"Cốc, cốc, cốc"
Yến Phi tỉnh lại, chàng cố ngồi dậy hỏi: "Ai?"
Thác Bạt Nghi dùng chân đẩy cửa mở ra, tay phải ôm một bồn nước, tay kia đầy vật dụng gội rửa. Gã bước qua ngưỡng cửa tiến vào, vừa cười vừa nói: "Mặt trời mọc rồi! Lại còn chưa ra khỏi giường, cả Biên Hoang tập đang chờ Yến anh hùng của bọn ta đó."
Yến Phi nhớ lại trước đó đã theo Thát Bạc Nghi quay lại, sau khi đến đại dịch trạm ở Bắc môn, vì đã nhiều ngày thiếu ngủ nên không gắng gượng được nữa đã lăn ra ngủ say không còn biết đến trời trăng.
Chàng nhích ra đến mép giường và hỏi: "Bây giờ là lúc nào?"
Thát Bạt Nghi đem hết đồ đạc lỉnh kỉnh đặt trên một chiếc bàn tròn nhỏ trong góc rồi nói: "Bây giờ là giữa giờ thân, ngươi ngủ được năm canh giờ rồi."
Yến Phi than: "Ta vẫn thấy chưa đủ." Chàng cố gượng đứng lên rồi bước sang chiếc bàn, ngồi xuống dùng nước rửa mặt.
Nước lạnh như băng làm tinh thần chàng phấn chấn lên.
Bởi Thác Bạt Nghi nôn nóng về tình huống của Thác Bạt Khuê công hãm Bình Thành và Nhạn môn nên đã mời chàng về đại dịch trạm nghỉ ngơi, vì vậy chàng không theo Lưu Dụ về lại Đông môn.
Thác Bạt Nghi nói: "Hách Liên Bột Bột đã không khinh cử vọng động, chỉ phái người vào tập để nghe ngóng tình huống."
Yến Phi hỏi: "Ai đến gặp Hô Lôi Phương?"
Thác Bạt Nghi đáp: "Đến gặp Hô Lôi Phương chính là Kiều Lâm, nhìn thấy Hô Lôi Phương bình an vô sự, ả đã yên tâm phần nào. Lúc Hô Lôi Phương cùng ả nói chuyện thì hai người Đồ Phụng Tam và Trác Cuồng Sinh cách tường theo dõi, lắng nghe để bảo chứng Hô Lôi Phương không dở trò."
Yến Phi hỏi: "Kiều Lâm có tin những gì Hô Lôi Phương nói không?"
Thác Bạt Nghi cười: "Có gì mà không tin, bọn ta cùng góp ý tạo ra một cố sự hợp tình hợp lý. Ngươi và Lưu Dụ khó khăn lắm mới truy đuổi được Diêu Hưng và đồng bọn ở ngoài tập, theo đến nơi gặp gỡ của chúng. Bởi thấy thanh thế bọn chúng quá lớn nên chỉ dám từ xa quan sát không thể lại gần, nên không nghe được bọn chúng nói gì. Sau đó bọn Diêu Hưng bỏ đi, ngươi và Lưu Dụ định tập kích Hách Liên Bột Bột nên mới đi vòng tới sau lưng chúng, vừa lúc nghe chúng nói 'Con gái An Thế Thanh đã lọt vào tay' nên đoán ra An Ngọc Tình đang ở trong mã xa mới hạ thủ cứu người."
Yến Phi mừng rỡ: "Rất hợp với hoàn cảnh lúc ấy, bất quá có sức thuyết phục nhất chính là Hô Lôi Phương vẫn còn sống một cách mạnh khỏe. Với đầu óc của Hách Liên Bột Bột, có suy nghĩ nát óc cũng không đoán ra lại có chuyện tha thứ người khác như vậy nên khẳng định là y rất tin tưởng không hề nghi ngờ gì."
Kế đó chàng thay đổi y phục rồi đeo sau lưng thanh Điệp Luyến Hoa danh chấn thiên hạ.
Thác Bạt Nghi vẫn còn ngồi, nói: "Hô Lôi Phương cho Kiều Lâm biết, tuy Biên Hoang tập đề cao cảnh giác nhưng vẫn chưa minh bạch tính nghiêm trọng của sự tình, chỉ nghĩ là Di Lặc giáo muốn gây sóng gió, bất quá đã cho tinh kỵ ra ngoài tập tìm kiếm trong vòng trăm dặm, hắn còn khuyên Kiều Lâm cần phải tạm thời triệt thối."
Nói xong, gã đứng dậy cùng Yến Phi bước về hướng bắc đại nhai.
Yến Phi nói: "Kiều Lâm phản ứng ra sao?"
Thác Bạt Nghi đáp: "Ả có thể phản ứng gì chứ? Đương nhiên là quay về báo cáo với Hách Liên Bột Bột. Hai canh giờ sau ả quay lại gặp Hô Lôi Phương và cho Hô Lôi Phương biết nên lợi dụng lúc bọn ta chưa giới bị hãy tấn công Biên Hoang tập đêm nay trước bình minh, ra lệnh cho Hô Lôi Phương chuẩn bị. Hô Lôi Phương vờ phản đối nhưng cuối cùng đành phải đồng ý, lại còn ước định theo hai cửa tây, bắc để vào tập."
Yến Phi than: "Cái này gọi là đi theo vết xe đổ, lần này Di Lặc giáo vẫn phải lỗ vốn."
Thác Bạt Nghi nói: "Theo sự suy đoán của bọn ta thì phải do Trúc Pháp Khánh tự mình ra lệnh tiến công, Hách Liên Bột Bột vẫn chưa có tư cách sai bảo Kiều Lâm và Địch Hán. Sau giờ tý, bọn ta sẽ phong tỏa toàn tập rồi đưa lão phụ, nữ ấu qua bờ đông Dĩnh Thủy, sau đó giăng bẫy đợi địch nhân chui đầu vào."
Hai người ra khỏi đại dịch trạm đến con đường lớn náo nhiệt ở Bắc môn, ánh dương lấp lánh lên người sinh ra cảm giác không chút lo nghĩ.
Yến Phi không để ý tới ánh mắt mọi người trên đường đang nhìn chàng, ngửa mặt nhìn trời rồi nói: "Trận chiến tối nay có thể rất khó khăn, Trúc Pháp Khánh và ni Huệ Huy đều không dễ ứng phó, nếu có chuyện gì, bọn ta sẽ bị thương vong nặng nề."
Thác Bạt Nghi đáp: "Cho nên mọi người đang cung kính đợi đại giá của lão ca ngươi tại Thuyết Thư quán của lão Trác để thương lượng kế hoạch giết yêu ma. Cũng vì thế mà ta không thể không đánh thức ngươi dậy."
Yến Phi toan nói thì bỗng phát giác có người bên đường vẫy tay về phía hắn.
Thác Bạt Nghi ngạc nhiên hỏi: "Ai vậy?"
Yến Phi định thần nhìn kỹ mới phát giác ra là An Ngọc Tình giả trang làm nam nhân, vì hình ảnh khuôn mặt phủ sa dày của nàng đã khắc sâu và nổi bật trong đầu nên nhất thời chàng không nghĩ ra đó là nàng.
Chàng vỗ vỗ lên vai Thác Bạt Nghi và nói: "Là An đại tiểu thơ, ngươi quan sát trông chừng cho ta, ta sang đó cùng nàng nói đôi câu."
Thác Bạt Nghi cười: "Chỉ được đôi câu thôi đấy nhé, nhiều hơn nửa câu ta sẽ tới bắt ngươi."
Yến Phi theo An Ngọc Tình vào một ngõ nhỏ.
An Ngọc Tình dừng chân xoay lại, điều làm Yến Phi không hề quên là đôi mắt đẹp đẽ lạ thường và bí mật nhìn hắn không chớp: "Người ta chưa có cơ hội để tự mình đa tạ huynh!"
Yến Phi bước lại gần đến độ ngửi thấy mùi hương của nàng, chàng nói có vẻ không hiểu: "Tại sao An tiểu thơ bỏ đi không lời cáo biệt? Nếu nàng không lưu lại mấy chữ trong xe thì ta đã tưởng Trúc Pháp Khánh thần thông quảng đại đã âm thầm mang nàng đi rồi."
An Ngọc Tình đối với hắn rõ ràng đã thân thiện hơn so với lần gặp tại Kiến Khang, nàng vừa cười vừa đáp: "Ngọc Tình không muốn gặp mặt hai người trong tình huống đó thôi!"
Yến Phi hỏi: "An tiểu thơ làm sao lại bị trúng phục binh của chúng?"
An Ngọc Tình cười khổ: "Ta phát hiện ra Kiều Lâm trong tập, thấy ả rời tập liền theo sau truy tung, nào ngờ đó lại là cái bẫy."
Yến Phi lại hỏi về vấn đề hắn lo lắng nhất: "Lúc trong xe An tiểu thơ không nghe địch nhân nói chuyện sao?"
An Ngọc Tình hừ lạnh: "Bọn chúng phong tỏa mười tám yếu huyệt trên người làm ta hôn mê nên không nghe gì cả. Bất quá từ nhỏ cha đã cho ta dùng đan dược để củng cố tăng cường kinh mạch, làm thể chất ta có khác với người thường, nên khi bọn ngươi gây sự ồn ào làm ta kinh tỉnh trở lại, từ đó mới tự vận khí khai mở các huyệt đạo bị cấm chế."
Yến Phi thỏa mãn, thầm nghĩ thảo nào Hách Liên Bột Bột đã không lo lắng, ngay trước chỗ người đẹp vẫn tiết lộ bí mật. Chàng bèn cười nói: "Thể chất tiểu thơ khẳng định là kỳ lạ phi thường, xem ra không cần bọn ta giúp cũng có thể thoát khỏi nguy hiểm."
An Ngọc Tình đỏ mặt nhẹ nhàng nói: "Có lợi tất có hại, đan dược làm ta có tính cách khác với người thường, đến mức bất cận nhân tình. Trước đây nếu có gì đắc tội với Yến huynh, ta mong Yến huynh không để trong lòng."
Yến Phi không nhịn được phải nhìn sâu trong đôi mắt xinh đẹp của nàng, vui vẻ đáp: "Làm gì có chuyện đó chứ? Ta có một tin vui muốn báo cho tiểu thơ hay, ta gặp lệnh tôn tại đạo quan của Thái Ất giáo, lại may mắn giúp được ông trừ khử đan độc trong nội thể làm biến đổi tính tình nên ông đã hồi phục, hiện tại đang quay trở về nhà!"
Thần sắc An Ngọc Tình hiện lên vẻ kinh ngạc mừng rỡ không thể giấu được, nàng sung sướng nhảy lên như một cô gái nhỏ: "Thật à?"
Yến Phi giải thích qua, sau đó nói: "Ta hiện có chuyện gấp phải làm, tiểu thơ nếu không muốn bị cuốn vào chuyện chiến tranh tốt nhất tạm thời nên ly khai Biên Hoang tập."
An Ngọc Tình hỏi: "Có phải là chuyện đối phó với Di Lặc giáo không?"
Yến Phi đáp: "Đúng là Di Lặc giáo, nếu không có gì thay đổi bất ngờ thì đêm nay chúng sẽ tấn công toàn diện."
An Ngọc Tình nói: "Ngọc Tình có thể đem hết chút sức mọn để giúp đỡ không? Nhân gia đến Biên Hoang tập là để nhờ huynh giúp lấy lại Thiên Địa bội từ tay Trúc Pháp Khánh."
Yến Phi lấy làm lạ: "Lần trước tại Tạ gia ở ngõ Ô Y đã cùng tiểu thơ nói chuyện, tiểu thơ dường như đối với Thiên Địa bội không chút quan tâm, sao bây giờ lại nôn nóng muốn thu hồi ngọc bội?"
Đôi mày xinh đẹp của An Ngọc Tình thoáng cau, thần tình làm lòng người rung động cực độ. Nàng nhẹ nhàng thở dài: "Là vì ta sợ Trúc Pháp Khánh mượn hiệu năng lạ lùng của Thiên Địa bội khi hợp lại, sẽ theo đó tìm ra Tâm bội và ta tuyệt không để Tâm bội rơi vào tay của tà ma này."
Nàng lại nói thêm: "Tình huống này đúng là không thể vài lời nói hết, bọn ta có thể hẹn gặp lại chỗ nào khác để nói chuyện được không?"
Yến Phi làm sao có thể cự tuyệt nên nói ra thời gian và địa điểm. An Ngọc Tình mỉm cười ngọt ngào rồi mới bỏ đi.
Thác Bạt Nghi đã đến bên cạnh nhưng trong đầu hắn vẫn còn hiện ra vẻ cười làm động lòng người của nàng.
Thác Bạt Nghi thở ra một cỗ khẩu khí rồi nói: "Xem ra không chỉ là đôi câu rồi! Vẻ đẹp của nữ tử này so với Thiên Thiên lại có phần hơn, mặc dù không hề muốn dụ người mà cũng đã làm người phải xao xuyến cực độ."
Yến Phi hiểu ý, cười mắng: "Đầu óc ngươi đang nghĩ đến chỗ nào rồi? Người ta là bậc khuê tú nghiêm trang, đi thôi!"
Hai người cười nói với nhau, từ thần thái và dáng đi nhẹ nhàng thoải mái của họ, không ai ngờ Biên Hoang tập sắp phải chịu một cơn gió bão của chiến tranh lúc này đang hình thành.
@by txiuqw4