Yến Phi và Thác Bạt Nghi chia tay nhau ở bến sông, Thác Bạt Nghi trở lại dịch trạm chiêu tập binh mã bản bộ, Yến Phi đi gặp Kỷ Thiên Thiên, mang lại những dự định chiến lược mới nhất để nàng định đoạt.
Ánh tà dương đỏ rực chiếu xuống Biên Hoang Tập đang tràn ngập niềm tin và hy vọng do trận đầu chiến thắng mang tới. Tất cả mọi người không phân biệt chủng tộc hệ phái, nam nữ nô nức tham gia chuẩn bị chiến đấu.
Yến Phi từ Tiểu Kiến Khang tiến vào Biên Hoang Tập, đặt chân lên mảnh đất chàng vừa chinh phục, lòng rộn những cảm xúc.
Biên Hoang Tập chưa bao giờ trải qua sự kiện toàn dân đoàn kết một lòng như bây giờ, kẻ địch lại là bốn thế lực hùng mạnh, những kẻ cầm đầu không chỉ là đại tông sư võ học mà còn là vô địch thống soái trên chiến trường, dày dạn kinh nghiệm trận mạc. Một khi chống đỡ không nổi, e rằng địch nhân bị chọc giận sẽ lấy máu rửa hận, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Yến Phi tươi cười đưa tay đáp lại quân dân bên đường hoan nghênh, phi thẳng đến Dạ Oa Tử.
Trên Chung lâu soái kỳ treo cao, không những lá cờ này mới thiết kế, lại cũng mới được vẽ lên, vết mực còn tươi dưới ánh tà dương chiếu vào lóng lánh trông thật ngoạn mục.
Soái kỳ được làm bằng vải xanh, vẽ hình một con chim tung cánh bay thẳng lên trời xanh mang theo khát vọng tự do vĩnh viễn, ý tưởng thật là đẹp đẽ.
Một toán kỵ sĩ từ Cổ Chung Trường phi đến, người đi đầu là Cơ Biệt trông thấy Yến Phi liền hoan hỉ tiến lại chào đón.
Yến Phi dừng lại chờ đợi.
Cơ Biệt phi tới, gò ngựa đứng lại bên chàng cười nói: “Các vị đi thám sát thực địa về có thu hoạch gì không?”.
Yến Phi thấy gã miễn cưỡng cười nói, mỉm cười hỏi ngược lại: “Cơ đại thiếu gia phải chăng vẫn không hứng thú lắm với trận chiến đêm nay?”.
Cơ Biệt gượng cười hạ giọng: “Nói không lo lắng gì thì là dối ngươi, người khác thì không biết, nhưng Thiết Sĩ Tâm là người như thế nào ta biết rất rõ. Một Hán nhân như gã có thể trụ vững ở phương Bắc đã là không đơn giản, huống hồ lại còn gây dựng Hoàng Hà bang ngày một lớn mạnh. Ài! Ngươi cười ta gan nhỏ cũng được, nỗi sợ của ta phát xuất từ đáy lòng, căn bản không thể khống chế được”.
Yến Phi đồng tình nói: ‘Khi đã sợ hãi thì đúng là không có biện pháp gì, địch nhân thanh thế như thế, ai mà không khiếp sợ? Đó chỉ là vấn dề khống chế xử lý nỗi sợ, khả năng kềm chế của ngươi không thua kém ai, ít nhất cũng còn cười nói được”.
Cơ Biệt ghé sát lại, thần sắc như gặp được kẻ tri âm, thầm thì nói: “Nói thật với Yến huynh, ta và lão Hồng đều sợ đến muốn chết nhưng không dám hở ra tí nào, bọn ta là lão đại nên tuyệt đối không thể lộ tâm sự ra ngoài mặt được, sợ hãi giống như ôn dịch sẽ ăn mòn đấu chí mọi người”.
Lần đầu tiên Yến Phi phát giác mình có chút tán thưởng gã, động viên: “Ngươi giỏi thật đấy, vừa rồi ta ở bên bờ Dĩnh Thủy xem thợ của ngươi lắp mũi nhọn vào thân gỗ, biến một lôi thành mộc lôi thích, quả thật rất có phương pháp, chẳng mấy chốc mà đã làm ra vô số”.
Cơ Biệt hân hoan nói: “Ngươi nghĩ ta là thần thánh sao, đầu bịt sắt ấy là cải tiến những thứ vốn dùng cho việc chế tạo máy bắn tên mà có. Ha! Bất quá đúng là Biên Hoang Tập vật tư thật phong phú, chỉ tính chiến mã cũng đã có tới ba vạn con, một vạn chiên sĩ của ta mỗi người có thể đổi ngựa tới ba lần”.
Yến Phi tuy rất muốn tán dóc thêm vài câu, nhưng thời gian đang gấp gáp đành vỗ vai gã: “Cứ thế mà làm đi, đánh chẳng được thì chạy, ở đây bọn ta là thổ dân, người ta nói mãnh hổ đấu không lại địa đầu trùng, hãy chứng minh điều ấy cho thiên hạ coi”.
Nói xong thúc ngựa đi vào Dạ Oa Tử.
Nếu là bất cứ lúc nào khác, Lưu Dụ tự tin khi gặp người đẹp bản thân đêm nhớ ngày mong vẫn có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, giấu biệt mối tình say đắm.
Tiếc rằng lần này trời chẳng giúp người, thân thể và tâm trí đều suy kiệt, cảm giác ngọn lửa hoang dại lan tỏa khắp cõi lòng đã không còn khống chể nổi bùng lên dữ dội.
Liền buột miệng: “Đạm Chân tiểu thư!”.
Chính là người một lần gặp gỡ vĩnh viễn không quên, Vương Đạm Chân, ái nữ của đại thần Vương Cung.
Vương Đạm Chân nhìn ánh mắt rừng rực của Lưu Dụ, tựa hồ cảm giác điều gì đấy, mặt hoa đỏ hồng kiều diễm khôn tả.
Chí ít là ở thời điểm này, Lưu Dụ cảm thấy vì nàng bất luận hy sinh nào cũng xứng đáng.
Chỉ có nàng mới có thể khiến mình quên hết mọi khốn khổ phiền não, luôn cả bao nhiêu hào tình tráng chí trong lòng nhất thời cũng trở thành không đáng kể.
Vương Đạm Chân không chút e ngại ánh mắt Lưu Dụ đang nhìn mình trừng trừng, tới bên Lưu Dụ đưa hai bàn tay ngọc ngà nắm lấy hữu thủ gã, dùng ba ngón tay chăm chú thăm mạch, thần thái thật quyến rũ.
Xe ngựa bắt đầu lên đường, cả đoàn tiếp tục hành trình.
Gió sông nhè nhẹ từ Hoài Thủy ở phía nam xuyên qua song cửa, đường đi gập ghềnh không còn khổ cực mà là lạc thú, hít thở hương thơm tỏa ra từ thân thể nàng, đột nhiên Lưu Dụ hiểu rằng hạnh phúc suốt đời gã sẽ gắn chặt với người con gái thiện lương trước mặt. Nếu nàng có thể trở thành mẹ hiền của các con mình, đời này còn mong gì hơn?
Đột nhiên gã cảm thấy thật nguy hiểm, với thân phận thấp kém như mình mà dám mơ tưởng đến nữ nhân cao quý này quả là không biết phận, hậu quả có thể khiến cho thành quả trải bao gian lao mới có được sẽ mất sạch.
Bất quá chuyện đó còn xa xôi lắm, hiện giờ làm sao có thể bỏ lỡ ân sủng trời ban?
Vương Đạm Chân buông tay, hoan hỉ nói: “Thể chất của Lưu đại nhân mạnh mẽ không tin nổi, chỉ có nửa canh giờ mà tình trạng đã tốt lên rất nhiều. Sáng qua khi gặp người, còn cho rằng không sống nổi tới Quảng Lăng, khi ấy quả thực Đạm Chân không biết phải nói năng thế nào với Huyền soái”.
Lúc nàng nói tới Tạ Huyền, cặp mắt huyền chợt sáng lên, biểu hiện rõ ràng được làm việc cho Tạ Huyền là vinh dự tối cao.
Lưu Dụ không để ý lắm, hồi ở Kiến Khang đã biết nàng rất ngưỡng mộ Tạ Huyền, hỏi: “Vì sao tiểu thư đi theo đường này? Đi Quảng Lăng theo đường thủy tiện lợi hơn chứ?”.
Vương Đạm Chân lộ vẻ khinh miệt nói: “Bắc phương ngựa Hồ rục rịch cất vó, loạn tặc Nam phương thừa cơ phát động, ba ngày trước đây thuyền chiến của Lưỡng Hồ bang đại chiến trên sông với một toán thủy quân Kiến Khang, hai bên đều có tổn thất. Vì vậy có thủy sư phong tỏa thượng du Giang Hoài để bảo đảm an toàn cho Dương Châu”.
Giọng nói ríu rít thơ ngây của nàng nghe thật lọt tai, lại thêm trong một không gian hoàn toàn biệt lập, Lưu Dụ hân hoan thưởng ngoạn bộ điệu trẻ con làm vẻ trịnh trọng của nàng, không cầm được thần hồn phiêu diêu, chỉ hy vọng cảnh này mãi mãi tiếp tục, vĩnh viễn không cải biến.
Tuy là tình huống phải rời nhà đi xa, nhưng với thân phận tôn quý của nàng mà chịu cực ở trong thùng xe đàm thoại với mình, Lưu Dụ cảm thấy vừa băn khoăn vừa phơi phới trong lòng.
Nếu ở hoàn cảnh khác, với địa vị thấp kém của mình căn bản không có cách nào thân cận với nàng như vậy.
Lưu Dụ không hiểu nói: “Chỉ cần tiểu thư biểu lộ thân phận, thủy sư thuyền nào dám cản đường?”.
Vương Đạm Chân khẽ hừ một tiếng nói: “Phụ trách giữ Hoài Thủy là cái tên Tư Mã Nguyên Hiển gì đấy, người ta ghét nhất là hắn, vì vậy mới tình nguyện đi theo đường bộ để khỏi phải trông thấy cái bản mặt đáng ghét ấy”.
Lưu Dụ bấy giờ mới hiểu rõ vì sao nàng có giọng điệu khinh miệt khi nói chuyện này, tự nhủ chuyện Tạ An rời khỏi kinh đô gây ra thật nhiều thay đổi, Tư Mã Đạo Tử nắm được đại quyền liền cho con trai thống lĩnh thủy sự. Cứ hình dung nếu Tạ An mất đi, Tạ Huyền cũng nhận mệnh xuôi tay khứ thế, tình huống thật không dám tưởng tượng.
Nhậm Thanh Thị nói đúng, nếu không có Mạn Diệu bên cạnh Tư Mã Diệu nói đỡ cho mình, chỉ có cách lập tức bỏ quân trốn đi mới thoát được cái chết trong gang tấc.
Vương Đạm Chân ngạc nhiên: “Lưu đại nhân nghĩ gì vậy?”.
Lưu Dụ lúc lắc đầu như muốn xua đi hết phiền não, tất cả những chuyện dính dáng đến tranh đấu hèn hạ bẩn thỉu người hại người đâu xứng đề cập đến với vị mỹ nữ như bông lan trong u cốc này.
Vương Đạm Chân phấn khởi nói: “Người ta biết huynh đang lo lắng tặc tử làm loạn. Sợ gì chứ? Ngày nào còn Huyền soái, đâu đến lượt lũ tiểu nhân làm càn! Hây! Người ta còn chưa có lúc nào hỏi huynh làm sao lại hôn mê giữa đường như thế?”.
Nàng vô tâm hỏi mấy câu, lập tức khơi lên tâm sự trong lòng Lưu Dụ, sự thực tàn khốc lại trở về trong khung cảnh êm ấm mê người này.
Ài!
Phải bắt đầu câu chuyện thế nào đây?
Dạ Oa Tử không còn là Dạ Oa Tử, chốn phong hoa tuyết nguyệt đã biến thành căn cứ hậu phương quân sự.
Cửa lớn các nhà mở toang, lương thực vật tư sinh hoạt từ khắp nơi trong Tập ùn ùn chuyển đến được sắp xếp gọn gàng để dự trữ, dãy nhà sau thì giành để nhốt ngựa.
Tất cả thông đạo ra vào Dạ Oa Tử đều dựng chiến lũy kiên cố, trang bị máy bắn đá, nỏ máy làm vũ khí phòng ngự cơ bản.
Nhà cửa xung quanh Dạ Oa Tử so với nơi khác trong Tập vừa cao vừa to hơn, đương nhiên trên gác, mái nhà đều bố trí vọng gác và cung tiễn thủ.
Biên Hoang Tập trải qua bao lần tai kiếp, nhà cửa lầu các đều lấy kiên cố, thực dụng và phòng hỏa làm chủ, trong thời khắc đặc biệt này quả nhiên có chỗ dùng đến.
Rải rác khắp Cổ Chung Trường từng đống đồ vật lớn nhỏ, từng đám lừa ngựa đây đó, nổi bật nhất là hàng loạt xe đá vây xung quanh Chung lâu, biến Chung lâu thành phòng tuyến tối hậu. Ngày nào Chung lâu còn chưa thất thủ, Biên Hoang Tập vẫn chưa chịu thất bại.
Thoạt trông thì loạn xạ, nhìn kỹ mọi cái đều đâu ra đấy, không một bố trí nào không được tính toán kỹ càng.
Toàn bộ Dạ Oa Tử giống như một lưới nhện khổng lồ liên kết thành một chỉnh thể không thể chia cắt được với trung tâm chỉ huy là Chung lâu, chỉ cần một ngọn gió lay ngọn cỏ, Chung lâu giống như nhện chúa nằm trong lưới đã sinh ra phản ứng đối phó.
Yến Phi phóng ngựa một mạch tới nơi, cảm thấy mắt hoa đầu váng.
Dạ Oa Tử cuối cùng biến ra như thế này thật không thể nào tin được.
Khác biệt lớn nhất với địch nhân là bọn chàng tình nguyện tham gia chiến đấu vì tự do và công nghĩa cho Biên Hoang Tập.
Công nghĩa của Biên Hoang Tập chính là quy củ mà mọi người đồng lòng tuân theo.
Diêu Mãnh đang chỉ huy một đám Dạ Oa tộc nhân vận chuyển không ngừng những thùng nước không biết lấy từ cái giếng nào tới, trông thấy Yến Phi hớn hở nói: “Thiên Thiên tiểu thư chắc chắn là vị thống soái kiệt xuất nhất thiên hạ, chẳng những có những chủ ý thật bất ngờ, mà còn hết sức thần hiệu. Nhất định lần này chúng ta sẽ đánh cho Tôn Ân, Mộ Dung Thùy bỏ giáp mà chạy”.
Yến Phi thầm nghĩ tiểu tử này đúng là không biết trời cao đất dày, bất quá Kỷ Thiên Thiên có thể được bọn họ tín nhiệm như vậy quả nhiên là chuyện không tệ.
Nhíu mày nói: “Bấy nhiêu thùng nước kia để làm cái gì vậy?”.
Diêu Mãnh và đám người bên cạnh đồng thanh cười phá lên, hết sức đắc ý.
Diêu Mãnh hổn hển nói: “Té ra Yến Phi cũng đã nhìn thấy, trong thùng không phải là nước mà là dầu dùng để chế các thùng đạn cháy. Thiên Thiên tiểu thư nghĩ ra cách dùng da trâu làm thành vỏ đạn chứa dầu, dùng máy bắn đá bắn vào trận địa địch, rồi dùng dầu hỏa tiễn đốt cháy, chiêu này kêu là Hỏa du tiêm địch (dầu hỏa giết giặc). Minh bạch chưa? Ta không có thời gian nói chuyện với người nữa đâu! Anh em! Tiếp tục nỗ lực đi, trăm thùng dầu kia cần phải đưa tới Bắc môn!”.
Yến Phi thầm kêu lợi hại, phi ngựa tiến vào Cổ Chung Trường rồi thẳng tới Chung lâu.
Nghĩ đến sắp được gặp người trong mộng, quan sát nàng anh dũng chỉ huy quần hùng, tựa như có một ngọn lửa ngùn ngụt bốc lên trong lòng.
Chàng không tự dối mình, muốn yêu thương nàng hết mình, còn đối với tình yêu của nàng, chút nghi ngờ cuối cùng đã tan như mây khói.
Nếu không phải vì thân trong trường đại chiến cực kỳ ác liệt này, tình cảm của chàng và Kỷ Thiên Thiên sẽ tuyệt không bùng lên như lửa cháy đồng hoang, chính vì biết rằng sống chết khôn lường mới khiến chàng bỏ rơi tất cả, toàn thân toàn ý dấn thân vào mối tình nam nữ nóng bỏng này.
Lưu Dụ nói: “Hôm đó sau khi gặp tiểu thư, ngồi thuyến tới Biên Hoang Tập…”.
Vương Đạm Chân hớn hở ngắt lời: “Nghe nói Kỷ Thiên Thiên đồng hành với các vị có đúng không? Huynh có biết chuyện này làm chấn động cả Kiến Khang không? Nghe nói Tư Mã Nguyên Hiển hay tin mang gia tướng tới phá nát đồ đạc của người ta phải không? Hứ! Sao không tự soi gương, đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt ngỗng trời”.
Lưu Dụ trong lòng chấn động, xem chừng chuyện này nhất định có liên quan đến bản thân mình, bọn họ không tìm được Cao Ngạn và Yến Phi để trút hận, hẳn chính mình vì chuyện Kỷ Thiên Thiên sẽ phải đối diện với tất cả những đố kỵ của đám cao môn quyền quý.
Gật đầu: “Đúng là có chuyện này”.
Vương Đạm Chân đầy phấn chấn nói: “Té ra đúng là Kỷ Thiên Thiên đã tới Biên Hoang Tập, người ta không cần phải đi hỏi Chung Tú nữa! Thật ra thì Biên Hoang Tập là nơi như thế nào? Có bao nhiêu là kẻ giết người không chớp mắt, giang hồ đại đạo với những kẻ trốn tội ở đó, Kỷ Thiên Thiên không sợ ư?”.
Lưu Dụ vừa bị nàng khơi trúng niềm tâm sự bây giờ nghe nàng nói chuyện ngây thơ khả ái, nỗi sầu trong lòng vơi di rất nhiều, bật cười: “Có gì mà sợ chứ? Biên nhân còn hoan nghênh và tôn kính nàng không biết bao nhiêu mà kể nữa ấy!’.
Vương Đạm Chân lộ vẻ nuối tiếc, dịu dàng nói: “Nếu không vì sợ cha trách mắng, ta thực muốn được tới Biên Hoang Tập kiến thức một phen. Ui! Huynh sẽ đưa người ta đi chứ?”.
Lưu Dụ ngây người nhìn đóa tiên hoa đang ở trong một hoàn cảnh an toàn nhất này, trong đầu bộn bề cảm xúc, gượng cười: “Ta chính vừa mới từ Biên Hoang Tập về đây, chút nữa thì mất mạng, nàng vẫn không sợ gì sao?”.
Vương Đạm Chân ngạc nhiên rồi lại cười như mật ngọt: “Huynh là vị anh hùng bất tử, nếu không Huyền soái đã không coi trọng huynh như thế. Cha của Chung Tú là đại anh hùng, tuyệt không coi lầm người, ta cũng không coi lầm huynh”.
Lưu Dụ cuối cùng cũng tỉnh ngộ nàng đối với Tạ Huyền sùng bái đến mê muội, cảm thấy nàng coi trọng mình cũng chỉ vì quan hệ với Tạ Huyền, yêu người yêu cả con chó nhà người.
Hoặc giả nàng chỉ hứng thú với người được Tạ Huyền coi trúng, bất kể người đó là Trương Tam hay Lý Tứ.
Ý nghĩ này khiến cho Lưu Dụ từ trên chín tầng mây rơi phịch xuống đất, chớp mắt đã cảm thấy đau khổ và kiệt sức, tâm tình như sóng cả dâng trào, tư vị chưa từng nếm trải.
Xưa nay gã tự hào hơn người về khả năng khống chế tình cảm, nhưng vừa đối diện với người ngọc thầm thương trộm nhớ, năng lực này đã biến mất vô tăm tích.
Sự thực khiến nàng hứng thú là Biên Hoang Tập hoặc là Tạ Huyền, hỏi này hỏi nọ trước sau vẫn chưa đề cập đến bản thân thụ thương như thế nào, có thể thấy rõ tâm ý nàng ra sao.
Vương Đạm Chân thấy sắc mặt Lưu Dụ không vui, kinh hãi hỏi: “Huynh khó chịu ư?”.
Lúc này Lưu Dụ đang từ tình tứ triền miên biến thành bi lụy yếu ớt, lại thêm nhớ đến Biên Hoang Tập đại họa lâm đầu, lập tức có cảm giác nguội lạnh như tro tàn.
Hào tình tráng chí chỉ là thứ để ông trời bỡn cợt người ta.
Gượng cười nói: “Không có gì nghiêm trọng cả, đến Quảng Lăng chắc sẽ phục nguyên. Vẫn còn chưa tạ ơn tiểu thư trượng nghĩa giúp đỡ. Đại ân không thể dùng lời mà nói, ngày sau Lưu Dụ nếu có chỗ nào dùng được, xin tiểu thư tận tình sai bảo”.
Nói ra được câu này trong lòng cảm thấy đã dễ chịu hơn, tựa hồ với việc dựng lại bức tường ngăn khác biệt giai cấp, Lưu Dụ đã hết si tâm vọng tưởng đối với nữ tử quyền quý này.
Vương Đạm Chân nhíu mày giận dỗi nói: “Lưu đại nhân vẫn chưa nói với Đạm Chân vì sao mà thụ thương?”.
Lưu Dụ có cảm giác hết sức mệt mỏi và nản lòng, uể oải đáp: “Cũng chẳng có gì cả, chỉ bất quá gặp phải Tôn Ân, suýt nữa bị lão giết chết, may mà nhanh chân nên mới trốn được. Sau đấy lại gặp đội thuyền của Nhiếp Thiên Hoàn, bắt buộc phải nhảy xuống nước, khi lên bờ mới bị cảm nhiễm phong hàn, chỉ có thế thôi”.
Vương Đạm Chân mở to hai mắt, nghe xong không dám tin nói: “Hai cao thủ lợi hại nhất trong Ngoại Cửu Phẩm cao thủ, té ra lại gặp huynh…”.
Lưu Dụ có thể thay nàng nói ra những lời chưa nói, đại khái là: “huynh cuối cùng vẫn có thể còn mạng” hai mắt lóe sáng, bình tĩnh nói: “Dù bọn họ lừng danh hung tàn, nói cho cùng cũng chỉ là phàm nhân. Thế nào cũng có ngày ta bắt bọn chúng trả lại món nợ này, chỉ cần ta còn một hơi thở là được”.
Vương Đạm Chân ngây người tựa như lần đầu tiên trông thấy gã, quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt và từng biến hóa trong ánh mắt gã.
Lưu Dụ rất muốn được ở lại một mình để có thể hạ quyết tâm dứt bỏ bất kể vọng cầu nào đối với nàng, dù có phải đau khổ đến thế nào đi nữa.
Gã chầm chậm nhắm mắt.
Một lúc sau, Vương Đạm Chân khẽ nói: “Lưu đại nhân cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đến Quảng Lăng Đạm Chân sẽ đánh thức người dậy”.
Nghe nàng lệnh cho đánh xe dừng ngựa lại, chỉ chút nữa Lưu Dụ bật lên gọi nàng trở lại nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn cương quyết áp chế những tình cảm bồng bột ấy.
Gã hiểu rõ chẳng những đã khiến mình đau khổ, mà còn khiến nàng đau khổ.
@by txiuqw4