Cánh cổng mở ra một cách nặng nề và khá ồn ào. Tim nó lúc này bắt đầu đập thình thịch, một nỗi sợ hãi vô hình lại ập đến khiến nó thấy tim mình như nghẹn lại, hỏi thở cũng trở nên khó khăn hơn.
Nó hít thở thật sâu. Bé Pi cọ đầu vào má nó, khiến nó cảm thấy thoải mái hơn phần nào. Rồi, nó bước vào bên trong.
Cây cối xung quanh lối đi đều đã héo rũ, không còn chút sự sống. Đàn quạ đập cánh bay, tiếng kêu quan quác nghe thót tim. Nó bước đi nhưng vẫn dè chừng xung quanh vì nó chắc chắn Gurena sẽ giở trò gì đó với nó.
Quả đúng như nó dự liệu. Mới tiến vào trong được một khoảng thì ngay lập tức, nó bị tấn công từ dưới mặt đất.
Một ngọn giáo nhọn hoắc chĩa lên trên, đâm thẳng về nó. May mà nó nhanh mắt, phản xạ cũng rất nhanh, né được ngay tức khắc. Rồi theo sau đó, rất, rất nhiều sinh vật kì dị, gớm ghiếc ngoi lên từ dưới mặt đất.
Chúng là những sinh vật nhỏ bé, màu sắc hệt như màu đất nhưng vẻ mặt của chúng đều không mấy thiện cảm, rất dữ dằn, mỗi con lại cầm trên tay một món vũ khí sắc nhọn, nào là kiếm, giáo, mác,… Và tất cả bọn chúng đều có chung một mục đích là tiêu diệt nó.
Nó khẽ nhíu mày nhìn lũ sinh vật gớm ghiếc, kì lạ kia. Chắc chắn đây là nhiệm vụ Gurena bảo chúng làm. Nó ngay lập tức giữ bình tĩnh, muốn gặp được Gurena và cứu mẹ, nó nhất định không được phép thất bại ở đây mà phải tiêu diệt lũ quái vật này trước.
Nghĩ là làm, nó ngay lập tức tạo ra hai thanh kiếm gió sắc bén. Nó có thể dùng phép thuật mạnh hơn nhưng nó cho rằng đây chỉ mới là màn chào hỏi của Gurena mà thôi, nó không được dùng quá nhiều phép thuật và cũng không được phép dùng những phép thuật mạnh nhất của mình, nếu không khi đối đầu trực diện với Gurena, nó sẽ không còn nhiều sức mạnh cũng như mọi chiêu thức của nó đều bị Gurena biết hết cả rồi.
Bọn quái vật này rất hung hãn, lập tức lao đến tấn công nó tới tấp.
Nó không thể để bản thân ở thế bị động như vậy được, nó cũng lao đến, vung kiếm vào bọn chúng.
Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng những thanh sắc chạm vào nhau nghe đến ê tai. Kiếm của nó cứ chém vun vút trong màn đêm. Mặc ái tóc tím đang dần trở nên rối vì gió nó cứ tấn công không chút nương tay. Nó cần phải nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Thế nhưng, chuyện này đâu dễ dàng kết thúc như vậy.
Số lượng đám sinh vật kì lạ này rất nhiều, chúng là còn rất dai, không hề sợ chết mà cứ thế lao vào, số lượng lại mỗi lúc một đông.
Vài giọt mồ hôi bắt đầu rơi trên khuôn mặt nó.
Đã 15 phút trôi qua, nhưng số lượng lũ sinh vật này không hề suy giảm mà dường như lại có phần tăng lên.
Nó nhíu mày, bắt đầu cảm thấy khó chịu với lũ này. Nó vừa tấn công vừa quan sát xung quanh. Thật kì lạ, tại sao chúng lại dai dằng và nhiều như thế cơ chứ??? Rốt cuộc, là tại sao?
Suy nghĩ làm nó bị phân tâm. Lưỡi kiếm của một trong số bọn quái vật nhắm thẳng vào lưng nó, trong khi nó không hay biết gì.
Keng…
Thanh kiếm trên tay con quái vật vừa nãy rơi xuống, con quái vật cũng gục ngã.
Lúc này, nó mới phát giác ra vừa rồi mình xém chút nữa tiêu tùng dưới tay bọn quái vật này. Và nó cũng phát hiện ra một điều.
Nó đứng trân trân tại chỗ, vung kiếm chém xung quanh theo phản xạ, nhưng ánh mắt vẫn dõi về một hướng. Miệng nó khẽ mở ra, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
– Tập trung đi Ryu.
Giọng nói hiền từ, dịu dàng quen thuộc vang lên bên tai đưa nó trở về thực tại.
Một con quái vật lại lao tới, nó vừa vung kiếm chém một nhát vừa lên tiếng hỏi, giọng nói đầy hoàng mang:
– Mọi người… tại sao…???
Nó chưa hỏi hết câu thì một giọng nói nữ vang lên:
– Ryu. Cậu làm vậy là không được đâu?
Một giọng nói khác lại nói thêm:
– Đúng vậy. Cậu có xem bọn mình là bạn không vậy?
Lúc này, nó nhìn tất cả bằng ánh mắt đầy hối lỗi.
Thực ra, sự việc là khi nãy, lúc nó sắp bị mũi kiếm sắc bén đâm trúng thì đã có người kịp thời ra tay cứu nó. Người đó không ai khác chính là anh.
Không chỉ có anh, cả Saphia, Gin và Kai cũng đều có mặt ở đầy và đang chiến đấu cùng với nó. Ngoài ra, cả linh thú của anh – Leon cũng xuất hiện ở đây.
Lúc này, Kai lên tiếng:
– Lũ quái vật này chỉ có thể giữ chân không thể tiêu diệt được.
– Tại sao?
Nó ngay lập tức lên tiếng, vẻ mặt hoang mang.
Leon vừa ra đòn tấn công vừa giải thích cho nó:
– Chúng không phải quái vật bình thường mà chúng là quái vật do phép thuật tạo ra. Chắc chắn người điều khiến chúng đang ở gần đây hoặc ở bên trong lâu đài.
Leon đang giải thích thì liền bị một con quái vật lao đến chĩa mũi giáo vào. Saphia lập tức lao đến hất tung mũi giáo và tiêu diệt lũ quái vật phiền phức. Leon gật đầu, tỏ ý cảm ơn, Saphia chỉ mỉm cười rồi tiếp tục chiến đấu.
Lúc này, Leon nói tiếp:
– Chúng dù bị tiêu diệt thì người điều khiển vẫn có thể hồi sinh chúng trở lại. Vậy nên chúng ta chỉ có thể tạm thời cầm chân chúng rồi đi tìm người sử dụng phép thuật này và tiêu diệt người đó. Như vậy, lũ này mới có thể thôi không gây phiền phức nữa.
Nó lúc này đã hiểu ý, gật đầu.
Gin liền lên tiếng:
– Vậy là đã có kế hoạch rồi đấy. Tớ sẽ ở đây cầm chân bọn chúng, mọi người hãy mau đi tìm tên thực hiện phép thuật này đi.
– Nhưng…
Nó chưa nói hết câu thì Kai lập tức chen vào:
– Yên tâm, tớ sẽ ở lại cùng Gin. Mọi người mau đi đi, không cần bàn bạc gì thêm.
Nhìn thấy nét phân vân trên khuôn mặt nó, Kai nói tiếp:
– Cứ tin tưởng ở tớ và Gin, chắc chắn tụi tớ sẽ cầm chân được chúng. Mọi người mà không nhanh lên thì tất cả sẽ kiệt sức rồi chết dưới tay bọn nhãi nhép này đấy. Như vậy thì không hay tí nào.
Nó quay sang nhìn Gin và Kai. Cả hai đều mỉm cười, đưa ánh mắt kiên định nhìn nó. Nó gật đầu, ánh mắt đầy cảm kích:
– Cảm ơn hai cậu. Vậy tụi mình đi trước đây. Nhớ cố gắng cầm cự cho đến khi bọn mình tiêu diệt được kẻ kia.
Saphia từ lúc nào đã đến đứng cạnh nó, đặt tay lên vai nó:
– Gin và Kai liên thủ là mạnh lắm đấy nhé. Cậu không phải lo, chỉ cần tin tưởng họ thôi.
Nó mỉm cười, gật đầu. Cuộc đời này có được những người bạn như Saphia, Gin và Kai là điều may mắn nhất của nó.
Ngay lập tức, anh tung một quả cầu ánh sáng cực mạnh về phía bọn quái vật, tạo nên một con đường thẳng đi vào trong cung điện.
Leon, nó, Saphia và anh ngay lập tức chạy vào còn Gin và Kai ở lại cầm chân lũ quái vật đang có ý định đuổi theo.
– Ryu. Nhất định phải chiến thắng đấy.
Cả hai vừa tấn công vừa đồng thanh nói với nó. Nó gật đầu, ánh mắt đầy kiên định. Nhất định, nó sẽ không để phụ lòng mọi người.
Vừa chạy vào bên trong cung điện, nó vừa lên tiếng hỏi:
– Rốt cuộc tại sao mọi người lại có mặt ở đây?
Anh khẽ mỉm cười:
– Em nghĩ em qua mặt được mọi người sao?
Nó khẽ đỏ mặt, cảm giác bản thân rất có lỗi. Saphia nói:
– Ai cũng nhận ra biểu hiện của cậu rất lạ nên đã mang ý nghi ngờ. Nhưng thật không ngờ cậu dám dùng thuốc ngủ với mọi người đấy.
Nó gãi gãi đầu, ngượng ngùng:
– Rất xin lỗi mọi người.
Saphia lại mỉm cười:
– Cũng rất may, hôm nay Leon có việc nên không thể đến tham dự sinh nhật cậu sớm được. Cậu ta tới trễ và lúc vô tình đi ngang qua cửa sổ ở nàh bếp, Leon đã nhìn thấy cậu dùng thuốc ngủ bỏ vào nước uống.
Leon lúc này cũng gật đầu, lên tiếng:
– Đúng vậy. Tôi đã đợi tiểu thư Ryu ra tay rồi sau đó đứng ở ngoài nghe hết tất cả, biết được cô đang làm gì. Rồi nhân lúc tiểu thư và bé Pi đã ra ngoài, tôi đã vào trong phòng kí túc xá của cô và giúp mọi người giải thuốc mê, sau đó kể hết mọi chuyện ọi người cùng biết.
Anh gật đầu, nói thêm vào:
– Nhưng em cũng rất khá đấy. Trước mặt cao thủ dùng độc dược và thuốc mê như Saphia mà cũng có thể qua mặt được. Đã vậy công dụng của thuốc cũng tương đối mạnh nữa.
Nó không biết nói gì, chỉ biết ngượng ngùng cúi đầu. Nó thấy mình thực sự rất có lỗi.
Saphia nghe anh lên tiếng khen mình, khẽ đỏ mặt nhưng cũng nói vào:
– Ryu rất giỏi mà. Nhưng phải công nhận, cậu và bé Pi bay nhanh thật. Tụi mình mãi một lúc lâu mới đuổi kịp. Nếu không nhờ Leon sớm đã dùng phép thuật định vị vị trí bé Pi thì chắc tụi này bị cậu bỏ lại hết rồi.
Nó đưa tay gãi đầu, thật sự không biết phải nói gì.
Cung điện đã ở ngay phía trước, tất cả cùng tăng tốc chạy nhanh hơn nữa. Ở phía sau, Gin và Kai đều đang chiến đấu, rất bận rộn. Tuy chỉ có hai người nhưng cả hai đều không hề nao núng trước lũ quái vật. Tất cả đòn tấn công đều rất mạnh mẽ và quyết liệt.
Đột nhiên, gió thổi mạnh khiến nó, anh, Saphia và Leon phải dừng lại trong khi cung điện chỉ cách họ vài mét nữa mà thôi.
Một con quạ đên khổng lồ đập cánh ở trên không ngay trước mắt họ. Dáng vẻ của nó rất to lớn và cực kì hung dữ. Nó lên tiếng:
– Chính là linh thú của Gurena.
Anh, Saphia và Leon gật đầu trước lời nó nói. Leon mở miệng, toang nói gì đó thì đã bị nó cướp lời:
– Bé Pi, em giải quyết nó đi.
Bé Pi vâng lệnh, bay đến trước mặt nó. Saphia nhìn bé Pi đầy hoang mang:
– Ryu, như vậy quá nguy hiểm. Con vật đó ghê gớm như vậy, để một mình bé Pi đối đầu có ổn không?
Leon cũng nhìn nó, ánh mắt cũng phản chiếu điều tương tự như Saphia vừa nói. Nó chỉ mỉm cười:
– Cuộc chiến này là của mình và Gurena, bé Pi giao đấu với linh thú của bà ta là phù hợp nhất. Vả lại…
Nó ngừng một lúc, quay sang nhìn bé Pi bằng ánh mắt đầy tin tưởng:
– Bé Pi là linh thú của mình, mình cũng xem bé Pi như người thân. Bé Pi thực sự rất tài giỏi và mạnh mẽ. Nhất định, bé Pi sẽ làm được.
Tuy có phần nghi hoặc nhưng cả anh, Saphia và Leon đều nhìn thấy trong mắt nó sự tin tưởng tuyệt đối dành cho bé Pi và họ cũng thấy ánh mắt bé Pi nhìn nó đầy kiên định và quyết tâm nên tất cả đều quyết định sẽ tin tưởng nó, tin tưởng bé Pi, nghe theo quyết định của nó.
Không còn sự ngăn cản nào nữa, bé Pi lập tức biến lớn lên, bay tới đối đầu cùng linh thú của Gurena.
========ENDCHAP61========
@by txiuqw4