Trác Không Quần cười lạnh:
- Nói vậy là Môn đại hiệp vì Trác mỗ?
- Sự thực như thế, tại hạ không thể phủ nhận. Trác Không Quần cười lớn:
- Môn đại hiệp, Trác mỗ vốn tin các hạ là bằng hữu của Văn Nhân nhị đệ nên đối xử nhân nhượng với các hạ, nhưng nay Trác mỗ không dám nhận các hạ là bằng hữu của nhị đệ nữa nên không thể tiếp tục nhân nhượng, các hạ ngăn trở Trác mỗ báo thù cho bằng hữu chính là đại địch của Trác mỗ đó. Bất Tiếu! Tôn Bất Tiếu chưa kịp đáp, Môn Nhân Kiệt đã nói mau:
- Thần quân chớ quên những lời tại hạ vừa nói.
- Trác mỗ không quên nhưng Trác mỗ không tin! Họ Trác động thân liền, thân hình hắn mau chẳng khác gì ma quỷ. Tây Môn Sương lo lắng chau mày. Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Cô nương, xin cứ đứng một bên nhường cho tại hạ. Trong lúc nói, chưởng lực vừa đen vừa gầy của Tôn Bất Tiếu đã rít kình phong phát đến trước mặt Tây Môn Sương. Môn Nhân Kiệt quát lạnh:
- Chú ý uyển mạch đó, các hạ! Đơn chưởng phát liền, chớp mắt kéo về, chỉ nghe Tôn Bất Tiếu rú lên một tiếng ôm lấy tay lui lại, sắc mặt hốt hoảng kinh dị. Sự thực, không phải một mình họ Tôn kinh dị mà tất cả toàn chúng nhân có mặt đều biến sắc. Tây Môn Sương mở to hai mắt, kinh hoảng than:
- Thân thủ Môn đại hiệp cao tuyệt... Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Cô nương quá khen, đó chỉ là may mắn. Trác Không Quần cũng đã động dung:
- Môn đại hiệp, so với Trác mỗ, xem ra ngươi cao hơn...
- Trước mặt Thần quân, tại hạ múa búa qua cửa Lỗ Ban. Câu nói vừa dứt, Đồng Thiên Giáp đã động thủ. Nhưng Trác thần quân đã kịp thời ngăn cản:
- Thiên Giáp, quay về, phải biết biết trời cao đất dầy, ngươi đâu phải là đối thủ của Môn đại hiệp? Đồng Thiên Giáp vội thu thân nhưng mặt vẫn có sắc chưa phục. Trác Không Quần giương mày nói to:
- Môn đại hiệp, thuộc hạ của Trác mỗ chẳng ai đấu hơn được ba chiêu của các hạ. Do đó, Trác mỗ muốn tự thân lãnh giáo Môn đại hiệp. Môn Nhân Kiệt chau mày:
- Thần quân là cao thủ đệ nhất hiện nay. Môn Nhân Kiệt tự biết không đủ đối địch...
- Môn đại hiệp chớ quá khiêm nhượng. Môn đại hiệp đã ăn được Thiên Niên Hà Thủ Ô lại được Văn Nhân nhị đệ của Trác mỗ đả thông sinh tử huyền quan và hai mạch Nhâm Đốc, chỉ e võ công thâm hậu không kém gì Trác mỗ...
- Thần quân... Trác Không Quần xua tay:
- Môn đại hiệp không cần nói nhiều. Trác mỗ xin nói trước, chúng ta chỉ đấu ba chiêu, sau ba chiêu nếu Môn đại hiệp thắng, Trác mỗ sẽ bỏ qua chuyện đêm nay, còn nếu may mà Trác mỗ thắng, xin mời Môn đại hiệp rời ngay tiểu trấn này từ nay đừng xen vào chuyện của Trác mỗ... Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Câu ấy là do Thần quân nói trước.
- Đúng vậy, do Trác mỗ nói trước. Môn Nhân Kiệt chau mày:
- Thần quân, còn như nếu tại hạ chỉ cố miễn cưỡng cầm cự ngang bằng thì sao?
- Trác mỗ lập tức suất lãnh thủ hạ rời khỏi nơi đây ngay coi như Trác mỗ thua.
- Thần quân, một lời đã xuất xin hãy giữ.
- Người võ lâm chuyện sinh tử còn nhẹ hơn lời hứa, Môn đại hiệp yên tâm! Dứt lời Trác Không Quần bước lên hai bước liền. Môn Nhân Kiệt khẽ cung tay:
- Thần quân, xin mời! Với thân phận võ công Trác Không Quần hiện nay tìm khắp trong thiên hạ võ lâm không một ai chịu nổi ba chiêu mà chưa trọng thương hoặc chết tại đương trường. Tây Môn Sương dư biết điều ấy nên vội cất tiếng thánh thót quan hoài:
- Môn đại hiệp, cẩn thận xuất thủ trước đi!
Môn Nhân Kiệt giơ cao tay lên nhưng y vừa động tay, thân hình Thất Tuyệt Thần Quân đã như chớp giật, hữu chưởng vẽ thành nửa vòng tròn nhẹ như lá rụng vỗ về phía Môn Nhân Kiệt. Địch không động, ta cũng không động, địch vừa động, ta liền động trước, đối với một địch thủ chưa hề nghe tên như Môn Nhân Kiệt, Trác Không Quần cũng không dám sơ ý, định chiếm tiện nghi trước.
Chiêu thế họ Trác mới nhìn tưởng là nhẹ nhàng chậm chạp, kỳ thực hắn vừa động, chưởng đã tới trước ngực Môn Nhân Kiệt thế mau như điện hàm chứa đủ âm nhu khinh trọng như núi sập. Môn Nhân Kiệt tựa hồ kinh ngạc lập tức đưa chưởng lên nghênh tiếp. Y dám trực diện đối chưởng với Thất Tuyệt Thần Quân? Trác Không Quần cười nhạt, khi hai chưởng sắp chạm nhau, họ Trác mau lẹ trầm tay xuống, năm chỉ lực từ dưới quét ngược lên cắm thẳng vào ngực đối phương.
Thất Tuyệt Thần Quân không hổ thẹn là nhân vật thành danh đã lâu và là một cao thủ đầy kinh nghiệm, hắn nghe nói Môn Nhân Kiệt đã ăn được Thiên Niên Hà Thủ Ô, hai huyệt mạch Nhâm Đốc đã được khai thông nên không dám đối chưởng trực tiếp với Môn Nhân Kiệt. Nhưng Môn Nhân Kiệt cũng không kém, y cũng chớp nhoáng trầm tay chụp vào uyển mạch Trác Không Quần. Họ Trác cả kinh buột miệng:
- Thân thủ cao tuyệt, chỉ còn lại một chiêu cuối cùng! Dứt lời hắn thu thân, sắc mặt nghiêm trọng, chưởng chầm chậm phát ra. Chưởng ấy xem ra rất chậm nhưng khiến thân hình Môn Nhân Kiệt chấn động, y lập tức gượng cười:
- Thần quân, chúng ta không oán không thù sao nỡ dùng sát thủ nặng thế? Cánh tay y phất mạnh phát ra một chưởng. Chưởng lực chạm nhau chẳng thấy tiếng nào cũng chẳng thấy kình phong gì ghê gớm nhưng chỉ thấy Trác Không Quần sắc mặt biến đổi, thân hình lảo đảo lùi liền ba bước. Nhưng, cũng vừa lúc ấy, Môn Nhân Kiệt cũng lùi lại ba bước. Chúng nhân toàn trường ngẩn người ra nhìn. Một lúc, Môn Nhân Kiệt mới thở phào:
- Dốc hết toàn lực mới miễn cưỡng cầm cự ngang bằng ba chiêu... Ánh mắt Trác Không Quần dị thường:
- Môn đại hiệp, ngươi cũng biết Tu Di Thần Chưởng của Văn Nhân nhị đệ ta nữa ư? Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Lẽ nào Thần quân quên tại hạ đã chịu ân huệ của Văn Nhân đại hiệp sao? Bất quá tại hạ chỉ học được một vài, nếu đánh thêm nửa chiêu nữa, tất Môn Nhân Kiệt phải bại. Trác Không Quần không đáp, mắt hắn cứ chăm chăm nhìn Môn Nhân Kiệt không chớp. Môn Nhân Kiệt bình tĩnh mỉm cười:
- Thần quân, đừng nhìn nữa, Môn Nhân Kiệt đâu có gì... Trác Không Quần đột nhiên ảm đạm sắc mặt không nói một lời chuyển thân vọt thân phi hành bỏ đi. Tôn Bất Tiếu, Đồng Thiên Giáp và mấy cao thủ Trác phủ vội vàng đuổi theo hắn. Sắc mặt Bạch Văn Lượng xám như xác chết trừng trừng nhìn Môn Nhân Kiệt, chuyển thân định bỏ đi luôn. Thình lình, Môn Nhân Kiệt gọi nhỏ:
- Bạch đại hiệp, xin hãy chậm một chút. Bạch Văn Lượng xoay thân, thần sắc dễ sợ:
- Sao? Môn đại hiệp phải chăng muốn giúp chúng tận diệt hết chúng ta? Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Bạch đại hiệp hiểu lầm, tại hạ chỉ muốn hỏi một câu, các người quý bảo bị ai giết chết vậy?
- Tại sao ngươi hỏi nhiều lần thế?
- Nói thế thực là hai vị Thường và Vân giết ư?
- Không là hai tên ấy hạ độc thủ, chẳng lẽ là ta chắc?
- Thôi được, như vậy mời Bạch đại hiệp cứ ra đi! Bạch Văn Lượng không nói một lời, nháy mắt ra hiệu cho hai tên hán tử áo vàng kéo mấy con ngựa mang theo xác chết chạy ra hướng trấn ngoại. Môn Nhân Kiệt ngơ ngẩn nhìn theo, vừa lúc Tây Môn Sương đến bên cạnh nhỏ giọng:
- Môn đại hiệp vì sao lại vì Thiên Hương Giáo cự địch? Môn Nhân Kiệt cười khổ lắc đầu:
- Cô nương lầm đấy, tại hạ không vì quý giáo mà chỉ vì hai chữ “chính nghĩa”. Tây Môn Sương khích động:
- Vô luận nói thế nào, ân nghĩa đó của Môn đại hiệp, Thiên Hương Giáo cũng phải ghi nhớ.
- Cô nương lại lầm rồi, tại hạ đã nói, tại hạ chỉ vì hai chữ “chính nghĩa”.
- Tây Môn Sương tự hiểu rõ, tất cả cao thủ Thiên Hương Giáo không ai xứng là đối thủ của Trác Không Quần, đêm nay nếu không có Môn đại hiệp vì nghĩa ra tay, chỉ e bọn Tây Môn Sương này... Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Cô nương, chư vị đều thấy tận mắt, tại hạ phải dốc toàn lực mới may mắn ngang bằng cầm cự...
- Môn đại hiệp, ta dám nói chỉ có duy nhất một mình Tây Môn Sương nhận ra rất rõ, Môn đại hiệp không cần phải giấu nữa, ba bước lùi kia là do Môn đại hiệp cố ý lùi lại chứ tuyệt không phải bị chưởng lực Trác Không Quần đẩy lùi. Môn đại hiệp chỉ cố ý bảo toàn thanh danh và thể diện cho hắn mà thôi! Môn Nhân Kiệt giật mình cố gượng cười:
- Cô nương nói đùa ấy chứ, đó chính là cơ hội tốt để tại hạ được dương danh lập công, sao tại hạ lại cố ý, cô nương...
- Môn đại hiệp qua mặt được người khác, thậm chí qua mặt được cả Trác Không Quần chứ làm sao qua mặt được Tây Môn Sương? Môn Nhân Kiệt cố gượng cười:
- Cô nương cứ ép như vậy, tại hạ còn biết làm sao? Thiếu niên áo đen thình lình hỏi:
- Dì Sương, có thực vậy ư?
- Dì Sương có bao giờ lừa dối cháu? Thiếu niên chuyển nhìn qua Môn Nhân Kiệt:
- Môn đại hiệp, ngài có muốn đến cư ngụ tại Thiên Hương Giáo không? Môn Nhân Kiệt kinh ngạc:
- Lời của thiếu hiệp là... Thiếu niên đáp:
- Giả như đại hiệp bằng lòng, ta sẽ xin mẹ ta cho đại hiệp làm tổng hộ pháp... Tây Môn Sương chau mày quát:
- Mai Lãnh, cháu ăn nói lung tung gì thế?
- Dì Sương, cháu nói thực đấy mà.
- Dì biết cháu nói thực nhưng không được ép Môn đại hiệp. Môn Nhân Kiệt vội can thiệp:
- Cô nương, thiếu hiệp, thịnh ý ấy tại hạ xin tâm lãnh, nhưng đó không phải là ước nguyện của tại hạ, tại hạ lỡ quen tính phiêu hốt giang hồ, không muốn ở lâu bất cứ địa phương nào... Thiếu niên vội nói:
- Môn đại hiệp có thích cháu không, chỉ cần đại hiệp bằng lòng... Môn Nhân Kiệt mỉm cười cắt lời:
- Thiếu hiệp quá coi trọng tại hạ, Môn Nhân Kiệt lấy làm cảm kích, chỉ vì tại hạ còn nhiều ân oán chưa xong... Tây Môn Sương đột nhiên xen vào:
- Mai Lãnh đừng nói nữa, dì biết Môn đại hiệp không thể đáp ứng cháu. Thiếu niên ngạc nhiên:
- Dì Sương, tại sao vậy? Tây Môn Sương lắc đầu:
- Chẳng tại sao cả. Thiếu niên tha thiết quay lại Môn Nhân Kiệt:
- Đúng vậy chăng, Môn đại hiệp? Môn Nhân Kiệt gượng cười:
- Tại hạ có nỗi khổ riêng bất đắc dĩ, mong được thiếu hiệp nguyên lượng. Thiếu niên không đáp, nhưng sắc mặt rất thất vọng, rất đáng thương. Môn Nhân Kiệt thở dài thầm rồi nói:
- Thiếu hiệp là người chân phác. Trước mắt tại hạ với quý giáo là địch hay bạn còn chưa xác định được, xin thiếu hiệp an lòng... Thiếu niên lắc đầu lia lịa:
- Không, giữa Thiên Hương Giáo và Môn đại hiệp tuyệt đối không có chữ “địch”, cháu không bao giờ muốn là địch thủ của đại hiệp.
- Mong rằng được như thế, chỉ cần tại hạ không phải là kẻ địch của quý giáo, tại hạ sẽ nguyện là bằng hữu của thiếu hiệp. Thiếu niên cả mừng, reo lên:
- Môn đại hiệp, thực thế chứ? Y gật đầu:
- Xưa nay tại hạ nói một là một, vả chăng được làm bằng hữu của thiếu chủ Thiên Hương Giáo là điều vinh hạnh cho tại hạ. Thiếu niên phác thực không biết chút gì khách sáo, kéo tay Tây Môn Sương reo to:
- Dì Sương, cháu rất cao hứng, xưa nay cháu chưa bao giờ cao hứng như hôm nay... Tây Môn Sương chau mày:
- Mai Lãnh, sao cứ trẻ con mãi thế, không sợ Môn đại hiệp cười cho sao? Thiếu niên đỏ mặt im bặt. Tây Môn Sương nhìn qua Môn Nhân Kiệt:
- Môn đại hiệp thực muốn kết bằng hữu với nó ư? Môn Nhân Kiệt nghiêm khắc:
- Cô nương, Môn Nhân Kiệt đâu phải là kẻ hai lời, khi xưa ở Dương Châu Đệ Nhất Lâu, tại hạ đã nhận ra vị thiếu hiệp này rất khả ái... Tây Môn Sương chau mày kinh ngạc, chưa biết nói gì thì thiếu niên đã buột miệng:
- Ủa! Khi ấy Môn đại hiệp cũng có mặt ở Dương Châu Đệ Nhất Lâu... Y mỉm cười gật đầu:
- Lúc ấy, thiếu hiệp không hề lưu ý tới tại hạ nhưng tại hạ biết tất cả động tĩnh của thiếu hiệp, đến khi nhị vị rời khỏi đó, tại hạ còn theo nhị vị đến bên sông Vận Hà...
- Sao? Thế người kia lại là... Y lắc đầu:
- Bị Tây Môn Sương cô nương phát hiện không phải là tại hạ. Thiếu niên a một tiếng gật đầu:
- Thảo nào đại hiệp biết Vân đường chủ là... Nửa chừng im bặt, Tây Môn Sương kịp nói:
- Nếu đó là lòng chân thật của các hạ thì rất hay, Môn đại hiệp chưa biết, rất ít người được tiểu điệt đây yêu thích...
- Cô nương, cái ấy tại hạ có biết.
- Đó có lẽ là do cơ duyên, trong Mai Cốc, nó sống rất cô độc, không ngờ hôm nay lại có cơ duyên gặp đại hiệp...
- Nói thế, tại hạ không đến nỗi là người xấu.
- Được nó yêu thích tất không phải là người xấu rồi!
- Xin được đa tạ cô nương và thiếu hiệp. Đột nhiên Tây Môn Sương hỏi chuyện cũ:
- Môn đại hiệp làm như vừa rồi chỉ vì giữ thể diện và thanh danh cho Trác Không Quần hay còn nguyên nhân nào khác? Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Cô nương, đúng vậy, tại hạ chỉ là... Đột nhiên, y giật mình đổi lời:
- Nhãn lực của cô nương thật lợi hại! Tây Môn Sương cười nhẹ:
- Cuối cùng Môn đại hiệp đã thừa nhận... Ta nhận ra Môn đại hiệp còn vì nguyên nhân gì khác nữa.
- Xin cô nương hiểu cho, Trác thần quân là bạn chí thân của Văn Nhân đại hiệp còn Môn Nhân Kiệt lại là người chịu ân huệ của Văn Nhân đại hiệp.
- Ta lấy làm lạ, Trác Không Quần cũng là anh hùng cao thủ nhất nhì hiện nay, tại sao hắn lại chẳng phân phải trái trắng đen như thế?
- Có lẽ vì do gặp quá nhiều biến cố bi thảm, phu phụ Văn Nhân đại hiệp bị hãm hại nên Thần quân bị tổn thương nặng, nôn nóng báo thù, sở dĩ... Tây Môn Sương cắt lời:
- Nói đi nói lại đều do Thiên Hương Giáo bắt cóc bằng hữu, hai chuyện xảy ra trùng hợp, ai cũng ngờ Thiên Hương Giáo phóng hỏa đốt Trác phủ, vết nhơ ấy... Không, ta quyết không tin Văn Nhân đại hiệp đã chết.
- Mong rằng như thế, nhưng sự thực đã xác minh... Tây Môn Sương vẫn lắc đầu:
- Không, vô luận thế nào, ta tuyệt không thể tin một vị anh hùng nhân nghĩa đội trời đạp đất, kỳ tài cái thế bị người hại đến thân mang bạo bệnh đã là quá bất công, nếu như lại bị hại chết nữa thì là trời cao quá hồ đồ... Môn Nhân Kiệt thở dài thầm lắc đầu:
- Cô nương, trên đời chín phần mười sự việc đều thế, người tốt...
- Không, ta tuyệt đối không tin. Môn Nhân Kiệt chau mày không biết nói gì. Tây Môn Sương nhìn chăm chú y lại đổi giọng:
- Môn đại hiệp, cho phép ta nói thẳng, ở đời này công lực cao hơn Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần chỉ có một mình Cầm Kiếm Thư Sinh Văn Nhân đại hiệp, nay lại có...
- Nay lại có người thứ hai chứ gì?
- Điều đó cơ hồ quá khó tin.
- Nhưng sự thực cô nương đã thấy tận mắt. Tây Môn Sương ngần ngại một lát, nói:
- Xin đừng khiển trách. Môn đại hiệp có thực tên là Môn Nhân Kiệt không?
- Cô nương, tên tuổi là do cha mẹ nào nỡ thay đổi...
- Vậy thì tại sao Môn đại hiệp không để mặt thật cho đời biết, lẽ nào lại...
- Trời sinh xấu xí, chỉ sợ để mặt thật người đời sẽ sợ hãi xa lánh cả thôi. Tây Môn Sương định nói gì đó nhưng lại thôi. Thiếu niên áo đen đột nhiên xen vào:
- Môn đại hiệp, có thể cho cháu nhìn mặt thật chút được chăng? Môn Nhân Kiệt lắc đầu cười buồn:
- Thiếu hiệp hà tất phải ép tại hạ và làm mình phải sợ hãi làm gì?
- Môn đại hiệp, cháu không sợ đâu, xin hãy cho cháu xem mặt thật. Tây Môn Sương cũng hối thúc:
- Môn đại hiệp, kết giao bằng hữu cốt ở thực tâm, Môn đại hiệp đã lấy chân tâm kết giao với Mai Lãnh, nỡ nào giấu nó mặt thật của mình? Tựa hồ như nàng còn nôn nóng biết mặt thật của y hơn cả thiếu niên nữa. Môn Nhân Kiệt cả cười:
- Cô nương đã nói như thế, Môn Nhân Kiệt đâu dám không tuân lệnh. Y đưa tay kéo chiếc mặt nạ da người xuống. Vân Yến Phi tò mò nhìn sững. Thường Xuân Anh cũng chau mày nhìn. Tây Môn Sương mở tròn hai con mắt đẹp, thần sắc kinh dị hồ nghi. Thiếu niên mỉm cười:
- Môn đại hiệp, có gì đâu mà đáng sợ? Sau lớp mặt nạ da người ấy là một khuôn mặt có vết sẹo giống như khuôn mặt đã cho Mạnh Lan Quân nhìn thấy khi trước. Môn Nhân Kiệt cười buồn đeo lại mặt nạ:
- Tại hạ chưa bao giờ có can đảm soi gương... Đột nhiên y có vẻ như giật mình:
- Trời không còn sớm, Môn Nhân Kiệt còn có việc cần làm, xin cáo... Tiếng “từ” chưa kịp nói, thiếu niên áo đen đã vội nói:
- Sao? Môn đại hiệp định đi sao? Y gật đầu:
- Đúng vậy, thiếu hiệp.
- Môn đại hiệp, tạm thời tại hạ chưa thể đi.
- Thế Môn đại hiệp định đi đâu bây giờ?
- Phiêu bạt giang hồ, nay đông mai tây, đâu có nơi nào nhất định...
- Thế... Tây Môn Sương mỉm cười:
- Trời không còn sớm, sao Môn đại hiệp không nghỉ ngơi tại trấn này một đêm... Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Không được, cô nương, tại hạ còn việc cần làm.
- Thế thì Tây Môn Sương không dám miễn cưỡng, mong có ngày gặp lại...
- Cô nương, sớm muộn gì Môn Nhân Kiệt cũng quyết làm sáng tỏ mọi việc... Y bỏ dở câu nói chuyển thân bỏ đi. Nhìn cho đến lúc bóng Môn Nhân Kiệt khuất ngoài con đường, Tây Môn Sương mới dẫn mấy đồng thuộc hạ quay đi, xa xa bên tai nàng hình như còn vọng tiếng nói vang dội của Môn Nhân Kiệt:
- Giang hồ sẽ có ngày gặp lại, xin cô nương bảo trọng. Âm thanh ấy đâu giống gì của một người tìm thù mà đến? Rõ ràng là âm thanh của một bằng hữu. Theo lẽ thông thường, sự việc trọng đại lại là tình cờ, luận về quan hệ mật thiết giữa y và Văn Nhân đại hiệp, y không nên tin chỉ vào lời của Tây Môn Sương. Nhưng cuối cùng, y lại tin, đồng thời, y còn có trực giác Tây Môn Sương tuyệt không thể là người đã phóng hỏa đốt Trác phủ khi xưa, e rằng chính y cũng không biết vì đâu mà y lại tin như vậy. Chỉ có một điều duy nhất y có thể nói là vị mỹ nhân lạnh lùng ấy, vị thiếu niên thuần hậu ấy và cả Bát Tý Ngọc Na Tra Thường Xuân Anh và Bệnh Lang Trung Vân Yến Phi đều không giống bọn ác nhân chút nào! Tây Môn Sương đặt bàn tay mềm mại lên vai thiếu niên:
- Mai Lãnh, cháu thực yêu thích y lắm ư? Thiếu niên gật đầu liền:
- Thực chứ! Dì Sương, cháu không biết vì sao lại yêu thích y, hình như y có gì hấp dẫn...
- Nói như cháu giống như y có ma thuật gì vậy? Thiếu niên nghiêm mặt:
- Có lẽ cháu có cơ duyên gì đó với y, vả chăng, y còn là một người vì nghĩa quên mình rất đáng khâm phục.
- Nói cho đúng, chẳng những y hào hiệp mà về kỳ tài không kém gì Văn Nhân đại hiệp, cháu không thấy công lực tuyệt cao của y đấy ư, còn cả thái độ, khí chất, tất cả, tất cả... Thiếu niên gật đầu:
- Đúng vậy, dì Sương, tuy y diện mạo có hơi xấu xí nhưng theo cháu còn đẹp hơn vẻ đẹp của Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần nhiều lắm.
- Đúng thế, Mai Lãnh. Đột nhiên Thường Xuân Anh bước lên cung thân:
- Trời không còn sớm, đại cô nương, thiếu chủ, xin mời về nghỉ ngơi. Tây Môn Sương vẫy tay:
- Chúng ta ra về!
Tây Môn Sương cầm tay thiếu niên dẫn theo Thường Xuân Anh, Vân Yến Phi và hai đại hán tuần sát áo tía quay về đường cũ.
Tất cả những người Thiên Hương Giáo quay về khách điếm, vào dãy hậu viện có bốn tên hán tử áo xám đứng nghiêm cẩn hai bên cửa. Cánh cửa mọi gian phòng đã đóng kín không nhìn rõ bên trong.
Lúc ấy, mấy tên hán tử áo xám phát hiện thiếu nữ áo đen đã trở về, chúng định bước tới bẩm báo, nhưng chưa kịp động thân, hai cánh cửa phòng phía nam đã mở toang. Xuất hiện trước cửa phòng là hai vị lão nhân ước độ trên bảy mươi cùng mặc trường bào màu đồng nhưng một vị rất gầy và một vị rất mập. Sau lưng hai vị lão nhân ấy là tám vị lão nhân khác đều mặc một loạt áo vàng, ai nấy thần sắc hết sức nghiêm cẩn. Chỉ cần nhìn sơ qua ai cũng đủ biết tám lão nhân đều là cao thủ võ lâm. Vừa thấy mười vị lão nhân ấy, Tây Môn Sương giật mình còn thiếu niên áo đen hồn hậu reo to:
- A! Nhị vị thúc tổ! Nhị vị thúc tổ! Tây Môn Sương vội vàng thi lễ nhị lão có địa vị tối cao chỉ sau chủ nhân Thiên Hương Giáo, nàng buột miệng:
- Tôn giá nhị lão hôm nay rời Mai Cốc, không biết... Lão nhân béo mập tiếp lời:
- Người đã biết tên Cầm Kiếm Thư Sinh mà các ngươi bắt được chỉ là người giả chưa? Tây Môn Sương đáp:
- Hôm trước đột nhiên Giáo chủ giá lâm khách điếm, thuộc hạ đã có bẩm báo qua chuyện ấy... Lão nhân lắc đầu:
- Người lầm rồi, đây là ta nói tên Cầm Kiếm Thư Sinh khác. Thiếu niên áo đen kinh ngạc:
- Còn tên Cầm Kiếm Thư Sinh nào khác nữa?
@by txiuqw4