mục tiêu bọn chúng đang tìm kiếm là Ryu.
– Ngươi vào đây đi.
Hắn vẫn nhìn thẳng vào anh, lạnh giọng lên tiếng.
Từ phía cửa sổ, một con mèo leo vào. Đặt chân xuống đất, nó lập tức biến thành một người con trai. Cậu từ từ tiến về phía bàn nơi hắn và anh đang ngồi, cúi đầu chào:
– Chào hai hoàng tử.
Cả hai gật đầu. Hắn lên tiếng:
– Ngồi xuống rồi nói.
Theo lệnh chủ nhân, Haku ngồi xuống, cung kính:
– Thần phát hiện người của bọn chúng đã xuất hiện ở Vương quốc Bóng đêm. Bọn chúng hoạt động rất bí mật và đang tìm kiếm ai đó nhưng không muốn bị phát hiện.
– Vậy là hoàn toàn chính xác rồi. Chúng nhắm vào Ryu.
Anh lên tiếng khi nghe báo cáo của Haku.
– Gurena, bà ta ra tay cũng độc ác thật. Đã diệt cả vương quốc, giờ chỉ còn người duy nhất sót lại là cô Ryu mà cũng quyết không buông tha.
Haku tỏ vẻ bất bình. Yun và Ren đều tỏ vẻ đồng ý. Ren tỏ vẻ trầm ngâm:
– Nhưng… tôi thấy rất tò mò.
– Chuyện gì?
Anh hỏi.
– Các cậu nghĩ xem, cả một vương quốc đầy những phù thủy tài năng. Nói đúng hơn, đó là nơi sinh ra những phù thủy mạnh mẽ nhất. Tuy số lượng không đúng nhưng sức mạnh của tất cả thành viên hoàng gia đều thuộc hạng cao cấp. Vậy mà, trong một đêm tất cả đều bị diệt sạch. Nhưng Ryu chỉ là một cô nhóc bình thường, lúc đó chỉ mới 7 tuổi, lại thoát được tới Trái Đất, là người duy nhất sống sót. Chuyện này thật là làm người khác thấy tò mò.
Tất cả đều gật đầu tán thành với những điều hắn vừa nói. Không khí trở nên im lặng.
– Mọi người đều hy sinh… là vì em.
Tất cả quay đầu nhìn về phía phát là tiếng nói.
Là Ryu. Nó đang đứng trước cửa, khuôn mặt đầy u buồn. Trên vai nó là bé Pi.
Nó bước vào và ngồi xuống trước sự ngạc nhiên của mọi người.
– Xin lỗi, em không cố ý nhưng em đã nghe hết những điều mọi người nói. Gurena, nếu là người khác trong gia tộc còn sống bà ta có thể bỏ qua nhưng người còn sống là em, bà ta chắc chắn sẽ giải quyết cho bằng được.
Mọi người đều kinh ngạc.
– Tại sao?
Haku lên tiếng nói lên điều mà tất cả đều thắc mắc.
– Anh là…
Nó nghi hoặc nhìn Haku. Ren nhìn nó, đáp:
– Là Haku, linh thú của anh.
Nó gật đầu, nói tiếp:
– Bởi vì… em… là cháu gái của bà ta.
– Cái gì?
Cả ba đồng thanh thốt lên. Nó cúi đầu tiếp tục:
– Em là con gái của Đức vua và Hoàng hậu Vương quốc huyền bí, hay nói cách khác, em chính là công chúa, người sẽ thừa kế ngai vàng. Bà ấy là chị gái của mẹ em, cũng yêu cha em nhưng lại không có được tình yêu của ông ấy. Vì vậy, bà ấy đã đem lòng thù hận, quyết tâm trả thù.
Nó nhìn mọi người một lượt, tất cả đều hết thảy ngỡ ngàng rồi nói tiếp:
– Đêm mà tất cả phù thủy trong vương quốc bị tiêu diệt là lúc cha mẹ giải phóng sức mạnh phù thủy thực sự trong em. Chính việc này đã làm cha mẹ em tốn nhiều sức mạnh. Bà ấy biết vậy nên đã tấn công vào lúc đó. Mọi người cố gắng chống cự để bảo vệ em nhưng đều bị bà ấy giết hại. Cả cha mẹ em cũng vậy, họ cố bảo vệ em nên không còn sức lực tiêu diệt Gurena. Họ dùng toàn bộ sức mạnh còn lại của mình để phong ấn sức mạnh của em, ngăn bà ta phát hiện ra và đưa em đến Trái Đất.
Một giọt nước mắt của nó rơi xuống, nó nói trong nghẹn ngào:
– Em nhớ đã nhìn thấy mọi người ngã xuống, máu của họ chảy khắp nơi. Em đã được đưa đi trước khi cha mẹ gục ngã trước mặt mình.
Ren bên canh, ôm nó vào lòng. Hắn nhẹ nhàng, gạt đi những giọt nước mắt đang rơi trên khuôn mặt nó. Không khí thật im lặng.
– Vậy là… em đã nhớ ra tất cả?
Yun lên tiếng hỏi nó. Nó lắc đầu, buông hắn ra, nó lau nước mắt:
– Không phải là tất cả. Chuyện này em nhớ ra được là nhờ thứ này.
Nói rồi, nó lấy ra một quyển sách nhỏ xíu, quyển sách từ từ lớn lên. Nó đặt quyển sách lên bàn, trước mặt ba người rồi giải phong ấn cho quyển sách mở ra.
Tất cả chăm chú nhìn vào những ghi chép trong quyển sách. Thì ra, mọi chuyện là như vậy.
Nó gấp quyển sách lại, cất về chỗ cũ.
– Nếu là vậy, công chúa Ryu, Người đang gặp nguy hiểm.
Haku lên tiếng sau khi đọc xong những ghi chép trong quyển sách cấm.
Nó gật đầu, giọng chắc nịch:
– Chắc chắn bà ấy sẽ sớm tìm ra em. Nhưng em sẽ không trốn chạy, em sẽ đối mặt. Bởi vì đó là định mệnh của em.
– Nhưng…
Yun định nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy kiên định của nó anh lại thôi, đành gật đầu ủng hộ nó.
===
Sáng.
Nó bước xuống giường.
Chẳng hiểu sao hôm nay nó lại thấy lạnh, rất lạnh.
Tất cả đã sẵn sàng, nó chuẩn bị đến trường. Như những gì tối hôm qua bàn bạc, từ giờ, nó sẽ không được đi học một mình nữa mà phải đi cùng anh và hắn.
Cả hai đều đã bước ra, nó toang mở cửa ra ngoài thì bị hắn kéo lại. Nó đưa ánh mắt tò mò nhìn anh. Giờ nó mới để ý, hôm nay cả hai đều khoác trên mình chiếc áo lông thú dày cộm.
Hắn gõ lên đầu nó:
– Con nhỏ ngốc, không lạnh à?
Khác với hắn, anh cười hiền từ nhìn nó. Rồi, anh bước vào phòng trước sự thắc mắc của nó.
Anh bước ra, trên tay là một chiếc áo choàng lông thú màu trắng, đưa cho nó:
– Cái này là cho em. Bỏ áo choàng kia ở nhà đi, mặc cái này là được rồi.
Nó gật đầu nhận lấy rồi mặc vào. Cả ba bước ra ngoài.
Cuối cùng thì nó đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi.
Hôm nay, là ngày tuyết rơi đầu tiên ở Thế Giới Phù Thủy, tuyết bắt đầu rơi trắng xóa, đó là nguyên nhân nó cảm thấy lạnh.
Nó cảm thấy thật thích thú, đôi môi không tự chủ mà kéo lên thành một đường cong hoàn mỹ. Lúc ở Trái Đất, nó chưa từng thấy tuyết rơi, đây là lần đầu tiên nó tận mắt nhìn thấy tuyết.
Nó đầy phấn khích và vui vẻ, vương tay đón lấy những bông tuyết trắng xóa, nụ cười rạng rỡ vẫn không ngừng hiện hữu trên khuôn mặt.
Cả anh và hắn đều nhìn nó, nụ cười cũng bất giác nở trên môi. Cả ba cùng bước đi, nó ở giữa, anh và hắn ở hai bên, cả hai đều đang cầm dù che cho nó.
Sau cả tuần phải nằm nghỉ ở nhà, hôm nay được đi học lại nó đã cảm thấy vui, lại gặp ngay tuyết rơi nó càng vui hơn nữa. Nó ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, tất cả đều được bao phủ bởi một màu trắng xóa.
Ở sân trường, tất cả phù thủy đều đem theo dù, khoác trên mình chiếc áo choàng dày để giữ ấm. Tất cả đều hết thảy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng hai hoàng tử đi chung với nhau. Những tiếng hò reo, những tiếng la hét vang lên nhộn nhịp cả một khoảng sân trường.
Họ còn bất ngờ hơn nữa khi nó đang đi chung với hai hoàng tử. Nó đi chung với hoàng tử Yun thì không có gì lạ bởi hoàng tử Yun luôn thân thiện và rất tốt bụng nhưng điều làm họ cực kì ngạc nhiên, phải nói là cảm thấy sốc khi nó đang đi với hoàng tử Ren, người nổi tiếng lạnh lùng, rất ghét bị làm phiền.
Những tiếng reo hò vẫn không ngớt nhưng bên cạnh đó, những ánh mắt sắc bén, ganh tị có cả căm thù lại đều hướng về nó trong khi nó vẫn mãi mê chơi đùa với tuyết mà chẳng hay biết gì.
===ENDCHAP18===
@by txiuqw4