Đồ Phụng Tam tại Kinh Châu là một nhân vật nhà nhà đều biết, người của
Dương Toàn Kỳ thậm chí nếu chưa thấy qua y, thì cũng đã được nghe tới danh
tự của y. Khi Đồ Phụng Tam phi ngựa từ cửa tây Biên Hoang Tập chạy tới, báo
danh tự, tướng lĩnh của quân tiên phong lập tức cử người phi báo cho Dương
Toàn Kỳ trên đồi chỉ huy phía sau.
Đêm đã buông xuống mặt đất, gió lạnh thổi qua biên hoang, bầu trời tầng mây
điệp điệp, tựa như báo hiệu sắp có mưa lớn.
Đồ Phụng Tam tịnh không phải là người ưa thích đánh cược với sinh mệnh, sẽ
không tự ném mình vào tuyệt cảnh, nếu y không nắm bảy, tám phần thành
công, nhất định sẽ không tới gặp Dương Toàn Kỳ, bởi vì nếu như đối phương
trở mặt động thủ, cho dù y có ba đầu sáu tay, cũng sẽ bị giết trước khi biên
hoang quân kịp đánh tới.
Y biết rõ Dương Toàn Kỳ là dạng người nào.
Giả như đối phương là Hoàn Huyền, y tuyệt không mạo hiểm như thế này, bởi
vì Hoàn Huyền cực kỳ ưa thích mạo hiểm, chỉ cần giết Đồ Phụng Tam y là có
thể kích động cho biên hoang quân xuất tập liều mạng vì chuyện này, Hoàn
Huyền bất cứ lúc nào cũng có thể hi sinh y để tranh thủ thắng lợi.
Hoàn Huyền là loại người này, tự tư tự lợi, người khác chỉ là công cụ của hắn.
Bốn con ngựa cùng phi nhanh đến, đưa Đồ Phụng Tam lại gặp Dương Toàn Kỳ,
viên tướng dẫn đầu tên gọi Trình Phong, là mãnh tướng thủ hạ của Dương Toàn
Kỳ, võ công không tầm thường.
Trình Phong khách khí nói: “Thỉnh Đồ đại nhân tháo bội kiếm xuống”.
Đồ Phụng Tam không chút do dự liền cầm bao kiếm tháo xuống, ném cho Trình
Phong, Trình Phong đưa tay chụp lấy, thuận tay giao lại cho thủ hạ, trơ trơ
không chút biểu lộ nói: “Thỉnh Đồ đại nhân theo mạt tướng”.
Liền cưỡi ngựa dẫn đường.
Đồ Phụng Tam đi theo sau ngựa của hắn, theo sau là ba Kinh Châu chiến sĩ, lúc
này cho dù y có hối hận, thì cũng không có cách để thoát thân.
Mối nguy hiểm này y không thể không liều thử, hiện tại vẫn chưa phải là lúc
gây xích mích với Hoàn Huyền, đắc tội với Hoàn Huyền, không chỉ gây tai họa
cho huynh đệ Chấn Kinh hội của y, mà thân nhân và bằng hữu của y cũng khó
thoát khỏi đại nạn.
Trước khi tới Biên Hoang Tập, y đã quyết ý cải biến Biên Hoang Tập, nhưng sau
khi y dung nhập với phương thức sinh hoạt của Biên Hoang Tập, đã biết không
còn khả năng cải biến Biên Hoang Tập, chỉ có thể tuân theo qui củ của Biên
Hoang Tập để hành sự. Hoang nhân đã trở thành ngoại tộc khác biệt với bất kì
địa phương nào trong thiên hạ, đang được tận hưởng thành quả mà tự do mang
lại, không một ai có thể khiến họ quay trở lại, từ bỏ phương thức sinh hoạt đặc
biệt này được.
Cuối cùng bị cải biến lại chính là Đồ Phụng Tam, mà chẳng phải Biên Hoang
Tập.
Trình Phong ở phía trước dẫn đường không nói một lời.
Nhìn thấy dọc đường Kinh Châu quân trận thế uy nghiêm, xứng đáng giữ được
một nửa phương trời phía nam, lực lượng tinh nhuệ ngang với Kiến Khang và
Bắc phủ quân. Bất quá Đồ Phụng Tam lại nhìn thấy phía sau uy thế cường thịnh
của bọn chúng là sự mệt mỏi và sĩ khí suy sụp, tịnh không thích hợp với việc
tiến đánh Biên Hoang Tập lúc này.
Điều này khả dĩ có thể giải thích được.
Lực lượng của Dương Toàn Kỳ lao sư viễn chinh, ngày đêm gấp rút lên đường
vượt qua biên hoang để đến được Biên Hoang Tập, nguyên khí chưa được khôi
phục, sự biến hóa của Biên Hoang Tập lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của
mọi người. Bọn họ lần này đối mặt không phải lại là một đạo quân ô hợp, mà là
đội quân hùng mạnh có năng lực chống lại Mộ Dung Thùy và Thiên Sư quân,
hiện tại thậm chí còn hùng mạnh hơn địch nhân đã rời Biên Hoang Tập.
Trình Phong phi tới một gò nhỏ trên có ngọn soái kì treo cao.
Dương Toàn Kỳ được vây quanh bởi vài tên tướng lĩnh và hàng trăm thân binh,
lạnh lùng nhìn về phía y.
Đồ Phụng Tam cười dài: “Dương tướng quân từ khi chia tay vẫn khỏe chứ”.
Dương Toàn Kỳ quát lớn: “Dừng lại”.
Đồ Phụng Tam vội ghìm ngựa dừng bước, thật ra y không thể không dừng lại,
bởi vì binh lính phía trước người người cầm thương, mâu chỉa về phía y.
Ngoài ra còn có hơn mười người xuất hiện hai bên, vây quanh y, chiến mã
hoảng sợ dựng thân lên, may mắn là Đồ Phụng Tam công phu cưỡi ngựa cao
cường, vững chắc khống chế tọa kị không vượt quá nửa bước.
Đồ Phụng Tam không vui nói: “Ta muốn xuống ngựa. Phải chăng cần đợi được
Dương Toàn Kỳ ngươi phê chuẩn?”
Dương Toàn Kỳ trầm giọng: “Thu hồi binh khí”.
Đồ Phụng Tam đạp bàn đạp quăng người xuống ngựa, mục quang quét qua
những binh lính đang bao vây y, song mục thần quang lóe sáng, không chỉ thể
hiện rằng y không một mảy may có ý sợ sệt, mà còn nhận thấy được nỗi sợ hãi
trong lòng mỗi người.
Đồ Phụng Tam tại Kinh Châu uy danh cực thịnh, người nào đắc tội với y, từ
trước tới nay đều không có kết quả tốt lành.
Dương Toàn Kỳ lắc đầu thở dài nói: “Đồ Phụng Tam ngươi nay lại phạm sai
lầm, ngươi không chỉ phản bội Nam quận công, ngả về phía hoang nhân, đáng
lẽ phải trốn vĩnh viễn trong Biên Hoang Tập. Hiện tại bất luận ngươi có nói vã
bọt mép cũng đừng hòng làm lay động ta, nghĩ tình đã từng có quan hệ qua lại
với nhau, ta có thể chỉ trói ngươi đem về giao cho Nam quận công phát lạc”.
Đồ Phụng Tam cười thầm trong bụng, Dương Toàn Kỳ miệng tuy nói cứng, sự
thật lại là không dám giết chết y. Lạnh giọng nói: “Nếu như Dương tướng quân
lỗ mãng như vậy, Nam quận công muốn trị tội tuyệt không phải là Đồ Phụng
Tam ta, mà là lão huynh người”.
Dương Toàn Kỳ tiến tới một bước, nổi giận hét: “Có chí khí lắm. Chết đến nơi
rồi mà vẫn dám xuất khẩu cuồng ngôn”.
Đồ Phụng Tam bắt chéo tay sau lưng bước tới, bức binh lính chặn tại phía trước
không tự chủ được lùi lại, thong dong nói: “Dám hỏi Dương tướng quân, Đồ
Phụng Tam ta phản bội Nam quận công như thế nào vậy?”
Dương Toàn Kỳ khẽ giật mình, Đồ Phụng Tam lại rảo tiến về phía hắn thêm hai
bước, cách Dương Toàn Kỳ không đến mười bước, ngăn cách bởi một đám thân
vệ chiến sĩ đang bối rối không biết phải làm sao.
Một tên tướng lĩnh ở bên Dương Toàn Kỳ hét lớn: “Dám tiến lên một bước nữa,
sẽ khiến ngươi máu tuôn tại trận”.
Mục quang sắc bén mãnh liệt của Đồ Phụng Tam chỉ nhìn một mình Dương
Toàn Kỳ, không nhìn tới viên tướng lĩnh vừa quát y, nói: “Kẻ dưới phạm
thượng, thì đáng tội gì, kẻ vừa nói mau báo danh tính cho ta”.
Viên tướng lĩnh đó lập tức câm bặt.
Dương Toàn Kỳ nhíu mày đáp: “Đồ Phụng Tam ngươi chớ nên kiếm chuyện,
nếu ngươi vẫn trung thành với Nam quận công, thì lúc quân ta đến, đã phải lập
tức tới hội họp với chúng ta”.
Đồ Phụng Tam phá lên cười ha hả nói: “Ta cứ tưởng chuyện quái quỷ gì khiến
Dương tướng quân hiểu lầm, thì ra là như thế. Ta cần hỏi lại một câu, nếu ta
đúng như Dương tướng quân nói, quay ngược mũi thương, cùng với Dương
tướng quân liên thủ đối phó hoang nhân, Biên Hoang Tập của hiện tại lại có chỗ
cho Kinh Châu quân chúng ta ngồi sao? Ta muốn thỉnh giáo Dương tướng quân,
dưới tình huống trước mắt, Dương tướng quân nắm chắc được mấy phần đánh
chiếm được Biên Hoang Tập?”
Dương Toàn Kỳ gần như nghẹn giọng, sau chút đắn đo nói: “Đồ đại nhân phải
chăng đánh giá qua cao chí khí của bọn chúng, Kinh Châu quân chúng ta nhân
cường mã tráng, lại có Lưỡng hồ quân trợ công tại thủy lộ, trong khi hoang
nhân sau phen đại chiến, người ngựa kiệt sức, bằng cái gì có thể cùng quân ta
tranh thắng bại”.
Chỉ cần nghe hắn không còn gọi thẳng tên của Đồ Phụng Tam, đổi cách xưng hô
thành Đồ đại nhân, cũng hiểu được là hắn muốn lưu lại chút dư địa, không
muốn cùng Đồ Phụng Tam kết mối hiềm khích không thể hóa giải. Phải biết là
Đồ Phụng Tam từ nhỏ đã cùng Hoàn Huyền có giao tình, lại có được sự tín
nhiệm của Hoàn Huyền. Lần này Hoàn Huyền phái Dương Toàn Kỳ đến Biên
Hoang Tập, chỉ vì cho rằng Đồ Phụng Tam nhiệm vụ thất bại, chứ chẳng phải
cử Dương Toàn Kỳ đến đối phó với Đồ Phụng Tam.
Đồ Phụng Tam cười nói: “Dương tướng quân quả là người sáng suốt, phải
chăng đã biết rõ khi nào hoang nhân liên quân không còn chịu nổi một kích.
Còn với Nhiếp Thiên Hoàn, Dương tướng quân chớ có đặt bất cứ kì vọng không
thiết thực nào, y có thể toàn thân thối lui, cũng đã là thần linh ban phúc. Biên
hoang là địa bàn của hoang nhân, bọn chúng sớm đã thích ứng được với sinh
hoạt của biên hoang, đối với biên hoang rõ như lòng bàn tay, nếu không phải
như vậy, hiện tại chiếm lĩnh Biên Hoang Tập phải là Yến quân và Thiên sư
quân”.
Dương Toàn Kỳ im lặng không nói gì, suy nghĩ kĩ lời của Đồ Phụng Tam, mà sự
thật trước mắt đúng như lời Đồ Phụng Tam nói, Biên Hoang Tập đã trở về tay
của hoang nhân.
Dương Toàn Kỳ quan sát Đồ Phụng Tam trong khoảng khắc, trầm giọng nói:
“Giang Hải Lưu đã chết, ai có thể cùng Nhiếp Thiên Hoàn tranh phong trên mặt
nước?”
Đồ Phụng Tam nhạt giọng nói: “Giang Văn Thanh thì thế nào? Song đầu thuyền
đội của thị trước Nhiếp Thiên Hoàn một đêm nhân mưa lớn vượt qua Dĩnh
Khẩu, sau đó đã tàng thân trong một nhánh sông kín đáo. Hiện tại hoang nhân
đã tịch thu hết hơn ba mươi chiếc phá lãng thuyền của Hoàng Hà bang, trước
sau giáp kích, Nhiếp Thiên Hoàn có thể chịu được bao lâu?”
Lại cười lạnh nói: “Ta ít khi nói nhiều lời thừa thế này, tất cả chỉ là vì lo nghĩ cho
Nam quận công. Bọn ngươi hiện tại toàn bộ vận chuyển lương thực và cung tên
binh khí trên Dĩnh Thủy, chỉ cần Đại giang bang chặn đứt giao thông trên Dĩnh
Thủy, bọn ngươi sẽ chẳng có người nào sống sót để trở về Kinh Châu. Dương
tướng quân đã minh bạch chưa?”
Dương Toàn Kỳ lồng ngực nhấp nhô gấp rút, hiển thị sự do dự khó quyết định.
Đồ Phụng Tam cười ha hả nói: “Về phía Nam quận công tướng quân không cần
lo nghĩ, ta đã hoàn thành nhiệm vụ người giao phó rồi. Xin hãy bẩm báo giùm ta
với Nam quận công, Đồ Phụng Tam ta sẽ lưu lại Biên Hoang Tập, vì người kiến
tạo nền móng tốt, để kiếm được lợi ích lớn nhất từ Biên Hoang Tập”.
Dương Toàn Kỳ cười khổ không nói.
Đồ Phụng Tam biết rằng hắn đã có ý dao động, thong dong nói: “Ta sẽ viết một
phong thư, thỉnh Dương tướng quân mang về Kinh Châu để Nam quận công
xem qua, đảm bảo người sẽ không quở trách Dương tướng quân. Dương tướng
quân cũng không cần vội vàng thối binh, chờ sau khi nghe được tình hình chính
xác của Nhiếp Thiên Hoàn, rồi mới quyết định như thế nào?”
Dương Toàn Kỳ nghe y nói hợp tình hợp lí, nếu sự thật Nhiếp Thiên Hoàn bị
đánh bại, hắn có thể toàn quân triệt thối đã là vô cùng may mắn rồi.
Gật đầu cười nói: “Như vậy thì phiền Đồ đại nhân rồi”.
Mộc trại rừng rực phát hỏa, khói cuồn cuộn bốc thẳng lên trời.
Nhiếp Thiên Hoàn đứng trên đài chỉ huy, mắt dõi theo sự li khai của Thiên sư
quân, lại vô kế khả thi.
Tổn thất của Lưỡng hồ quân tịnh không nghiêm trọng, tại Thiên sư quân dùng
kế dương đông kích tây, người của bọn họ lập tức đưa lương hàng tạm thời lên
chiến thuyền tại bến tàu, hướng sang bờ bên kia. Giả như Từ Đạo Phúc phát
động tấn công toàn diện về phía y, y dám khẳng định có thể dựa vào Dĩnh Thủy
để chiếm được thượng phong. Nhưng Từ Đạo Phúc lại là người tinh thâm binh
pháp, kiềm hãm phạm vi tấn công, tập trung binh lực thả sức tấn công mộc trại.
Một kích thành công, liền nghênh ngang bỏ đi, món quà lúc chia tay như thế,
thật sự Nhiếp Thiên Hoàn khó có thể thụ lĩnh.
Hai mươi lăm chiếc chiến thuyền dập dềnh trên Dĩnh Thủy, phối nền với mộc
trại bốc lửa, làm Nhiếp Thiên Hoàn nảy sinh cảm giác của một kẻ không nơi
nương tựa.
Biên Hoang Tập rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Vì sao Từ Đạo Phúc đột nhiên
rút chạy?
Từ Đạo Phúc rút quân là việc đã có trong tính toán, nhưng không phải như
trước mắt, không những an toàn rút lui, mà vẫn còn có thể phát động đột kích y.
Theo như ước định với Dương Toàn Kỳ, chỉ cần đạt thành hiệp nghị với Yến
binh, Dương Toàn Kỳ sẽ phong tỏa đường rút của Từ Đạo Phúc, lại phối hợp
với hạm đội của y, tất làm cho Từ Đạo Phúc toàn quân bị tiêu diệt.
Làm cho y lo lắng bắt đầu từ ngày hôm qua, khi không có một thuyền vận
lương nào về tới, hai chiếc thuyền trinh sát do y phái xuất cũng biệt vô âm tín.
Các trạm gác bố trí dọc bờ cũng không có tin tức gì.
Tất cả những việc này không phải là điềm báo tốt.
Tiếng vó ngựa vang lên tại thúc ngạn, một thớt khoái mã theo dọc sông chạy
đến.
Nhiếp Thiên Hoàn và năm tướng lãnh tại đài chỉ huy, dán chặt mắt vào tên lính
trinh sát trở về từ Biên Hoang Tập, người người trong lòng sinh ra cảm giám bất
tường.
Tên trinh sát phi thân xuống ngựa, nhảy lên soái thuyền, thở gấp chạy tới đài
chỉ huy, quì gối trước Nhiếp Thiên Hoàn bẩm báo: “Bẩm cáo đại long đầu, Biên
Hoang Tập đã rơi lại vào tay của hoang nhân, Thiết Sĩ Tâm đã chết ngay tại trận,
Tông Chánh Lương suất lĩnh tàn binh chạy về phía bắc, hơn ba chục chiếc phá
lãng thuyền của Hoàng Hà bang, toàn bộ rơi vào tay của hoang nhân”.
Bao gồm cả Nhiếp Thiên Hoàn, người người nghe xong đều biến sắc.
Điều không có khả năng này, rõ ràng lại xảy ra ngay trước mắt.
Bầu trời đêm mây mù dày đặc, trăng sao ảm đạm u tối, duy chỉ có đăng hỏa
cháy sáng trên chiến thuyền dập dềnh trên mặt sông Dĩnh Thủy, đem lại cho
người cảm giác nguy hiểm vì trở thành mục tiêu công kích.
Trinh sát tiếp tục nói: “Thiên sư quân rút lui trong im lặng, dâng nhượng cả một
nửa Biên Hoang Tập ...”
Nhiếp Thiên Hoàn ngắt lời hắn, giận dữ nói: “Nói thừa. Phía Kinh Châu quân
có phản ứng như thế nào?”
Trinh sát trả lời: “Kinh Châu quân toàn diện tiến lên phía trước, khi đến mặt tây
ngoài tập lại án binh bất động, rồi đột nhiên lui về phía sau một dặm, không rõ
nguyên nhân”.
Những giọt mưa to như hạt đậu rải xuống từ trên không, rồi chuyển thành mưa
rào, hai đầu Dĩnh hà chìm vào cơn mưa đêm mù mịt, làm tăng thêm cảm giác
nguy cơ trùng trùng.
Trong lòng Nhiếp Thiên Hoàn dâng lên cảm giác việc sắp thành lại hỏng, đưa
mắt quét nhìn hạm đội của mình, trong đó bảy, tám chiếc vì chở lương hàng quá
tải, mực nước ngấp nghé mạn thuyền, hành động bất tiện.
Khóe miệng y khẽ run, chỉ mới nghe được tiếng động rất nhỏ liền hét lớn: “Đem
lương hóa quân nhu không cần thiết quăng xuống sông, lập tức rút quân”.
Tiếng kèn lệnh vang lên.
Người người nhìn nhau, bởi vì tiếng kèn lệnh không tới từ soái thuyền của bọn
họ, mà từ hạ du truyền tới.
Nhiếp Thiên Hoàn nghiến chặt răng, giơ tay hô lớn: “Nhân lang môn nghênh
chiến”.
Song đầu thuyền của Đại giang bang từ trong bóng tối theo hạ du xuất hiện,
hướng tới thuyền đội vừa định rút lui triển khai công kích mãnh liệt không
thương tiếc.
Dưới cơn mưa như trút, Kinh Châu quân không thể không rút lui về doanh trại.
Thời tiết mặc dù khắc nghiệt, tình báo từ nơi Lưỡng hồ quân lập trại theo hạ du
Dĩnh Thủy hồi báo không chút gián đoạn.
Sau khi Đồ Phụng Tam li khai, khói mù do mộc trại của Lưỡng hồ quân bị lửa
thiêu rụi, có thể thấy một cách rõ ràng. Phá lãng thuyền của Biên Hoang Tập lập
tức toàn bộ xuất phát, Dương Toàn Kỳ hiểu rằng Lưỡng hồ quân đại thế đã mất.
Mưa từ từ ngớt khi bình minh đến, Dương Toàn Kỳ cuối cùng cũng hạ lệnh rút
binh, đến lúc hoàng hôn thì đơn vị bộ đội cuối cùng thoát khỏi tầm mắt của
hoang nhân.
ʺKeng, Keng, Keng!ʺ
Trác Cuồng Sinh đích thân kéo chuông, chào đón thuyền đội theo Dĩnh Thủy
trở về.
Dưới sự trước sau giáp kích của song đầu thuyền và phá lãng thuyền, Lưỡng hồ
bang thương vong trầm trọng, trận vong hơn ngàn người, chỉ có mười một chiếc
xích long thuyền nhân trời mưa lớn tẩu thoát. Soái thuyền của Nhiếp Thiên
Hoàn chẳng thể bảo toàn, toàn bộ đào thoát lên một chiếc thuyền khác để thoát
thân.
Biên Hoang Tập cả tập đều vui mừng, Dạ Oa Tử lại thắp sáng đèn màu muôn
màu muôn sắc. Trong vòng một ngày, có gần ba ngàn hoang nhân ẩn trốn xung
quanh biên hoang hết sức phấn khởi trở về Biên Hoang Tập, tựa hồ mọi thứ đã
hồi phục như cũ.
Yến Phi cô đơn một mình đứng ven bờ Dĩnh Thủy, nhìn hạm đội do song đầu
thuyền và phá lãng thuyền hợp thành, đi qua đoạn sông trước mặt hướng về
bến tàu ở thượng du.
Chàng đã rời khỏi các đám đông rộn rã, một mình cảm thụ những cảm xúc lẫn
lộn của việc quang phục Biên Hoang Tập, trong lòng không có một chút cảm
giác hưng phấn như mong đợi, thấy được chỉ là thay đổi của lòng người.
Chung Lâu hội nghị sẽ lập tức được cử hành sau khi Giang Văn Thanh đến nơi,
đề ra một sự phân phối quyền lực mới. Sau một khoảng thời gian rất dài, cái hệ
phái sẽ tìm cách củng cố quyền lực có được, tranh thủ lợi ích lớn nhất, sẽ không
rảnh rỗi để quan tâm bất cứ việc gì khác.
Nghĩ cách cứu Kỷ Thiên Thiên, chỉ có thể dựa vào bản thân một mình một kiếm.
Chuyện này không nói lên rằng bọn Đồ Phụng Tam, Mộ Dung Chiến, Trác
Cuồng Sinh phá vỡ thỏa thuận của bản thân, mà là thời cơ chưa chín muồi, với
quân lực của Biên Hoang Tập hiện thời đi khiêu chiến Mộ Dung Thùy, chẳng
khác nào con thiêu thân đâm đầu vào lửa, tự chịu diệt vong.
Tiếng gió nổi lên.
Yến Phi không cần nhìn cũng biết người đến đích thị là Lưu Dụ, trong lòng nổi
lên cảm giác ấm áp của tình bằng hữu.
Lưu Dụ tiến lại bên cạnh chàng, hân hoan nói: “Chúng ta cuối cùng đã thành
công”.
Yến Phi thầm than trong lòng, đối với bất kì hoang nhân nào mà nói, quang
phục Biên Hoang Tập đều có thể tính là thành tựu để đời, đối với chàng mà nói
lại là một thất bại triệt để.
Lưu Dụ thấy được thần tình thẫn thờ của chàng, khẽ giật mình, trầm giọng nói:
“Thu phục Biên Hoang Tập là bước thứ nhất của bọn ta để cứu Thiên Thiên, mất
Biên Hoang Tập, mất Thiết Sĩ Tâm, Mộ Dung Thùy bất luận về thực lực hay
thanh thế đều đã bị ảnh hưởng nặng nề, như thế bọn ta sẽ có thêm phần chắc
chắn hơn trong việc đoạt lại Thiên Thiên và Tiểu Thi từ tay của Mộ Dung
Thùy”.
Yến Phi đón lấy mục quang của gã, nhẹ nói: “Trong một khoảng thời gian rất
dài sắp tới, Biên Hoang Tập sẽ tuyệt đối không được khinh suất vọng động,
bằng không sẽ có khả năng để mất toàn bộ chiến thắng vừa có được”.
Lưu Dụ muốn nói nhưng lại ngần ngừ, sau cùng chán nản nói: “Sự thật đúng là
như vậy. Các phái hệ trong tập cùng các thế lực bên ngoài biên hoang có quan
hệ chằng chịt với nhau, cho dù mọi người ái mộ Thiên Thiên, cũng không thể
quăng bỏ hết để đi khiêu chiến Mộ Dung Thùy. Việc duy nhất có thể của bọn ta
là làm tốt bổn phận của mình, làm cho Biên Hoang Tập tiếp tục là địa phương
kiếm tiền tốt nhất trong thiên hạ”.
Lại nói tiếp: “Bất quá bọn ta tịnh không cần phải chính diện đối đầu cùng Mộ
Dung Thùy, chỉ cần thành lập một đội cao thủ, cùng Mộ Dung Thùy đấu trí mà
không đấu lực, nói không chừng có thể cứu được Thiên Thiên và Tiểu Thi”.
Yến Phi nói: “Ngươi có thể vứt bỏ được Bắc phủ binh không quản tới sao? Tôn
Ân và Hoàn Huyền sắp phát động, ngươi tất phải trở về Quảng Lăng gian khổ
phấn đấu, như thế mới không phụ kì vọng của Huyền soái đối với ngươi”.
Lưu Dụ nghe vậy liền á khẩu vô ngôn.
Yến Phi cười nhẹ nói: “Mỗi một cá nhân đều có trách nhiệm và mục tiêu phấn
đấu của bản thân, mục tiêu của ta cực kì rõ ràng, là để chủ tì Thiên Thiên an
toàn trở về được Biên Hoang Tập, kì dư chuyện khác đều không quan trọng”.
Lưu Dụ ngạc nhiên thốt lên: “Ngươi..”
Yến Phi vỗ vỗ vai Lưu Dụ, hân hoan nói: “Đợi đến khi khai mạc Chung Lâu hội
nghị, ngươi đại diện ta tuyên bố là Yến Phi đã li khai Biên Hoang Tập, đã đi tìm
cách cứu chủ tì Thiên Thiên rồi, giúp ta chào tạm biệt mọi người, và nói với họ:
“Nếu có một ngày ta cần viện thủ của hoang nhân, ta sẽ cử người đến thông báo
cho bọn họ”.
Lưu Dụ ngẩn người một lát, cười khổ nói: “Ta đã hiểu rồi”.
Yến Phi chợt cười ha hả, bỏ đi một cách tự nhiên.
@by txiuqw4