sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 339: Truy Kích Thiên Lý

Bè gỗ rẽ nước tiến về phía trước, cắt ngang Đại hà.

Tám chiến sĩ phụ trách chèo bè, bất luận dòng nước chảy xiết đến đâu, bè gỗ vẫn bảo trì được sự ổn định hướng về bờ Bắc thẳng tiến. Mười ngày trước đó, các chiến sĩ Thác Bạt tộc không ngừng trong dòng nước cuồn cuộn thao luyện kỷ xảo chèo lái, nên vào lúc này cuối cùng cũng được đền đáp.

Hơn một trăm chiếc bè trên mặt nước hung hãn lúc nổi lúc chìm, chở hơn một ngàn chiến sĩ, hoàn toàn coi thường năm ngàn quân chặn hậu của địch nhân bố trận nghiêm nhặt tại bờ đối diện chờ họ sang, dũng cảm tiến lên.

Chiến mã được để lại phía bờ Nam để giảm bớt sức nặng cho bè gỗ, cũng tránh cho ngựa phải mạo hiểm lúc vượt sông.

Tiếng la hét kinh hãi vang lên, vừa có một chiếc bè bị lật nghiêng chìm xuống dưới đợt sóng cao ngất của dòng nước xiết, những chiến sĩ rơi xuống sông đành phải liều mạng bơi về bờ Nam, chiếc bè không được điều khiển chớp mắt đã lao nhanh về phía hạ du.

Thác Bạt Khuê nghe mà không thấy, chẳng hề nhìn lấy một lần, mục quang ngóng về phía bờ đối diện lửa khói dày đặc ngút trời, gương mặt lãnh tĩnh trầm tư.

Yến Phi đứng bên cạnh y, cùng đi trên bè còn có mười chiến sĩ Thác Bạt tộc khác, trừ người lái bè đang lèo lái bên ngoài tất cả đều ngồi xổm trên bè, người người nín thở im lặng, chờ đợi thời khắc lên bờ.

Thôi Hoành dự đoán không nhầm, bởi vì Mộ Dung Bảo theo đường bộ ly khai, chạy thẳng đến Trường Thành, nên mang thuyền thiêu hủy, tránh để rơi vào tay bọn họ.

Thác Bạt Khuê bỗng nhiên cười ha hả nói: “Bọn tướng lĩnh đội quân chặn hậu này thật là xoàng xĩnh, đến lúc này vẫn chưa phát giác nguy hiểm, còn cho là bọn ta tự nguyện làm bia cho chúng luyện tập. Mộ Dung Bảo à, trời đã bắt ngươi bại vong, xem ngươi hôm nay làm sao thoát khỏi đại nạn?”

Yến Phi nhận thấy nỗi hận trong lòng y đối với Mộ Dung Bảo. Từ bé Thác Bạt Khuê đã là người mang cừu hận, vì vậy, chàng luôn luôn lo lắng Thác Bạt Khuê và Thác Bạt Nghi có quan hệ với người ám sát Lưu Dụ không thành, chỉ hận chân chính trong lòng Thác Bạc Khuê nghĩ gì, chàng cũng không tài nào đoán ra.

Thác Bạt Khuê nhìn sang chàng, cười nhẹ: “Ta nhớ đến tình huống lũ sói đuổi theo đàn nai. Tiểu Phi, ngươi cho rằng bọn ta đuổi kịp đàn nai của mình ở đâu?”

Yến Phi hình dung chiến thuật của lũ sói đói trên thảo nguyên đuổi bắt đàn nai, bọn chúng kết thành bầy thành nhóm gấp rút đuổi theo ở phía sau đàn nai, bức bách đàn nai bỏ chạy hàng trăm dặm, đến khi có con mệt mỏi một mình rớt lại, liền cùng lao vào cắn xé, đó là cảnh tàn bạo đẫm máu thường thấy trên thảo nguyên.

Yến Phi hỏi lại: “Ngươi tuyệt không để Mộ Dung Bảo về đến bên trong Trường Thành, đúng không?”

Lúc này còn cách bờ đối diện một khoảng không đến hai trăm trượng, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ tiến nhập tầm bắn tên của địch nhân.

Thác Bạc Khuê vui vẻ đáp: “Tiểu Phi thực là hiểu tâm ý của ta. Tiểu Bảo mang theo đồ quân dụng lương thực, không thể chạy nhanh, nhưng mà lại liều mạng chạy gấp, còn mù mờ không biết rõ bọn ta đang gấp rút đuổi theo ở phía sau, đến lúc bọn chúng mệt mỏi không chịu được nữa, chính là thời khắc tốt nhất để bọn ta tấn công.”

Mục quang Yến Phi hướng về phía địch nhân bên bờ đối diện biết rằng Thác Bạt Khuê đã bố trí thiên la địa võng, không cho người nào của đối phương tẩu thoát, ngăn không cho tin tức truyền đến Mộ Dung Bảo.

Nhất thời không rõ trong lòng có tư vị thế nào.

Cuộc chiến này thật là tàn khốc, chàng hiểu sâu sắc tác phong của Thác Bạt Khuê, bởi vì mối cừu hận và sỉ nhục do vong quốc và sự khổ nhục thời niên thiếu, khiến y biến thành người tuyệt bất dung tình đối với địch nhân.

Y như con sói đầu đàn tịnh không chỉ muốn đầy bụng, mà còn muốn nuốt trọn tám vạn đại quân của Mộ Dung Bảo bị rớt lại phía sau.

Gương mặt tươi tỉnh của Thác Bạt Khuê xuất hiện nụ cười lãnh khốc, bình tĩnh nói: “Đến lúc rồi!”

Yến Phi nghe thấy tiếng châm hỏa khí, Yên Hoa hỏa tiễn đã châm lửa được đưa lên cho Thác Bạt Khuê, tiếp đó hữu thủ Thác Bạt Khuê vung lên, hỏa tiễn bay vút lên trời, một tiếng nổ mạnh ầm ở độ cao hơn mười trượng trên bầu trời tạo thành quang hoa của một đóa huyết hồng sắc hoa.

Cùng lúc đó, phía xa trên bờ tiếng kèn lệnh nổi lên, tiếng chân dồn dập, địch nhân trên bờ mới biết trúng kế, lập tức đội hình rối loạn.

Các chiến sĩ trên bè chuyển ngồi thành quỳ, lấy ra cung mạnh tên cứng, nhằm trúng địch nhân đã dần dần nằm trong tầm tên.

Tương Phàn là kết hợp tên của thành Tương Dương và Phàn thành. Tương Dương đứng sừng sững tại bờ nam Hán Thủy, cùng với Phàn thành đối diện nhau qua sông, tuy hai mà một.

Tương Phàn bắc giáp Uyển Lạc, nam liền Kinh Châu, đông gần Nghĩa Dương, và tây chắn Xuyên Thiểm. Có nhiều sản vật tài nguyên phong phú, vị trí địa lý ưu việt, là trọng trấn quân sự và đầu mối giao thông tối quan trọng ở phía bắc Kinh Châu. Cũng là trung tâm buôn bán và nơi tập kết phân phối nông thổ sản và là nơi đóng trụ sở của châu, quận, đạo, phủ, và lộ.

Dương Toàn Kỳ sau khi nhậm chức Thứ sử Ung Châu, đặt Thứ sử phủ tại Tương Dương, quân bản bộ cũng mang theo đến khu vực Tương Phàn.

Đồ Phụng Tam cho chiếc thuyền nhỏ cập bến tại bờ Bắc phía hạ du Tương Phàn, lưu ý quan sát tình huống bên bờ đối diện. Thông qua lãnh tụ bang hội địa phương có quan hệ mật thiết với Dương Toàn Kỳ, giúp y đưa thư cho Dương Toàn Kỳ để ước hẹn bí mật gặp nhau. Phương pháp ước hẹn này do Hầu Lượng Sinh nghĩ ra, xem ra chỉ có cách này mình mới có thể tranh tiên với người khác, cũng nhờ vậy quan hệ giữa lãnh tụ bang hội với Dương Toàn Kỳ giữ được bí mật.

Đối với quan hệ của ba người Hoàn Huyền, Dương Toàn Kỳ và Ân Trọng Kham, Đồ Phụng Tam biết rất tường tận.

Trước lúc Dương Toàn Kỳ được thăng chức Thứ sử Ung Châu, trên danh nghĩa Dương Toàn Kỳ là đại tướng thủ hạ của Thứ sử Kinh Châu, thực tế lại phải nghe theo lệnh của Hoàn Huyền.

Dương Toàn Kỳ vốn xuất thân hiển hách, là hậu duệ của Đông Hán danh thần Dương Chấn, đối với người khác tự thị gia thế cao quý, tính cách ngạo mạn. Thế nhưng Hoàn Huyền xem y chẳng ra gì, lại cho Dương Toàn Kỳ là kẻ trâu chậm uống nước đục nên coi thường y, vì thế Dương Toàn Kỳ vẫn ôm hận trong lòng, luôn luôn bất mãn với Hoàn Huyền.

Sau khi Dương Toàn Kỳ nhậm chức Thứ sử Ung Châu, luận chức vị không thấp hơn Hoàn Huyền, giữa hai người càng thêm mâu thuẫn, xung đột chỉ là vấn đề sớm muộn. Dương Toàn Kỳ cũng tự biết rõ, hiểu rằng bằng vào binh lực Ung Châu, so các mặt đều không bằng Hoàn Huyền, cho nên nhất định lôi kéo Ân Trọng Kham liên thủ chống lại Hoàn Huyền.

Ân Trọng Kham lại có tính toán khác, y đã sợ hãi Hoàn Huyền, lại cố kỵ sự dũng mãnh của Dương Toàn Kỳ, sợ rằng sau khi lật đổ Hoàn Huyền, khó mà chế ngự một Dương Toàn Kỳ kiêu ngạo ngang ngược, biến thành một Hoàn Huyền khác, cho nên đối với đề nghị của Dương Toàn Kỳ luôn áp dụng sách lược kéo dài thời gian.

Một đội nhân mã lao ra khỏi Tương Dương, chạy theo bờ sông.

Đồ Phụng Tam thấy mười thân binh của Dương Toàn Kỳ, ngầm thở phào, lái con thuyền nhỏ bơi về phía bờ đối diện.

Cao Ngạn đi vào thương phòng, Trác Cuồng Sinh vẫn gập người viết lách.

Cao Ngạn đến sau lưng y, nhíu mày hỏi: “Còn chưa lên giường đi ngủ à? Ngươi ở cách ta một bức tường, đột nhiên cười lên như phát rồ, ta làm sao ngủ được?”

Trác Cuồng Sinh chỉ tay về phía cửa ra vào của phòng bên cạnh đang mở, giọng mất hết kiên nhẫn: “Ngoan ngoãn cút về mà ngủ đi, đừng có đứng bên lầu bà lầu bầu, ảnh hưởng đến tâm tình viết chữ của ta.”

Cao Ngạn cụt hứng ngồi xuống cạnh giường, ngây người nhìn sang chỗ cửa thông sang phòng bên cạnh, thở dài: “Mỗi lần ta vào phòng, đều phải đi qua phòng ngươi trước, chủ ý thối tha này là ai nghĩ ra vậy? Thế ra lão tử ta là tù phạm à!”

Trác Cuồng Sinh lắc đầu cười khổ, cho bút vào ống, nói: “Được rồi! Hứng thú viết lách của ta đã hết, ngươi hài lòng chưa?”

Tiếp đó từ từ quay người lại, đối mặt với Cao Ngạn, than thở: “Mà ta thực sự vô pháp chịu đựng ngươi, có trách cũng nên trách bản thân ta, nhân vì đây chính là do ta nghĩ ra, mục đích chính là không muốn để tiểu Bạch Nhạn góa bụa, làm hỏng kết cục mỹ mãn của mối tình tiểu Bạch Nhạn.”

Cao Ngạn vò đầu: “Đang đêm mà ngươi lo lắng gì vậy?”

Trác Cuồng Sinh khó chịu đáp: “Đây chính là vấn đề ta lo lắng, ngươi cho rằng ta cũng kém cỏi như ngươi hả? Khí công của bổn nhân đã đạt tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh, là kẻ sĩ luyện khí nhất đẳng không cần phải lo lắng, hà huống ta chính là Trác Cuồng Sinh. Ta chính là lo nghĩ cho ngươi, địch nhân làm sao nghĩ đến trong phòng có phòng, muốn vào phòng làm thịt ngươi, trước hết phải qua được cửa ải của ta. Minh bạch chưa? Rõ ràng chưa? Phải chăng muốn ta nhắc lại một lượt?”

Cao Ngạn giọng phiền não: “Ai cố ý đến giết ta?”

Trác Cuồng Sinh cười nói: “Ngươi thực là không biết hay giả vờ không biết? Chung Lâu hội nghị đã đánh giá mức độ nguy hiểm đối với những người có danh tiếng ở Biên Hoang tập, do tập thể các lão giang hồ bọn ta bỏ phiếu, tính ra mối nguy hiểm do bị ám sát, Cao thiếu gia ngươi có tên trong bảng vàng, xếp trên tên của đại tiểu thư.”

Cao Ngạn ngẩng đầu hiếu kỳ hỏi: “Tên ai đứng đầu Phong Hiểm bảng?”

Trác Cuồng Sinh cười nói: “Bắt đầu có hứng thú rồi đấy! Tên xếp đầu bảng đương nhiên là Lưu gia của bọn ta. Có thể nói thế này, những kẻ đang nắm quyền bên ngoài Biên Hoang tập, không người nào không muốn đưa y vào tử địa, nam bắc đều như vậy, không địa phương nào có sự phân biệt.”

Cao Ngạn lại hỏi: “Ai là người ít bị nguy hiểm nhất?”

Trác Cuồng Sinh nhún vai đáp: “Thế mà cũng đoán không ra à? Trừ Yến Phi ra, ai có tư cách đứng cuối? Không phải không ai muốn giết y, mà không ai dám đến giết y. Cho dù thiên quân vạn mã đến, trừ phi có thể bức y vào tuyệt địa, bằng không nếu y quyết ý đào tẩu, ai chặn được tiểu Phi của bọn ta?”

Cao Ngạn gật đầu cười: “Đúng! Yến Phi chính xác là đánh không chết, chẳng những ngay trước mắt Mộ Dung Thùy đến đi tự nhiên, xem thiên quân vạn mã như không, rồi lại trảm cái đầu quỷ của Trúc Pháp Khánh, Tôn Ân cũng chẳng làm gì được y. Hà! Rốt cuộc lão tử ta xếp thứ bao nhiêu trên Phong Hiểm bảng?”

Trác Cuồng Sinh hào hứng nói: “Ngươi chỉ xếp dưới Lưu gia.”

Cao Ngạn giật mình đánh thót hỏi: “Bọn ngươi làm sao thế? Những kẻ muốn giết đại tiểu thư hoặc lão Đồ làm sao ít hơn ta?”

Trác Cuồng Sinh ung dung nói: “Đánh giá mực độ nguy hiểm phải xem xét nhiều phương diện, ai bảo võ công ngươi thấp kém, tài nghệ thấp không thể miễn cưỡng. Lão Đồ là người trải qua nhiều phong ba, y không quấy rầy ngươi, đã xem như ngươi may mắn. Đâu như loại tiểu tử ngươi, trước nay chỉ phong hoa tuyết nguyệt, thân nơi hiểm cảnh nhưng vẫn cho rằng mình đang an toàn, hoàn toàn không ý thức được nguy cơ. Ngươi không nghĩ đến bản thân, bọn ta buộc phải nghĩ biện pháp cho ngươi.”

Cao Ngạn cười khổ: “Nhiếp Thiên Hoàn có phải là người trọng tín nghĩa không? Nếu y phái người đến giết ta, làm sao giải thích với giang hồ? Yến Phi sẽ không bỏ qua cho y.”

Trác Cuồng Sinh nhạt giọng: “Y nhờ Hoàn Huyền thay y xuất thủ thì sao nào? Như vậy chẳng thể nào trách lão Nhiếp được. Hà huống, Hoàn Huyền cũng có lý do lớn để giết ngươi, ai bảo ngươi là người chủ trì đại kế chấn hưng kinh tế Biên Hoang?”

Cao Ngạn cuối cùng cũng chịu khuất phục, than: “Bọn ngươi nói thế nào thì cứ làm như thế đi! Lão tử muốn về ngủ một giấc đây! Tiếp tục viết thiên thư của ngươi đi nhé!”

Nói rồi chán nản đứng dậy nhằm hướng cửa phòng đi tới.

Trác Cuồng Sinh không hiểu hỏi: “Ngươi đêm nay làm sao thế, bộ dạng như thể không yêu không sống nổi à?”

Cao Ngạn đứng tại cửa đáp: “Ta sợ rằng tình huống rồi lại không khống chế được.”

Trác Cuồng Sinh ngạc nhiên hỏi: “Không khống chế được? Làm gì có chuyện như vậy, lần tham quan này đã được dày công chuẩn bị, tuyệt không có sai lầm.”

Cao Ngạn từ từ quay lại, dựa người vào cửa, giọng rầu rĩ: “Ta không lo chuyện tham quan, mà chính là lo lắng chuyện luyến ái của ta và tiểu Bạch Nhạn. Hiện tại gạo đã nấu thành cơm, muốn làm lại từ đầu thì cũng không được nữa.”

Trác Cuồng Sinh thông cảm nói: “Tâm tình lúc được lúc mất của ngươi thì ta có thể lý giải, bất quá chẳng ai có thể khống chế tương lai, chỉ dựa vào tình huống trước mắt để đưa ra lựa chọn, mà việc chọn lựa quyết định con đường muốn đi, để rồi toàn lực mà đi, còn phải xem tâm ý ông trời nữa.”

Cao Ngạn quay đầu đi vào phòng bên, không nói thêm lời nào nữa.

Thác Bạt Khuê, Yến Phi, Thôi Hoành, Trưởng Tôn Tung, Thúc Tôn Phổ Lạc, Trương Cổn, Hứa Khiêm, và Trưởng Tôn Đạo Sinh cùng lao nhanh lên sườn núi cao, dõi nhìn khu đồng bằng ở phía đông.

Dưới bầu trời đầy sao, đại quân của Mộ Dung Bảo biến mất không thấy tăm hơi, cả vùng sơn dã yên tĩnh bình hòa.

Quân áp hậu của địch nhân gần như toàn quân bị diệt, trong năm ngàn người chỉ có khoảng một trăm tẩu thoát, chạy toán loạn vào khu rừng hoang dọc theo bờ sông nam bắc.

Một vạn tám ngàn chiến sĩ Thác Bạt tộc tại hậu phương chỉnh đốn đội hình, chỉ cần Thác Bạt Khuê hạ lệnh một tiếng, có thể lên đường bất cứ lúc nào, truy kích địch nhân.

Thác Bạt Khuê ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếp đó lòng đầy thỏa mãn nói: “Mộ Dung Bảo! Lần này ngươi lại trúng kế rồi.”

Chúng tướng hò reo không ngớt, theo nhau phụ họa, mục quang Yến Phi chiếu đến vùng đất chìm trong tăm tối phía xa, hiểu rằng trong lòng Thác Bạt Khuê, đây chẳng phải một trận chiến nữa, mà là một cuộc đồ sát tàn khốc, vần đề là sẽ hạ thủ ở đâu. Mộ Dung Bảo đích xác không phải đối thủ của Thác Bạt Khuê, hiện tại thân bị vây hãm vào tình thế vô cùng bất lợi, mà có lẽ nguy cơ lớn nhất đối với vận mệnh của Mộ Dung Bảo, là ở chỗ y hoàn toàn không biết rằng Thác Bạt Khuê đang toàn lực truy sát y.

Trương Cổn vui mừng nói: “Theo con đường kia là đến Trường Thành, nhất cử nhất động của địch nhân, đều bị thám tử của bọn ta giám sát nghiêm mật. E rằng lúc Mộ Dung Bảo biết bọn ta phát động đột kích, mới hiểu rằng tử thần đã đến.”

Thác Bạt Khuê bình tĩnh trở lại, nhạt giọng hỏi: “Bọn ta sẽ hạ thủ ở đâu?”

Thúc Tôn Phổ Lạc đáp: “Địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, quyền chủ động hoàn toàn ở trong tay bọn ta. Phổ Lạc cho rằng địch nhân càng đến gần Trường Thành, phòng thủ sẽ càng lơi lỏng, cho nên, bọn ta bất tất phải vội vã tập kích, tốt nhất là đợi cho đối phương đường dài gấp rút, lúc người mỏi ngựa mệt thì hạ thủ là có lợi nhất.”

Chúng nhân tranh nhau gật đầu đồng ý.

Thác Bạt Khuê hướng sang Yến Phi tiếp tục hỏi: “Tiểu Phi ngươi thấy thế nào?”

Yến Phi đáp: “Quân chặn hậu của địch nhân sau khi hoàn thành nhiệm vụ thiêu hủy thuyền và ngăn cản bọn ta vượt sông truy kích, phải nhanh chóng phái khinh kỵ đuổi theo đại quân, báo cáo tình huống cho Mộ Dung Bảo. Giả như Mộ Dung Bảo không nhận được tin tức từ quân chặn hậu, thì sẽ có phản ứng như thế nào?”

Thác Bạt Khuê gật đầu cười nhẹ: “Đúng! Tiểu Bảo sẽ suy đoán thế nào? Các vị có ý kiến gì không?”

Chúng nhân lộ thần sắc suy nghĩ.

Trưởng Tôn Đạo Sinh trả lời: “Mộ Dung Bảo chắc sẽ phái người quay lại thám thính tình hình.”

Hứa Khiêm gật đầu: “Đó chính là phản ứng đương nhiên.”

Song mục Thác Bạt Khuê chớp lên sáng ngời, từ từ hỏi: “Nếu quả thám tử bên địch không gặp được binh lính chặn hậu, cũng không gặp bọn ta từ phía sau đuổi theo, tình huống sẽ như thế nào?”

Trưởng Tôn Tung bắt đầu minh bạch chiến lược của Thác Bạt Khuê, vuốt râu cười đáp: “Mộ Dung Bảo và chư tướng thủ hạ sẽ cùng kinh nghi bất định, binh lính thì sinh ra khủng hoảng, chỉ mong nhanh chóng tẩu thoát, hành trình trở thành dài dằng dặc và mỏi mệt.”

Trưởng Tôn Đạo Sinh đột nhiên hỏi Thôi Hoành: “Thôi tiên sinh nhận xét ra sao?”

Ngoại trừ Thác Bạt Khuê và Yến Phi, ai cũng lộ vẻ chú ý. Trưởng Tôn Đạo Sinh trong lúc này chủ động hỏi ý kiến Thôi Hoành, chứng tỏ y xem trọng trí tuệ của Thôi Hoành.

Thôi Hoành sau khi nói vài lời khiêm nhường, ung dung đáp: “Khi địch nhân phát giác quân chặn hậu vô tung vô ảnh, chắc chắn đề cao cảnh giác, bất quá, tinh thần cảnh giác của bọn chúng sẽ tiêu tan ngay khi đến gần Trường Thành, bọn chúng sẽ lơi lỏng giới bị, điều này còn có quan hệ đến vấn đề sĩ khí và thể lực, sau lúc vượt qua Trường Thành, sẽ vội vã cho rằng đã thoát được hiểm cảnh, đó chính là thời cơ tối ưu để bọn ta xuất kích.”

Thác Bạt Khuê ngửa mặt lên trời cười nói: “Tốt lắm! Tốt lắm! Nhận xét của Thôi khanh và ta không bàn mà hợp, các vị còn có ý kiến nào không?”

Trương Cổn đáp: “Thôi tiên sinh phân tích rất có đạo lý, bất quá, bọn ta để địch nhân gần đến Bình Thành, hãy chặn đường tập kích.”

Thôi Hoành ưỡn ngực tự tin nói: “Nếu quả Mộ Dung Bảo chạy thẳng đến Bình Thành, cho dù bọn ta có thắng trận này, nhưng là tiểu thắng lợi, vẫn chưa đủ để xoay chuyển vị thế của bọn ta từ yếu sang mạnh.”

Thác Bạt Khuê gật đầu tán thưởng, thần sắc trở lại thâm trầm.

Hứa Khiêm ngạc nhiên hỏi: “Đến thẳng Bình Thành, hoặc là chạy qua Bình Thành mà không vào, thì có gì khác nhau?”

Những người khác đều có biểu hiện nghi hoặc gần giống Hưa Khiêm.

Yến Phi thấy cảnh trước mắt, lòng nghĩ, Hứa Khiêm cùng Trương Cổn tuy mang danh trí sĩ, nhưng không giống Thôi Hoành văn võ toàn tài, tinh thông binh pháp mưu lược, cho nên, trên chiến trường xem xét về phương diện đánh giá tình thế, rõ ràng là không thể so sánh với Thôi Hoành.

Thôi Hoành khoan thai nói: “Hiện tại Bình Thành là một lớp phòng thủ của người Yên, nếu quả Mộ Dung Bảo sau khi vượt qua Trường Thành, trước tiên vào Bình Thành để tướng sĩ có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, mà cũng biểu lộ y không buông lơi tất cả, vẫn từng bước mưu tính, xem an nguy của toàn quân là nhiệm vụ hàng đầu. Trong tình huống như vậy, bọn ta dẫu có thủ thắng, thì cũng thiệt hại nặng nề, nên bọn ta khó mà khiến địch nhân vẫn còn mạnh mẽ toàn quân bị diệt.”

Trưởng Tôn Đạo Sinh là người đầu tiên phụ họa: “Nhận xét của Thôi tiên sinh cực kỳ tỉ mỉ chu đáo.”

Thác Bạt Khuê cười nhẹ hỏi: “Giả sử Mộ Dung Bảo vượt qua Bình Thành nhưng không vào, vậy thì sao nào?”

Thúc Tôn Phổ Lạc vỗ tay, cười vang: “Ta minh bạch rồi, rõ ràng Mộ Dung Bảo nóng lòng trở về Trung Sơn để tranh đế vị, cho nên không muốn dừng lại chút nào, lợi dụng đại quân uy hiếp bất kỳ người nào phản đối y ngồi vào đế vị, cũng cho thấy y không còn tâm ý cảnh giới, nếu quả bọn ta tận dụng thời cơ đó nhằm vào bọn chúng phát động công kích, có thể giành được đại thắng.”

Chúng nhân cuối cùng minh bạch, nhao nhao tán tụng.

Thác Bạt Khuê mỉm cười không nói, chờ mọi người bình tĩnh trở lại, quay người về phía Yến Phi, gương mặt chuyển từ tươi cười sang tràn đầy tin tưởng rạng ngời, hào hứng nói: “Ta dám cùng với bất kỳ kẻ nào cược một ván, tên tiểu tử Mộ Dung Bảo đó khẳng định chạy thẳng về Trung Sơn, vì sợ rằng để mất cơ hội lên ngôi hoàng đế, Tiểu Phi ngươi có cho rằng ta thua cuộc không?”

Yến Phi đón lấy ánh mắt nóng bỏng của y, ngữ khí vô cùng bình tĩnh, đáp: “Thỉnh tộc chủ hạ lệnh.”

Thác Bạt Khuê chỉ roi ngựa về phía trước thét lớn: “Bọn ta sẽ cùng Mộ Dung Bảo sảng khoái cược một ván, theo đường vòng về phía bắc chặn đường Mộ Dung Bảo, đi trước một bước lén vào Trường Thành, sau đó dưỡng thần tích sức, chờ Mộ Dung Bảo đến tóm lấy gáy từng người của y.”

Chúng tướng đồng thanh đáp lời.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx